Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Tấm phiếu ăn


Có những người tỉnh dậy sau cơn say sẽ quên sạch mọi thứ mình đã làm.

Yena thuộc thể loại đó. Cô ấy xóa sạch tất tật những gì đã làm trong khi say xỉn, tỉnh dậy tươi mới như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính vì vậy nên Sakura không dám để Yena đi uống mà không có cô đi cùng được.

Sakura thì lại khác, cô nhớ hết toàn bộ. Cô nhớ từng lời nói, từng hành động ngu ngốc mình đã làm tối hôm trước, thật sự không khác gì cực hình.

Cô ngồi thừ trên giường đã gần tiếng đồng hồ. Tóc tai rũ rượi che mặt, vẫn mặc cái áo từ tối hôm qua. Trên áo còn dính vết son môi. Vết son này không phải của cô. Là của –

"Ố ồ, coi vệt son môi kìa! Chị có muốn chia sẻ ít chuyện mùi mẫn nào không?"

Cô bạn cùng phòng Yena phóng tới và ngồi xuống cạnh giường. Nhìn có vẻ hơi bị phấn khích quá đà.

"Chuyện gì chứ -"

"Còn cái gì ngoài chuyện của chị với chị sếp nóng bỏng! Chị không thèm khoe với em, hóa ra chị gái ở quán café lại là sếp của chị! Làm hôm qua lúc gặp chị ấy em shock gần chết!"

(Tối hôm trước)

Eunbi và Yena nhìn nhau chằm chằm vài giây trong im lặng.

"Em là cô bạn vịt cùng phòng!" Eunbi thốt lên.

"Chị là chị gái café nóng bỏng!" Yena cũng thở ra.

"Chị ấy vừa gọi mình là vịt?"

"Ẻm nghĩ mình nóng bỏng?"

"Tui là...Cherry Miyawaki..." Sakura lè nhè bằng tiếng Nhật.

Cô đang thoải mái ôm lấy cơ thể Eunbi, mặt kề mặt với sếp mình. Nhìn vậy thôi chứ chẳng có lãng mạn gì đâu, hơi thở toàn mùi cồn trộn với thịt nướng làm Eunbi phải nín thở suốt.

Yena há hốc mồm và mặt đỏ lên, "Có phải hai người..."

Cô ấy thêm vào hành động tay kì lạ như kiểu hai cái bánh há cảo đang cọ cọ vào nhau.

Eunbi trợn tròn mắt, "Chị chỉ đưa em ấy về nhà thôi. Cô Cherry Miyawaki đây vừa mới kết thúc buổi trình diễn nhạc kịch kinh điển trên bàn ăn của nhà hàng."

Sakura toe toét, "YABAI! YABAI!"

(Kết thúc hồi tưởng)

Sakura vò đầu bứt tai "AHHH TUI ĐÃ LÀM CÁI QUỶ GÌ VẬY NÈ?"

Yena cười bò, "Chị hát Lion King thật hả?"

Sakura yếu ớt gật đầu.

"SIMPAI TAN MAAA!" Yena gào lên.

Sakura cáu điên đập vai Yena.

"Au!"

"Chị đang rối gần chết mà em còn đùa hả. Chị biết chị đã làm những gì, chị hát Lion King và –"

"Và?"

"Chị...có đụng chạm vô người sếp và còn khen cô ấy có thân hình đẹp nữa."

"Chị đụng vào đâu..."

Sakura cắn môi, "Ng-ngực..."

Yena đột nhiên cười phá lên, "HAHAHAHAHAHAHAHA!!!"

"Chị còn gọi cô ấy là unnie nữa." Sakura bật cười thêm vào, bản thân cô cũng tự thấy buồn cười.

Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra một điều. Phen này cô lại tiêu tùng rồi.

Sau khi cười đã đời đến chảy cả nước mắt, Yena kìm lại một chút, "Này, chị phải hướng tới góc độ tươi sáng chứ?"

"Có cái gì tươi sáng ở đây hả?"

"Hôm nay là thứ Bảy. Chị chưa phải đối mặt với nó cho tới thứ Hai, nên giờ cứ thoải mái đi."

Sakura nhìn cô nhóc với ánh mắt không thể tin nổi, "Cái gọi là tươi sáng đấy hả?"

"Còn nữa."

"Gì?"

"Chị biết...cỡ của chị ấy."

Yena nháy mắt.

Sakura túm lấy cái gối đập vào đầu Yena thật mạnh. Sau đó thì một cái gối khác, một quyển sách, rồi cả một cái chảo. Yena chỉ có nước chạy bán sống bán chết mà thoát thân.

#cầunguyệnchoyena

**

Làm sao đối mặt với Kwon Eunbi đây?

Nhưng mình phải nói lời cảm ơn chị ấy.

..... và cả xin lỗi nữa.

Ngày thứ Hai đó Sakura không tài nào tập trung vào thứ gì được. Cô ngồi im lặng ở bàn làm việc của mình, giấu đầu sau màn hình máy tính từ lúc tới công ty. Đồng hồ đã điểm 12h trưa và nhóm trưởng của cô vẫn chưa thấy xuất hiện. Có thể đây cũng là chuyện tốt, có khi hôm nay cô ấy sẽ không tới đâu.

Có lẽ cô ấy có hẹn với khách hàng?

Đi tìm hiểu nghiên cứu thị trường chăng?

Sakura tò mò nhưng không dám lộ liễu ra mặt. Cô liếc Hyewon đang ngồi ở bàn cô ấy, chăm chú làm thứ gì đó. Hyewon nhìn lên và ánh mắt họ chạm nhau. Cô gái mỉm cười với cô. Cô ấy lập tức đứng dậy và đi về phía Sakura.

"Này, hôm nay cùng nhau đi ăn trưa nhé?" Hyewon hỏi.

Sakura cười và gật đầu. "Được"

"Tớ nghe hôm nay căng tin có món Kimchi Jjigae, có cả trứng cuộn nữa."

"Ohhh nghe ngon đấy. Tớ thích món trứng cuộn."

"Nếu cậu thích tớ sẽ xin thêm trứng cuộn cho. Dì đầu bếp quý tớ lắm, nên lúc nào tớ cũng xin thêm đồ ăn được hết."

"Ah, thảo nào lúc nào cậu cũng có nhiều đồ ăn hơn."

Trong khi Hyewon nói chuyện, cô ấy nhìn thấy có gì đó trên tóc của Sakura.

"Cậu có gì ở đây nè..."

Hyewon tiến lại gần và gỡ nó ra.

"Cô Kang Hyewon cô đang làm gì vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng cất lên.

Hai người quay lại và thấy nhóm trưởng, Kwon Eunbi đang nhìn chằm chằm vào họ. Có vẻ cô ấy rất không hài lòng vì những gì vừa nhìn thấy. Cả Sakura và Hyewon cùng đứng im trước cấp trên của mình.

"Cô được trả lương để ở đây tám nhảm phải không, cô Kang?" Eunbi hỏi, ánh mắt sắc như dao.

"Kh-không ạ, chị Kwon, em-"

Eunbi ném một tập hồ sơ cho Hyewon trước khi cô ấy kịp nói thêm gì.

"Mang tập hồ sơ này sang Nhóm 1 và đưa cho Park Haeyoon. Ngay bây giờ."

Hyewon gật đầu và vội vàng ôm lấy tập hồ sơ.

Eunbi liền quay về phòng mình, không thèm liếc Sakura lấy một cái.

Ngay khi cô ấy vừa đi khỏi, Hyewon thở phào.

"Thánh thần ơi chuyện gì vậy nhỉ? Tớ chưa thấy chị ấy như vậy bao giờ."

Sakura lắc đầu, "Chắc...chị ấy đang không vui?"

Hyewon than thở, "Tui đã làm gì sai vậy nhỉ?"

**

Cái quái gì vậy? Mình ghen sao?

Kwon Eunbi úp mặt vào lòng bàn tay mình.

Mấy ngày vừa qua cô không thể nào ngủ ngon được. Cô không biết phải làm gì với cảm xúc của chính mình. Chỉ có hai lựa chọn, cách đơn giản nhất là lờ nó đi, chôn giấu nó tận sâu trong tim mà không cho ai hay biết. Cách thứ hai là mặc dòng đời xô đẩy mà tiến tới.

Mình nên gác nó qua một bên, cô nghĩ.

Chỉ là một cơn say nắng ngu ngốc mà thôi, cô lại nghĩ.

Thật vô lý khi cô lại đâm đầu thích cái cô thực tập sinh người Nhật kia. Đúng là cô có thấy Sakura hấp dẫn thật, nhưng ai mà không nghĩ thế chứ? Sakura rất xinh đẹp, ai nhìn khuôn mặt ấy mà không bị hớp hồn cho được.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Eunbi đứng thẳng dậy và chỉnh trang lại mái tóc. "Mời vào."

Cô nín thở khi thấy người vừa bước vào phòng mình.

Sakura đứng trước mặt cô rất lịch sự, cô gái trẻ có vẻ căng thẳng, không dám nhìn trực diện với cô.

"Chị Kwon, em có thể nói chuyện với chị một chút không?" cô ấy hỏi.

Eunbi hắng giọng, "Được thôi, có chuyện gì vậy Sakura?"

Cô cố gắng ra vẻ bình thường nhất có thể.

Sakura hít sâu một hơi trước khi tiếp tục, "Em muốn nói lời cảm ơn."

"Cảm ơn chị đã chăm sóc em ở bữa tiệc, đưa em về khi em say. Em không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào. Chị thực sự rất tốt với em."

"Well, tôi chỉ làm những gì phải làm thôi. Dù sao tôi cũng là trưởng nhóm của em." Eunbi đáp, cố tỏ vẻ thờ ơ.

Sakura gật đầu, "Em thật may mắn vì có chị là trưởng nhóm của em."

Và rồi Sakura mỉm cười.

"Trưởng nhóm của em."

Eunbi cảm thấy má mình nóng lên. Đây là nụ cười đáng yêu nhất mà cô thấy, thật hồn nhiên và chân thành; không có từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp ấy. Có thể đây là hậu quả của cơn say nắng nhưng mà cô mặc kệ.

"Em cũng muốn xin lỗi nữa" Sakura thêm.

"Em xin lỗi vì đã gây rối ở nhà hàng làm chúng ta bị đuổi ra ngoài, em xin lỗi vì bắt chị phải đưa em về, em xin lỗi vì những lời đã nói và những việc đã làm với chị khi say..."

Eunbi bật lên một tiếng cười khẽ, "Vậy em biết mình đã làm gì hả?"

Sakura nhìn cô, cố tìm một câu trả lời thích hợp. Nhưng mà, ánh mắt cô lại vô tình đậu lại trên ngực Eunbi và mấy lời của Yena lại vang lên trong đầu cô.

Chị biết cỡ của chị ấy.

Chị biết cỡ của chị ấy.

Chị biết cỡ của chị ấy.

"Cỡ."

Sakura im bặt.

"Cỡ gì?"

"Ah ý em là, đúng vậy! Em phải nâng cao...tửu lượng để chuyện đó không xảy ra nữa."

"Okay..."

"Đó-đó là những gì em muốn nói, em đi được chưa ạ? Đến giờ ăn trưa rồi và em không muốn làm phiền chị."

Eunbi lắc đầu, "Không."

"Đứng yên đó."

Sakura nuốt khan.

"Giờ em nghe tôi nói đây."

Eunbi đứng dậy và đi về phía Sakura. Cô dựa vào cạnh bàn làm việc và khoanh tay lại. Họ chỉ cách nhau vài bước chân.

"Em nghĩ sau khi gây loạn như vậy mà có thể dễ dàng thoát tội hả?

Cô gái Nhật Bản cúi đầu. Vậy đó.

"Em có biết là chúng ta bị nhà hàng đó cấm cửa vì em không hả? Có biết là tôi phải trả tài xế bao nhiêu tiền không?"

Sakura chắc mẩm mình sẽ bị đuổi việc. Thật là sai lầm khi chọn thời điểm cô ấy đang khó ở để mà nói chuyện. Đáng lẽ mình phải chờ tới cuối ngày. Cô không ngừng tự trách bản thân.

Cô đứng im như bị cáo trước vành móng ngựa, chờ phán quyết cuối cùng của quan tòa.

"Biết sao không? Để bù đắp tất cả những thiệt hại này, tôi muốn có một phiếu ăn hàng nữa." Eunbi nói.

Sakura nâng ánh mắt hướng từ sàn nhà cẩm thạch màu xám lên nhìn trưởng nhóm của cô. Eunbi đang nhìn cô với vẻ thích thú.

"Eh?"

"Em nợ tôi hai phiếu. Nhớ là em vẫn nợ tôi từ vụ...nói dối ở quán café đấy."

Sakura gật đầu lia lịa, "Tất nhiên là em nhớ chứ! Bất cứ việc gì, bất cứ lúc nào em cũng sẵn sàng!"

Nụ cười của Eunbi trở nên ranh mãnh, "Thật chứ? Bất cứ việc gì? Bất cứ lúc nào?"

"Vâng ạ!" Sakura thở phào nhẹ nhõm khi thấy lại nụ cười của nàng nhóm trưởng. Chỉ cần chị ấy hết cáu và không đuổi việc cô thì muốn ăn tối trên mặt trăng cô cũng chiều hết.

"Đã đồng ý rồi thì có một thứ mà tôi muốn ăn đây." Eunbi nói.

"Gì vậy ạ? Chỉ cần trong khả năng của em, em sẽ mua cho chị tất!" Sakura đáp.

"Oh, thứ đó không đắt tiền đâu."

"Cái gì thế ạ?"

"Tôi muốn ăn bỏng ngô."

"Bỏng ngô?"

"Không phải bỏng ngô thường, mà phải là loại người ta bán trước rạp phim COEX ấy, tôi muốn ăn vị caramel nhé."

"Khá là chi tiết, nhưng không vấn đề gì -"

"Tôi chưa nói xong." Eunbi ngắt lời.

Eunbi nhìn Sakura, và Sakura nghĩ má cô ấy có vẻ thoáng hồng lên thì phải. Có lẽ là do mắt cô có vấn đề. Hoặc chỉ là chị ấy đang thấy nóng, cô nghĩ vậy.

Eunbi thêm, "Tôi muốn ăn bỏng ngô vào thứ Bảy, 2h chiều trước rạp phim. Tôi sẽ đến và gặp em ở đó. Bởi vì...bỏng ngô phải ăn ngay lúc mới nổ."

Sakura nhướng mày, hơi shock. "Đ-được ạ."

"Sakura, tôi muốn em mua 1 hộp bỏng ngô và 2 cola."

Rồi điềm nhiên thêm, "Còn tôi sẽ mua vé."

**

"ĐÂY LÀ BUỔI HẸN HÒ!"

Yena ré lên khi thấy bạn cùng phòng đang đứng trước gương chuẩn bị. Cô ấy cực phấn khích khi thấy Sakura lên đồ. Cực kì hiếm mới thấy chị ấy như vậy.

"Không phải", Sakura bác bỏ.

"CHỊ TRANG ĐIỂM!"

Sakura trợn mắt, "Ngày nào đi làm chị chẳng trang điểm."

"CHỊ MẶC ĐỒ ĐẸP DIÊM DÚA LẠI CÒN ĐI GIÀY CAO GÓT NỮA!"

"Đây là đồ bình thường của chị, mà có thôi gào lên đi không? Chị có điếc đâu."

Yena lắc đầu, "Đây không phải là Sakura của ngày thường. Sakura ngày thường sẽ mặc cái áo khoác đen xì suốt hai tuần cùng với đống quần bò cổ lỗ sĩ. Đây là...đây là Cherry Miyawaki!"

Sakura bật cười, "Cherry Miyawaki là thứ quái gì thế?"

"Cherry-san là nhân cách xuất hiện mỗi khi chị say. Cô ấy mạnh mẽ, dí dỏm, lại còn biết tán tỉnh nữa. Em thích Cherry-san."

"Yena, em nghiêm túc đặt tên cho cả nhân cách say của chị đấy à?"

"Không phải em, chị tự đặt đấy chứ."

Ký ức lúc tự giới thiệu là Cherry Miyawaki bật lên trong đầu cô. Cả khúc tự tin hát hò và ôm ấp nắn bóp nữa. Không phải thứ hình ảnh cô cần thấy lúc này lắm. Nhưng phải thừa nhận là Cherry-san rất tự tin.

Yena nhún vai, "Dù sao thì đây chắc chắn là một buổi hẹn hò. Em nghĩ chị sếp nóng bỏng đã chuẩn bị vài thứ hàng nóng cho chị."

"Chị nợ cô ấy vài thứ và đây chỉ là cách để chị trả lại. Đơn giản là một cuộc trao đổi thôi."

Yena trề môi, ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu. "Hai người trưởng thành hấp dẫn cùng nhau đi xem phim cuối tuần, công nhận nghe cũng giống một cuộc trao đổi làm ăn đấy."

"Chỉ là cuộc hẹn của hai người bình thường, không có gì gọi là tình cảm yêu đương ở đây hết. Không phải hẹn hò."

"Vâng vâng. Rồi lúc chị về nhà trên người lại dính đầy vết son môi ấy."

Yena lại thêm vào động tác hai cục bánh há cảo hôn nhau.

Sakura liếc nhìn đồng hồ và thở dài, "Ughh chị bị muộn tại vì em rồi đấy."

"Chị ơi đừng quên khăn quàng cổ, ngoài kia lạnh đấy."

Sakura vơ vội cái khăn đầu tiên cô thấy trong tủ và vội vàng chạy ra cửa.

Yena toe toét, "Ganbatte cho buổi hẹn hò nhé!"

"Đã bảo là không phải hẹn hò mà!"

TBC

Sakura không thể nào ngồi yên được.

Cô ghé về phía Eunbi thì thầm, "Sao anh ta phải vào rừng một mình vậy?"

"Chị đoán là anh ta muốn tìm thứ gì đó."

Cô lại thì thầm, "Anh ta sẽ bị con ma giết mất. Em không dám xem nữa."

Eunbi bật cười, "Bình tĩnh, cứ xem đi em."

"Đáng sợ lắm. Em không thể -"

Bỗng nhiên Eunbi vươn tay ra và đan tay cô vào tay Sakura. Sakura hơi giật mình nhưng cô không buông ra. Rồi Eunbi quay sang Sakura, mặt họ chỉ cách nhau vài cm.

"Nếu em sợ, hãy nắm lấy tay chị. Chị ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro