Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1. Mặt trời rực rỡ




--

PARK JIMIN

--

Tôi có chút phân tâm trong khi nghiên cứu một sáng tác của Dvorak vì cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình. Tôi nhìn lên cô gái đang nghịch nghịch mái tóc vàng dài của mình, đôi mắt nhợt nhạt với hàng mi dài nhấp nháy đầy bối rối.

"Jimin? Sẵn sàng chưa?" Marie đưa cho tôi gói bánh crepe mang đi. Tôi giật mình, nhận ra rằng tôi đã không để ý đến thời gian trôi qua. Mỉm cười dịu dàng, tôi nhận lấy gói bánh từ tay cô ấy cùng với bản nhạc tôi đang học, vẫy tay chào cô ấy rồi rời đi. Cô vẫy tay lại. "Cảm ơn cậu, tạm biệt!"

Tôi rời tòa nhà La Cantine Bretonne, địa điểm tôi không thể bỏ qua vào mỗi chiều thứ Sáu.

Mặc dù tôi hiếm khi đến đây trong tuần nhưng Marie dường như cũng biết phần order thường lệ của tôi. Bánh crepe ngon nhất ở Paris và chỉ cách nhà kính vài dãy nhà.

Vẫn ôm gói bánh crepe và Dvorák, tôi rút điện thoại di động ra xem giờ. Lúc đó đã hơn bốn giờ chiều và tôi cảm thấy như thể mình đã rời xa cây đàn cello quá lâu. Chắc chắn ai đó đã đặt phòng tập trước tôi, và thật tuyệt vời làm sao khi mọi người đều đang lo lắng về các kỳ thi thử nên không còn phòng trống nào khác. Tôi đã phải thay đổi thời gian tập luyện của mình. Được rồi, căn phòng đó không hẳn là của tôi, nhưng chính tôi mới là người luôn sử dụng nó.

Không ai có thể tập luyện trong căn phòng đó vì nó ở ngay cạnh phòng nhạc cụ gõ(*). Đúng vậy, bạn không thể tập luyện ở đó, điều đó là không thể. Ngay cả với những âm thanh tuyệt vời, bộ gõ vẫn quá ồn ào và đó là một căn phòng bỏ hoang được biến thành phòng tập cho những ai muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình. Không thể tập trung được. Trừ khi bạn là người như tôi, vì tôi không nghe thấy.

Tôi không nghe thấy tiếng gõ, tôi không nghe thấy giọng nói, tôi thậm chí không nghe thấy tiếng cello của chính mình.

Tôi cảm nhận được chúng, nhưng chúng không thể làm phiền tôi, vì tiếng cello của tôi lớn hơn.

Và cho đến khoảng hai tháng trước, chỉ có tôi là người sử dụng căn phòng đó. Cho đến khi người ấy đến.

Học viện này có tỷ lệ chấp nhận 3% - chỉ 30 sinh viên được chấp nhận mỗi năm. Chỉ một cú trượt, ngón tay quá nhẹ, sải chân quá dài hoặc quá ngắn và bạn sẽ bị loại. Nhưng Jeon Jungkook đang ở đây.

Cậu ấy cũng là người Hàn Quốc nên chẳng bao lâu sau chúng tôi đã ở trong cùng một nhóm bạn của "Những người Hàn Quốc lạc lối ở Nhạc viện Paris" và tôi đã gặp cậu.

Một người chơi nhạc cổ điển phi cổ điển nhất mà tôi từng thấy.

Tôi chưa bao giờ thắc mắc cậu ấy chơi violin giỏi đến mức nào, tôi đã xem cậu ấy chơi và cậu ấy đang học ở nhạc viện, nhưng cậu ấy chỉ là một mớ hỗn độn. Bốc đồng, luôn luôn khuấy động, cường điệu, và cũng.. nói rất nhiều. Cậu ấy không quan tâm đến phép xã giao hay các tiêu chuẩn. Cậu ấy quá sống động, quá tự do.

Đó là lý do tại sao cậu ấy không bận tâm đến phòng tập của tôi. Không phải vì cậu ấy giống tôi mà ngược lại. Tôi không nghe thấy, còn cậu ấy nghe quá nhiều, và cậu ấy tự làm cho bản thân được nghe thấy. Giai điệu của Jungkook vang lên lớn hơn bất kỳ chiếc Cymbal hay trống Bass nào trong phòng gõ đó. Cậu ấy sống trong âm nhạc những lúc hỗn loạn nhất.

Tôi là bản Clair de Lune của Debussy, cậu ấy là bản Summer của Vivaldi.

Quá mãnh liệt. Mặt trời, không thể tránh khỏi, luôn thiêu đốt trong một ngày hè nóng nực.

Jungkook khiến tôi khó chịu. Tất cả cường độ này làm tôi sợ hãi. Không khó để tránh khỏi mặt trời khi bạn là mặt trăng nhưng đôi khi tôi không biết làm thế nào để giải quyết được cái nóng này.

Tuy nhiên, mặt trời dường như luôn cố gắng hết sức để giữ cho nó không quá nóng và làm cho mặt trăng cảm thấy ấm áp một cách thoải mái.

Jungkook là người khó đoán và không bận tâm đến những đêm tuyết lạnh giá của tôi.

Cậu ấy thậm chí vẫn tiếp tục đặt phòng tập luyện đó mặc dù biết sau đó tôi sẽ phàn nàn với cậu. Chắc chắn là có mục đích.

Tôi thở dài, cất điện thoại đi sau khi nhận ra rằng Jungkook vẫn còn ba mươi phút để luyện tập. Tôi bước trở lại nhà kính, nắm chặt gói bánh crepe, cảm thấy nó nặng một cách kỳ lạ.

Đi bộ chỉ mất chưa đầy mười lăm phút và chẳng mấy chốc tôi đã leo lên được sàn của nhiều phòng tập, bao gồm cả phòng của tôi. Tôi đi đến hành lang luôn trống rỗng, ngay cả khi các phòng đã kín chỗ. Tôi cầm lấy gói bánh và Dvorák trên một tay, cởi giày thể thao và cầm chúng bằng bàn tay còn lại.

Ngay khi cảm nhận chân mình chạm sàn chỉ với sự bảo vệ của chiếc tất, tôi ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn vì tôi có thể nghe thấy mọi thứ. Đi dọc hành lang, tôi cảm nhận được những rung động trầm trầm sâu lắng của ai đó đang tập ghita bass ở phòng bên cạnh. Chẳng mấy chốc, tôi cảm thấy rung động một cách tinh tế với cây đàn hạc trong một căn phòng khác.

Sự nhạy cảm này là thứ mà chỉ có âm nhạc mới mang lại cho tôi. Nếu tôi tiếp xúc với sàn hoặc tường và có một số âm thanh lớn khác, tôi có thể cảm nhận được, nhưng những âm thanh thấp hơn, như giọng nói ở âm lượng tiêu chuẩn, tôi không cảm thấy gì. Ngay lúc này, khi điều gì có liên quan đến âm nhạc, ai đó có thể chơi một nốt im lặng trên một nhạc cụ và tôi sẽ nghe thấy nó.

Đến cuối hành lang, tôi rẽ phải, dẫn tôi xuống một hành lang nhỏ hơn, một ngõ cụt chỉ có hai cửa: một vào phòng tôi, một vào phòng gõ.

Tôi vừa đến gần cửa và cảm thấy toàn thân run rẩy. Tôi có thể nhận ra cây vĩ cầm của Jungkook ở bất cứ đâu. Tôi đưa tay ra, chạm nhẹ vào cánh cửa, muốn cảm nhận cậu bằng cách dễ chịu hơn. Âm nhạc của cậu ấy thực sự rất hỗn loạn, nó luôn tràn đầy, luôn sống động. Những hợp âm đầy rung cảm của cậu ấy luôn rất khác so với bất cứ điều gì tôi từng cảm nhận được.

Tôi nhận ra kiểu cậu ấy đang chơi, đó là Paganini. Tôi ngồi dựa vào bức tường ngay bên ngoài cửa, bắt chéo chân, lấy bánh crepe ra và đặt bản nhạc lên đùi tôi. Vẫn còn vài phút nữa là buổi diễn tập của cậu ấy kết thúc.

Cắn một miếng bánh, tôi dựa đầu vào tường nhắm mắt thở dài. Hương vị thơm ngon trong miệng tôi cũng như tiếng vĩ cầm của mặt trời vang vọng khắp cơ thể tôi. Nó vang vọng như sự tự do mà Jungkook đang truyền tải.

Sau đó tôi cố gắng tập trung vào Dvorák trong khi ăn và chờ đợi. Tôi lại quên mất thời gian vì không lâu sau tôi cảm thấy có một bàn chân gõ vào chân mình hai lần.

Tôi dừng lại giữa miếng cắn và nhìn vào cánh cửa, cửa đã mở, nơi chủ nhân của đôi mắt to rạng rỡ đang nhìn chằm chằm vào tôi đang tựa lên tường. Tôi lạc lối trong giây lát, nhưng tôi đã tìm thấy chính mình, hoàn thành miếng cắn và nhai nó.

Tôi lấy ra một trong những chiếc tai nghe của mình - thứ luôn ở bên tai tôi và chắc chắn là nguyên nhân khiến tôi không nhận ra khi ai đó nói chuyện với mình - để tôi có thể biết cậu ấy đang nói chuyện. Ánh mắt của tôi hướng đến vết sẹo nhỏ trên má Jungkook, dưới mắt trái và nốt ruồi, một cái trên mũi và một cái gần môi dưới. Tôi thường nhìn vào chúng rất nhiều. Tôi thấy môi cậu ấy cử động.

"Em muốn ăn một miếng đó" Jungkook nói. Tôi không thể nhịn cười khi vẫn nhai. Tất cả những gì cậu ấy nghĩ đến là thức ăn. Cậu ấy là người khó đoán nhưng cũng rất dễ đoán.

Tôi quay lại cầm lấy gói bánh đã đặt sang một bên và đưa cho cậu ấy, Jungkook mỉm cười như thể đang chào đón cả thế giới. Không chỉ một, mà là hai miếng, vì cơn đói của mặt trời cũng dữ dội không kém bản thân cậu ấy là bao.

----

(*) Nhạc cụ gõ (nhạc cụ bộ gõ) là các sử dụng vật dụng để gõ, tác động lên bề mặt nhạc cụ nhằm tạo thanh âm, tiết tấu. Trong hệ thống các nhạc cụ của nhiều dân tộc cổ truyền, nhạc cụ gõ chiếm số lượng lớn nhất và có lịch sử lâu đời nhất.

Các nhạc cụ gõ thường được làm từ nhiều chất liệu khác nhau như đá, gỗ, da, kim loại, trong đó tiêu biểu là các nhạc cụ gõ có mặt da căng (các loại trống); nhạc cụ gõ bằng gỗ (như mõ, đàn phiến), nhạc cụ gõ bằng kim loại (kẻng, thanh la, chũm chọe, cồng, chiêng, đàn chuông ống) v.v.

Dvorák (Antonín Leopold Dvořák 1841 - 1904): Nhạc sĩ và nhà soạn nhạc người Séc của Thời đại lãng mạn của âm nhạc cổ điển. Ông được biết đến như một nhà soạn nhạc rất đa năng.

Debussy (Claude-Achille Debussy 1862 - 1918): Nhạc sĩ và nhà soạn nhạc người Pháp. Ông có ảnh hưởng đến sự phát triển của âm nhạc trên toàn thế giới. Ông phải mất 15 năm mới hoàn thành cuốn Clair de Lune.

Vivaldi (Antonio Lucio Vivaldi 1678 - 1741): Nhạc sĩ và nhà soạn nhạc người Ý theo phong cách Baroque. Anh được biết đến nhiều nhất qua bốn buổi hòa nhạc "The Four Seasons".

Paganini (Niccolò Paganini 1782 - 1840): Nhạc sĩ và nhà soạn nhạc người Ý. Ông được biết đến với nhạc cụ violin và được coi là nghệ sĩ violin vĩ đại nhất trong lịch sử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro