Chương 119 Mồi câu hàng đầu (2)
Lượt xem hẳn sẽ cao lắm đây.
Trong một cuộc phóng vấn với người thuần hóa quái thú duy nhất trên thế giới, được một nửa thì hội trường Haeyeon xuất hiện với gương mặt hiếm thấy, tiếp sau đó lại nhận được lệnh bắt giữ. Mà vẫn đang trong thời gian phát sóng trực tiếp.
Nếu tôi là quần trúng ăn dưa phía bên kia của tivi, tôi sẽ rất thích nó. Thật không may, diễn viên chính lại là tôi cho nên tôi chả cảm nhận được chút dư vị ăn dưa hóng hớt nào cả.
Ôi, cuộc đời của tôi. Tôi vừa thở dài, vừa tắt kĩ năng kháng sợ hãi. Cùng lúc đó, ánh mắt Song Taewon nhìn về phía tôi cũng khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
"Tại sao, sao lại đột nhiên nói về việc bắt giữ...?"
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rất ngạc nhiên.
Peace nhảy xuống khỏi lòng tôi và nhẹ nhàng kêu "Kkioong". Blue thì nghiêng đầu vì không hiểu được tình hình.
"Tôi xin lỗi, tôi..."
Song Taewon lấy còng tay có chức năng phong ấn ra. Đã lâu rồi và đây là lần đầu tiên kể từ khi hôi quy. Tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ sống một cuộc sống dời xa những thứ này, nhưng không ngờ rằng lần đầu tiên trải qua việc này của tôi lại là lúc đang phát sóng trực tiếp___ aaa, cuộc sống của tôi.
"Cái gì đây?"
Yoohyun đứng trước mặt tôi lạnh lùng nói. Thật như một bộ drama.
"Nếu cậu không nghe thấy thì tôi sẽ nói lại lần nữa__-"
"Tôi nghe rất rõ những lời nói vớ vẩn vô căn cứ đó. Anh đang đưa ra lời cáo buộc sai trái khiến người ta có ấn tượng sâu sắc đối với một thợ săn cấp F mới thức tỉnh chưa đầy hai tháng."
"Nếu xác định được cậu ta vô tội, chúng tôi sẽ thả cậu ta ngay lập tức. Xin hãy đứng sang một bên."
Khi chiến ý của hai người dần trở nên mạnh mẽ hơn, cơ thể tôi khẽ run lên. Tôi không cần làm ra hành động gì, như thế này rất tốt.
"Yoohyun, bình tĩnh. Có lẽ anh đã làm sai gì đó."
"Anh !"
" Anh không biết có vấn đề gì, nhưng không được vì anh mà làm như thế, em là hội trưởng một hiệp hội."
Tôi đứng phía trước, vẻ mặt sợ hãi. Không rõ máy ảnh có bắt được khoảnh khắc đó không? Tôi chả thể làm điều này thêm lần thứ hai, nó xấu hổ lắm đấy, cho nên tôi cần tận dụng cơ hội này để bám chắc vào cái hình tượng này. Cho dù là thợ săn cấp S thì cũng là một người bình thường.
Yoohyun kéo tôi về phía Song Taewon. Tuy nhiên, tôi nghĩ làm như này là đủ rồi.
Khi tôi suy nghĩ trong đầu và quay lại nhìn, tim tôi lỡ nhịp. Diễn xuất biểu cảm của Yoohyun hơi quá chân thực.
"Ầy...không sao đâu. Anh sẽ sớm được thả mà."
"Anh không thể không đi sao? Em sẽ tìm một cách nào đó."
Ý anh là, Yoohyun. Trước đó chúng ta đã nói rồi mà, cho dù em có dao động đi nữa, em cũng phải biểu hiện rằng mình rất tuân thủ luật pháp.
"Anh không muốn gây rắc rối cho em... xin lỗi."
Tuy nói lời xin lỗi, nhưng mắt tôi lại đặt dưới đất. Có lẽ vì đã tắt kỹ năng kháng sợ hãi nên trong lòng tôi thực sự không cảm thấy thoải mái lắm. Lần này, khi tôi buông tay em trai ra, Peace lao về phía tôi.
---KKeuoong
Như thể đã được luyện tập trước đó, nó phát ra một âm thanh chói tai. Peace của chúng ta rất thông minh. Tôi cong đầu gối và vuốt ve Peace.
"Con tuyệt lắm, Peace? Baba sẽ quay lại sớm thôi, con ngoan ngoãn đợi ở nhà nhé."
---Kkioong
"Blue, đừng gây ra rắc rối nhé."
--Kkyao?
Đó là một cử chỉ để nói rằng nó không biết chuyện gì đang xảy ra. Hình thành sự tương phản hoàn hảo Peace. Đây là một cảnh tượng tạm biệt có chút khoa trương trong khi đó tôi chỉ bị giam tạm thời, nhưng vì tương lai. Cần thiết phải cho họ thấy một số tình tiết.
Sau khi an ủi Peace, tôi quay đầu nhìn về phía Song Taewon. Ngay sau khi chiếc còng được đặt vào cổ tay, những diễn viên khác tiếp tục xuất hiện.
"Yoojin!"
"Anh Yoojin!"
Myeongwoo và Noah vội chạy tới hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi nói hai người đó cũng không cần ra mặt, nhưng khi tôi bị bắt thì họ nhất quyết đòi đi tiễn tôi nên đã được thêm đất diễn.
"Ý tôi là, cậu có năng lực gì đâu, sao mà phải đeo cả còng tay thế này!"
"Sẽ rất ngột ngạt đấy vì ở dưới tầng hầm, với lại sẽ không có cửa sổ..."
Noah, người từng ở trong trại tạm giam, tỏ ra lo lắng và nói rằng ngay cả độ ẩm cũng lạnh lẽo, giờ đang là mùa hè đó. Nghe đến đây, Myeongwo giật mình hỏi liệu có máy hút ẩm không. Cơ sở vật chất sẽ tốt hơn một chút, nhưng đó là trại giam nên tất nhiên là không.
"Tôi sẽ đi thăm cậu ngay."
"Tôi cũng tới."
"Nhưng nói thật đó, sao cậu lại bị còng tay cơ chứ? Đã cử một cấp S đến bắt cậu rồi, còn thế này, có phải quá đáng quá rồi không?"
Myeongwo nhìn Song Taewon rồi nói. Tất cả họ đều diễn rất tốt... Họ chỉ diễn thôi phải không?
"Sẽ ổn thôi. Cảm ơn vì đã lo lắng. Noah cũng vậy."
"Chúng ta đi thôi."
Song Taewon nắm lấy cánh tay tôi.
"Anh!"
-----Kkioong!
"Yoojin!"
"Anh Yoojin!"
......Đủ rồi đó. Ai nhìn vào cũng tưởng tối sắp chết mất. Họ cũng bị Song Taewon kéo đi theo tôi. Camera cũng lén theo dõi tôi, như thể sẽ không để sót khoảnh khắc nào. Bãi đậu xe nằm ngay cạnh tòa nhà và có khá nhiều người nhìn chằm chằm trên dọc đường đi, điều này thật khó xử. Thật khó để giữ một khuôn mặt sợ hãi. Lẽ ra tôi nên mặc áo khoác vào.
May mắn thay, nó không phải một chiếc xe nhỏ mà là một chiếc xe hình cảnh đặc biển. Nó là một loại phương tiện được chế tạo đặc biệt cho các thợ săn sử dụng. Dù là như thế nhưng chỉ cần một thợ săn trung cấp là đủ để dỡ chiếc xe này rồi.
Dưới những ánh mắt đầy xót thương, tôi bước lên xe. Nó phải diễn ra một cách tốt đẹp để có thể giải quyết như suy nghĩ của tôi.
***
Đây là một cảnh tượng kỳ lạ.
Một thanh niên bình thường đứng dưới trời mưa tẫm tã. Một người bình thường chỉ cần ấn nhẹ một phát có thể bị đè bép như bùn đất.
Tuy nhiên, những con quái vật mà ngay cả Song Taewon cũng khó đối phó lại đang đứng ở hai bên cậu ta. Đôi mắt của chúng dịu dàng như một chú chó đã được thuần hóa.
Lúc đầu, điều này khiến người ta thật ngạc nhiên. Hơn nữa anh lo lắng, muốn tìm hiểu xem những tên đó có phải bị một cấp F với kỹ năng hữu dụng như thế trói buộc rồi không, hơn nữa còn khoan dung như đối xử với thú cưng.
Nhưng con người bình thường đó, chàng trai trẻ tưởng như vô hại lọt giữa đám quái vật đó lại rất không bình thường.
Cảm xúc trong mắt Han Yoojin được thể hiện rất rõ ràng, Cậu ta rất yêu thích những con quái vật lang thang xung quanh mình, thậm chí trong mắt còn là sự lo lắng không thể kiềm chế,
Cứ như thể cậu ta đang đối mặt với người bình thường chứ không phải quái vật.
"...Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đưa ra thông báo sớm nhất có thể."
Song Taewon thở dài, cúp điện thoại. Hậu quả của việc phát trực tiếp rất lớn. Một người có thuộc tính cấp F, không khách gì người bình thường, bị thợ săn cấp S bắt đi, bị dọa sợ thành ra như thế, quá là kích thích. Quan trọng là người thân, thú cưng , thậm chí là bạn bè cũng tụ tập xung quanh anh ấy.
"Mặc dù không có trẻ nhỏ.
Nếu ngay cả thợ săn Park Yerim cũng có mặt thì dư luận hẳn còn sốc hơn nữa. Ngay cả bây giờ, những lời phàn nàn vẫn càng ngày càng chồng chất nhưu núi.
Song Taewon chậm rãi sờ sờ cằm. Một người đàn ông ôm ấp những con quái vật như thể chúng là con của mình. Thật khiến người ta khó lòng nắm bắt như trước.
Anh lại thở dài rồi bước tới.
***
"Tôi sẽ không bị thương. "
Đương nhiên, còng tay cũng chả phải thứ gì dễ chịu. Có lẽ do chúng được dành riêng cho thợ săn nên hơi nặng. Tôi di chuyển cổ tay qua lại trên bàn nhưng uổng công vô ích.
Em trai tôi khỏi nói đương nhiên sẽ phản đối việc tôi tài tình làm mổi nhủ để khiến gốc rễ đã thối nát của hiệp hội lộ ra ngoài. Để thuyết phục được em nó tôi thậm chí còn không thể không viết một bản hợp đồng với vài bản ghi nhớ cần thiết.
"Nếu tôi bị thương và chảy máu, tôi đồng ý từ này về sau chỉ ở trong nhà không một lời phàn nàn."
Myeongwo và Noah cũng chen vào mỗi người lấy một phần. Điều đầu tiên luôn là "giữ an toàn, không được để bị thương" cuối cùng đã phát triển thành một loại thuế thân
Nếu tôi bị thường, tôi có thể lén dùng ma dược để trị thương, nhưng tốt nhất không được để thấy máu. Nếu như nó mà bị lộ, thuế thân của tôi có thể lên đến con số 3. Nếu như có thêm Yerim vậy sẽ thành bốn.
( Hự, đoạn này tôi chả hiểu gì cả!! có ai biết ổng đang nói gì thì bảo tôi vs nhé!)
Ki——
Theo âm thanh nặng nề do cửa sắt phát ra, Song Taewon bước vào phòng thẩm vấn. Vẻ mặt anh ấy có vẻ cứng nhắc, không khách mọi lần tôi nhìn thấy anh ấy cho lắm. Với tư cách một cấp S, lại còn ưa nhìn, chỉ cần anh ấy cười nhiều chút, chắc chắn nhìn sẽ ôn hòa hơn rất nhiều. Như thế khuôn mặt đó sẽ phù hợp với công việc hơn nhiều?
"Anh có một khẩu súng lục nhỉ."
"Dùng để đối phó với những người chưa thức tỉnh."
Anh ấy đáp lại bằng một câu trả lời ngắn gọn. Hãy nghĩ mà xem, nó là một khẩu súng đó, với một người bình thường, anh chỉ cần nhặt một viên sỏi lên và ném nó là đủ. Cũng đâu phải anh không thể điều chỉnh sức mạnh của mình.
"Trước hết, tôi khẳng định mình vô tội. Ở đây không có ghi chép gì cả phải không?"
"Không có bản ghi âm thanh hoặc video nào. Con rồng đen đó có phải là thợ săn Riette không?"
"Đó chỉ là một con quái vật đi ngang qua thôi."
"Chuyện xảy ra với thợ săn Han Yoohyun là sai lầm, nhưng điều này thật quá đáng."
"Xui xẻo nên nó mới bị sập chứ biết làm sao? Nó nên được xây dựng lại từ đầu rồi."
"Hơn một nửa đến từ tiền thuế."
Tôi hối hận ngay lập tức. Thuế, ra là thuế. Haha. Nói đi nói lại thì lần này có ý nghĩa rồi đấy.
"...Dù tôi cấp F, tôi vẫn sẽ nộp thuế như cũ. Sau này công việc từ nước ngoài cũng sẽ càng ngày càng nhiều , tôi cũng sẽ trả ra rất nhiều. Haeyeon nói sẽ thay tôi thanh toán khoản thuế, nhưng tôi cũng chỉ chân thành trả tiền cho bọn họ thôi.
Chỉ cần thu nhập của tôi đủ để tôi trải qua một cuộc thoải mái. Tôi đã rất hài lòng rồi, Cho dù tôi có nhiều tiền hơn nữa, cũng chả có chỗ dùng đến nó. Tôi sẽ trở thành một công dân nộp thuế đầy đủ nhất, Nên đừng để ý đến nó nữa.
Một phút tĩnh lặng. Song Taewon ngồi đối diện mở miệng với vẻ mặt khiến người ta khó thể hiểu được anh ấy đang nghĩ gì.
"Tôi vẫn chưa quyết định hợp tác, tôi có thể đưa anh Han Yoojin đến đây như thế này."
Để bọn họ cắn câu, tôi nhất định phải loại bỏ sự bảo vệ gần như hoàn hảo. Tôi có thể làm những điều ngớ ngẩn như đi lang thang một mình, nhưng điều đó giống như hét lên với tất cả rằng đó là một cái bẫy. Nếu họ có não thì họ sẽ nhận ra điều này thật đáng nghi.
Cho nên tôi chọn lựa phương pháp tạm giam này. Hiệp hội đã nhúng tay vào những nơi dùng để giam giữ thợ săn, mà sau khi Song Taewon rời đi, chỉ còn lại thợ săn cấp trung và cấp thấp.
Điều này có nghĩa rằng đây là một môi trường không khó để che giấu một người. Chưa kể, những thợ săn bị cầm tù thường xuyên vượt ngục nên nếu tôi biến mất cũng có thể nhanh chóng tìm được lý do. Tôi đã nhờ Noah hạ gục các thợ săn vài ngày trước thêm một phần báo cáo giả về cánh cửa hầm ngục đó, điều này khiến cho sự giam giữ trở nên hợp lý.
"Sau khi đã làm nhiều điều như thế, cậu không nên làm thế này."
Nhưng nếu như tôi bị giam cầm, Song Taewon cũng sẽ bảo vệ tôi, ít nhất là vì tầm quan trọng của tôi, cho nên tôi cần sự hợp tác của anh ấy. Anh ấy cần rời khỏi vị trí của mình, như thế tôi mới bị bắt có được.
"Này không phải đã giúp anh vạch trần bộ phận tham những của hiệp hội sao?"
"Tôi không đồng ý. Nó sẽ nâng cao danh tiếng của hiệp hội Haeyeon và tăng thêm sự mất lòng tin với hiệp hội của công dân. Nếu cậu Han Yoojin biến mất trong trường hợp như thế, phản ứng còn sẽ dữ dội hơn. Nếu như là cố ý phát sóng trực tiếp, sau này hắn cậu cũng không có ý định vhe giấu việc mất dấu cậu của hiệp hội."
Song Taewon lạnh lùng nói. Chà, đúng là tôi đã cố thêm vào một chút những điều ngoài lề.
"Tôi đã dâng hiến một phần thân thể của mình nên tôi đáng được bồi thường nhiều như vậy. Nếu ngay từ đầu hiệp hội vô tội thì chuyện này đã không xảy ra phải không? Gieo gì thì gặt nấy."
"Truyền hình trực tiếp không đủ để củng cố hình ảnh của hội trưởng Haeyeon sao? Hãy giấu tin tức về vụ mất tích."
"Anh đang bảo vệ họ quá mức đó, Song Taewon. Tôi nghĩ anh hẳn rất rõ về những điều vớ vấn của hiệp hội rồi? Chỉ riêng về cái trung tâm thức tỉnh mà thôi, bọn họ nói sẽ mở cửa nó nhưng lại chẳng có đối sách nào cho việc đó. Dù đã như thế, anh vẫn thật sự muốn đứng về phía bọn họ sao? Nếu như anh là một công chức, anh nên suy nghĩ cho công dân trước khi cho hiệp hội mới đúng."
Dù chuyện đó chưa xảy ra, nhưng chỉ riêng về cụ trung tâm thức tỉnh đã đủ thấy rác rưởi nhường nào rồi. Vấn đề đầu tiên chính là bộ máy cầm quyền thiếu những kiến thức về chuyên môn.
Ban đầu nó không như thế này. Việc tạo ra một trung tâm mua sắm đóng vai trò chợ giao dịch và hỗ trợ chính thức cung cấp cơ sở cho việc đăng ký thợ săn là điều đáng khen ngợi. Họ cũng lên kế hoạch cho một hệ thống quản lý và đấu thầu ngục tối.
Nhưng họ đang cố gắng ổn định nên ngay lập tức đuổi những công nhân viên chức cũ ra ngoài, Những người nắm giữ hiện tại nhậm chức còn chưa được nửa năm.
"Công dân thành phố sao?"
Khóe miệng Song Taewon hơi nhếch lên.
"Nếu thực lực của hiệp hội suy giảm, thợ săn cấp S sẽ tung hoành khắp nơi. Han Yoojin, cậu cũng đâu muốn điều này? Cậu đang ngộ nhận rằng mình có cùng địa vị với những tên kia."
Lời nói mạnh mẽ, nhưng giọng điệu lại sắc bén. Nếu không có kỹ năng kháng sợ hãi giúp đỡ, tôi sẽ cảm thấy khá căng thẳng.
"Anh có hiểu lầm lớn về tôi đấy."
Tuy nhiên, nếu hiệp hội phiền phúc biến mất, thì đám trẻ sẽ dễ dàng chơi đùa hơn.
"Nếu hiệp hội hoạt động tốt, tôi cho rằng không có vấn đề gì khi nó tồn tại. Tôi đang nói về một hiệp hội với những nhân viên phù hợp. Như anh Song Taewon."
Một đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn về phía tôi. Tôi có nên sử dung Ân huệ khoog? Nhưng trước mắt chưa có vấn đề gì lớn.
"Ý của cậu chỉ là những thợ săn cấp S."
"Không chỉ là——"
Karulu——
Chiếc ghế tôi đang ngồi bị đẩy lùi lại. Bàn tay của Song Taewon nắm lấy cổ áo tôi, kéo đi. Trong chớp mắt tôi đã bị kéo lên trên phía bàn. Cái tình huống này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Cậu muốn gì?"
"Hòa bình thế giới?"
Tròng mắt anh ấy hiện lên tia sáng, như thể nếu tôi nói thêm một điều vô nghĩa nữa, anh ấy sẽ bóp cổ tôi.
"Tôi có rất nhiều thứ tôi muốn, nhưng nó lại không thể thực hiện."
"Lòng tham của cậu lớn đến nỗi vị trí hiện tại của cậu cũng không thể đạt được nó?"
"Thật ra thì nó rất nhỏ."
"Nói."
"Có đủ thứ chuyện nhưng điều tôi mong muốn gần đây là Yoohyun được đi học bình thường, kết bạn và hẹn hò. Đôi khi em ấy uống qua nhiều rồi lại về nhà quá muộn. Nhưng em ấy lại chưa từng có hành động nào của một kẻ say xỉn cả."
Có lẽ sẽ không bao giờ có một ngày tôi có thể nói: "Sao em lại uống nhiều thế?" rồi vỗ nhẹ vào lưng nó.
Vẻ mặt luôn lạnh lùng của Song Taewon hơi cứng lại.
"Nó......"
"Thật ra thì cũng đâu có nhiều gì. Nhưng ai sẽ đồng ý chứ?"
Thế giới sẽ lại phải thay đổi, nên họ không thể không giống như một vị thần? Tôi thực sự không muốn gì nhiều. Tôi chỉ mong rằng bạn có một cuộc sống phấn đấu nỗ lực, mọi thứ rồi sẽ tự nhiên tiếp diễn.
Tôi dối diện với khuôn mặt đầy nghi ngờ đó cười nói.
"Anh Song Taewon. Việc phải cúi người trong một chiếc ô tô bé nhỏ hay ngồi trên tàu điện ngầm với súng lục cuối cùng cũng chả có nghĩa lý gì. Tôi cũng hy vọng mọi chuyện sẽ giống như trước đây. Nhưng những việc này sẽ không xảy ra trong tương lai, tức là sẽ không xảy ra."
Sức mạnh của bàn tay đang giữ cổ áo tôi biến mất. Tôi lại ngồi xuống ghế và vuốt phẳng cổ áo.
Hiển nhiên, quá khứ lúc Song Taewon thức tính. Nói thế nào nhỉ - anh ta giống như một con hổ tin rằng mình là một con mèo. Ngồi bất động, với chỉ có một chân có thể nhét vừa vào hộp các tông, mà khi anh ấy còn nhỏ, anh ấy vốn dĩ có thể ngon lành nằm trong đó.
"Làm cách nào để kéo nó ra?"
Tôi không đủ tư cách để nói. Kể cả sau nhiều năm đau khổ trước khi hồi quy và rồi được quay ngược thời gian với mọt cuộc sống mới, tôi vẫn là một kẻ ngu ngốc không thể buông bỏ được những cảm xúc còn sót lại của mình. Tuy nhiên, tôi ít nhiều đã thích nghi được với sự thay đổi và chuyển động của nó. Lẽ nào Song Taewon nhất định phải hồi quy một lần mới có thể thay đổi sao?
"...Tôi sẽ hợp tác."
"À, tối hôm đó chúng ta hẹn thời gian nhé. Thời gian tôi bị bắt cóc."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc mất tích. Rõ rằng biết được tầm quan trọng của Han Yoojin và vụ bắt cóc trước đó, nhwung tôi vẫn rời khỏi cương vị của tôi, đấy là sự thiếu sót và tắc trách của tôi.
...Cái con người này, thật là.
"Anh muốn bị phê bình nhiều đến thế à? Nhưng xem ra anh bị phê bình quen rồi."
Song Taewon không trả lời. Cho dù sau này sẽ gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, bị người khác khiển trách kéo xuống, nhưng trên mặt anh ấy cũng chẳng có chút miễn cưỡng nào. Chả rõ thế nào, nhưng điều đó rất không được ưa chuộng mà nhỉ?
Kết luận người này thật quá biến thái. Tôi đã có suy nghĩ này.
Tình hình đã được ấn định, nhưng tin tức sẽ không được truyền đi ngay lập tức. Tôi lo lắng điều gì sẽ xảy ra nếu thời gian tạm giam của tôi bị kéo dài, nhưng may mắn là vị khách mà tôi đang đợi tối hôm thứ hai đã đến tìm tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro