Chương 1: Hối hận sau khi chết
Edit: Chin
Tiêu Lệnh Dịch mở mắt ra thấy thân thể mình nằm trong đống tuyết lớn.
Thi thể trong y phục nhạt màu không thấy rõ, cổ tràn ra máu đỏ tươi chói mắt, dòng máu ấm áp chảy ra thành một đường trên nền tuyết lạnh băng, tràn xuống bả vai gầy và bàn tay phải cầm kiếm của cậu, ở trên nền tuyết trắng đọng một bức họa bi tráng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tử Dao đài cao ngất, vừa rồi cậu từ nơi này nhảy xuống, sợ không chết được, trước khi nhảy xuống còn cắt một nhát kiếm qua cổ.
Thân thể hoàn toàn nát bấy, linh hồn lại hóa thành một trận gió phiêu lãng ở bầu trời đêm phía Bắc, có thể từ trên cao nhìn chằm chằm xuống xác của mình.
Vẫn luôn cho rằng chết không nhắm mắt, không nghĩ tới mắt nhắm nghiền.
Tiêu Lệnh Dịch tự giễu cười.
Xung quanh vang lên tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, cậu mở to đôi mắt, chỉ thấy đường dày đặc cung nhân chạy trốn, thị vệ bốn cửa cung đang chém giết, khói lửa thấp thoáng ở phía xa.
Hoàng thành một mảnh náo loạn. Hôm qua, phế thái tử Trạm Vũ đã diệt phụ soán ngôi, tối nay thân hoàng huynh của hắn Trạm Thần mang theo mười vạn quân đánh về hoàng thành.
Giết cha đoạt vị, huynh đệ tương tàn, là vở kịch muôn thuở của hoàng tộc, Tiêu Lệnh Dịch
Đứng ngoài quan sát, ánh mắt lạnh như băng.
Hoàng cung huy hoàng đã biến thành ngọn núi xác và biển máu, một người đàn ông bước ra từ vũng máu, tay cầm một cây trường thương màu trắng bạc.
Hắn không mặc áo giáp mà khoác một thân màu lam sẫm viền chỉ vàng, mái tóc đen như thác nước, ánh mắt lạnh thấu xương, ngoại trừ đầu trường thương, trên người hắn không một vệt máu, nhưng giữa lông mày và ánh mắt hắn lại có một cỗ thù địch đáng sợ, khiến người ta kinh hãi.
Là Trạm Thần.
Tiêu Lệnh Dịch liếc mắt liền nhận ra hắn, có lẽ là nghe kinh có biến cố, hành quân vội vàng, hắn thậm chí không kịp mặc áo giáp, liền mặc một thân cẩm y xông vào hoàng cung.
Các tướng trung thành với hắn đã dọn đường cho hắn, cấm quân bại lui, đến cuối cùng ngã lộn nhào mà quỳ gối trước mặt Trạm Thần xin tha.
Trạm Thần ngoảnh mặt làm ngơ, hắn tựa hồ muốn chạy tới chỗ nào đó.
Con đường này dẫn tới Tử Thần Điện.
Hắn hẳn là vội vàng đi lấy vương vị cùng ngọc tỷ, vào lúc hoàng đế băng hà mà nói, xác thật nên quý thời gian như vàng, nếu chỉ chần chừ một khắc, thế cục liền hỗn loạn.
Tiêu Lệnh Dịch phỏng đoán như vậy, thân cậu hiện giờ nhẹ tựa gió, không ai có thể kiềm chế cậu, cậu có thể tự do đến vùng đất rộng lớn nhưng cậu đi theo Trạm Thần trong vô thức.
Cậu không có nhiều tình cảm với Trạm Thần, chỉ có một chút tư tâm là muốn nhìn Trạm Thần ra tay giết Trạm Vũ.
Tiêu Lệnh Dịch không biết khi nào hồn phách của mình sẽ tan biến, có lẽ là sau khi trận tuyết này ngừng, cậu liền hoàn toàn tiêu vong, trước khi đó, cậu muốn nhìn thấy Trạm Vũ chết.
Trạm Thần là người duy nhất có khả năng thực hiện tâm nguyện của cậu.
Cậu cho rằng Trạm Thần nhất định sẽ đi Tử Thần Điện chính tay đâm chết mưu nghịch soán vị Trạm Vũ, đoạt lại ngôi vị vốn thuộc về hắn.
Nhưng đến cuối con đường, Trạm Thần đột nhiên đổi hướng.
Tiêu Lệnh Dịch khó hiểu mà theo sau, ở ben tai hắn nói: "Trạm Vũ ở Tử Thần Điện, ngọc tỷ cũng ở Tử Thần Điện, ngươi đi nhầm đường rồi!"
"Chẳng lẽ lạc đường rồi? Từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung mà vẫn lạc đường hỏ? Hoài Vương điện hạ."
Tiêu Lệnh Dịch nói xong, mới ý thức được chính mình đã chết, dù có ở bên tai Trạm Thần rống to thì hắn cũng không nghe thấy.
Trạm Thần chỉ thấy có một trận gió ấm áp ở bên tai hắn lượn lờ không đi, ở trận tuyết như này trận gió ấy quá mức ôn nhu, nhưng hắn giương mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ tuyết thì chỉ có xác chết.
Đôi mắt dày như màn đêm lần nữa tối sầm lại, hắn tiếp tục đi về phía trước, bước chân dần dần vội vã, từng bước vững vàng, cuối cùng cũng đến cửa cung Vị Ương.
Tiêu Lệnh Dịch giật mình: Đây là cung điện mà cậu bị giam cầm trong suốt cuộc đời mình, Trạm Thần đến đây làm gì?
Bỏ ngôi không đoạt, chỉ để chạy đến xem trò cười của cậu? Để trả thù cho mối hận cũ vì đã phá hỏng cuộc hôn nhân ba năm trước?
Khi Trạm Thần đẩy cánh cổng của Vị Ương cung ra, máu trên mặt đất đã bị tuyết đọng thành băng, giống như một viên hồng ngọc vỡ vụn, cuối viên ngọc là thi thể không còn sự sống của Tiêu Lệnh Dịch.
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Trạm Thần rõ ràng bị chấn động, bước chân trở nên loạng choạng, bậc thang tam cấp suýt làm vị Vương gia rong ruổi sa trường này vấp ngã.
Ngân thương rơi xuống mặt đất, một tầng tuyết mịn cuộn lên, hắn loạng choạng đi đến dưới đài, đôi mắt lóe lên một tia không tin sau đó lại bị bao trùm bởi bi thương và thống khổ.
Hắn bếTiêu Lệnh Dịch lên, dùng cánh tay sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cậu, biết khôngích gì nhưng vẫn lấy tay che cổ người trong lòng, nước mắt thấm đẫm hàng mi dài. Hắn áp sát vào người Tiêu Lệnh Dịch. Trên trán Tiêu Lệnh Dịch thấp giọng lẩm bẩm: " Sao không đợi ta?"
Giọng nói này nhẹ như tuyết khô, nhưng linh hồn của Tiêu Lệnh Dịch lại nghe rõ ràng, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Cậu nghiêm túc nghĩ lại, trong cuộc đời ngắn ngủi này, cậu và Trạm Thần từ đầu đến lần cuối gặp mặt, số lần gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, đâu ra tình thâm như biển ở trước mắt?
Đâu chỉ vô tình, thậm chí còn xem nhau như đối thủ một mất một còn.
Ba năm trước đây, Trạm Thần nhất ý cô hành* xin một đạo tứ hôn thánh chỉ, mạnh mẽ muốn đem Tiêu Lệnh Dịch cưới vào Hoài Vương phủ.
Tiêu Lệnh Dịch thà chết không theo, vào ngày đại hôn, cậu uống thuốc độc đã chuẩn bị trước, không lưu tình mà hủy hoại mối hôn sự này.
Chuyện này nháo đến kinh thành xôn xao, khi đó đúng vào thời điểm 2 hoàng tử tranh giành nhau ngai vị, hủy hôn làm cho Trạm Thần bị bêu danh, như một đòn giáng mạnh vào danh dự của hắn.
Trong ba năm tiếp theo, Tiêu Lệnh Dịch vì Trạm Vũ mà đứng ở phe đối lập với Trạm Thần, vài lần gặp mặt ít ỏi cũng là giương cung bạt kiếm, đối chọi lẫn nhau, oán hận chất chứa không cạn.
Cho nên Trạm Thần vì sao lại ôm đối thủ một mất một còn khóc a!?
Tiêu Lệnh Dịch không thể hiểu được.
Đúng lúc này, một người mặc áo long bào với mái tóc rối bù được hộ tống vào Vị Ương cung.
Tiêu Lệnh Dịch nhất thời trở nên ớn lạnh như bị băng xuyên qua.
Trạm Vũ bị đá đến quỳ trên mặt đất, đêm nay hắn đã thất bại thảm hại, giấc mộng làm hoàng đế trở thành sự thật, nhìn Trạm Thần trong lòng ngực Tiêu Lệnh Dịch, cái cổ bị hất ra sau đẹp đến mức khiến hắn cười đến thấu xương:
"Đêm nay ngươi thắng thì đã sao? Người mà ta chiếm giữ ba năm, cả đời này ngươi cũng đừng hòng có được!"
Hắn điên cuồng mà trừng Trạm Thần:
" Phụ hoàng thiên vị ngươi cả đời, nhưng Tiêu Lệnh Dịch là người duy nhất thiên vị ta! Hắn chuyện gì đều nguyện ý vì ta làm, nhiều năm như vậy, ngươi trong tối ngoài sáng chịu những khó khăn đó, đều là do Tiêu Lệnh Dịch bày mưu tính kế, hắn cho rằng ngươi thích giết chóc máu lạnh, cho nên một lòng muốn đỡ ta ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chỉ là vì bảo vệ mẫu quốc yếu như con kiến của hắn!"
"Ta đã sớm nói với hắn, muốn đoạt đến ngôi vị hoàng đế phải trả giá hếtthảy đại giới, bao gồm cả mẫu quốc của hắn! Bất quá là gạt hắn diệt Đông Diệp,hắn liền dám cùng ta chém giết, hiện giờ còn tự sát tại đây, chắc là vội vã đi hoàng tuyền bồi tội với phụ hoàng mẫu hậu của hắn rồi, dù sao nếu không có ấn Diệp Tỉ mà hắn đưa cho, ta sao có thể dễ dàng lừa Đông Diệp mở biên giới?"
Lời vừa dứt, một cỗ lạnh lẽo gió lạnh xoẹt qua mặt Trạm Vũ.
Trạm Vũ loạng choạng, nhưng không chịu bất cứ thương tổn gì.
Tay của Tiêu Lệnh Dịch trở nên trong suốt hơn, hồn phách tựa như muốn tan biến.
Cậu chín tuổi vào Bắc Vi làm con tin, nhẫn nhục sống tạm bợ chỉ vì giữ được mẫu quốc Đông Diệp an bình.
Phụ hoàng từng cho cậu một ấn Diệp Tỉ, hứa hẹn chỉ cần cậu từ Bắc Vi bình an trở về, ngôi vị hoàng đế của Đông Diệp quốc liền để cậu kế thừa.
Sau khi Trạm Vũ biết đến sự tồn tại của Diệp Tỉ, đã dụ dỗ, nói dối Đông Diệp có nội loạn, yêu cầu Bắc Vi phái quân chi viện, Tiêu Lệnh Dịch tin là thật, đem Diệp Tỉ giao cho Trạm Vũ, để hắn coi đây là tín vật, giúp Đông Diệp giải nguy.
Ai ngờ nội loạn là giả, Trạm Vũ lợi dụng Diệp Tỉ lừa mở biên giới Đông Diệp, mang binh vào thành tàn sát, trong một đêm diệt sạch Đông Diệp quốc, con cầm đầu của hoàng đế Đông Diệp về kinh để khoe quân công.
Thẳng đến khi bị diệt quốc, Tiêu Lệnh Dịch mới thấy rõ gương mặt thật của Trạm Vũ, cậu từng thật tình cảm kích Trạm Vũ đưa than ngày tuyết*, vì hắn mà bày mưu tính kế, cuối cùng lại đổi lấy đền đáp mất nước diệt chủng.
Cậu ở Bắc Vi bơ vơ không nơi nương tựa, căn bản vô lực trả thù, bị giam cầm trong cung, liền một lòng muốn chết.
Đứng trên Tử Nghiêu đài là bởi vì nó đủ cao để nhìn rõ hướng đông của mẫu quốc, lại sợ tuyết quá mềm nên trước khi nhảy đã vung kiếm tự sát không chút do dự.
Cậu đã chết, nhưng vẫn bị tên cặn bã Trạm Vũ này ghê tởm đến hồn phách vỡ nát.
Ngay lúc cậu cực độ thống khổ, trước mắt bỗng xẹt qua một trận lăng liệt hàn quang —— Trạm Thần dùng kiếm mà Tiêu Lệnh Dịch đã tự vẫn, chém qua yết hầu của Trạm Vũ.
Một kiếm xuyên qua yết hầu, cổ họng Trạm Vũ sống sờ sờ bị chém đứt, một chữ cũng không nói ra được.
*
Tầm mắt của Tiêu Lệnh Dịch lần thứ hai rõ ràng, nhìn thân thể mình đã được ôm về cung điện ấm áp.
Miệng vết thương ở cổ được bao phủ bởi một tấm màn trắng như tuyết, cậu nằm trong lớp lụa vàng, khuôn mặt được ánh nến vàng ấm áp chiếu rọi.
Ba năm qua, thể xác và tinh thần cậu đều đã suy kiệt, như hoa cỏ khô héo ngày đông, cho dù còn sống cũng như một cái xác vô hồn.
Linh hồn cậu mọc đầy cỏ dại, nhưng bề ngoài vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Trạm Thần ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Lệnh Dịch, không biết hắn đã tập trung như vậy được bao lâu rồi.
Nhưng sau trận tuyết, hai bên thái dương của hắn đã thêm vài sợi bạc.
Tiêu Lệnh Dịch tình nguyện chính mình nhìn lầm, nhưng trong điện ánh nến sáng ngời, mọi thứ đều ở dưới ánh đèn, khiến người ta không thể bỏ qua được.
Tại sao lại thế này?
Cậu đã mưu kế chống lại Trạm Thần, thậm chí còn hủy hoại thanh danh của hắn, không nhận nổi sự thâm tình này của hắn, làm cậu ảo giác chính mình nợ người nam nhân này rất nhiều.
Trạm Thần vươn tay, vuốt ve vành tai phải của Tiêu Lệnh Dịch, đây là một động tác rất thân mật âu yếm, chỉ có người thân cận mới vuốt ve tai đối phương như vậy.
Tiêu Lệnh Dịch bỗng nhiên trút được gánh nặng, cậu minh bạch —— trên vành tai cậu có một nốt chu sa trời sinh.
Người trong lòng Trạm Thần —— Ngu Bạch Nguyệt tai phải cũng có một nốt chu sa như vậy, thậm chí cả vị trí cũng giống nhau như đúc.
Trạm Thần là người đã dày dặn kinh nghiệm sa trường, tắm máu mà sinh, thương hạ vô số tướng địch, những kẻ liều mạng nơi biên giới nghe danh hắn đã sợ mất mật. Năm hắn mười lăm tuổi, vụ án tham ô bên nhà mẫu thân hắn, sau khi điều tra, tất cả đều bị xử tử theo luật, không chút lưu tình.
Mọi người đều nói hắn khát mau, máu lạnh nhưng người tàn nhẫn như hắn lại tâm tâm niệm niệm người đã quá cố.
Tới tuổi đón dâu, hắn bị hoàng thất gây áp lực, cuối cùng lấy lui làm tiến, Vương phi được chọn không quản gia thế nhưng nhất định phải có điểm giống Ngu Bạch Nguyệt.
Tiêu Lệnh Dịch chính là người giống Ngu Bạch Nguyệt nhất, Trạm Thần năm đó mạnh mẽ cầu hôn, đơn giản vì Tiêu Lệnh Dịch là thế thân tốt nhất.
Việc này cả hoàng thành đều biết, thực tế có thể lợi dụng chuyện này để được Hoài Vương sủng ái, trong mắt đại đa số người được coi là phúc khí.
Nhưng Tiêu Lệnh Dịch không chịu được sự sỉ nhục này.
Cậu là con tin của Đông Diệp, người được gửi đến cầu hòa sau khi bại trận, cậu ở Bắc Vi đã được mười năm, người trong hoàng thất coi cậu như cỏ rác, quyền thần quan lại xem cậu như trò đùa, ban đầu cậu bị dưỡng trong cung điện đơn sơ hoang vu, không ai quan tâm, sau lại bị đưa đến Vĩnh An Hầu phủ nhận hết mọi xem thường cùng khi dễ.
Mỗi người Bắc Vi đều xem thường cậu, giẫm đạp cậu nhưng cậu chưa bao giờ quên thân phận của mình, cậu là trưởng tử của Đông Diệp Hoàng, cậu không thể trở thành thế thân của bất kỳ kẻ nào, cậu chỉ có thể là Tiêu Lệnh Dịch, trên người mang tôn nghiêm của Đông Diệp, tuyệt không chịu cúi đầu.
Thánh chỉ tứ hôn kia không phải đề bày tỏ tình yêu, mà là nhục nhã cùng bức bách.
Tiêu Lệnh Dịch liều chết phản kháng, chỉ vì bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng.
Năm đó sau khi hủy hôn, cậu rơi vào tay Trầm Vũ, bi kịch nối tiếp bi kịch.
Bây giờ nhìn lại, Tiêu Lệnh Dịch rất hối hận, vì thứ cậu đánh mất sau này còn quý hơn so với nhân phẩm của chính cậu.
Chết rồi hối hận thì có ích gì?
Cậu đột nhiên cảm thấy nóng bừng, lúc này mới nhận ra nước mắt của Trạm Thần rơi xuống đuôi mắt phải của cậu, giọt nước mắt này gần như thiêu đốt linh hồn Tiêu Lệnh Dịch.
Không biết ai đã nói, chỉ có nước mắt chân thành mới có thể nóng như lửa đốt.
Vì lợi ích của thế thân, những giọt nước mắt của Trạm Thần có lẽ là một chút chân thành, nhưng không nhiều.
Trước khi linh hồn tiêu tán, Tiêu Lệnh Dịch tùy hứng một lần, cậu thổi tắt một ngọn đèn sáng nhất trong điện.
Như vậy, cậu không cần nhìn đến mấy sợi tóc bạc bên thái dương Trạm Thần, cũng không cần thấy nốt chu sa bên vành tai mình.
Chỉ cần trước khi chết hắn thật sự thương tâm một lần, dù chỉ là thế thân.
Nếu có kiếp sau, nhất định cậu sẽ không bao giờ yêu ai nữa, giống như trong cõi phàm trần hờ hững này chưa từng có ai thực lòng yêu cậu.
* nhất ý cô hành(一意孤行): tự làm theo ý mình
* đưa than ngày tuyết: cứu người lúc khẩn cấp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro