Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5




Nằm trên giường, xung quanh là chiếc gối khổng lồ, Se Ri nhìn chồng mình đang xếp đồ vệ sinh cá nhân vào hộp đựng đồ của anh ấy. Khẽ thở dài, cô xoa bụng khi anh kéo khoá và xoay người về phía cô.

"Em có chắc là không muốn đi cùng anh không?" anh hỏi và dựa vào cạnh bàn.

Cười khúc khích, cô duỗi thẳng chân trước mặt và co các ngón chân lại. Duỗi tay sang bên và lắc đầu.

"Không, Yeobo. Em không muốn đi."

"Anh có thể tìm cho em một chuyến bay khác sau chuyến của anh. Em có thể đi chơi trong khách sạn, ăn uống tại phòng và thư giãn. Chúng ta có thể bên nhau sau khi anh làm việc xong."

"Ri Jung Hyuk-ssi." Cô rên rỉ. "Em có quá nhiều việc phải làm. Và em cũng không thấy khoẻ để đi. Em muốn nghỉ ngơi ở nhà."

Anh thở dài và bước lại gần giường. Cố gắng xoay người vào tư thế ngồi, Se Ri thở khò khè và chiến đấu với cái chăn cho đến khi được tự do, sau đó cô gom tóc lại và búi cao gọn gàng trên đầu.

"Em cảm thấy tốt hơn chút nào không?" Anh hỏi.

Cô nhún vai, hắt hơi dữ dội trước khi có thể trả lời câu hỏi của anh.

"Anh không nghĩ là em đang bị dị ứng, Se Ri-ah." Anh tiến lại gần để sờ trán cô để kiểm tra cơn sốt của cô.

"Em không biết. Anh có thấy người em hơi nóng không?" Cô nâng bụng và dựa vào ngực anh.

"Không. Anh thấy bình thường." Anh nói với cô và rụt tay lại.

"Vậy thì nó là dị ứng đó." Một cách lười biếng, cô đưa tay ra trước người anh. Jung Hyuk cúi người xuống giường và anh siết chặt các ngón tay cô trong tay mình và đưa chúng lên môi để anh có thể hôn các đốt ngón tay của cô.

"Không phải vậy, Yeobo." cô cười khúc khích.

"Anh kéo em đứng dậy được không?"

Anh cười và nhẹ nhàng kéo cô cho đến khi cô đứng thẳng dậy trên sàn nhà. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, và đưa tay xoa bụng cô.

"Anh sẽ về nhà sau một tuần. Hãy gọi cho anh nếu em cần bất cứ điều gì. Anh xin lỗi vì bỏ em ở nhà một mình trong khi em đang không được khoẻ. Anh ước anh có thể ở nhà và chăm sóc cho em." Anh nói nhẹ nhàng trước khi lùi ra xa và nhìn vào đôi mắt đang long lanh của cô.

"Em và Peanut sẽ ổn thôi, Yeobo. Anh hãy tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở Nga và đừng lo lắng gì về hai mẹ con." Cô mỉm cười và sụt sịt khi với lấy khăn giấy.

"Làm thế nào mà anh có thể không lo lắng cho hai mẹ con được? Em còn đang bị bệnh nữa."

"Em chỉ bị dị ứng thôi mà. Bên cạnh đó, em có thư kí Beak bên cạnh rồi." Anh cười khúc khích.

"Đúng vậy, em có thư kí Beak."

Thư kí Beak Soo Yeon là trợ lý riêng mới của Se Ri. Cô ấy thông minh và sắc sảo. Thời điểm mà Se Ri nói rằng cô đang mang thai, Soo Yeon đã biến thành một con diều hâu. Cô theo dõi từng động thái mà giám đốc thực hiện. Se Ri nhớ vào tuần trước, 10 phút ngay trước khi cuộc họp bắt đầu, thì đột nhiên một trong những nhân viên đi ngang qua cô, và mùi nước hoa của anh ta khiến cô gục xuống ngay tại chỗ.

Se Ri luôn là một người chạy giỏi nhưng chạy nước rút trong khi cố gắng tìm kiếm một nhà vệ sinh với cái bụng bầu trên đôi giày cao gót mà không bị ngã hay va vào ai, cộng với việc vào nhà vệ sinh kịp thời chắc chắn là một trong những thành tựu lớn nhất của giám đốc Yoon Se Ri.

"Giám đốc, chị có sao không?" Soo Yeon lo lắng hỏi trong khi đợi bên ngoài phòng vệ sinh.

"Ừ." Se Ri lại cúi mặt vào toilet.

"Không, không, em thấy chị không ổn chút nào. Em có nên gọi bác sĩ không?"

"KHÔNG!" Se Ri rên rỉ.

"Em có thể làm gì cho chị đây? Hay chị có muốn em xoa lưng cho chị không?"

"Soo Yeon-ah, không sao đâu."

"Vậy còn cuộc họp thì sao? Em có nên huỷ nó không?"

Chúa ơi, loại nước hoa đó là gì vậy? Se Ri cố gắng làm dịu hơi thở gấp gáp của mình và cố gắng tập trung vào thứ khác thay vì nghĩ tới mùi nước hoa của người đàn ông đó.

"Chị cảm thấy tốt hơn chưa?" Soo Yeon nhẹ nhàng hỏi. Vì vậy Se Ri đã cố gắng đứng dậy.

Cô thậm chí không bao giờ đến muộn một cuộc họp nào trong cả sự nghiệp của mình vậy mà bây giờ, cô đang cảm thấy bất lực với bản thân. Lần đầu tiên cô huỷ cuộc họp chỉ vì không chịu được mùi nước hoa đó. Peanut và cô cần giải thoát ra khỏi không gian này.

Se Ri cảm thấy mình như một mớ hỗn độn và cô chỉ mong đợi điều này sẽ dừng lại ít nhất cho đến khi Peanut ra đời. Ngay khi Se Ri bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn thì một mùi khác lại đưa cô đến bất tận. Cô lao vào nhà vệ sinh, lầm thứ một trăm.

"Được rồi, thế là đủ rồi. Em sẽ gọi cho chồng chị và giải quyết cuộc họp. Chị đừng lo lắng, em sẽ giải quyết ổn thoả. Em đã có hai đứa con và cả hai đứa đều hành hạ em như nhau. Chị đừng mong nó kết thúc sớm, ít nhất là khi chúng được 18 tuổi."

Trước khi Se Ri kịp nói gì thì Soo Yeon đã chạy nhanh vào và vỗ lưng cho cô. Bằng cách nào đó mà Se Ri cảm thấy mình rất biết ơn khi được bao quanh bởi những nhân viên tốt bụng và trung thành. Se Ri mỉm cười với kỉ niệm đó.

"Soo yeon chăm sóc cho em rất tốt, Yeobo. Thỉnh thoảng em ấy sẽ đến nhà mình nếu em cần. Đừng lo lắng,được không? Anh thấy rồi đó, Soo Yeon còn gọi cho anh chỉ để thông báo cho anh biết em ngủ được bao nhiêu lâu còn gì?" Cả hai đứng đó và cười cùng nhau. Rồi anh lại lo lắng.

"Em chắc là em sẽ ổn chứ?"

"Vâng. Chỉ cần anh đi làm việc nhanh chóng rồi về nhà thôi. Anh không thể bỏ lỡ sự kiện danh giá này được. Họ là học trò của anh, Ri Jung Hyuk-ssi. Và em cũng đã quen với việc bị mắc kẹt với anh nhiều tuần rồi. Điều đó thật tuyệt." Cô thì thầm.

"Awe, sao bỗng nhiên em lại trở nên ngọt ngào vậy?" anh chế nhạo cô. "Bị mắc kẹt với anh cũng không tệ chút nào."

"Anh đang trêu em đúng không?" cô vùng vẫy chống lại anh và sẵn sàng nhéo vào mông anh. Anh nhảy nhẹ lên và bật cười đáp lại động tác đó khiến cô lùi lại.

"Một tuần có vẻ như là mãi mãi." Cô nói và với lấy bàn tay anh, nắm chặt.

"Anh sẽ về nhà và chọc giận em trước khi em nhận ra đấy." Anh trấn an cô và lùi cô lại, với tay ôm lấy bụng bầu của cô. Se Ri ôm lấy anh và dựa đầu vào ngực anh, anh cúi xuống, đặt lên đầu cô một nụ hôn và đưa tay lên bụng cô khi chuông cửa vang lên.

"Taxi đến rồi. Đưa anh xuống chứ?" Se Ri gật đầu ôm lấy anh và siết nhẹ trước khi vịn vào cánh tay anh và nhón chân lên để cô có thể vòng tay qua cổ anh và kéo anh lại gần.

Se Ri khịt mũi, vùi mặt vào cổ anh. Anh lắc lư người cô nhẹ nhàng và đưa tay lên vai cô, kéo cô lại gần nhất có thể.

"Anh sẽ gọi cho em và nhắn tin cho em cho đến khi em phát ngán vì anh. Được chứ?" Anh trấn an cô và đợi cảm thấy cô gật đầu trước khi thả lỏng và lùi lại.

"Anh yêu em. Cố lên." Anh cố nhìn cô nhưng cô không chịu nhìn lên.

"Se Ri-ah, nhìn anh này." Anh nài nỉ.

Cô ngẩng đầu lên, anh nhận thấy những giọt nước mắt đang đầy trong mắt cô. Anh đưa tay về phía trước ôm lấy khuôn mặt của cô trong tay mình và nghiêng người để hôn lên mặt cô.

Se Ri cười khúc khích và dựa đầu vào ngực anh một lần nữa. Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên.

"Sao ông ấy lại nóng vội như vậy?" Se Ri gầm gừ khi buông anh ra, theo anh xuống cầu thang và đợi anh mở cửa để đưa cho tài xe chiếc vali của anh.

"Một tuần. Em không làm bất cứ điều gì điên rồ, hoặc bất cứ điều gì em không nên làm. Không được dọn dẹp nhiều hoặc leo lên cao hoặc nâng vật nặng. Hứa chứ?" Anh tìm kiếm khuôn mặt cô.

"Tại sao em phải làm như vậy? Nhưng chắc chắc, em hứa." Cô đảm bảo với anh.

"Đừng quên giữ điện thoại gần em nhất có thể." Anh khẽ hôn cô.

"Không bao giờ." Cô lầm bầm bên miêng anh và mỉm cười.

Anh cười và đi ra ngoài trước khi quay lại và hôn lên bụng cô một lần nữa.

"Peanut-ah, con hãy đối xử tốt với Eomma, được chứ?" Se Ri mỉm cười và làm rối tóc anh một cách đáng yêu.

"Anh yêu em." Anh gọi và quay mặt về phía cô và tiếp tục đi về phía xe taxi.

"Hai mẹ con yêu Appa." Cô nói to và theo dõi cho đến khi anh vào trong xe an toàn, ngay lập tức cửa xe hạ xuống và anh ló đầu ra nhìn cô.

"Bye!" Anh vẫy tay chào khi chiếc xe lao đi và quay ra đường lớn.

Nó sẽ là một tuần dài.

..............................

Se Ri ngồi trên ghế làm việc thư giãn và nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, đề phòng anh có gọi điện hay nhắn tin. Cô đã bị tiêu hao năng lượng vì lo lắng. Ý nghĩ anh sẽ về nhà hôm nay khiến cô mất tập trung. Cô không thể tập trung vào bất kì việc gì trong văn phòng. Khi anh gọi điện thoại báo cho cô rằng anh đã ra khỏi ga Lungern, an tàn trong xe và đang về nhà, cô cảm thấy không thể ngồi yên.

"Soo Yeon-ah, hôm nay chị sẽ về nhà sớm." Cô thông báo cho thư kí của mình.

"Vâng. Em sẽ gọi xe cho chị. Chị muốn em lái xe hay gọi tài xế Kim đưa chị về nhà?"

"Không, chị sẽ tự lái xe về."

Jung Hyuk về nhà trước. Anh nhớ vợ rất nhiều. Ngay cả với rất nhiều cuộc gọi qua Facetime và nhắn tin liên tục nhưng nó thực sự không đủ cho họ.

Anh vừa định lấy đồ ra khỏi vali thì thấy tiếng ô tô chạy vào gara. Anh mỉm cười đi xuống nhà đón cô vợ xinh đẹp đang mang bầu của anh. Se Ri còn có vẻ trông vội vàng hơn anh khi cô đậu xe thật nhanh và nhấn nút để hạ cửa, lao thẳng về phía anh mà không để tâm tới đồ của mình vẫn ở trên xe.

Anh cười lớn và bắt lấy cơ thể của cô và nâng cô lên dựa vào anh. Cô cười khúc khích trong lòng anh. Jung Hyuk vòng một tay qua lưng cô và một tay ôm dưới đùi cô, anh cúi đầu xuống và vùi mặt vào ngực cô, thở dài, vòng tay qua cổ anh, cô đẩy những ngón tay qua tóc của anh và ôm chặt anh vào người mình.

"Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, Ri Jung Hyuk-ssi." Cô khóc vì sung sướng.

Anh lầm bầm nói vào ngực cô, anh bắt đầu rung lên vì cười khi những lời nói của anh đang dần mất đi trên cơ thể cô.

Se ri buông lỏng tay, hơi rút người ra và vòng tay qua cổ anh nhẹ hơn. Cô lùi lại và nhìn xuống anh khi anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt sáng ngời và nụ cười tươi trên khuôn mặt.

"Anh cũng yêu em. Yoon Se Ri, em đang quên rằng là mình đang mang thai à? Sao em có thể chạy nhanh rồi nhảy lên người anh như vậy? Nếu anh không đỡ được em thì sao?" Anh từ tốn nói.

"Em biết là anh có thể. Đó là lý do tại sao em làm điều đó." Se Ri vặn vèo trong vòng tay chồng và cúi đầu về phía trước để có thể hôn anh. Cô lầm bầm vào tai tai. "Nhớ em không?"

"Tại sao anh phải làm vậy?" Jung Hyuk nói với vẻ chế giễu.

Se Ri tinh nghịch đập tay vào bắp tay chồng và Jung Hyuk đặt cô xuống trước khi cúi xuống hôn nhanh lên đôi môi đang mỉm cười của cô. Anh nắm tay cô khi họ bước vào nhà.

"Em có kế hoạch gì cho hôm nay không, vợ yêu?" Anh hỏi.

"Không, sao vậy?"

"Tốt, bởi vì hôm nay hai mẹ con sẽ là của anh." Jung Hyuk bước lại gần cho đến khi cơ thể anh áp vào người cô gần nhất có thể với Peanut ở giữa họ.

"Anh đã lên kế hoạch gì à, Yeobo?" Se Ri hỏi với vẻ háo hức trên khuôn mặt.

"Không có kế hoạch gì, chỉ có em, nhưng em sẽ là của anh." Anh thì thầm vào đỉnh đầu cô.

"Ồ, em có thể nghĩ ra rất nhiều cách để có được anh đấy, Ri Jung Hyuk-ssi." Giọng khàn khàn đột ngột của cô đạp vào ngực anh.

Đột nhiên, Jung Hyuk bế bổng vợ mình lên và đi lên tầng hai. Cả hai đều cười khi anh bế cô về phòng ngủ của họ. Thật là tốt khi có anh về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro