Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Sinh tử

Nam nhân nằm ở trên giường, tay chân giang rộng, toàn thân phảng phất một loại ý vị lười biếng. Con mắt của hắn hơi nhắm, lông mi rất dài, còn mang theo ánh nước, sắc hồng trên gò má còn chưa lui, tóc đỏ rối tung, càng hiện ra ngũ quan yêu mị. Đây là một nam nhân cực kỳ xinh đẹp, làm người ta không thể rời mắt nổi.       

Đột nhiên, thân thể của nam nhân phát sinh biến hóa. Toàn thân hắn bị ánh sáng màu trắng bao vây, trên đùi của hắn mọc ra vảy giáp, những vảy giáp kia càng ngày càng nhiều, đem chân hắn toàn bộ che lại. Đến cuối cùng, chân đã không phải là chân, mà hóa thành một cái đuôi cá. Một tầng vảy giáp mỏng manh kia lại tỏa ra ánh sáng bảy màu! Khuôn mặt nam nhân được bao phủ bên trong ánh sáng xem ra cực kỳ nhu hòa, tựa như tinh linh của biển, mang theo một loại mê hoặc kỳ ảo, khién cho người say mê trong đó. 

      Lâm Sắt mở choàng mắt, hắn không nghĩ tới, tình cảnh đó hắn dĩ nhiên nhớ tới rõ ràng như vậy. Cái kia phảng phất như một tập tranh, vững vàng mà chiếu vào trong đầu của hắn. Hết thảy của Y Lai, đều hiển nhiên xuất hiện trong đầu của hắn.       

Ở trong ấn tượng của Lâm Sắt, Y Lai ngoại trừ khuôn mặt, đều không có gì khác người. Nhưng mà cũng chính bởi vì khuôn mặt đó, hấp dẫn Lâm Sắt, để Lâm Sắt lún sâu xuống dưới, cùng hắn duy trì quan hệ bí mật kia. Mỗi một lần đến xem A Thụy Tư, Lâm Sắt đều cảm giác mình phản bội hắn, hỏi thẹn, tự trách, nhưng mà lần sau, ngay thời điểm gặp mặt Y Lai, tự chủ của hắn lại hoàn toàn tan vỡ. Như vậy ngày qua ngày, đã quá ba năm, mà Lâm Sắt lại càng hãm sâu. Hay là chỉ khi A Thụy Tư sống lại, hắn mới hoàn toàn được cứu rỗi.        Nhưng mà trong thống khổ cùng dằn vặt, Lâm Sắt không hẳn là không thu hoạch được gì.       

Hắn không nghĩ tới, Y Lai cư nhiên là người giao tộc, hơn nữa còn là huyết thống "thất sắc giao"( cá bảy màu😂) thuần chính nhất. Hắn nghiên cứu qua vô số loại biện pháp có thể khiến cho A Thụy Tư sống lại, cuối cùng tìm ra hai loại biện pháp tốt nhất, một loại chính là giao nhân châu, loại còn lại chính là "khắc long" ( cái này tui thật sự không biết nó là cái gì -_-!), nhưng người sau đó không phải là A Thụy Tư, nhiều nhất chỉ là cái xác không, như vậy so ra, người trước thì tốt hơn nhiều. Càng thêm đáng vui mừng chính là, Lâm Sắt phát hiện thất sắc giao. Mà hiện tại vấn đề duy nhất là để thất sắc giao cam tâm tình nguyện giao ra giao nhân châu.      

Lâm Sắt cảm thấy mình điên rồi mới mang Y Lai đi xem A Thụy Tư. Loại người như vậy làm sao có khả năng đáp ứng yêu cầu của hắn? sự thật chứng minh, Y Lai căn bản sẽ không cứu người, chỉ có thể chê cười.       

Nhưng mà, ở ngày thứ hai, Y Lai cư nhiên chủ động liên hệ hắn, nói đồng ý đem giao nhân châu cho A Thụy Tư. Lâm Sắt mừng rỡ như điên, cũng không nghĩ vì sao Y Lai lại thay đổi chủ ý. Toàn bộ tâm tư của hắn đều rơi vào vấn đề làm thế nào để A Thụy Tư nhanh một chút thức tỉnh.        

Giao nhân châu dị năng quá lớn, không cách nào bảo tồn, cần lập tức ăn sau khi ngưng tụ mới phát huy tác dụng to lớn nhất. Vì vậy bọn họ vẫn cần phải đến phòng A Thụy Tư.       

Lâm Sắt thậm chí không kịp đổi quần áo, mặc thường phục liền đến pháo đài Tạp Lạc Khắc.       

Ngày hôm nay Y Lai lại mặc áo choàng lớn, bên hông buộc một cái đai lưng, lộ ra bờ vai tuyết trắng cùng xương quai xanh trắng nõn, mái tóc đỏ rối tung ra, mắt cùng môi trang điểm đậm, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một luồng khí yêu mị.       

Rất may bọn họ một đường đều ngồi Phi Hành Khí, trên đường không gặp phải người nào, nếu không cả đế quốc chẳng mấy chốc sẽ truyền nhau ' Y Lai bắt lấy Wilson gia tộc Lâm Sắt, vợ Nặc Mạn đại đế ngoại tình.'       

Lâm Sắt ánh mắt rơi trên người Y Lai, cẩn thận mà tìm tòi nghiên cứu. Hắn vẫn không quá tin tưởng, luôn cảm thấy Y Lai có âm mưu gì đó. Y Lai không phải là người ngu, tự nhiên cảm giác được ánh mắt của hắn. " Lâm Sắt, nhớ kĩ hứa hẹn của ngươi." Y Lai vuốt cằm, trong mắt không có ý tốt.  Lâm Sắt nghĩ đến sự việc ngày hôm qua hắn đáp ứng, nếu như Y Lai đồng ý đem nước mắt cho A Thụy Tư, như vậy chính mình sẽ đáp ứng một điều kiện của hắn. Y Lai quả nhiên không có tốt bụng như vậy. Nếu như chỉ vì cái điều kiện kia, mà không phải có mưu đồ khác, Lâm Sắt trái lại an tâm một chút.       

Lâm Sắt đã thông báo cho vợ chồng Niết Phổ Đốn, đồng thời cố ý chọn một con đường nhỏ đến phòng của A Thụy Tư, dọc theo đường đi không có bất luận người nào. Hai người đi vài bước, Y Lai đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm chân phải của mình, khẽ kêu lên: " Chân ta đau quá."  Lâm Sắt dừng bước lại nhìn hắn " Sau đó thì sao?"       

" Ngươi cõng ta." trong mắt Y Lai hiện ra ánh lam, thẹn thùng nói.       

Lâm Sắt hơi không kiên nhẫn, thế nhưng nghĩ chính mình có việc cầu người, liền đi tới, trực tiếp đem Y Lai khiêng trên lưng. Chiều cao của Y Lai không thấp, thế nhưng thể trọng lại rất nhẹ, giống nbuw một cái thùng rỗng không có trọng lượng. Tâm tư của Lâm Sắt bị cánh tay đang luồn vào cổ áo hắn của Y Lai đánh gãy, Lâm Sắt đưa tay ra nắm lấy tay hắn, lãnh âm nói: "Không cần được voi đòi tiên."       

" Chờ ta chết rồi liền sờ không tới." Y Lai không cam lòng nói, " Lâm Sắt, nếu không thừa dịp trước khi ta chết, chúng ta đến một lần cuối cùng?"       

Lâm Sắt rất muốn làm bộ không nghe thấy ô ngôn uế ngữ của hắn, thế nhưng Lâm Sắt không nói lời nào, Y Lai sẽ ở trên lưng hắn hưng phấn vặn vẹo, Lâm Sắt không thể nhịn nói: " Ngươi sẽ không chết! Chỉ là mất đi dị năng, không thể biến trở về hình thú!"       

Hắn cái gì cũng không biết, Lâm Sắt làm sao biết? Y Lai hiếu kì hỏi: " Làm sao ngươi biết?"       

" Trên sách có ghi chép, tối hôm qua ta có lật xem." Lâm Sắt nói.       

Y Lai đột nhiên không nói nữa mà hai tay ôm chặt Lâm Sắt, sau đó đem đầu tựa ở trên lưng Lâm Sắt, mặt dán vào lưng hắn. Y Lai nghe đến rõ ràng tiếng tim Lâm Sắt đập, kiên định mà mạnh mẽ, có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn. Nreus nhứ không nói đến mục địch, bọn họ xem ra cực kỳ thân mật, dường như người yêu với nhau.       

Nhưng mà, con đường kia rất nhanh đi tới điểm cuối, ấm áp tan đi, rất nhanh chân tướng tàn nhẫn liền xuất hiện. Y Lai từ trên người Lâm Sắt nhảy xuống, vọt vào phòng rồi lại nhanh chóng đóng cửa lại, đem Lâm Sắt cũng nhốt ở ngoài cửa.       

Lâm Sắt lật xem đến không chết, nhưng không có lật xem đến, quá trình đem giao nhân châu ngưng tụ sống không bằng chết. Trong phòng, bên cạnh quan tài băng, Y Lai ngồi ở đó, trước mặt hắn đặt một cái lọ chứa, nước mắt không bị khống chế lăn dài nhỉ xuống, một giọt, một giọt, nện trên ngọc bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Những giọt nước mắt kia ngưng tụ cùng nhau, hóa thành hạt châu tỏa sáng lấp lánh, hạt châu càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng sáng. Hạt châu càng sáng, nói rõ dị năng càng mạnh, thời điểm cả căn phòng đều bị bạch quang rọi sáng, giao nhân châu liền có thể cải tử hồi sinh. 

      Y Lai có loại ảo giác, trong mắt hắn chảy xuống không phải nước mắt, mà là máu. Hắn cảm giác được một hồi đau đớn, loại đau đớn đó không phải đến từ thân thể, mà là đau đớn sâu trong linh hồn. Phảng phất có thứ gì đó đang lôi kéo linh hồn của hắn, đem linh hồn của hắn lôi kéo thành từng mảnh vỡ. Rất nhiều ký ức trong đầu của hắn thoáng hiện, rồi lại nhanh chóng biến mất. Có vài thứ, Y Lai tưởng chính mình đã quyên từ lâu, trên thực tế nhưng là sợ hãi nhớ tới. Hắn nhìn thấy mẹ thay hắn mặc vào bộ quần ái mới, nhìn thấy cha ôm hắn vào lòng, mẹ của hắn là một người phụ nữ tao nhã thiện lương, cha của hắn là một thân sĩ anh tuấn đẹp trai. Cực kỳ lâu trước đây, hắn cũng là bảo bối được phủng trong lòng bàn tay của cha mẹ. Cho đến ngày đó, lão già mang theo hắn ra biển bắt cá, tiếp đó, cuộc đời của hắn liền hoàn toàn thay đổi, hắn cũng không còn được trở lại với vòng tay ôm ấp của cha mẹ.       

Y Lai thân thể co thành một đoàn, hàm răng cắn chặt môi, cắn đến chảy máu, sắc mặt trắng bệch, thân thể không bị khống chế liền run rẩy. Loại đau đớn kia vây quanh hắn, mãi không ngừng,thời gian từng giây từng phút đều bị kéo dài vô hạn.       

Khi trên ngọc bàn xuất hiện một viên trân châu to bằng ngón cái, bạch quang mãnh liệt chiếu sáng cả gian phòng, thì cánh cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Sắt vọt vào, ánh mắt rơi trên viên trân châu kia, hắn nhanh chóng lấy ra trân châu, dị quang nơi trân châu khiến hắn thất khiếu đều chảy máu, thế nhưng hắn cũng không có thả ra, mà là khẩn trương nắm lấy, bởi vì trong tay hắn chính là tính mạng của A Thụy Tư.       

Lâm Sắt bước chân trầm ổn từng bước đi tới, mở ra quan tài băng, mở miệng A Thụy Tư, đem trân châu để vào trong miệng A Thụy Tư, mắt Lâm Sắt một khắc cũng không rời khỏi A Thụy Tư, tay hắn lơ lửng giữa trời, không giám đụng vào A Thụy Tư, nhưng cũng không nỡ lòng thu hồi lại, từ đầu tới cuối, hắn đều không có xem Y Lai một chút.       

Y Lai nằm trên đất, hai mắt trống rỗng vô thần, da dẻ hiện ra một loại bệnh trạng trắng bệch, cả người đều mất đi sự tức giận. Trong tầm mắt của hắn, bóng người Lâm Sắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hóa thành một tia sáng mơ hồ.      

Hay đó là do hắn ly khai cha mẹ điểm ấm áp duy nhất sau cùng của hắn, một điểm chờ mong duy nhất, thế nhưng hiện tại, chờ mong kia đã hoàn toàn biến mất.       

Ánh sáng trong mắt Y Lai hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro