Chương 5: Trân châu
Ta muốn nước mắt của ngươi.
Thanh âm này vang vọng ở trong đầu hắn, cuối cùng biến thành một loại nguyền rủa. Y Lai đột nhiên có chút mê muội, cảnh vật xung quanh hắn đều thay đổi Lâm Sắt biến mất nền đất biến mất, vách tường cứng rắn cũng không còn. Trước mắt Y Lai xuất hiện một mảnh biển rộng xinh đẹp, một người phụ nữ. Nữ nhân mặc quần áo xanh lam, tóc đỏ buông xõa, khuôn mặt mỹ lệ mà kì ảo dường như tinh linh rơi xuống phàm thế. Miệng nàng cất lên bài ca dao cổ xưa, phảng phất như rơi xuống nhân gian, ưu mỹ êm tai.
Lúc ấy Y Lai vẫn còn nhỏ, chỉ cao đến đùi nữ nhân. Nữ nhân đình chỉ ca xướng, ngồi xổm xuống, cùng tiểu Y lai nhìn thẳng.
"Y Lý" giọng nữ nhân êm tai nhẹ nhàng gọi nhũ danh Y Lai " Nước mắt cùng yết hầu là thứ quý giá nhất của giao nhân, cái này cũng là tín ngưỡng của tộc giao nhân, vậy nên tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ hai thứ này."
" Cô cô, nếu như nhất định phải vứt bỏ thì sao ?"
Trên mặt nữ nhân xuất hiện vẻ trầm tư, tiếp đó rất lâu lắc đầu " Ta cũng không biết, Giao nhân tộc là linh khí nhất tộc, mà ánh mắt của chúng ta là có linh khí, nước mắt lại là ngọn nguồn linh khí. Không có nước mắt. . . . có lẽ sẽ chết."
Nữ nhân ánh mắt chăm chú mà kiên định " Y Lý, ngươi nghe cô cô, có chết cũng tuyệt đối không được khóc."
Tiếp đó nước biển biến mất, bóng người nữ nhân cũng dần trở nên mơ hồ. Đứng trước mặt hắn là thân ảnh cao lớn của Lâm Sắt. Thời điểm Lâm Sắt nói ra câu này, Y Lai mới thật sự nhận ra hắn thật lòng yêu mến Lâm Sắt, hơn nữ đã vậy còn quá yêu mến, bằng không, tâm hắn tại sao đau đến như vậy chứ? Vào lúc này, hết thảy ước ao đều bị đánh nát. Y Lai cảm giác có thứ gì đó trong lòng hắn đã chết đi.
Y Lai có chút mất hứng với cuộc sống bây giờ, hắn như vậy quấn lấy Lâm Sắt cũng có ý nghĩ gì đâu? Nhưng mà dù trong lòng đủ các loại tâm tư Y Lai cũng không chịu thua. Khóe miệng Y lai hơi cong lên, ý cười trong mắt, nhu mịu đến cực điểm, hắn quấn một lọn tóc, có chút hờ hững nói :" Nếu như ta từ chối thì sao?"
Lâm Sắt không ngoài ý muốn, Y Lai ích kỷ như thế, sao dễ dàng đem đồ của mình cho người khác sao? Hắn đxa sớm đoán được đáp án này :" Nếu ngươi đem nước mắt cho ta, ta sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện."
" Một điều kiện . . ." Y Lai đột nhiên có hứng thú :" Bất cứ điều kiện nào cũng được ư?"
Lâm Sắt chần chờ một lúc, tiếp đó gật đầu.
" Nếu như ta chết thì sao? Ta chết rồi điều kiện gì cũng vô dụng." Nước mắt ngưng kết thành trân châu, mang đi linh khí của hắn, không chết cũng rơi vào kết cục mù. Hắn cũng là người, dựa vào cái gì mà hắn phải đổi mạng cho người trong lòng Lâm Sắt, lẽ nào mạng của hắn đê tiện lắm sao? Y Lai cảm thấy trừ khi mình điên rồi, mới đáp ứng yêu cầu của Lâm Sắt.
Lâm Sắt trong lòng chấn động một hồi, hắn xưa nay không nghĩ tới vẫn đề này, nếu như Y Lai chết rồi, loại nhận thức này làm trong lòng hắn có chút khủng khoảng. Lâm Sắt cũng không biết tại sao mình khủng khoảng, hay là tại vì lòng trắc ẩn. hắn nhìn Y Lai rất trẻ trung, xinh đẹp,dùng sinh mệnh tươi sống như vậy, để cứu A Thụy Tư. . . .
Nhưng mà đã đến thời điểm nàyđã sớm không nên còn lòng trắc ẩn. Lâm Sắt hít sâu một hơi khi ánh mắt rơi vào trên người A Thụy Tư, Lâm Sắt liền thay đổi suy nghĩ. Mạng người đều có phân chia quý tiện. Y Lai dùng cơ thể khỏe mạnh đểu làm gì đây. Lãng phí câu dẫn hoàng đế, đem toàn bộ người trong đế quốc trở thành kẻ thù, vô số kẻ muốn lấy mạng của hắn hoặc đợi hắn mất đi sự sủng ái của Hoàng đế sẽ có kết cục như thế nào. Mà A Thụy Tư là thanh niên ôn hòa, hắn có người nhà, bằng hữu, hắn có tài hoa, hắn có thể thiết kế ra Cơ giáp lợi hại nhất lịch sử, tạo nên một thần thoại. . . Nếu như vậy không bằng đổi lại. Trong lòng Lâm Sắt đã có quyết định.
Y Lai tựa hồ nảy sinh ý nghĩ bất chợt nghĩ tới điều gì :" Lẽ nào cũng làm cho ngươi đem ta đặt vào quan tài tiếp đó chúng ta một tuần ngủ một lần." Y Lai như bị chính mình chọc cười, nhẹ giọng nở một nụ cười.
Xem đây, đúng là Y Lai ác độc, chỉ biết ý dâm. Vừa rồi hắn không muốn, đúng là điên.
Sắc mặt Lâm Sắt cũng không dễ nhìn, còn pha theo tia căm ghét, ánh mắt kia không khỏi làm Y lai rùng mình một cái.
" Lâm Sắt, vật kia là có linh tính, nếu ngươi vọng tưởng ép buộc ta, vậy kết cục chỉ có một, đó chính là cá chết lưới rách." Y Lai nhắc nhở " Nếu như ta chết, A Thụy Tư cũng đừng nghĩ sẽ sống."
Lâm Sắt hít sâu một hơi, sát ý trong mắt dần lui, lộ ra cái cười động viên " Y Lai, ngươi không nhất định sẽ chết, ta tôn trọng quyết định của ngươi."
Y Lai lười biếng đứng đó, tiếp duỗi cái eo, chậm rãi đi ra ngoài " Ta sẽ suy nghĩ thật kĩ. . ."
Tạp Lạc Khắc pháo đài cổ.
Y Lai sau khi trở lại liền trực tiếp đi tới bên hồ. Nơi đó đã có một người ngồi, Nặc Mạn đại đế quay lưng về phía hắn trần truồng, lộ ra dáng người trên cường tráng. Y Lai đi tới bên hồ, có chút thô lỗ kéo y phục chính mình, một giây sau liền rơi vào trong hồ, bọt nước bắn lên, người liền biến mất. Nặc Mạn đại đế sau đó cũng nhảy vào trong hồ.
Bơi đến căn phòng dưới đáy biển của Nặc Mạn đại đế, Y Lai cũng không có ở đó. Hắn ngồi đó chờ, mười phút sau, Nặc Mạn đại đế ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thân thể trắng như tuyết nhẹ nhàng trôi nổi mà đến. Dường như không hề tức giận, Nặc Mạn đại đế vươn tay ra, Y Lai liền lọt vào trong ngực của hắn, Nặc Mạn đại đế như ôm trẻ con mà ôm hắn vào trọng ngực, sáu đó dùng khăn đem nước trên người hắn lau khô. Y Lai dựa sát vào lồng ngực Nặc Mạn đại đế, màu xanh trong mắt tất cả đều là mờ mịt, một lát sau mới khôi phục thần thái.
Y Lai điều chỉnh thân thể, thay đổi một cái tư thế thoải mái. Hắn ngồi trên đùi Nặc Mạn đại đế, vòng tay qua cổ hắn, đầu vừa vặn đặt trên bả vai của hắn.
"Lâm Sắt muốn dùng nước mắt của ta đổi lấy mệnh của A Thụy Tư" Thanh âm Y Lai rất bình thản, phảng phất như đó không phải chuyện của hắn, không phải mệnh của hắn.
Nặc Mạn đại đế cũng không nói lời nào, mà lẳng lặng nghe.
"Cứu A Thụy Tư, hai người bọn họ làm bầu bạn hạnh phúc. Mà ta lại bị vứt sang một bên mặc kệ sống chết, chuyện ngu xuẩn như vậy ta mới không làm." Y Lai khinh thường nói. Đến lúc này tâm tình Y lai mới có gợn sóng, có chút phẫn nộ, để cho hả giận, hắn ở bên cổ Nặc Mạn đại đế cắn một cái, cho đến khi trong miệng có vị máu tanh mới nhả ra.
Nặc Mạn đại đế đúng là đối với Y Lai nhường nhịn mà sủng nịch. Có thế ngồi trên ngôi vị Hòang đế tuyệt đối không phải hạng người lương thiện. Đặc biệt là Nặc Mạn đại đế, hắn có được ngôi vị ngày hôm nay là dùng thủ đoạn để đoạt lấy. Hắn là Hoàng đế uy nghiêm, cao cao tại thượng, không ai dám cắn Hoàng đế cho dù nữ nhân hậu cung ở trên giường cũng không dám. Chỉ có Y Lai dám, đây cũng là một loại thiên vị dành cho Y lai.
Nặc Mạn đại đế thay hắn lau đi vết máu ở khóe miệng, trong mắt lóe. lên vẻ không đành lòng, đây cũng không phải trạng thái mình nên có, nhạn ra được chính mình thất thố. Hắn rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, ôn nhu nói " Y Lai nếu như ta muốn ngươi dùng nước mắt kết thành trân châu đưa A Thụy Tư thì sao?"
Trên mặt Y Lai kinh ngạc nhìn chằm chằm Nặc Mạn đại đế, mặt Nặc Mạn đại đế không có cảm xúc. Kì thật Nặc Mạn đại đế nhìn có chút khủng bố, ánh mắt quá mức khốc liệt, sắc bén.
" Y Lai cỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta liền thả ngươi tự do, đây là lần cuối cùng." Nặc Mạn đại đế cam kết.
Y Lai nhếch miệng lên cười một cái, màu xanh trong mắt cũng tràn đầy thủy quang "Bệ hạ, ngài nói cái gì đó, mệnh của ta vốn thuộc về hoàng tộc, thuộc về ngài."
Y Lai tuy rằng đang cười thế nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười, ánh sáng trong mắt đã hoàn toàn tắt, hóa thành hoang mạc vô biên. Nặc Mạn đại đế nhìn rõ biến hóa này, trong tâm hắn như có gì đó nhói lên, một trận đau đớn. Hắn rất muốn đem Y Lai ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, kì thực mệnh của hắn so với bất cứ mệnh của ai đều quan trọng hơn, so với mệnh A Thụy Tư còn trọng yếu hơn, thế nhưng khi hắn hạ xuống mệnh lệnh này thì hết thảy đều vô nghĩa.
Hắn làm vậy, cùng Lâm Sắt có gì khác biệt đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro