Chapter 3. Mặt trời vội vã
--
PARK JIMIN
--
Tôi thật sự cần cậu ấy đừng lúc nào cũng như vậy. Luôn tự ý như thế, theo một cách vô cùng tỏa sáng. Khi Jungkook cầm gói bánh lên, cậu ấy cười tươi đến mức tôi gần như quên thở, rồi cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi và hôn lên má tôi một cách bốc đồng, không chút xấu hổ. Tôi đẩy Jungkook ra, nhăn nhó và vỗ nhẹ vào vai cậu ấy nhưng tôi không khỏi thể không bật cười trước sự đáng yêu đó. Một đứa trẻ hạnh phúc với bánh crepe.
Jungkook lúc nào cũng rạng rỡ, và thật may là cậu ấy đang tập trung vào món bánh crepe nên không thấy ánh nhìn nóng bỏng của tôi. Tôi nhìn chằm chằm khi cậu ấy mở gói crepe, chú ý xem cậu có nói gì không.
"Bây giờ anh có định tập luyện không?" Jungkook hỏi. Tôi lắc đầu phủ nhận khi cho cậu ấy xem thời gian tôi ghi ở đầu bản nhạc của Dvorák, sáu giờ.
"Sao anh không lên lịch tập ngay sau em? Tuy không quan trọng lắm nhưng dù sao cũng không có ai chọn phòng này, anh có thể bắt đầu sớm hơn nếu muốn."
Bởi vì tôi muốn ăn bánh crepe với Jungkook, để xem biểu cảm của cậu khi nhận được thức ăn, hào hứng như thể đang chơi những hợp âm tuyệt vời của đàn Stradivarius. Tôi muốn hỏi ngày hôm nay của cậu thế nào và muốn nhìn thấy cậu vui vẻ nói không ngừng về điều đó mà không thể giữ im lặng lấy một giây. Tôi còn muốn mắng cậu vì đã xếp phòng vào giờ của tôi.
Cắn miếng crepe và chấp nhận rằng mình sẽ không nói những điều này với cậu ấy, tôi chỉ nhún vai. Tuy nhiên, cùng lúc đó, tâm trí tôi nhớ lại suy nghĩ cuối cùng của mình và tôi nhớ ra điều gì đó. Tôi nhìn Jungkook bằng ánh nhìn đầy buộc tội, khoanh tay lại. Kẻ gian kia đã nhận thức được vì cậu đã mỉm cười lo lắng. Tôi hít một hơi thật sâu, tập trung giữ âm lượng giọng nói của mình tự nhiên và ổn định nhất có thể.
"Lẽ ra anh đã bắt đầu sớm hơn nếu không có ai đó chiếm phòng anh vào thời gian của anh." tôi nói, Jungkook dường như đã cứng người ngay lập tức. Có phải tôi đã nói quá lớn không? Tôi có nói sai từ nào không? Tôi không nghĩ vậy, tôi đã rất cẩn thận.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn để mắt đến cậu, vẫn khoanh tay, vẻ mặt giận dữ không thay đổi, như thể sự im lặng của cậu chẳng hề khiến tôi bận tâm. Tôi gần như chắc chắn rằng mình đã hét lên những lời vô nghĩa.
Trước sự nhẹ nhõm của tôi, Jungkook đã bắt đầu di chuyển. Tôi thấy cậu ấy chớp mắt vài lần, vén một lọn tóc ra sau tai trong khi hít thở sâu, giải phóng không khí. Mắt cậu không chạm vào mắt tôi, nhưng tôi thấy môi cậu chuyển động nhanh chóng.
"Xin lỗi anh. Các phòng khác đã hết chỗ. Em có thể..." Jungkook nói hơi nhanh và chuyển động khiến tôi lạc lối, nhưng rồi nhanh chóng quay lại đúng hướng. "Em biết điều này sẽ xảy ra. Em muốn gặp anh và ở bên anh một lúc," cậu nói xong, và những điều đó khiến tôi quá tải, bây giờ thì đến lượt tôi chết lặng, trong khi lúc này cậu vẫn đang nhìn tôi chăm chú.
Em chỉ giỏi ăn nói thôi. Tôi có thể nghĩ như vậy, thực ra tôi chỉ nghĩ vậy thôi, nhưng sẽ không nói thẳng với Jungkook âu. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi muốn đổi tên và nhét mình vào một chiếc bass đôi trên đường vận chuyển, hy vọng được gia nhập một dàn nhạc ở Kazakhstan.
Jungkook thực sự đã tác động đến tôi, những cơn nóng bừng từ lời đường mật khiến tâm trí tôi tê dại, phá hoại sự bình tĩnh của tôi nhiều hơn tôi mong muốn.
Tôi biết mối quan hệ của tôi với Jungkook có vẻ khó hiểu, đặc biệt là về phía tôi, vì vậy tôi muốn nói rõ điều đó: chúng tôi thuộc về nhau, một cách sâu sắc. Cậu ấy là của tôi. Chúng tôi quen biết nhau đã lâu, mặc dù chưa hề đề cập đến chủ đề này, cũng chưa thực sự nói về tình cảm của mình và cũng chưa có nhiều sự gần gũi về thể xác nhưng chúng tôi luôn biết và hiểu, mà không cần lời nói.
Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi thuộc về nhau. Chúng tôi là mặt trời và mặt trăng, mùa hạ và mùa đông, và chúng thuộc về nhau.
Nếu tôi phải giải thích thì, có vẻ như chúng tôi đã không thể chấp nhận được bản chất đã đẩy chúng tôi ra xa. Chúng tôi chiếm giữ bầu trời vào những thời điểm khác nhau, khi người này mọc, người kia sẽ lặn, lẽ ra phải như vậy.
Nhưng chúng tôi không thể. Chúng tôi đã bị thu hút bởi nhau kể từ khi chúng tôi gặp nhau. Jungkook luôn thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng, quá rõ ràng, rất rõ ràng, dù sao thì cậu ấy cũng là mặt trời. Jungkook không quan tâm nó sẽ ảnh hưởng thế nào, và tôi muốn, thực sự muốn học được cách không quan tâm. Tôi chỉ cảm thấy bất an, có những điều về tôi mà cậu ấy chưa biết, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?
Tôi sợ Jungkook hiểu lầm sự im lặng của tôi. Anh muốn điều đó, Jungkook. Anh muốn học cách không quan tâm đến cái nóng của em như cách em không quan tâm đến cái lạnh của anh. Anh luôn do dự bởi vì, không giống như mặt trời, anh không bất biến. Anh có những giai đoạn khác, những khía cạnh khác, và cả những bất an khác em. Em sẽ phản ứng thế nào?
Tôi thở dài, quyết định chỉ tận hưởng ánh nắng ở đây cùng tôi. Tôi quay lại tập trung vào Jungkook, thấy cậu ấy đang tập trung vào bữa ăn, má đầy đặn và đôi mắt hạnh phúc. Tôi thu hẹp khoảng cách chỗ ngồi hơn bên cạnh Jungkook, ngồi gần hơn và tựa đầu vào vai cậu. Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy đầu của Jungkook cũng tựa vào tôi. Ngay lập tức hơi ấm của cậu tràn ngập trong tôi, lần này thật thoải mái, và sự dịu dàng đã chiếm ưu thế, tất cả sự cân bằng bắt đầu có ý nghĩa.
Tôi không nhìn Jungkook, cũng không lo về việc cậu sẽ nói gì, tôi chỉ muốn cứ như thế này thôi. Tôi nhắm mắt lại, để hơi thở bình tĩnh lại, cảm nhận nơi mà tôi thuộc về.
Sau vài phút, tôi mở mắt ra khi cảm thấy Jungkook cử động cánh tay khá nhiều. Nhìn sang, tôi thấy cậu đã ăn xong. Jungkook đặt khăn ăn và hộp vào trong gói lớn hơn, đặt nó sang một bên. và bỏ vào thùng rác sau. Rồi cậu ấy lại bất động.
Nhẹ nhàng di chuyển, tôi dựa vào vai cậu một lần nữa, mắt tôi nhìn vào bàn tay Jungkook đang siết chặt trên chân của cậu ấy. Trong khi cơ thể cậu đang ngồi yên, tôi nhận thấy những ngón tay bồn chồn của Jungkook đang chơi đùa với nhau. Có lẽ cậu ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, vì đột nhiên ngón tay cậu dừng lại và tách ra.
Tôi thấy những ngón tay đẹp đẽ của Jungkook tiến lại gần tôi, đặt trên chân tôi, lòng bàn tay hướng lên, các ngón tay hơi xòe ra. Như một lời mời thầm lặng, và mọi chuyển động gần như là tự nhiên khi tôi di chuyển tay của mình để nắm lấy bàn tay cậu ấy, đan xen những ngón tay của chúng tôi. Jungkook vuốt ve ngón tay cái của mình trên ngón tay cái của tôi một cách chậm rãi.
Chúng tôi có bàn tay và những ngón tay của một nhạc sĩ, nên tôi mỉm cười khi cảm nhận được những đầu ngón tay cứng rắn của Jungkook - vốn đã có nhiều vết chai - và cả trên mu bàn tay của tôi. Sau đó, tôi nghĩ đến việc Jungkook cũng đang cảm nhận cảm giác của tôi, lan đến tận lòng bàn tay. Sự kết hợp của chúng tôi là hoàn hảo và không có gì trong vũ trụ mang lại cảm giác đúng đắn hơn.
----
Stradivarius: tên được đặt cho các nhạc cụ có dây, chủ yếu là violin, được chế tạo bởi những người thợ làm đàn của gia đình Stradivari người Ý, chủ yếu là bởi Antonio Stradivari (1644–1737). Chúng được biết đến là những cây đàn violin có chất lượng tốt nhất với âm thanh đẹp nhất. Người ta ước tính vẫn còn khoảng 500 chiếc đang được lưu hành, chúng đã hơn 200 năm tuổi. Chúng hiếm khi được rao bán tại các cuộc đấu giá và giá trị của một chiếc có thể khác nhau, nhưng chúng luôn rất có giá trị. Một số được bán với giá 15 đến 20 triệu đô la.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro