Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Giao tộc

Truyền thuyết về Giao nhân truyền mấy ngàn năm, thế nhưng cũng không phải chỉ là truyền thuyết. Ở trong vũ trụ rộng lớn, giao tộc thật sự tồn tại. Bọn họ cùng người bình thường giống nhau, ở vẻ bề ngoài hầu như không có khác nhau, chỉ là khuôn mặt đẹp càng thêm rất phổ biến. Bọn họ yêu mến biển rộng.

Trong truyền thuyết nước mắt giao nhân có thể biến thành trân châu. còn người giao tộc chân chính, nước mắt bao hàm lực lượng càng mạnh mẽ hơn, nước mắt của bọn họ bên trong bao hàm một loại dị năng nào đó, trân châu mang theo nhiệt độ cơ thể mẹ thậm chí có thể cải tử hổi sinh. Đương nhiên, cũng không phải hết thảy người giao tộc đều có năng lực như vậy, sách cổ ghi chép, người giao tộc có năng lực như vậy, con mắt như biển rộng bình thường xanh lam thâm thúy, hình thú vảy có hào quang bảy màu.

Chính vì như thế người giao tộc xưa nay không bại lộ thân phận của chính mình, bởi vì một khi bại lộ, nhân loại tham lam sẽ khiến cho bọn họ đối mặt với tai ương ngập đầu. Bọn họ đang lẫn trong những người bình thường cùng những người có dị năng, sinh sống, sinh sôi, hay bởi vì người giao tộc vô cùng ít, mọi người thậm chí lãng quên sự tồn tại của bọn họ.

Phủ công tước Niết Phổ Đốn.

Phủ công tước Niết Phổ Đốn là cung điện được xây dựng trên đảo, bốn phía là biển, ngăn cách thành thị huyên náo, yên tĩnh, chỉ có âm thanh gió biển, dường như một tòa pháo đài trôi nổi trên biển, giống như bài đồng thoại đẹp.

Ngoài cửa phòng đóng chặt, một đôi vợ chồng trung niên đứng ở đó. Bọn họ là vợ chồng Niết Phổ Đốn, A Thụy Tư. Niết Phổ Đốn cha mẹ, trên mặt bọn họ đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Căn phòng này là phòng của A Thụy Tư, sau khi A Thụy Tư rời đi, mỗi tháng, Lâm Sắt đều sẽ đi tới nơi này. Đem chính mình nhốt ở trong phòng ròng rã một ngày. Người mất đã đi, mà người sống còn muốn tiếp tục. Ròng rã ba năm, vợ chồng Niết Phổ Đốn cũng đã từ trong thống khổ mất đi đứa con trai duy nhất chậm lại, thế nhưng Lâm Sắt vẫn chưa đi ra.

" Ước Hàn, ngươi đi khuyên nhủ Lâm Sắt đi." Niết Phổ Đốn phu nhân thở dài nói. Bà là người phụ nữ tâm địa thiện lương.

Niết Phỏi Đốn tiên sinh gật gật đầu, vừa định gõ cửa, cửa phòng liền từ bên trong mở ra, bóng người Lâm Sắt thẳng tắp đứng ở đó. Đối với vợ chồng Niết Phổ Đốn, vẻ mặt Lâm Sắt ôn hòa hơn rất nhiều, trên mặt mang theo nét cười. Đối với trong ấn tượng của vợ chồng họ, giống như A Thụy Tư, Lâm Sắt là người trẻ tuổi lịch sự nho nhã. Bọn họ rất yêu mến người trẻ tuổi này, nếu như A Thụy Tư còn sống, bọn họ rất tình nguyện thúc đẩy việc kết hôn giữa chúng, đáng tiếc.....

" Lâm Sắt, ngươi sau này không phải tới nữa, A Thụy Tư đã đi nhiều năm như vậy rồi, ngươi là gia chủ Wilson gia tộc, còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, không nên chìm đắm trong thống khổ." Niết Phổ Đốn phu nhân khuyên lơn.

" Phu nhân, ngài muốn A Thụy Tư sống lại sao?" Lâm Sắt đột nhiên hỏi. Nếu như không phải vẻ mặt hắn nghiêm túc, không chút ý trêu đùa nào, Niết Phổ Đốn phu nhân còn cho rằng hắn đang nói đùa.

"Lâm Sắt tỉnh lại đi, A Thụy Tư nếu như còn sống, cũng không hy vọng nhìn thấy ngươi như vậy." Niết Phổ Đốn tiên sinh nói. Hắn cho rằng Lâm Sắt quá nhớ nhung A Thụy Tư cho nên mới sản sinh loại ý tưởng quái đản này.

Lâm Sắt không nói gì, nhếch môi, bộ mặt banh ra một đường cong hoàn mỹ, hắn hướng về vợ chồng Niết Phổ Đốn cúi chào, liền xoay người rời đi. Niết Phổ Đốn phu nhân quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lâm Sắt càng ngày càng xa, bước tiến dưới chân trầm ổn mạnh mẽ, phảng phất mang theo một loại quyết tâm kiên định nào đó. Niết Phổ Đốn phu nhân không khỏi quay lại nhìn chồng mình một chút: "Ước Hàn, A Thụy Tư thật sự có thể sống lại sao?"

Niết Phổ Đốn tiên sinh lắc lắc đầu: "Phu nhân ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì..."

Pháo đài Tạp Lạc Khắc.

"Christine, bộ y phục này của ta thế nào?"

Y Lai mặc áo ngắn tay bên trong, bên ngoài khoác áo choàng màu đen, chân mang giày đinh màu đen. Hầu như quần áo rất phong cách, mặc trên người Y Lai, càng hiện ra một loại mị lực đặc biệt. Sắc mặt hắn trắng xám, hai mắt xanh lam giống như ngọc thạch thuần túy chói mắt, ngũ quan xinh xắn lộ ra luồng vẻ đẹp kì dị, khiến người ta không dời mắt nổi.

Hầu gái trẻ tuổi ngơ ngác mà nhìn Y Lai, mặt không khỏi đỏ, hồng đến vành tai.

Y Lai rất hài lòng với biểu hiện của hầu gái, hắn thậm chí tâm tình tốt sờ sờ mặt thị nữ. Christine giống như nai con bị chấn kinh lùi về sau hai bước, tiếp đó ngẩng đầu lên, len lén nhìn hai mắt Y Lai, lấy dũng khí hỏi: " Tiên sinh, ngài là muốn đi đâu sao?"

Y Lai khóe miệng câu lên, đôi mắt như ngọc thạch lóe sáng óng ánh: " Ta muốn đi hẹn hò."

Hầu gái trẻ tuổi ngơ ngác mà đứng ở đó, nhìn bóng người màu đen đi ra khỏi Tạp Lạc Khắc điện. Không biết vì sao, vào thời khắc ấy, trong đầu Christine vang vọng hình ảnh, một con bươm bướm, hướng về ánh lửa nó tín ngưỡng đã lâu bay đi.

Ngoài điện Tạp Lạc Khắc đã dừng một chiếc Phi Hành Khí, mà người lái nó chính là Lâm Sắt tướng quân. Y Lai chậm rãi đi tới, sau đó dựa trên phi hành khí, một bộ dáng lười biếng. Lâm Sắt nhíu nhíu mày, ánh mắt của hắn nhìn thẳng phía trước, không nhìn Y Lai, một tay mở cửa, lạnh nhạt nói: " Lên." Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt bên ngoài, thời điểm Y Lai nhận được lời mời hẹn hò của Lâm Sắt. Y Lai hầu như nghĩ mình đang nằm mơ. Y Lai nghĩ đến lần trước chơi, hắn rất thích, hắn cho rằng đã kết thúc ở trên giường, nhân vật hắn sắm vai trong trò chơi đã hoàn mỹ kết thúc? Lẽ nào Lâm Sắt còn muốn tiếp tục trò chơi này? Có điều cùng Lâm Sắt hẹn hò dưới ánh mặt trời, đây là một sự kích thích tràn đầy mê hoặc, Y Lai vui vẻ đi tới.

Phi Hành Khí của Lâm Sắt trực tiếp hạ xuông một tòa phái đài trên hải đảo. Y Lai lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, Y Lai rất yêu mến nước, đặc biệt là nước biển, nhìn thấy nước, hắn chỉ muốn nhảy xuống đó, đem chính mình chôn trong biển rộng lớn. Hắn xuống khỏi Phi Hành Khí, gió biển phà vào mặt, Y Lai hít vào một hơi thật dài, sau đó đối với Lâm Sắt lộ ra nụ cười: " Ta rất thích địa điểm hẹn hò này."

Lâm Sắt gỡ xuống găng tay màu trắng, tóc bị gió biển thổi lên, ánh mắt có chút ánh lệ, thoạt nhìn ôn hòa đi rất nhiều: " Ta dẫn ngươi đi xem một người."

Y Lai nâng cằm, tò mò nhìn hải đảo này, cùng với pháo đài xa xa nói: "Lẽ nào đi xem cha mẹ ngươi? Cha mẹ ngươi ở đay dưỡng lão? Trời ạ, mặc dù nói vợ xấu trước sau cũng phải ra mắt ba mẹ chồng, thế nhưng ta còn chưa chuẩn bị xong!"

Lâm Sắt không để ý đến hắn ăn nói linh tinh, mà chỉ đi thẳng về phía trước. Thời điểm đi đến cửa lớn của pháo đài, trên đó có khắc ba chữ " Niết Phổ Đốn.", sắc mặt Y Lai đột nhiên hơi đổi một chút, theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt Lâm Sắc nhìn sang, sắc mặt Y Lai rất nhanh khôi phục bình thường, chậm rãi đi sau lưng hắn, chỉ là theo bản năng rụt đầu vào.

Lâm Sắt đối tòa pháo đài này tựa hồ rất quen thuộc, một đường đi tới không ai ngăn cản họ. Y Lai thay đổi một thân trang phục, hơn nữa còn trang điểm, cùng Y Lai trong ấn tượng của công chúng hoàn toàn khác nhau, thế nên cũng không có ai nhận ra hắn.

"Lâm Sắt, ngươi sao lại đến nữa?"

Giọng của nữ nhân hơi kinh ngạc, chẳng trách bà kinh ngạc, Lâm Sắt cố định mỗi tháng tới một lần, thế nhưng ngày hôm qua Lâm Sắt mới tới, hôm nay lại tới nữa.

Lâm Sắt hôn lên tay bà biểu thị thăm hỏi, phu nhân mỉm cười đáp lễ, tiếp đó ánh mắt liền rơi trên người Y Lai. Y Lai trang phục kì lạ, hơi cúi thấp đầu thấy không rõ vẻ mặt, nhưng nhìn đường nét quen thuộc kia, Niết Phổ Đốn phu nhân vẫn chấn động trong lòng: " Hắn là...." Y Lai theo bản năng cúi đầu, nỗ lực nắm lấy cánh tay, cả người căng thẳng, có như vậy cả người của hắn mới không run rẩy.

Lâm Sắt trên mặt mang theo ý cười, hắn đương nhiên sẽ không nói đó là Y Lai, Y Lai tiếng xấu truyền khắp nơi trên đế quốc, tất cả mọi người đều biết hắn là tên tiểu nhân, là tình nhân của bệ hạ, Niết Phỏi đốn phu nhân đồng dạng đối với hắn không có hảo cảm.

" Một người bạn." Lâm Sắt mơ hồ nói, " Phu nhân, ta nghĩ xem hắn một chút." Niết Phổ Đốn phu nhân ánh mắt không rời khỏi người Y Lai, từ từ gật đầu. Lâm Sắt liền lôi kéo tay Y Lai đi vào. Tay Y Lai có chút lạnh, không biết bởi vì Niết Phổ Đốn phu nhân hay bởi vì hắn đoán được cái gì. Đương nhiên những điều này Lâm Sắt sẽ không chú ý, hắn chỉ để ý đến việc của mình.

Khi đi vào trong căn phòng kia, thời điểm nhìn thấy người nằm trong quan tài băng, nhìn khuôn mặt cùng mình tương tự.

Trong lòng Y Lai đột nhiên có một loại cảm giác chua xót. Trong nháy mắt trên mặt hắn xuất hiện lại nụ cười yêu diễm, có thâm ý nói: " Không nghĩ tới ngưới còn có ham muôn như vậy...."

Lâm Sắt sắc mặt có chút khó coi. Y Lai là một tồn tại dơ bẩn, mà A Thụy Tư trong lòng hắn là hào quang thánh khiết, hắn không cí cách nào khoan dung Y Lai sỉ nhục A Thụy Tư như vậy. " Im miệng!"

Y Lai nhún vai một cáu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn vốn cho là hẹn hò, lại không nghĩ rằng là đến xem người chết. Hẹn hì hắn chờ mong một hồi trở thành khô khan cực kì.

Mãi đến tận khi Lâm Sắt ôm eo hắn, Y Lai đột nhiên trở nên hưng phấn, ở trước mặt người Lâm Sắt yêu thân thiết, nghĩ như thế nào đều hết sức kích động, thân thể của hắn trở nên mềm mại không xương, cánh tay cũng không an phận, theo vịn eo của hắn đi xuống, mà tại thời điểm sắp đạt được mục đích đột nhiên bị tóm lấy. Y Lai trong mắt hiện ra ánh nước, hới hới ngẩng đầu nhìn Lâm Sắt.

Lâm Sắt ánh mắt thanh minh, không chút dáng vẻ động tình.

Như một chậu nước lạnh hất tới, Y Lai trong mắt không còn hứng thú, hơi không kiên nhẫn nói: " Lâm Sắt, mục đích của ngươi đến cùng là gì?"

" Ta muốn một món đồ." Lâm Sắt nói, ánh mắt lại rơi vào trong quan tài băng. " Món đồ gì?"

" Nước mắt của ngươi, giao nhân châu." Thanh âm Lâm Sắt trầm thấp mà tràn ngập từ tính, ngữ khí bình tĩnh, thế nhưng câu nói này lại khiến Y Lai cả người cứng lại, sau lưng hắn bốc lên thấy lạnh cả người, giống như nghe thấy một việc khó có thể tin, trợn to hai mắt nhìn Lâm Sắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro