Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 24 : HẠNH PHÚC

THE SILVER SHEEP

CHAP 24 : HẠNH PHÚC

" Mấy thằng chó khốn nạn ! Dám khiến Bảo ra nông nổi này " . Đăng nghĩ mà nắm chặt cú đấm , anh tức sôi máu cả lên . Đăng tự trách mình vì đã không bảo vệ được Bảo , nếu anh đi chung thì cậu đã không bị vậy . Lúc nhìn thấy Bảo nằm đó , Đăng không kiềm chế được , anh chỉ muốn băm vằm mấy thằng chó đó ra từng mảnh . Trúc thấy Đăng thật đau khổ , nhỏ thấy gương mặt anh thất thần .

Đã bốn ngày Bảo nhập viện , mọi người chả ai ngủ được . Bà Monas khóc sưng cả mắt , bà khóc vì xót xa cho Bảo , vì không làm tròn được trách nhiệm ông chủ giao , bà khóc vì thấy Bảo đau đớn và bà cũng đau vì coi cậu như đứa con máu thịt của mình . Khi Đăng gọi điện báo , Monas đã xém ngất nếu ông Math không đỡ bà kịp . Họ tức tốc chạy ngay vào bệnh viện .

Cậu con trai của cậu nằm đó, mắt nhằm nghiền . Bảo vẫn bất tỉnh . Mấy ngày nay Đăng tan học xong là chạy ngay vào thăm liền . Anh ngồi kế bên giường Bảo , Đăng nắm lấy tay cậu , anh thì thầm :" Anh xin lỗi nhóc , nhóc tỉnh lại đi , anh muốn được nghe giọng nói nhóc như mọi ngày ...." . Đăng thấy lòng mình đau lắm , ruột gan anh quặn đi , Đăng không hiểu tại sao mình lại đau khổ đến như vậy , lạ lắm ..... Bảo đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Đăng .

Cũng may tình hình của Bảo đã tốt lên . Cậu đã mở mắt và không còn hôn mê nữa . Bác sĩ cũng mừng vì Bảo không bị chấn thương nghiêm trọng ở phần mềm . Cậu chỉ bầm dập bên ngoài và nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa thôi .

- Cậu thấy đỡ hơn không , cậu làm bà lo lắm .. bà Monas vừa nói vừa khóc .

- Cháu vẫn ỗn , bà Monas đừng lo mà . Bảo lấy tay quẹt dòng nước mắt đang lăn trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà .

Ông Math tiều tụy đi mấy ngày khi thấy Bảo đã tỉnh thì ông tươi tắn hơn hẳn . Ông già mừng rỡ ôm chầm lấy cậu reo :

- Cậu tỉnh rồi cậu Bảo , cậu làm ông già này muốn chết đi được .....

- Cháu xin lỗi hai người .

Bảo cười , nụ cười của Bảo đối với hai ông bà luôn chan chứa tình cảm và hiền hòa . Bảo nắm tay họ , cậu nói :

- Cháu xin lỗi vì khiến hai người lo lắng , nhưng lúc đó cháu buộc phải làm vậy , không còn cách nào khác .

Bà Monas với ông Math ôm cậu vào lòng " Cậu chủ làm rất đúng , ông bà rất hãnh diện về cậu , đó là một việc làm hết sức đúng đắn " . Ông Math cười " Cô gái đó thật hạnh phúc khi được cậu che chở " . Bà Monas áp tay vào mặt Bảo , bà nói :

- Cậu nhớ phải cẩn thận hơn nghe chưa , cậu mà có chuyện gì hai ông bà sống không nổi đâu . Bà Monas lại trào ra nước mắt

Bảo cười , cậu ôm chặt bà . Tình thương của họ khiến Bảo trở nên khỏe lên rất nhiều .

- À mà khi cháu bất tỉnh , trên trường có gì không Math ?

- Mấy bạn cùng lớp của cậu đã phụ chép bài giúp cậu , cô bé hôm trước cũng hay đến thăm , cô ấy mới tới hồi sáng và cậu Đăng mấy ngày nay ngày nào cũng vào chăm cậu phụ ông với bà . Math nói

- Cậu Đăng rất buồn , cậu ấy lo cho cậu lắm . Monas nói

- Cậu Bảo nhớ cảm ơn cậu Đăng nha , không nhờ cậu ấy là ông với bà không còn gặp được cậu .

- Vâng cháu biết rồi .

" Xì , ai mượn làm phiền tới anh " , Bảo lè lưỡi . " Ui " giờ cậu mới thấy toàn thân ê ẩm , đau nhức .

Nằm cả tiếng trên giường bệnh khiến Bảo phát chán , chẳng có gì ngoài màu trắng khắp nơi của căn phòng . Bảo đã bảo hai ông bà về nghĩ ngơi , nhìn gương mặt họ tiều tụy làm Bảo thấy áy náy lắm và cậu phải mỏi cả mồm mới làm hai ông bà chịu về nghỉ ngơi . Thương thật !

Ôi cái phòng bệnh chán ngắt , yên ắng này khiến Bảo thấy khó chịu . Cậu đã quen cái âm thanh ồn ào , lãi nhãi bên tai của tên Đăng . Tự nhiên trong lòng cậu thấy nhớ hắn , nhớ cái tên phiền phức điên điên đó . Hahaha và nhắc thì đã tới .

Đăng mở cửa vào , trên tay anh bưng nguyên rổ cam bự chảng . Thấy Bảo đã tỉnh anh chàng mừng rỡ :

- Ủa nhóc tỉnh hồi nào vậy ?

Anh lật đật chạy lại ngồi bên Bảo . Bảo cũng vui lắm , vừa khấn thì tên tào tháo đã xuất hiện , phải kiếm gì trêu hắn mới được .

- Hỏi chi .

- Nói đi mà ku , anh lo lắng cho nhóc hổm rầy đó , sụt mấy kí luôn rồi nè . Đăng mè nheo

- Vậy sao chưa chết . Bảo cười nhếch mép

Đăng búng lỗ mũi cậu , anh cười :

- Thằng khỉ này cái miệng ác khẩu vẫn không đổi .

- Tôi tỉnh hồi nảy , lạt miệng quá kiếm gì cho tôi ăn đi . Bảo nói

Cậu đang kiếm trò đày đọa Đăng , nhìn bộ dạng của anh chàng mà Bảo muốn bật cười thành tiếng . Hắn làm cậu vui thật . Đăng thấy chú nhóc thật sống động , đôi mắt nó rạng rỡ lắm . " Sao nó cứ dễ thương thế không biết "

Đăng bóc cam cho Bảo ăn , cậu lười biếng bắt anh chàng đút . Bảo tận hưởng những tép cam ngon lành mọng nước , " Tên này mua cam khéo thế không biết , ngon cực " .

- Há miệng ra đi nhóc .

Bảo cạp cả ngón tay Đăng do không để ý . Đăng nhảy dựng lên

" Ôi cái thằng khỉ này , cắn gì mà đau quá "

- Tại anh mà còn đổ thừa tui . Bảo trêu

- Ờờ , chọc anh đi , đợi mi khỏe lại ta dần cho chết . Đăng lè lưỡi

- Ảo tưởng hả .

Đăng búng mũi Bảo , anh muốn treo thằng nhóc này lên cây ghê , hôm nay nó dặng họng anh quá trời . Mà nó đáng yêu quá đi ( Khen người ta quài là có ý gì đây ) .

- Mai không đi học à ? Bảo hỏi

- Có chứ .

- Sao không về đi , tối rồi .

- Lo cho anh ghê ha . Đăng cười cười

- Cứ mơ tưởng huyền ảo chả tốt đâu . Bảo nhíu mài

Giờ cũng 20h30 rồi , Bảo nói cũng có lý , sáng mai Đăng còn phải đi học nữa .

- Anh về bỏ nhóc một mình thì sao . Đăng nói

- Bình thường , tôi chả chết , khỏi lo .

- Ông Math với bà Monas đi đâu cả chiều vậy nhóc ? Đăng thắc mắc

- Tôi nói họ về nghỉ rồi , mai mới vào .

- Ôi vậy là nhóc ở đây một mình cả đêm hả , tội thế , sợ ma không ? Đăng chọc

- Nhãm nhí , ma cỏ gì , tôi sẽ nuốt sống nó . Thằng nhóc chả phải dạng vừa

Đăng chau mài , vuốt càm suy nghĩ một hồi , anh chợt nói :

- Được rồi đêm nay anh sẽ ở lại với nhóc !

- Xì , tính mai cúp học à

- Nhóc lo gì , sáng mai anh dậy sớm về nhà thay đồ rồi chạy lên trường cũng được .

- Khỏi đi , tôi chả muốn làm phiền . Bảo xua tay

- Hahaha nhóc khỏi lo , để nhóc ở đây một mình anh ngủ cũng không ngon đâu .

Bảo dù miệng từ chối nhưng lòng cậu lại không . Bảo muốn Đăng ở cạnh Bảo , cậu không muốn ngủ một mình ở đây , Bảo sợ bệnh viện lắm . Đăng ở bên cậu lúc này khiến Bảo mừng vô cùng . Bảo chỉ muốn ôm hắn vào lòng và nói "Cảm ơn anh vì đã không bỏ rơi tôi " nhưng chả bao giờ cậu nói ra đâu .

(hahah còn thẹn thùng gì nữa trời)

- Vậy mai có đi trễ cũng đừng trách tôi . Bảo nhếch mắt

- Rồi rồi anh biết . Nhóc lo cho anh dữ hen .

- Tại tôi không muốn dây dưa với kẻ phiền phức như anh thôi . Bảo lè lưỡi

Đăng muốn véo má nó thật , anh cười phì . Ở bên nó khiến Đăng vui lắm , không biết đó là cảm giác gì nữa ? Đăng chỉ muốn ở bên cạnh Bảo thôi .

Căn phòng lạnh lẽo này đã rộn ràng tiếng tranh cãi , tiếng nhạc , tiếng của cả hai . Hai tên này gây phiền phức ở mọi nơi . Đăng hát cho Bảo nghe , anh bắt cậu chấm điểm . Hahaha và chả bao giờ tên nhóc đáng ghét đó cho anh được điểm sáu !

Hai đứa quậy phá ầm trời rồi cũng phát mệt . Bảo nhắm mắt ngủ , Đăng ngồi ngắm nó , anh lấy tay vuốt mặt cậu , thật đáng yêu nếu Bảo là con gái chắc Đăng sẽ cầm lòng không nổi .

Hé mắt thấy tên ngốc đang ngồi cà gật cà dựa làm Bảo cũng mũi lòng .

"Đúng thiệt là tên ngốc " , Bảo cười . Ngay lúc này cậu thấy Đăng thật dễ thương và Bảo thấy tim mình đập rất nhanh . Một tia sáng đã lé loi rồi chăng ....

Bảo hạ cố , nói Đăng lên giường cậu mà ngủ . Anh cười xoa xao nhẹ đầu cậu

" Nó đang quan tâm mình sao ..... không ngờ luôn đó" , lòng Đăng thấy ấm áp . Đăng leo lên giường nằm kế Bảo , may mà cái giường cũng to nên vừa cho cả hai . Anh đưa một cánh tay qua cho Bảo làm gối dựa . Thằng nhóc cũng ngoan ngoãn nằm ngủ ngon lành đó chứ . Đăng xoa má cậu bé , anh chợt thì thầm vào lỗ tai Bảo :

" Anh muốn ở bên cạnh em mãi mãi " .

Chỉ là một câu nói vu vơ đơn thuần thôi , nó không mang nghĩa gì sâu xa hết . Chỉ là khi ta thấy thoải mái thì ta muốn ở bên cạnh họ mà thôi .

Tên nhóc ấy không biết có nghe được không mà trên môi bất chợt nở nụ cười . Đăng vòng tay qua ôm Bảo , anh thích cái cảm giác hạnh phúc lúc này . Đăng chả nghĩ ngợi gì , những hành động của anh là hoàn toàn tự nhiên chả có chút bận tâm nào bởi cảm xúc đang dẫn dắt Đăng .

Đăng nhắm mắt ngủ , anh gác càm lên đầu Bảo . Giấc ngủ đêm nay thật ngon

-Cừu Bạc-

(Hai trái tim mở ra trước những cảm xúc mạnh mẻ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro