Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần XI: Chicken Rice

-Min-

_start_
"Okay, chúng ta cần một kế hoạch" Gun nói khi cả bọn gần đến nơi Li Ming đã chỉ dẫn. Cả bọn đang ở một thị trấn nhỏ, nơi mà có nhiều hàng quán nhỏ xung quanh, cùng với đó là các công trình đang được thi công.

Cậu muốn các thành viên cùng đi và hỗ trợ mình, và cả bọn đều quyết định sẽ tận hưởng như chuyến đi du lịch.Tinn và Tiw không thể đi cùng vì cả hai sắp có một bài kiểm tra rất quan trọng vào thứ Hai.

Nếu Tinn đi cùng, sẽ khá phiền phức khi cậu ta phải giả làm Heart, và cậu ta thì không biết gì về ngôn ngữ ký hiệu cả nên mọi thứ sẽ rất tệ.

"Tụi mình phải có kế hoạch à?" Yo hoài nghi. "Tao tưởng tụi mình sẽ chỉ theo đà mà làm thôi."

"Tao không nghĩ đó là ý hay đâu." Sound lên tiếng, "Lỡ như họ nhận ra Gun không phải Li Ming thì sao?"

"Sao mà họ biết được?" Win thách thức. "Họ sẽ không nghĩ đến Li Ming để người khác bắt chước mình. Còn nữa, những người mà tụi mình cố lừa chỉ là một ông chú và bạn trai của ổng thôi mà. Chỉ là hai người lớn thôi."

"Cũng đúng" Gun nói. Cậu sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Okay, tụi mình sẽ ứng biến khi tới đó. Dù gì tụi mình cũng là những diễn viên giỏi mà."

Por bật cười. "Yeah, như những lần tụi mình lừa được Hôi học sinh nghĩ là tụi mình có hoạt động câu lạc bộ chính đáng ấy."

Cả bọn gật gù, hồi tưởng lại khoảng thời gian tươi đẹp mà họ từng có khi cả bọn tự cho mình là những diễn viên giỏi. Gun không ngạc nhiên nếu cả bọn được mời gọi bởi vài công ty có tên tuổi như GMMTV.

Đến khi cả bọn thấy một quán ăn nhỏ, xe dừng bánh và cả bọn ùa xuống, với việc Gun là người xuống đầu tiên.

Cậu thấy những người quen thuộc mà Li Ming đã cho cậu xem từ tấm ảnh. Gun biết chú Jim và Wen trông như thế nào, và đó chỉ là nằm trong tầm hiểu biết của cậu từ tấm ảnh. Cậu không biết cách Li Ming hành xử như thế nào với gia đình, nhưng cậu quyết định là họ hẳn là có mối quan hệ khá ổn vì Li Ming đến học đại học để có thể giúp đỡ chú mình.

"Chú Jim!" Gun hét lớn với sự phấn khích, mở rộng vòng tay khi cậu chạy đến chú của Li Ming, chào chú bằng cái ôm.

Chú Jim sẽ không nghi ngờ gì cả.

Chú Jim rất ngạc nhiên, vấp ngã về sau vì cái ôm đột ngột. Chú ấy nhanh chóng lấy lại thăng bằng, nhưng không đáp trả cái ôm của Gun.

Yo nhìn vào trong quán ăn, với biển hiệu 'Moonlight Chicken'. "Tuyệt quá!" Yo nói, leo ra khỏi xe. "Tao muốn ăn cơm gà chiên."

Cả bọn đều ra khỏi xe, và Gun nhận thấy chú Jim bị bàng hoàng bởi những vị khách bất ngờ.

"Nơi này thật đẹp." Por bình luận, đi xung quanh quán, "Rất có mùi vị cổ xưa."

"Um..." chú Jim lên tiếng.

Gun đặt tay ra sau lưng chú Jim và cử chỉ hướng về bạn mình, "Chú Jim, hãy gặp những người bạn của cháu ở trường đại học. Por, Yo, Win, Sound và Pat."

"Chào chú Jim ạ." cả bọn Chinzhillas đồng loạt nói, tạo thành một điệp khúc các giọng nói.

Điều gì đó lọt vào tầm mắt của Pat, và cậu ta nhìn với vẻ mơ mộng, "Anh ấy thật đẹp trai.", Cậu ta thì thầm với Sound nhưng giọng hơi lớn.

"Ai?" Sound hỏi, nhìn quanh để tìm người đẹp trai trong lời nói của Pat. Cậu sau đó thấy người mà Pat nói đến, xuyên qua vai của chú Jim, "Oh!", "Ai thế?"

Gun quay xung quanh và thấy người mà cả bọn đang thì thầm về.

"Xin chào, anh là Wen." Anh chàng đẹp trai lên tiếng, nụ cười khẽ hiện trên gương mặt đối xứng hoàn hảo của anh. Anh đi đến đứng kế chú Jim.

"Woah" Gun thì thầm, bị hấp dẫn bởi Wen khi anh đi đến gần.

Wen nhếch mày nhìn Gun với vẻ thắc mắc. Anh sau đó quan sát xung quanh và phát hiện ra những gương mặt bàng hoàng của những sinh viên năm nhất đại học.

Chú Jim bĩu môi, sau đó quay sang Wen, cả hai giao tiếp bằng mắt một cách thầm lặng. Wen ho một cái rồi vỗ tay, "Sao chúng ta không vào trong nhỉ?" Anh nói, "Mấy đứa có đói không?"

"Tất nhiên rồi ạ" Pat lên tiếng.

Sound huých cậu ta, lặng lẽ nhắc nhở cậu ta bình tĩnh lại.

Win, mặt khác, nhếch mép cười Pat, "Mày giống như đang 'khát' hơn."

Gun vẫn bị bất ngờ bởi Wen, nhưng rồi cậu cũng thức tỉnh lại và gật đầu, "Vâng, anh Wen.", cậu nói, vẫn cố để lịch sự hết sức có thể.

Li Ming đã nói là cậu không xếp Wen vào cùng xưng hô 'Chú', đó chỉ áp lên chú Jim vì Wen đơn giản chỉ là bạn trai của chú Jim.

Gun vỗ lên tay của chú Jim, khiến cho chú nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, "Đi ăn nào. Chú lấy như thường."

Cậu cho rằng món cơm gà thông thường của Li Ming sẽ là cơm gà rán, bởi vì đó là thứ duy nhất có lẽ được cung cấp.

Mọi người đi vào trong và cùng ngồi trên chiếc bàn nhỏ nơi họ sẽ dùng bữa cùng nhau. Chú Jim sẽ nấu ăn và Wen thì giúp với việc bưng các món ăn ra bàn. Gun giúp Wen, khá quen với việc phục vụ.

Một lúc sau, mọi người đều ngồi vào bàn và bắt đầu dùng bữa, nhưng bầu không khí lại khá lạ vì chú Jim đang rất căng thẳng và ngượng ngùng. Wen cũng khá bất thoải mái, nhưng anh lại dễ làm thân hơn và dễ trò chuyện.

"Đồ ăn rất ngon ạ." Win đưa ra lời bình luận khi tay vẫn đang đút cho Sound. Gun mỉm cười, cậu thấy cả hai thật đáng yêu với cách cả hai luôn chăm sóc nhau như vậy. Win làm như thể việc đút người bạn trai mình là đã đủ thỏa mãn cơn đói của bản thân rồi vậy.

"Pfft, tất nhiên" Gun nói, làm như thể cậu đã biết mùi vị của những món ăn vậy. "Chú Jim là một đầu bếp giỏi." Cậu cần phải làm cho chú của Li Ming mở lòng hơn để chú ấy không nghi ngờ về thân phận của cậu. "Chú Jim là một đầu bếp giỏi. Cực giỏi luôn." Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sử dụng câu này, nhưng cậu cũng đang căng thẳng mà. "Chú ấy có thể thực sự mở một nhà hàng Michelin 3 sao nếu chú ấy muốn."

Lời nói của Gun trái ngược với hiệu quả mong muốn đối với chú Jim, điều này rõ ràng là do chú Jim nhăn mặt. "Li Ming" chú kiên quyết nói. "Cháu có thể dành ra hai giây mà không mỉa mai không?"

Đó hoàn toàn không phải là những gì Gun định miêu tả. Cậu thực sự nghiêm túc. Được rồi, có lẽ anh ta phóng đại một chút, nhưng cậu tự nhiên là như vậy.

Đôi mắt của Gun mở to và cậu vẫy tay. "Khoan đã, không, cháu không mỉa mai." Cậu thầm mắng bản thân vì đã nói sai.

Có lẽ cậu nên hỏi Li Ming nhiều câu hỏi hơn về tình hình gia đình cậu, nhưng cậu khăng khăng rằng tất cả những gì cậu cần biết là tên và khuôn mặt của những người cậu sẽ gặp và thế là xong.

Rất may, Wen đã đứng ra bảo vệ Gun. "Em ấy luôn đánh giá cao tài nấu ăn của chú," anh ấy nói với chú Jim.

"Thành phần bí mật là gì vậy ạ?" Por hỏi, cố gắng phá vỡ sự căng thẳng.

Gun mỉm cười, cảm thấy bớt lo lắng hơn khi có những người bạn đi cùng. Cậu giơ tay để ngăn chú Jim trả lời câu hỏi và nói, "Cháu sẽ trả lời câu hỏi này, chú Jim." Sau đó, cậu giả vờ đang tìm kiếm thứ gì đó dưới đĩa của mình, nhưng sau đó Gun đã bắt chéo ngón tay cái và ngón trỏ, tạo thành hình trái tim bằng ngón tay. "Tình yêu," cậu trả lời, mỉm cười tinh nghịch với Por.

"Eyy," Por nói, chỉ vào Gun, "Mượt đấy."

Wen bật cười khúc khích, bất ngờ trước hành động của Gun. Chú Jim chẳng thấy ấn tượng gì, chỉ có sự bối rối, nhìn chằm chằm Gun.

"Tao tưởng Tinn đã có trái tim của mày rồi." Sound đùa giỡn.

Gun khẽ rầm rì, nhận ra những gì Sound vừa nói.

Sau đó là một khoảnh khắc im lặng.

Đôi mắt của Sound mở to khi cậu ta bắt gặp chính mình lỡ mồm. Bạn trai của Li Ming là Heart, không phải Tinn. Điều đó làm cho có vẻ như Li Ming đang lừa dối bạn trai của mình ngay cả khi cậu không phải.

"Tinn?" Wen hỏi. Gun trừng mắt lườm Sound. "Tinn là ai?"

"Cậu ta là..." Gun thốt ra những gì có trong đầu hiện giờ, "...idol của cháu. Một idol K-pop từ ban nhạc tên...Found Men."

Cậu lấy cảm hứng từ việc Yo mở những bài hát của Stray Kids khi họ trên đường đến đây.

"Tao chỉ biết mỗi Stray Kids thôi", Yo nói. Cậu ta thực sự không giúp ích được gì trong lúc này.

Sound sau đó cố để sửa chữa bằng cách hỗ trợ lời nói của Gun, "Đúng vậy! Cháu cũng thích Tinn từ Found Men nữa. Cậu ta là bias của cháu."

"Này, kiềm lại đi" Gun cảnh cáo, tỏ vẻ chiếm hữu bạn trai mình. Sound giơ tay lên đầu hàng.

"Người cậu ấy thực sự yêu luôn là Heart" Win bồi thêm, "Cậu ta là bạn trai của Li Ming, thật tiếc là cậu ta không thể đi cùng."

"Sao cháu không mang nó theo?" Chú Jim hỏi, nghe như thể chú ấy đã sẵn sàng thẩm vấn Gun hơn là hỏi một câu hỏi đơn giản.

"Cậu ấy bận ạ" Gun nói, "bận với..."

"Với những buổi học ạ!" Pat chêm thêm.

Và cùng lúc đó, Por cũng nói, "Với những bài học Piano ạ!"

Chú Jim và Wen có ánh mắt hoài nghi. Wen nói: "Với lớp học? Vào thứ bảy?"

"Làm sao mà... Các bài học piano diễn ra chứ?" Chú Jim hỏi. "Nếu nó không thể nghe thấy âm nhạc."

Gun hoảng loạn. "Um, Nó không có những lớp học chuyên ngành. Nó có những lớp học Piano, và chú biết đó...nó có thể vẫn cảm nhận được những phím đàn và học âm nhạc kể cả không nghe được. Đó là những gì diễn ra, đúng chứ?" Cậu hỏi Win, người có lẽ biết nhiều về những người khiếm thính hơn Gun.

"Đúng vậy ạ" Win khẳng định, "Nghệ sĩ Piano ưa thích của cậu ta là Eminem."

"Kẹo ạ?" Chú Jim hỏi.

"Eminem, tay rapper hả?" Wen hỏi, nhướng mày.

Gun ngửa mặt. "Tại sao lại là Eminem?" cậu nói với Win, người nhún vai. Khi bị áp lực, rõ ràng cậu hay nói những câu trả lời ngu ngốc.

Thực ra, thực tế đó áp dụng cho tất cả trường hợp.

Por phát ra một tiếng cười lớn nghe có vẻ gượng gạo, khiến mọi người giật mình. Sound, Win, Pat, Yo và Gun nhận được gợi ý và cũng bắt đầu cười.

"Tụi cháu đùa thôi" Gun nói, "Trò đùa ấy mà. Cả hai người không hiểu vì cả hai không phải Gen Z."

Wen cười khẽ và nhấp ngụm nước, "Phải rồi."

"Chú sẽ mang tráng miệng ra" Chú Jim nói, "Alan có mang một chút bánh thừa lại."

Alan.

Cái tên nghe quen quen nhưng Gun không nhớ ra là ai.

"Alan!" Por bỗng nhận ra. Cậu có thể không nhớ ra là ai, nhưng cái tên lại khá quen thuộc với bọn họ. Li Ming đã nhắc đến cái tên này cho Gun, rồi cậu nói cho những người bạn của mình, nhưng cậu lại không chính xác. "Đúng, tụi mình đã nói về người  này rất nhiều."

"Anh ấy là người tuyệt vời" Sound lên tiếng.

Gun gật đầu đáp ứng, "Mhm. Đúng...Alan..." Cậu cố vận não xem Alan là ai.

Wen sửng sốt. "Ồ," anh nói, giọng đều đều. "Anh không biết rằng em thích Alan nhiều như vậy. Cả hai hầu như không gặp nhau."

"Em không biết anh ấy là ai," Yo nói. "Ừm, ai đó có thể nhắc tao  nhớ anh ấy là ai không?" Gun thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì Yo thừa nhận không biết anh ta để tất cả họ có thể nhớ ra anh ta là ai.

"Anh ấy là người yêu cũ của anh," Wen nói khi Gun không tình nguyện trả lời vì những lý do rõ ràng.

Sound, Por và Gun nhìn nhau kinh hoàng. "Chết tiệt," Gun nói.

"Nhưng giờ tụi anh đang có quan hệ tốt," Wen nói thêm.

"Chết tiệt! Thật tuyệt!" Gun nói, giọng hăng hái hơn. "Ừ, anh ấy...Anh và chú Jim rất dễ thương với nhau."

"Hoàn toàn," Win nói. "Nó giống như một chàng trai trẻ đẹp trai kết đôi với một người mèo già gắt gỏng," Win nói, đề cập đến vẻ đẹp trai quá rõ ràng của Wen.

"Ừ, chắc là chú già rồi," chú Jim nói, xuất hiện phía sau Win với đĩa bánh. Win nhảy vào chỗ của mình, quay lại nhìn chú Jim đang đặt chiếc bánh vào giữa bàn. Chú Jim sau đó ngồi xuống, mím môi.

"Tuy nhiên, người lớn tuổi cũng rất tuyệt mà," Win nói, sửa đổi tuyên bố trước đó của mình. "Cháu quý những người lớn mà."

  "Anh cũng vậy." Wen nói, cười giỡn với chú Jim. Môi chú Jim run rẩy đôi chút.

   "Trường lớp thế nào rồi?" Chú Jim hỏi Gun.

   "Cũng ổn ạ." Gun nói, tự mình cắt một miếng bánh, "Vẫn như thường."

   Chú Jim có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó, "Đã trải qua bài kiểm tra nào chưa?"

   "Rồi ạ." Gun nói, "Nhưng điều đó không quan trọng. Chú biết không, hiện tại tụi cháu đang tham gia một câu lạc bộ ngoại khóa, đoán xem đó là gì."

   Wen ho nhẹ, chú Jim thì giữa im lặng, vì vậy Wen là người mở lời trước, "Có phải cái gì liên quan đến du lịch hay là Câu lạc bộ Tiếng Anh?"

   Gun nhíu mày. Li Ming thực sự muốn tham gia những câu lạc bộ như thế sao? Gun chưa từng nghĩ đến việc hỏi xem Li Ming có hứng thú với câu lạc bộ, cậu chỉ cố đưa Li Ming tham gia Câu lạc bộ  Âm nhạc. "Gì cơ? Không ạ, nhưng nếu có câu lạc bộ về du lịch, cháu cũng muốn xem xét thử."

   Chú Jim ngây người nhìn Gun, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Chú chuẩn bị đi ra ngoài." Trái tim của Gun lỡ một nhịp. Cậu chắc chắn đã nói điều gì đó sai trái để chú Jim chỉ muốn rời đi.

   Gun vô cùng hoảng sợ khi nhìn chú Jim rời quán ăn và đi ra ngoài. Cậu quay sang Wen, người đang lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười trấn an. "Đừng lo lắng về điều đó," Wen nói. Anh thở dài. "Chú của em chỉ là một chút căng thẳng." Anh vỗ vai Gun. "Có lẽ em nên đi nói chuyện với chú ấy."

   Gun gật đầu hiểu ý. "Được, em đi ngay đây." Cậu muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cậu đứng dậy và đi theo chú Jim.

   Pat lên tiếng để xoa dịu bầu không khí và nói, "Wen, anh có thể cho tụi em biết về công việc của anh không?" Gun giơ tay ra hiệu cho những người bạn của mình rằng cậu sẽ nhanh thôi, và họ gật đầu, thầm chúc Gun may mắn. Cậu mở cửa và nhận thấy rằng chú Jim đã không đi quá xa.

   "Chắc chắn rồi," Wen nói và bắt đầu nói về mình.

   Gun đóng cửa lại và chạy đến chỗ chú Jim. "Chú Jim! Đợi đã!"

   Chú Jim thở dài thườn thượt rồi quay lại đợi Gun. "Li Ming," chú nói, giọng thận trọng.

   Chẳng lẽ giữa Li Ming và chú Jim đã xảy ra chuyện gì sao?

   "Vâng?"

   "Chú đã nói chuyện với cha mẹ của Heart và cả hai đều tin rằng tốt hơn hết là hai đứa nên đến Mỹ, giống như những gì cả hai  muốn," chú Jim nói, nói ra những suy nghĩ có lẽ đã làm phiền tâm trí chú.

   "Cái gì?" Gun bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu không biết rằng Li Ming vốn định đi Mỹ.

   "Chú biết rằng đó là lỗi của chú mà cháu không thể đi, nhưng chú muốn đền bù cho cháu. Tiền sẽ không thành vấn đề. Chú đã vay một khoản, và cha mẹ của Heart đã xem xét trường đại học dành cho người khiếm thính mà cháu đã nghiên cứu."

   Gun lắc đầu. "Cháu không..." Điều này nghe giống như điều mà chú Jim nên nói với Li Ming, chứ không phải Gun. "Ừm... cháu sẽ suy nghĩ về nó," Gun quyết định nói. Đó là một câu trả lời an toàn.

   "Chúng ta đã cãi nhau vào mùa hè, nhưng không ngờ cháu lại bỏ chạy." Chú Jim dường như đang phấn khích, nói với tốc độ nhanh hơn. "Cháu đã hủy chuyến đi Mỹ và bất ngờ nhận lời vào trường đại học đó cùng với Heart. Li Ming, chú biết rằng chú đã làm cháu tức giận, nhưng sao cháu có thể hành động phi lý như vậy?" chú Jim  mắng. "Nếu không có Wen, chú đã nộp đơn báo về những người mất tích."

   Li Ming bỏ nhà đi mà không nói với chú Jim?

   "Chú đã lo lắng cho cháu," chú Jim lặng lẽ lầm bầm.

   "Cháu xin lỗi," Gun nói, cảm thấy như mình đã sai. Cậu có thể nói rằng chú Jim quan tâm đến Li Ming, mặc dù cậu không biết chú ấy đã làm gì vào mùa hè để khiến Li Ming bỏ trốn.

   Tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là trấn an chú Jim rằng mọi thứ vẫn ổn với Li Ming để chú ấy có thể giảm bớt lo lắng.

   "Chú Jim thực sự không cần phải lo lắng cho cháu đâu. Cháu đang học tốt ở trường đại học và Heart cũng đang vui vẻ ở đó. Cháu thậm chí còn tham gia một ban nhạc."

   Chú Jim ném cho Gun một cái nhìn thẳng thừng. "Một ban nhạc?" chú ấy nói một cách mỉa mai, không tin cậu.

   Gun gật đầu. "Ừ, những người bạn cháu mang theo là thành viên ban nhạc. Và đối với các lớp học của cháu, cháu có những người bạn ở đó sẽ giúp cháu học. Cháu không biết tương lai sẽ ra sao nhưng hiện tại, cháu thích trường đại học này. Nó vui lắm."

   "Vui vẻ?" Chú Jim nhắc lại, rồi chế giễu. "Đó có phải là lý do tại sao cháu quyết định đến thay cho cháu trai của chú không?"

   Đôi mắt của Gun mở to, bị sốc trước câu hỏi của chú Jim.

   Làm thế nào mà chú ấy phát hiện ra rằng Gun không phải là Li Ming? Gun đã thể hiện rất tốt vai Li Ming đến nỗi ngay cả cậu cũng không thể phân biệt được sự khác biệt giữa cậu và bạn mình.

   "Cái gì?"

   Chú Jim nghiêm nghị nhìn cậu. "Lúc đầu, chú nghĩ cháu đang hành động khác đi vì cháu đang tức giận, nhưng chú biết rằng cháu trai sẽ không bao giờ xin lỗi vì cuộc chiến mà cả hai chú cháu đã có."

   Gun lắc đầu. "Đợi đã, vậy... điều khiến chú thất vọng là cách cháu cố gắng giải quyết cuộc chiến của chúng ta thông qua cuộc nói chuyện lành mạnh ư?"

   Thay vì trả lời câu hỏi của Gun, chú Jim tiếp tục bằng một câu hỏi khác. "Cháu có phải là bạn cùng lớp của thằng bé không?"

   Gun gật đầu, "Ừ, cháu tên là Gun." Sau đó, cậu quyết định rằng sẽ nói dối Li Ming để có vẻ như Li Ming đã bỏ chú Jim chỉ để đi chơi với bạn trai của mình.

   Cậu không muốn mối quan hệ của Li Ming với chú của mình trở nên tồi tệ hơn.

   "Li Ming có việc quan trọng ở trường đại học nên không thể đến, nhưng cậu ấy cũng không muốn làm chú thất vọng vì chú muốn gặp cậu ấy."

   Chú Jim gật đầu, rồi rút một hộp thuốc lá, cho một điếu vào miệng và châm lửa.

   "Nhân tiện," Gun nói. "Cháu chỉ tò mò thôi. Tại sao Li Ming giận chú vậy? Tại sao cậu ấy không thể đi Mỹ?"

   Chú Jim rút điếu thuốc, nhả khói làm ô nhiễm không khí trước khi tan biến. "Hạnh phúc luôn là tạm thời," chú nói, giọng nghe có vẻ cộc cằn như một cách để che giấu cảm xúc của mình. "Khi cả hai nhận được xe bán thức ăn và Li Ming có mối quan hệ tốt với mẹ của thằng bé... mọi chuyện dường như đến với nhau, nhưng... cuộc sống vẫn xảy ra."

   Một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra để Li Ming bỏ nhà cùng Heart và theo học một trường đại học mà ban đầu cậu không muốn đến. Gun cảm thấy cần phải an ủi người bạn của mình khi nhìn thấy Li Ming, giờ cậu hiểu rằng cuộc sống của Li Ming chắc hẳn khó khăn hơn dự đoán ban đầu.

   Chú Jim hít một hơi, rồi lắc đầu, vẻ xa xăm trong mắt chú biến mất. "Dù sao đi nữa, cháu và bạn bè của cháu có thể tự do ở lại đây qua đêm, ngay cả khi Li Ming không ở đây."

   Gun gượng cười. "Cảm ơn, chú Jim."

   Chú Jim gật đầu một cái rồi tiếp tục hút thuốc.

   Gun nghĩ lại đôi khi Li Ming đã buồn bã như thế nào trừ khi cậu ở bên Heart. Suốt thời gian qua, Li Ming chắc hẳn đã bị đè nặng bởi điều gì đó, và Gun lúc này mới bắt đầu hiểu được một phần điều gì đã đè nặng lên Li Ming.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro