Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Mở Bài Đầu Tiên Của Trang Sách

"Ah.... Lại là nơi này sao" Ngọc mở mắt, lại là không gian màu đỏ ấy.

Một bóng hình với dáng vóc cao đang tiến lại về phía Ngọc trong không gian mờ ảo ấy.

"Này cô bé!, cô không sao chứ!"

Ngọc cố gắng nhìn xem đó là ai.

" NÀY KHOAN, ĐỪNG RỜI ĐI, CÔ BÉ!! ".

“Ngọc! Ngọc!" một giọng nói quen thuộc cất lên.

Ngọc tỉnh dậy trên giường và mồ hôi đầy toát ra đầy người

"Trễ giờ học rồi kìa giờ này còn chưa dậy!"

"Hả mấy giờ rồi vậy mẹ..."

Ngọc quay sang nhìn đồng hồ thì đã là 6 giờ 30

"6 giờ 30 rồi á!!! TẠI SAO BÁO THỨC LẠI KHÔNG CHỊU REO VẬY AAAAA!!!" Ngọc vội vàng chạy vào nhà tắm sửa soạn quần áo

"Haizzz cái con bé này"

"Hôm nay mẹ làm đến chiều tối mới về,đồ ăn mẹ để trong tủ lạnh con về khi nào đói thì nhớ lấy mà ăn nhé"

"D..ạ mẹ, con biết rồi ạ”.

Ngọc tự quan sát mình trong gương vừa vệ sinh răng miệng.

“ Ọc ọc ọc, sao nhìn bản thân mình dạo này... Mệt mỏi vậy nhỉ… Cả mắt cũng có quầng thâm, mình đã ráng sinh hoạt đúng giờ giấc mà nhỉ, hay có khi nào do giấc mơ.
Ngọc nhìn đồng hồ, đã 6:40 rồi, Ngọc vệ sinh cá nhân rồi phóng thật nhanh đến trường.

Tiếng trống trường vang lên cùng với tiếng ồn xối xả
của cơn mưa rơi trên mái trường.

"Ngọc đâu rồi nhỉ, không lẽ  cậu ấy lại ngủ quên nữa sao”

"Được rồi các em ổn định nào, chúng ta cùng bắt đầu bài học tiếp theo"

"Này Kiệt hình như cậu ấy ngủ quên thật rồi"
nói nhỏ với Kiệt

Một tiếng đùng lớn, cửa lớp sập

"Ây da....."

"Aaaaaaaaaa" cả lớp lẫn giáo viên đồng thanh hét trong sợ hãi

"Aaaaaaaa ủa sao mình phải la nhỉ"

"À.. Là Ngọc sao mau vào chỗ ngồi đi"

"Dạ!" Ngọc dựng cửa lớp lên gắn lại rồi về chỗ vắt nước khỏi áo

"Còn gì may mắn hơn nữa không" than thở với giọng điệu chán nản

"Mà Vy này nhà cậu gần khu rừng đúng không" Ngọc quay đầu xuống hỏi

"Sao vậy Ngọc?"

"Cậu có thấy điều gì bất thường không"

"Không sao cậu lại hỏi vậy..." Vy thắc mắc hỏi chuyển sang giọng điệu lo sợ

"À kh..."

Kiệt chạm nhẹ vô người Ngọc dắt khéo.

"Này tớ đang..."

bóng dáng cô giáo đứng trước mặt, đứng khoanh tay với cây thước, cùng với tiếng lớp xì xào

"Em nói chuyện đủ chưa Lê Bảo Ngọc"

"Lần này tiêu Ngọc rồi" Kiệt nói nhỏ

"Mau lên đây nhảy cóc 15 lần cho tôi!"

"NHẢY CÓC SAO! 15 LẦN! SAO!!"

"CÔ BẠN ĐÓ TÉ ỈA ĐÓ CÔ"
Một bạn nam trong lớp hét lên

"LẸ!"
Sừng cô dài hơn với cặp mắt đỏ.
một lúc sau, Ngọc đang nghỉ ngơi trong quán cà phê hôm trước. Ngọc nốc hết ly sữa trong một lần uống

"Cho em thêm ly sữa ạ"

"Ly thứ tư của em rồi đấy bé"

Ngọc ủ rủ úp mặt xuống bàn.
"Em không hiểu, tại sao dạo gần đây em cứ luôn gặp ác mộng, dù nó không đáng sợ tí nào nhưng mà nó làm ảnh hưởng tới em
nhiều lắm"

Kiệt lặng lẽ nhâm nhi chiếc bánh ngọt nhìn Ngọc.

"Vậy bé có biết tại sao mình lại gặp ác mộng không, bé đã thử vượt qua nó chưa"

"Em không biết tại sao nữa"

Bỗng âm thanh trong đầu kêu lên khiến Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ của quán.

Có bóng dáng ai đó vừa tiến vào trong rừng, Ngọc lập tức đuổi theo.

"N...ày N..g..ọc!" Kiệt dồn chiếc bánh vô họng rồi đuổi theo

"E..m sẽ... qu..ay lại ng..ay"

Người qua đường hoảng hốt vì Ngọc chạy bán sống bán chết

"Sao nay cậu ấy chạy nhanh vậy!"
Vừa đến được bìa rừng. Ngọc dừng lại nhìn xung quanh, bàn tay của Kiệt nắm lấy Ngọc

"Này... Có... Chuyện... Gì... Vậy..." thở hổn hển

"Tớ, vừa thấy có một thứ gì đó... nhưng mà, nó biến mất rồi, xin lỗi có vẻ như tớ không ổn.."

"Này không sao đâu, chúng ta mau quay về quán của chị Goat rồi đến nhà cô Tuyết thôi"

Sau khi tính tiền thức uống và thức ăn thì cả hai đã đến nhà cô Tuyết

Ting dong ting dong tiếng chuông cửa kêu lên

"Từ từ cô ra liền"
Tuyết mở cửa

"Các em đến trễ đấy, vào nhà đi"

"Yo mấy nhóc, lâu quá đấy" xoa đầu Ngọc và Kiệt

"Này tóc tớ"

"Hôm nay chúng ta làm gì vậy cô Tuyết"

"Hôm nay chúng ta sẽ gặp một người quan trọng đó chính là Kim Giáo Chủ" Tuyết mỉm cười xong bật một cái vô tuyến hình như để liên lạc với một ai đó

"Alo ai vậy Tuyết hả"

"Này tôi có một yêu cầu, bà có thể mở video call được không"

"Tôi đang ỉa bà nội bật không có được"

"Này có con nít ở đây" Tuyết nói nhỏ

"Hả sao!" nói nhỏ lại

"Là bọn chúng hả"

"Đúng rồi"

"Aaa tôi hiểu rồi, tuần sau chừng nào bọn nó nghỉ học thì dẫn qua đây, ê robot rửa đ…”
Mất tính hiệu

"Oh wow cuộc gọi kết thúc nhanh hơn tớ nghĩ" Bạch nói một cách bất ngờ.

"Nhưng mà bọn mình đi đâu cơ?" Kiệt bối rối hỏi

"À đó là Kim Giáo Chủ, cô ấy sẽ luyện cho các em cách kiểm soát năng lực"

"Kiểm soát năng lực?"

"Để cô ví dụ" Tuyết giơ ngón tay lên

"Mỗi người khi sinh ra đều có một sức mạnh nguyên tố nhưng rất yếu. Khi các em không luyện tập thì khả năng chỉ sài được 30% sức mạnh của nguyên tố nên còn khá yếu, khi rèn luyện xong các em sẽ tập trung năng lực và thành thạo hơn về kĩ năng về cách sử dụng chúng sao cho hợp lí và phát huy sức mạnh nhiều hơn" Tuyết hăng say nói với ánh hào quang sau lưng

"À cô Tuyết ơi không liên quan nhưng mà cái chấm đỏ nhấp nháy sau lưng cô có liên quan gì không ạ?"

"Hả gì, CHẾT!" Tuyết quay đầu lại nhìn và phát hoảng

"Đám Quái Lỗi đã xuất hiện, và radar đã phát tính hiệu" Bạch đứng dậy

"Hả!! Tụi em vừa mới tới đây thôi mà" khuôn mặt Ngọc mặt mỏi

"Nhanh lên thôi các em, lần này cô sẽ đi cùng để quan sát"

"Bà già bà rảnh thì nói đại đi"

"Nào đi thôi" Bạch kéo Ngọc và Kiệt chạy

"Cô Tuyết còn chưa chỉ điểm nữa mà"

"Không sao tớ quen với cái radar đó rồi"
Ngọc và Kiệt bị kéo lê lếch dưới đất

"Này tại sao tụi Quái Lỗi này thường hay xuất hiện trong rừng vậy"

"Tớ cũng không biết"

Cả đám chạy sâu vào khu rừng tối tâm và đến một mảnh đất trống

"Hình như là nơi này"

"Trời ơi chân của tớ"

"Đúng vậy những cái lỗ ở khu vực này đang tỏ ra những năng lượng hỗn loạn" Tuyết đột nhiên xuất hiện khiến cả đám giật bắn mình

"CÔ... CÔ.... TUYẾT"

"Quao, bà già mà sao bà chạy nhanh vậy"

"Chứ không phải tại em xách cả hai đứa sao"

"Được rồi vào việc thôi"

Những cái lỗ lõm chõm tổ ong trên mặt đất

"Lần này là sinh vật gì bị phơi nhiễm hỗn loạn nhỉ.. Trong kinh quá" Bạch ném một quả cầu lửa xuống lỗ

"À không có..."

Một con Quái Lỗi có hình dạng giun đất tròi lên và tấn công

"BẠCH!!" Ngọc và Kiệt hét lên

"Hả..." Thứ đó quẹt dính chân Bạch khiến cậu ấy văng về sau

"Chân tớ! Chết tiệt cái con khốn"
Chân Bạch bắt đầu chảy máu

Con giun đó chui trở lại mặt đất

Tuyết chạy lại sơ cứu cho Bạch bằng cây cỏ mèo

"Thằng nhóc này lần sao cẩn thận hơn đi"
Tuyết trách móc dữ dội

"Này có vẻ tớ bị thương rồi, hai cậu xử nó đi"
Bạch nhìn cả hai cười mặt cái nham hiểm

"Thôi để cô" Tuyết đứng dậy

"Ủa khoan mình làm gì có sức mạnh đâu nhỉ" Tuyết ngồi xuống

"Hai em trổ tài đi nào"

Ngọc và Kiệt đổ mồ hôi nhìn cả hai

"Này kì thật đấy"

"Đừng lo kế hoạch là vậy, hai cậu cứ làm mồi còn tớ sẽ ném cầu lửa vào tụi nó hiểu chưa"

"Ê? hoá ra bọn tớ chỉ có giá trị làm mòi cho cậu thôi hả”.
Ngọc tạo ra một bong bóng nước trong khá mỏng manh

"Còn tớ phải làm bây giờ"

"À quên nữa, Kiệt lại đây" Tuyết lấy ra một chiếc hộp

"Nó là gì vậy cô Tuyết"

"Một món quà nhỏ cho em, đây là sản phẩm do bọn cô đã nghiên cứu, do chưa thử nghiệm nên cô quyết định tặng cho em để thử nghiệm đó”

Kiệt tò mò mở ra bên trong là một khối hình trụ kết hợp với một chiếc bình nhựa

"Đồ chơi sao?"

"Em hãy thử truyền điện vào nó xem, và bấm cái nút bên cạnh"

"Vâng ạ"

Một nguồn điện khá mạnh ở đầu súng được bắn ra với khoảng cách gần

"Quaaaaooooo!!!!!!!!!" Kiệt vui mừng nhìn món đồ đó

"Nó là của em đấy, cô tặng em"

"CẢM ƠN CÔ TUYẾT"

"Có đồ chơi rồi nhen" Bạch nhe răng cười

"Tuyệt thật đấy"

"Được rồi tụi mình cùng làm việc thôi!" Kiệt nhìn xuống những cái lỗ

"Này làm sao để dụ bọn chúng đây"

Ngọc lấy một viên đá khá to ném xuống

"Hình như nó không còn nằm trong cái lỗ này nữa, khoan hình như cái lỗ bên kia... Có vẻ hơi rung"

Kiệt ngắm vũ khí về hướng rung chuyển đấy
Ngọc chuyển bong bóng thành một tấm khiên đứng sát Kiệt

"Nó đang tới!"

Con Giun bay lên lao thẳng về phía cả hai, quả cầu lửa được ném chuẩn xác vào đầu khiến con giun ngã sang một bên

"Tuyệt lắm, mình tuyệt thật"

Một con giun khác nhanh chóng chui lên và lao với vận tốc nhanh hơn với thân thể dài hơn

"HẢ! CÒN NỮA HẢ"

Quả cầu lửa bị lệch một bên

"Á chết tiệt!"

Con giun vừa lao tới đã phát hủy khiên nước của Ngọc nhưng đồng thời cũng làm nó chệch hướng tấn công. Kiệt tận dụng cơ hội ngắm và bắn ra dòng điện cực mạnh của mình vào con giun bằng món quà mới của cậu ta

"Tuyệt lắm!!"

"Ủa khoan... Nó không có... Tác dụng gì mấy.."

Con giun lập tức ngẩng đầu lên và lao thẳng vào cả hai, quả cầu lửa của Bạch lần này đã dính vào đầu khiến nó ngã lăn ra

" cộng thêm một điểm cho tớ nào"

"Hừm có lẽ cô nên chỉnh sửa nó lại thêm một chút nữa"

Ngọc và Kiệt mặt tái mét nhìn nhau

"Chắc xong rồi nhỉ"

Con giun thứ ba chui lên ngay chỗ cả hai đang đứng, bỗng một con sói từ đâu bay ra chém con giun khiến nó đứt đầu và chết tại chỗ bằng chiếc rìu mà nó đang ngoạm rồi phóng cực nhanh và biến mất trong cánh rừng, Tuyết nhìn con sói cười nhẹ

"Hả cái gì vậy?" Bạch thắc mắc

"Khoan chuyện gì vừa xảy ra vậy"

"Tớ còn chưa kịp nhìn nữa..."

Tuyết đứng dậy móc những viên ngọc hình tròn ra và hút những con Quái Lỗi vào

"Quao sao bà đưa tôi chiếc lòng đèn trong khi cái viên nhỏ đó lại xịn hơn vậy" Bạch nhướng lông mài nhìn Tuyết

"Có gì sài đó đi đừng thắc mắc"

"Hình như xong rồi nhỉ"

"Các em hôm nay đã làm rất tuyệt, khi về cô sẽ tổ chức tiệc cho các em"

"Yeee, nhưng mà ây da đau quá đi!!!” Bạch ôm chân mếu máo.

"Thật sao!!!"

"Con sói đó chắc chạy mất rồi nhỉ" Tuyết nói nhỏ

"Được rồi về thôi"

Ngọc và Kiệt cõng Bạch

"Này cha nội nặng thật đấy"

"Này" cả ba cười

Tiếng động xì xè phát lên từ trong bụi cây khiến mọi nhìn dòm

"À con sói đó chưa đi chắc nó định quay lại tìm mình"

"Con sói gì cơ cô Tuyết?"

"À không có gì"

Một bàn tay xám như tay em bé với những chiếc móng dài hò ra khiến cả đám đứng hình

"Lại là một con Quái Lỗi nữa hả" Bạch cọc cằn nói

"NÀY LÙI LẠI MAU" Khuôn mặt Tuyết kinh hãi

Một cái đầu hò ra thứ đó có hai chiếc mũi sinh nhật hai bên đầu mặt một chiếc áo vàng sậm vô cùng dơ bẩn làn da thứ đấy màn xám con mắt bên phải màu xanh hình dấu cộng bên còn lại là màu vàng

Thứ đấy ngước lên dòm mọi người, Ngọc run rẩy quỳ xuống sau đó lại tới Kiệt, Bạch đang được cõng cũng té theo khiến vết thương đau hơn

"Này chân tớ"

"NGƯƠI!! ĐỪNG LẠI GẦN BỌN TA"

Thứ đó bước ra khỏi bụi cây thân hình nhỏ nhắn như một bé gái 10 tuổi và một giọng nói đàn ông được cất lên

"Này các người..."

"BỌN TA..." Tuyết lo lắng tới hoảng sợ nhìn thứ đó

"Các người" nghiêng đầu nhìn cả đám

Một âm thanh im lặng tới đáng sợ bao trùm không gian

"Các người là những kẻ bắt những đám mà các ngươi tự gọi là Quái Lỗi gần đây sao.."

Tuyết cắn răng khuôn mặt kinh hãi nhìn thứ bé nhỏ đó

"TA KHÔNG BIẾT NGƯƠI LÀ AI... NHƯNG... NẾU MUỐN LÀM HẠI TỤI NHỎ PHẢI QUA XÁC TA"

"Làm hại?... Làm hại tụi nhỏ?.." Thứ đó cười lăn lộn dưới mặt đất với giọng điệu của một đứa con nít pha trộn với sự ghê rợn

"Nếu ta muốn làm hại các ngươi, ta đã làm vậy từ lâu lắm rồi, ta không cần phải xuất hiện trước mặt các ngươi làm gì đâu.

"NGƯƠI MUỐN GÌ Ở BỌN TA"

"À không có gì đâu, chỉ là hỏi thăm thôi, các ngươi thú vị lắm đấy, rất thú vị đặc biệt là con bé kia..., tạm biệt"

Một con chim bay ngang qua, thứ đó biến mất qua cái bóng dưới mặt đất của con chim ấy

Bầu không khí đỡ căng thẳng hơn.
Tuyết quay lại hỏi thăn từng đứa nhỏ.

"Các... Các em không sao chứ"

"Ngoại trừ chân em thì mọi thứ đều ổn ạ"

"Ngọc!! Cậu ấy ngất rồi" Kiệt lo lắng nói

"À và cả con bé nữa"

Tiếng gió thổi thiu thiu khung cảnh màu đỏ mờ nhạt ấy lại hiện lên

"Trời ạ lại là nơi này, mình khùng mất" Ngọc hoảng loạn đứng dậy nhìn xung quanh

Một bàn tay được đặt lên vai Ngọc

"AAAAAHHHHHH!!!" Ngọc té về trước và quay đầu lại

"Này cô bé, đừng sợ, ta không làm gì cô đâu"

Một người phụ nữ rất cao với thân hình rất đẹp đang đặt tay lên vai Ngọc

"Cô... Chị.... Là ai..." Ngọc hỏi trong sợ sệt

Người phụ nữ đó ngồi xuống bên cạnh Ngọc

"Gọi là chị được rồi, mà phải không nhỉ, chị là An Phú Trân, là Nữ Hoàng của vương quốc Ánh Sáng"

"Hả... Tại sao chị xuất hiện trong giấc mơ của em... Và vương quốc Ánh sáng... Em chưa từng nghe bao giờ"

"Chị không biết nữa, nhưng mà chị đã bị nhốt ở đây hàng ngàn năm rồi, và em, em là người đầu tiên chị thấy trong không gian này" Trân đứng dậy nhìn ngó xung quanh

"Em đột nhiên xuất hiện rồi cứ biến mất, ấy"

"Em cũng... Không biết nữa" Ngọc đứng dậy và nhìn Trân

"Cô là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thesavior