Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

   Hôm nay dự báo thời tiết bảo rằng sẽ là một ngày nắng đẹp nhưng Ly Chi Hoàng lại cảm thấy căn phòng vẫn không thay đổi màu sắc ảm đạm mỗi buổi sáng cho dù cậu có mở toang cửa sổ đón nắng ban mai của ngày xuân hay mở một ngọn đèn đã lâu năm chưa thay khiến cho nó chập chờn còn rợn hơn cả không mở. Dù gì vấn đề này cậu cũng không bận tâm là bao vì thời gian để cậu sống cuộc sống này không còn bao lâu.
    Ngày này tháng khác vào năm ngoái, vì cảm thấy cơ thể có dấu hiệu bất thường nên một người cho dù bất cần đời như cậu cũng phải đến bệnh viện khám một lần. Sau khi được chuẩn bệnh thì căn bệnh của cậu giờ đây cơ hội cứu chữa gần như bằng 0, cậu cầm theo kết quả chuẩn đoán của mình và quay bước về, gương mặt thất thần của cậu bây giờ lại trở nên tồi tệ hơn trước, càng ảm đạm hơn, không một chút vui.

     Hồn phách như đã rời khỏi thân xác cậu từ lâu đôi mắt cậu đăm chiêu nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhìn từng chú chim cùng nhau lượn lờ trên không trung, hạnh phúc với quãng đời ngắn ngủi của chúng. Đến giờ phút này đây cậu bỗng nhận ra cậu đã vì sự chán nản của bản thân, thu hẹp mình lại mà đánh mất biết bao nhiêu điều. Người, vật, thời gian, tất cả mọi thứ đều một tay cậu đánh mất hết. Cậu bỏ cuộc quá nhanh, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kiên trì, chưa bao giờ nghĩ đến việc phải níu kéo, nắm giữ lấy nó. Bây giờ cậu mới hối hận thì cũng đã quá muộn màng, cậu biết bản thân khờ dại chỉ biết tự trách mình rồi cười khẩy nhưng đây là tiếng cười của sự mệt mỏi và tuyệt vọng đã lâu. Nó đã gặm nhấm cậu ngày qua ngày và được nuôi dưỡng bởi sự vô tâm và ghét bỏ của thế giới với cậu.
      Ly Chi Hoàng rời khỏi chiếc ghế bên cửa sổ mà dần bước đến chiếc hộp trên bàn của cậu. Căn phòng cậu không quá bẩn cho dù cậu là một người hồn bay phách lạc thì vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng, đặc biệt là chiếc hộp ấy. Chiếc hộp này cậu nhận được từ người mẹ đã qua đời của mình cách đây 17 năm, mẹ cậu luôn bảo cậu hãy luôn giữ nó, đừng bỏ vì nó rất quan trọng với cậu. Cho dù lúc đó cậu không hiểu là bao nhưng vẫn vâng lời mà giữ lấy chiếc hộp. Cho đến khi tang sự của mẹ diễn ra cậu vẫn ôm chiếc hộp ấy và vô thức siết chặt nó trong lòng. Dù chiếc hộp được lau dọn thường xuyên nhưng kể từ khi nhận nó cậu chưa bao giờ mở ra xem bên trong có gì. Cho dù mọi người xung quanh có thúc giục, dụ dỗ cậu ra sao cậu vẫn cứng đầu mà không mở nó, giờ đây cậu đã không còn là cậu bé cố chấp như trước mà lấy chìa khoá được đặt trên một giá đỡ nhỏ của chiếc hộp. Chiếc hộp trông không quá bắt mắt, chỉ như những chiếc hộp gỗ bình thường, không hoa văn nhưng vẫn toả ra sự nguy nga khó tả. Giá đỡ nhỏ được điêu khắc lên đôi bàn tay đang nâng đỡ chiếc chìa khoá. Chiếc chìa cũng không quá nổi bật, trông khá đơn giản không khác gì chiếc hộp nhưng chỉ là trông nó cũ kĩ hơn thôi. Đã trải qua bao lâu nhưng nó vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu của mình khiến cậu không khỏi tò mò về loại gỗ làm nên chiếc hộp này. Đôi tay cậu cầm lấy chiếc chìa khoá và đút vào ổ, sau đấy một tiếng 'cạch', nắp hộp nhẹ nhàng bật lên để ra kẽ hở. Cậu mở chiếc hộp ra và cậu trông như đã bị vật bên trong mê hoặc hoàn toàn. Một chiếc vòng tay tinh xảo toát lên vẻ quý phái và ma mị một cách thần kì. Chiếc vòng làm bằng bạc và có đính một hạt ruby đỏ trên cùng. Cho dù đã lâu năm nhưng chiếc vòng dường như được bảo quản rất kĩ lưỡng, không hề bị trày xước hay bị đen, nó vẫn giữ được cho mình độ sáng ngời, bóng loáng như chỉ vừa mới mua về. Hạt ruby nằm ở vị trí trung tâm với hoạ tiết uốn lượn ở hai bên viên đá trông rất tinh xảo. Viên đá quý đậm màu đỏ và có độ tinh khiết cao khiến ai đeo vào cũng liền sẽ thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh bởi sự quý phái toát lên từ viên ruby. Cậu vừa cẩn thận cầm lấy chiếc vòng vừa thầm nghĩ "Vì sao mẹ lại đưa cho mình thứ quý giá như thế này?". Rõ ràng mẹ có thể bán cái này để lấy tiền đóng cho tiền viện phí mà? Tại sao mẹ thà chết chứ phải để cái này lại cho con? Tại sao...  

           "Sao mẹ lại bỏ con chứ..."

    Hơn 10 năm qua cậu chưa bao giờ nghĩ đến lí do vì sao mẹ cậu lại đưa cho cậu thứ này, cố gắng dặn cậu với chút hơi thở yếu ớt bảo phải giữ nó bên mình. Giờ đây trong đầu cậu chỉ còn câu hỏi "Vì sao thế nhỉ?".

    Giọt lệ đã bao lâu chưa rơi giờ đây tuôn trào không ngừng, hai hàng mi cậu ướt đẫm, đôi mắt hổ phách của cậu nhìn chằm chằm vào viên đá đỏ thẫm phía trước phản chiếu ánh mắt cậu với nỗi cô đơn đã lâu chưa từng được buông thả. Cậu nức nở không ngừng và cậu cũng không muốn dừng bởi lẽ đã lâu cậu chưa từng bộc lộ cảm xúc của mình. Từng giọt rơi trên mặt đá khiến nó càng sáng bóng thêm và dường như có chút phát sáng. Cậu như mới nhận được sự bất thường của viên đá mà gắng gượng kìm lại cảm xúc mà quan sát nó. Không biết vì sao mà cậu không nhịn được mà đeo chiếc vòng vào. Bỗng nhiên người cậu cứng đờ và có một cơn đau ập đến khiến cậu không kịp chống đỡ. Giây trước cậu còn đứng rất bình thường mà giờ đây lại lăn ra ôm mình với một tư thế quặn quẹo. Cơn đau như xé rách lục phủ ngũ tạng của cậu, tim cậu đập liên hồi khiến việc thở càng trở nên vất vả gấp vạn lần!
Cậu vươn tay ra, cố gắng nó ra lời kêu cứu nhưng lời vừa đến miệng thì một tràn máu tràn ra từ miệng cậu. Cậu trợn mắt trước cảnh tưởng trên và rồi nhanh chóng kiệt sức mà thả lỏng mi mắt vốn đã mất hết sức lực.
    Giờ chỉ còn lại một màu đen mịt mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro