Chương 128 Người phụ trách hiệp hội là___(2)
" Anh ấy là một người rất quý giá. Ngay cả khi giảm đi giá trị mang tầm quan trọng của quốc gia hay trong các nhóm thợ săn. Trên ý nghĩa cá nhân nó vẫn rất quan trọng."
Trên màn hình máy tính xách tay, Suk Simyeong nói. Đây không phải là buổi phát sóng trực tiếp mà là một đoạn video. Trong giọng nói bình tĩnh pha lẫn chút đau buồn. Âm thanh nhẹ nhàng xuyên qua tai bạn, đâm vào trong ngực của bận. Họ đã chi rất nhiều tiền cho thiết bị âm thanh như này.
Một bộ đồ đến một vết nhăn cũng không có, thậm chí cả cặp kính gọng mỏng cũng không cần phải đeo. Vốn dĩ là một khuôn mặt rất tri thức, them vào tạo hình và kiểu tóc được chuẩn bị kỹ lưỡng, sức thuyết phục của giọng nói đó còn tốt hơn bao giờ hết. Ngay cả khi anh ta cứ cố chấp nói mặt trời quay quanh trái đất, bạn cũng sẽ vô thức đồng ý với điều đó.
"Cái đồ lừa đảo này."
Trong khoảng thời gian tôi bị bắt cóc, đúng là tôi đã yêu cầu anh ta thực hiện một số hành động dù ít hay nhiều, nhưng thế này không phải là quá lắm rồi sao?
Tôi nhìn lại tài liệu trên bàn. Chúng chủ yếu là các bài viết, bài tổng kết của những phản ứng đó, v.v. Quan sát chỉ số giá cổ phiếu giảm như thế nào. Nếu tôi thực hiện giao dịch lựa chọn... vậy có thể coi là lừa đảo không vì tôi đã cố tình để bị bắt cóc?
"Dù sao thì cái ông chú đó, ngoài việc châm them một ngòi lửa cho dư luận thì chú ta còn đang cố đốt cháy nó."
Phương pháp này rất đơn giản.
Đầu tiên, bề ngoài anh ta như một người không thể khống chế được tình cảm của mình, rồi hiệp hội sẽ bình tĩnh mà đầy lịch sự tìm cái cớ rằng bọn họ đã làm hết sức rồi. Hiệp hội đã đi một nước cờ sai , Haeyeon có lí do để tức giận, nhưng những bài viết đầy tính công kích chỉ trích thái độ quá quắt Suk Simyeong đã được đăng tải. Đúng khi dư luận tập trung vào "lời nói của Suk Simyeong quá gay gắt" và "hiệp hội đã làm hết sức mình". Một lời xin lỗi công khai đã xuất hiện.
Kèm theo 100 phần hoàn hảo, người đầu tiên xin lỗi vì và thừa nhận mình đã quá gay gắt , anh đã kêu gọi hiệp hội, hay thực tế là những người dân về những vấn đề của hiệp hội và nỗi buồn của Haeyeon, cũng như sự tiếc nuối và tổn thất quốc gia to lớn do vụ bắt cóc gây ra.
Sau đó tin tức cứ lật đi lật lại Hoàn toàn trái ngược với trước đây.
Với sự gia nhập của các nhà đài, khuôn mặt sạch sẽ, giọng nói dịu dàng đã gieo rắc vào long dân chúng sự tội lỗi. Người đó đúng là có chút quá đáng, nhưng không có sai, bình tình mã nghĩ thì điều ấy có thể hiểu được, thế mà chúng ta lại bị chi phối bởi cảm xúc nhất thời mà lên tiếng chỉ trích anh ấy.
Vốn dĩ đây là việc nhà của người khác. Cho dù tạo thành tổn thất với quốc gia, nhưng cũng không phải trực tiếp có liên quan. Nhưng mà nếu như trong lòng cảm thấy tội lỗi, người sẽ không còn có thể đứng ở góc độ bàng quan nữa, mà sẽ tiếp tục xen vào, ít nhất để vơi bớt cảm giác khó chịu trong lương tâm. Quan trọng hơn là nó khiến những tên chưa bị cướp sạch của cải đứng trên đỉnh cao của đạo đức, nâng cao uy tín của họ
Dù sao đi nữa, anh ta chỉ là một người bị hại tội nghiệp đã làm một chút chuyện anh ta không lên làm. Tất cả đều vì hiệp hội. Không khó để hướng dư luận đến " Hãy để chúng tôi đánh bại hiệp hội kẻ phạm tội chính" .
"Các nhà đài có thể cũng sẽ gặp một số áp lực. "
Thấy mọi việc tiến triển thuận lợi như cậy, Haeyeon khó mà có thể duy trì một mình nên có lẽ đã bắt tay hợp tác với Seseong .
Khu vực bình luận là "Tội nghiệp Han Yoojin, chúng ta nên bảo vệ anh ấy.", "Nhìn đi nhìn đi, thợ săn quý giá mà đất nước chúng ta nên bảo vệ thế mà lại bị đem bán."; nhưng hiệp hội vẫn kiên trì nói: "Ít nhất hãy để chúng tôi bảo vệ anh ấy lúc này!" ,Chết tiệt.
Tôi giống như một tờ rơi quảng cáo đang được phát tán, một quảng cáo truyền hình chất lượng cao đang được phổ biến trên mạng công cộng. Điều tuyệt vời nhất là nó xoay quanh tôi chứ không phải những người nổi tiếng khác. Vậy từ giờ trở đi, bạn còn muốn tôi ra ngoài như thế nào đây?
"....Nhưng bây giờ hướng đi của dư luận cũng đã được thành lập, loại bỏ nó sẽ rất lãng phí."
Tôi phải sử dụng nó. Tôi vuốt ve Peace đang nằm trên đầu gối của mình và quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở quầy bar. Chiếc máy tính xách tay và đống giấy tờ trước mặt anh ta chắc hẳn còn rùng rợn hơn so với của tôi. Ví dụ: tài liệu được thu thập từ khách sạn, v.v.
"Anh Sung Hyunjae."
Rõ ràng anh ta đã chú ý đến ánh mắt của tôi nhưng lại quay đầu đi vờ như không biết.
"Tôi có một số thứ muốn hỏi anh."
"Thiếu gia đe dọa tôi không được đến gần cậu, không được nói chuyện với cậu, nên tôi không thể trả lời."
Yoohyun và những đứa trẻ khác đang đi chợ đêm. Khi tôi nói tôi mệt lắm rồi không đi được nữa, em ấy cũng định không đi theo, nhưng tôi bắt em ấy phải đi, bảo em ấy phải là một người trưởng thành nhất trong đám để chăm nom những đứa trẻ này. Mặc dù mục đích của tôi là để những đứa trẻ này ra ngoài chơi cùng nhau.
Tôi thậm chí còn quyết định thời gian họ dạo chơi, bởi vì tôi nghĩ rằng chúng rất có khả năng sẽ trở về sớm. Hi vọng bốn đứa trẻ này đi chơi vui vẻ.
"Đừng nói những lời khiến người khác khó chịu như vậy. Có khi nào anh để ý chuyện như thế này chứ?"
"Do cậu chưa thấy em trai cậu phát điên mà thôi. Vết bỏng này còn đang sờ sờ trên người tôi đây?"
"Anh còn định tiếp tục chơi cái trò chết tiệt đó nữa à? Đủ rồi đấy, tôi đang nói về Song Taewon."
"Không phải điều dễ dàng."
Sung Hyunjae đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ta tiến về phía tôi với một chai rượu và hai chiếc ly.
"Bởi vì cậu ta là một người cực kỳ mâu thuẫn, chắc chả ai sánh kịp."
"Không phải cái này được dùng để mô tả anh Sung Hyunjae sao?"
"Bóp méo môi trường hoàn toàn khác với bóp méo bản thân. Điều quan trọng nhất là tôi sẽ không lừa dối chính mình."
Điều đó thật đáng ghen tị. Tôi đã sống với những lời dối trá của chính tôi. Đột nhiên tôi muốn tắt khả năng kháng độc. Mặc dù tôi chắc chắn không nên say ở đây.
"Điều tôi muốn biết là, giám đốc Song than mến có thể chịu đưng đến bước nào. Theo tình huống trước đó mà tôi biết, có vẻ như anh với anh ta đã xảy ra tranh cãi rất nhiều lần."
"Qủa thật tôi đã làm phiền anh ta vài lần."
"Anh thử bao nhiêu lần rồi?"
"Đến mức cậu ta có thể quỳ xuống cầu xin trước mặt tôi?"
...Mẹ kiếp, anh ta đã làm cái quái gì vậy? Tên mất trí này đang vô tư dựa vào chiếc ghế bành mỉm cười nhìn bộ dáng há hốc mồm miệng của tôi.
"Anh đã làm gì?"
"Một kỳ nghỉ trong thời kỳ hỗn loạn."
".....Trước khi hầm ngục cấp S nổ tung? Những thợ săn cấp S khác đáng lẽ đã xông vào bên trong. Song Taewon cũng không thể rời khỏi vị trí của mình. Có phải lúc đó có hai phó bản ngục tôi cấp S đồng thời xuất hiện?"
"Nếu nói thêm rằng do sự tham lam của hiệp hội, thì đúng rồi."
Có vẻ như hiệp hội thợ săn đã cường chế độc chiếm phó bản, nhưng số lượng và trình độ thợ săn lại không đủ và xảy ra sự cố.
Trong cuộc cạnh tranh giữa hiệp hội và Sung Hyunjae, Song Taewon ban đầu chỉ là người ngoài cuộc.
"Thế sao anh không bắt chủ tịch hiệp hội quỳ xuống? Sao lại làm cái hành vi mà con người không thể hiểu được đó với người vô tội?"
"Cậu ta không phải nạn nhân vô tội. Chẳng lẽ không phải giám đốc Song là nguyên nhân lớn nhất khiến hiệp hội có thể kiêu ngạo như vậy sao?"
Chẳng có vấn đề gì với việc đấy cả. Không, nói thật thì đó quả thực là lỗi của Song Taewon.
Anh ta hiểu rất rõ sức mạnh mà mình sở hữu nhưng lại tình nguyện đóng vai trò một vũ khí không có ý chí riêng. Tuy bị cuốn vào một chuyện thiển cận như thế, nhưng anh ta có thể dừng làm nhân viên nhà nhà nước bất cứ lúc nào. Đừng trên góc độ người bị làm phiền. con mẹ nó. Anh ta phải dừng lại mới là đúng đắn.
"Nhưng mà anh ta đã thể hiện được sự chân thành của mình khi đi ra với một dáng vẻ mệt mỏi. Nếu như bình thường, tôi định sẽ đứng ngoài cuộc xem cho đến khi kết thúc."
"Xin hãy nghĩ đến sự thương vong đối với dân thường."
"Giao lại quyền quản lý ngục tối không thể quản lý cho Seseong là cách dễ nhất và nhanh nhất, hơn nữa tôi không phải người phải lấy sự an toàn của công dân ra làm điều kiện trao đổi."
"Có vẻ như cuộc tranh đầu quyền lãnh đạo có vẻ căng thẳng."
"Tôi cũng tự hỏi liệu lúc đó mình đã quá nhẹ nhàng hay không."
Tôi muốn biết chuyện đó được xảy ra lúc nào. Đầu năm thứ hai. Phó bản cấp S có đến vài cái, một năm hay một năm rưỡi trước. Khả năng này rất cao khi số lượng phó bản bông dưng tăng đổ ngột.
Trong cuộc xung đột này, Yoohyun có thể cũng đã phải chịu đựng rất nhiều. Hơn nữa, lúc đó em ấy còn rất nhỏ.
"Trong khoảng thời gian đó, thiếu gia cũng chịu sự đả kích không nhỏ."
Sung Hyunjae nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
"Có vẻ như người lớn chả để ý gì đến con nhỏ. Hơn nữa, thậm chí bây giờ họ vẫn thế."
Nếu như tôi nghe chi tiết hơn chút, suy nghxi sâu xa hơn, tôi sẽ lên ban công lầu hai, nhảy xuống hồ bơi, cho nên tôi lại lái về chủ đề ban đầu.Hay tôi nên đổ rượu lên đầu?
"Nếu tôi túm cổ áo kẻ tự nhốt mình trong hang, đặt anh ta ngồi vào chiếc ghế mà anh ta ghét, uy hiếp anh ta. Liệu anh ta có muốn giết tôi không?"
"Chỉ cần cậu là hạng F, không có kỹ năng công kích, cho dù cậu có làm gì, cậu ta cũng sẽ không lấy mạng của cậu đâu. Ngược lại, cậu sẽ thấy cậu ta vì để bảo vệ cậu mà lâm vào tình thế dở khóc dở cười."
Điều này có vẻ rất có lý, cho dù tôi biến thành tử địch đi nữa,c hri cần tôi và người thường không có gì khác nhau, anh ta cũng sẽ bảo vệ tôi sao? Điều này không bình thường chút nào, nhưng cái tính điên cuồng kiểu này đối với tôi mà nói rất được hoan ngênh.
Với những suy nghĩ trong đầu, tôi uống cạn ly của mình.
Hiện tại, phần lớn trách nhiệm về sự mất tích của tôi thuộc về Song Taewon. Giống như khi tôi nói chuyện với anh ấy vào cái hôm tôi bị bắt cóc, anh ấy rất có thể sẽ trở thành ké thế tộ. Hiệp hội rồi sẽ thốt lên , "Ôi, thật tuyệ vời" sau đó lập tức tiếp nhận ý kiến dư luận chỉ trích về phía Song Taewon mà không chút phản đối. Mà cho dù như thế, Song Taewon vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ hiệp hội.
"Này không có được. "
Xin lỗi Song Taewon, nhưng cái cổ mà tôi muốn chặt là của hiệp hội chứ không phải anh..
Video đã dừng lại được một lúc lâu, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng lật giấy rất nhỏ. Còn một điều nữa cần giải quyết. Tôi để lại những dấu chấm trên tờ giấy bằng đầu bút và mở miệng.
"Trong sự kiện Babar, có vẻ như tôi vẫn chia sẻ kỹ năng của mình ngay cả sau khi tôi bất tỉnh. Anh có ý đồ định giết bất kỳ người nào không?"
Đối mặt với câu hỏi nhẹ nhàng này, Huynjae mỉm cười.
"Ồ, ôi trời, quả nhiên là thiếu gia đã chú ý tới."
Đây là một lời khẳng định. Tôi đã đoán trước được điều đó, nhưng ngực tôi bỗng cảm thấy lạnh buốt.
"Tôi có nên xin lỗi không?"
"Điều đó không cần thiết. Tôi đã làm một việc ngu ngốc."
"Tôi vô cùng hối hận vì đã phá vỡ lòng tin của cậu."
"Tôi chưa bao giờ tin tưởng anh."
Đó là lý do tại sao tôi thất vọng với sự dễ gần của mình.
"Tôi muốn khẳng định với anh một điều, đừng có vươn tay anh về phía những đứa trẻ. Đừng vượt quá ranh giới này. Tôi tin rằng anh rõ hơn tôi nhiều rằng cái ranh giới này nằm ở đâu?"
"Thiếu gia không phải là người lớn rồi sao?"
"Chỉ cần Yoohyun nhỏ tuổi hơn tôi, vậy thì không thể được."
"Vậy tôi muốn biết điểm mấu chốt thực sự của Yoojin ở đâu."
"Hãy để chúng ta đưa ra những điều chỉnh hợp lý trong các tính huống cụ thể giữa những người lớn với nhau."
"Cậu thật giống một chú chim choi choi."
Nó là con gì? Có như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đã cảnh cáo anh ra, nếu như anh ta còn ăn nói vớ vẩn nữa, anh ta sẽ đánh mất vật phẩm trước mặt mình. Nếu như có thể , tôi có muốn uy hiếp anh ta, tôi có thể giết anh ta một cách hiệu quả. Nhwung tôi cũng không thể để anh ta nhận được một chút phần thưởng cuối cùng nào.
Nếu mà. Con người đó khoan dung với tôi vì tôi là một thợ săn hạng F. Nếu như tôi để anh ấy biết được, tôi có thể trở lên mạnh hơn anh ta rất nhiều. Đối với nhân tố nguy hiểm như thế, anh ta có thể không quản không?
Ít nhất, sẽ khó có thể duy trì một mối quan hệ bình thường như hiện tại.
"Anh có số cá nhân của giám đốc Song Taewon đúng không? Cho tôi mượn điện thoại di động của anh."
Tôi không có điện thoại di động chứ đừng nói đến danh thiếp. Bây giờ ở Hàn Quốc là mấy giờ? Hình như là chênh lệch một tiếng nhỉ? Sung Hyunjae mở khóa điện thoại và đưa cho tôi. Tôi đang xem sổ địa chỉ nhìn thấy một cái tên không bình thường.
[Vật phẩm của tôi]
"Làm ơn đấy, đừng có cho thêm từ sở hữu vào nữa nhé."
"Thế thì sao chứ, cậu vẫn đang sửa đổi nó theo ý mình. Thật là quá đáng."
"Nếu như anh thật sự muốn cho thêm nó vào, tôi từng nói rồi, anh phải đưa ra cái giá hợp lý."
Tuy nhiên, tôi sẽ không chấp nhận trừ khi anh ta đưa cho tôi hết tất cả kỹ năng của mình. Tôi tìm được số của Song Taewon và gọi điện. Không lâu sau, một giọng nói cứng rắn nhưng vẫn lịch sự trả lời điện thoại. Có lẽ vì là số của Sung Hyunjae nên giọng điệu khi hỏi chuyện gì đang xảy ra đã tràn đầy mệt mỏi.
"Xin chào, anh Song. Có vẻ như trong thời gian này anh đã gặp rất nhiều khó khăn."
[...Cậu Han Yoojin. ]
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không phải Han Yoojin. Tôi là một kẻ tống tiền vô danh."
Như bị giật mình, câu trả lời của anh là sự im lặng. Tôi đã cảm thấy rất có lỗi rồi, nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi tống tiền anh ta bằng một nụ cười.
***
Những người duy nhất vào sân bay cùng tôi chỉ có Yoohyun và Kang Soyoung. Yoohyun đến nước C để cứu tôi, và Kang Soyoung là người giúp đỡ của hội Seseong. Vì không có hồ sơ ghi lại việc Yerim và Noah ra nước ngoài nên họ mang theo Peace và Chirpie rồi lặng lẽ rời đi. Cả hai đều có khả năng bay và có thể dễ dàng trốn thoát bằng kỹ năng dịch chuyển tức thời và ẩn náu.
"Trông tôi có vẻ mệt chưa nhỉ?"
Tôi đã cố tình thức suốt đêm. Nhưng thật khó để không buồn ngủ trong suốt chuyến bay.
"Mệt rồi, sắc mặt của anh trông không được tốt, môi anh cũng bong chóc hết cả ra."
"Vốn dĩ anh còn muốn tạo vết bầm ở chỗ có thể nhìn được."
Nhưng đưa theo hai thợ săn cấp cao, không sử dụng ma dược , như thế có hơi lộ liễu. Tuy rằng tôi không có thói quen tốn kiếm như bôi thuốc lên một vết bầm nhỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu và tắt kỹ năng chống lại nỗi sợ hãi của mình. Lo lắng leo thang không phải là một cảm giác xấu. Tôi là nạn nhân trong một vụ buôn người vừa được cứu ra cách đây không lâu.
"Yoohyun, lại gần hơn đi. Nếu nhìn anh vẫn còn rất sợ hãi và em vẫn căng thẳng thì sẽ tốt hơn. Nhưng cũng đừng khiến nhwunxg người xung quanh sợ hãi một cách không cần thiết nhé."
Nó phải ở mức hợp lý, một lượng hợp lý.
Trước rào chắn được tạo dựng bởi than thể của những thợ săn hội Haeyeon và Seseong, những người ở sân bay cố gắng hết mình tiến lên phía trước. Ánh đèn chụp nhấp nha nhấp nháy khắp nơi. Gioosng như những con phố ngày hội chợ, người đến người đi nườm nượp.
Một khi chuyện này kết thúc, tôi thật sự nên ở yên trong nhà tầm một tháng hay gì đó. Có khả năng sẽ cãi nhau khá lâu, nhưng nếu như tôi giữ im lặng, bọn họ sẽ nhanh chóng quên chuyện này.
"Han Yoojin! Anh có còn nhớ khuôn mặt của kẻ bắt cóc không?"
"Tôi nghe nói rằng anh được giải cứu khỏi cuộc đấu giá Người thức tỉnh. Anh có thể cho tôi biết thêm một chút chi tiết không-"
"Liệu anh có liên quan con quái xuất hiện ở nước C không? Nghe nói cuộc đấu giá đã được tổ chức trong khách sạn bị nhấn chìm kia!"
Thông tin này rò rỉ từ đâu? Những người phụ trách cuộc đấu giá đều không sao cả, chẳng lẽ nó đến từ bên kia sao? Tôi quay đầu lại với vẻ mặt mệt mỏi như muốn né tránh ống kính, nắm lấy vạt áo của Yoohyun.
Vốn ban đầu định cứ thế thẳng thừng thoát ra, nhưng thời gian càng dài, tôi càng cảm thấy tệ hại. Vào đúng lúc này . Song Taewon xuất hiện. Anh ấy và một số nhân viên có liên quan của hiệp hội đi dọc theo con đường đám phóng viên mở ra cho họ. dừng lại trước mắt bọn tôi.
Những câu hỏi dồn về phía anh ấy, nhưng đôi môi mím chặt thành một đường thẳng không hề hé lộ một lời.
"Chà biểu cảm có vẻ anh ấy không hề muốn điều này."
Tôi đã ra lệnh cho anh ấy đến sân bay. Một bên gây áp lực, một bên nói cho anh ta nếu không Ngoan Ngoan nghe lời , tôi không biết trước sẽ khiến hiệp hội nhận được những lời phê phán nặng nề như thế nào đâu nhé. Vì lời nói của nạn nhân nổi tiếng nhất Hàn Quốc là một con dao sắc bén nên bất cứ ai bị nó nhắm tới đều sẽ phải nhận vết thương trí mạng.
"Giám đốc Song."
Trong ánh mắt gần như trách móc anh ấy, tôi mỉm cười. Tôi bước về phía Song Taewon với vẻ mặt vui vẻ. Một cảm giác áp lực đè lên vai tôi, nhưng có thể chịu đựng được.
Vì để có thể tập trung vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, những phóng viên dần trở nên im lặng. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hơi vặn vẹo của Song Taewon, cố ý cao giọng.
"Cảm ơn anh rất nhiều."
〔Hết Chương 128〕
*** simp cp
Người dịch phàn nàn ( bản trung ):
Cách cãi nhau đặc biệt của đôi trẻ——
Anh Sung nào đó: Tôi đã thay cậu bảo vệ Yerim. Còn bị em trai cậu đánh mình đầy thương tích, nhưng cậu không them an ủi tôi. Còn nói với em trai cậu rằng cậu rất yêu cậu ta.😞
Yoojin: "Này."
Anh Sung nào đó (quay đi): "Em trai cậu đã cảnh cáo tôi không được lại gần và nói chuyện với cậu."
Yoojin: "..."
Yoojin: Tôi cảm thấy có chút áy náy, nhưng tôi sợ anh ta chỉ đang giả vờ thôi... Trước tiên hãy giải quyết chuyện trước đó đã.
Yoojin: : "Lúc trước khi tôi bị hôn mê anh có muốn giết người không?"
Anh Sung nào đó "...Ừ."
Yoojin: (tan nát cõi lòng): "Hừ, tôi chưa bao giờ tin tưởng anh! Đừng động đến điểm mấu chốt của tôi!"
Anh Sung nào đó: "...???"
Yoojin: Được rồi, kết thúc ván này.
Yoojin: "Cho tôi mượn điện thoại của anh."
Anh Sung nào đó ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, chu đáo giúp cậu mở khóa.
Yoojin: "Anh không được phép viết 'của tôi' trong danh bạ"
Yoojin: Xóa chữ "của tôi" trong danh bạ đi.
Anh Sung nào đó : "Cậu đã đi quá xa rồi!"
Người phiên dịch ( bản trung ) : Hai người thực sự không cảm thấy cái kiểu cãi nhau này có gì không đúng sao? Hả ???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro