Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 28




"Chào buổi sáng em yêu!" Jung Hyuk vui vẻ hát trong khi anh kéo rèm ra để ánh sáng ban mai ấm áp chiếu vào phòng ngủ của hai vợ chồng.

Se Ri rên rỉ vì bị ép thức giấc, vùi đầu vào gối. Cô chỉ trở lại giường lúc 4 giờ sáng sau khi cho hai con trai ăn sữa.

"Mấy giờ rồi chồng?" Cuối cùng cô cũng cất tiếng hỏi bằng giọng nói khàn khàn vào buổi sáng.

"Không quá sớm, cũng không quá muộn. Em tỉnh dậy đi, anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi." Anh nói chậm rãi, dụ dỗ cô thức tỉnh đúng cách.

Bây giờ khi anh đề cập đến nó, cô có thể ngửi thấy mùi thịt xông khói và mùi của bánh kếp. Và rồi chiếc dạ dày của cô đã phản bội bằng một tiếng càu nhàu lớn. Một trong những điều tuyệt vời nhất khi cho hai em bé bú mẹ là cô không hề bị tăng cân mặc dù đã ăn đủ lượng thức ăn trong ngày.

Cô ngẩng đầu lên khỏi tư thế nằm sấp, chiếc gối ngã sang một bên và che đi khuôn mặt của cô. Se Ri nhìn anh qua một mắt, ánh mắt cô nhìn dưới ánh sáng ban mai rực rỡ, và nhìn thấy người chồng đẹp trai của cô, trông anh có vẻ đáng yêu như mong đợi và gợi cảm trong trạng thái của anh với khay đồ ăn sáng trên tay. Cô có thể không mỉm cười, mệt mỏi và cáu kỉnh mỗi khi bị thức dậy sớm nhưng phải thừa nhận rằng, rất khó để tiếp tục mệt mỏi và gắt gỏng xung quanh anh, đặc biệt là khi anh mặc một chiếc áo phông, ngắn, với mái tóc được chải lên gọn gàng và một khay đầy đồ ăn sáng ngon như vậy.

Se Ri lật người, tựa mình vào đầu giường, hất tóc khỏi mặt và vỗ nhẹ vào chiếc chăn bên cạnh để gọi anh tới.

"Anh là người giỏi nhất, anh biết điều đó không? Ngay cả khi anh đánh thức em vào những buổi sáng sớm như vậy, đặc biệt hôm nay còn là cuối tuần nữa chứ?"

Anh chỉ cười, để lộ má lúm đồng tiền sâu.

Cô nhìn vào hai chiếc cũi bên cạnh giường và nhận thấy hai con trai 10 tuần tuổi của cô không ở đó.

"Anh đã chuyển Ji Ho, Ji Hoon vào phòng của các con rồi à chồng?"

"Uhm, anh nghĩ chúng ta có thể tận hưởng khoảng thời ngắn ngủi cho riêng mình mà không có tiếng khóc của một trong hai đứa nhỏ. Anh đã mở camera và monitor theo dõi rồi, em đừng lo lắng."

Jung Hyuk đặt khay xuống trước người cô, sau đó cúi xuống để áp môi anh vào cô một cách lưu luyến trước khi ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận không làm đổ bất kì thức ăn hay đồ uống trên khay của cô. Hôm nay anh chuẩn bị cho cô bánh sừng bò, salad trái cây, thịt xông khói, và bánh kếp đã bị cô phát hiện trước đó, sữa chua và granola, nước cam mới vắt và cà phê, tất nhiên, đó là cà phê không caffein.

"Ri Jung Hyuk-ssi thật là đáng yêu mà. Cảm ơn chồng yêu!" và đó là khi cô nhận thấy năm cành hoa hồng trắng, giống như những cành cô đã cắm trong bó hoa của mình khi cô bước vào lễ đường cùng anh và cô nhận được một chiếc phong bì cố tên của cô và hình ảnh của gia đình năm người của họ. Suy nghĩ chìm đắm trong đầu cô và cô che miệng lại vì kinh ngạc khi quay lại nhìn anh. "Ôi chúa ơi, em..."

"Anh biết, anh biết, em đã quên. Anh biết điều đó vào đầu tuần vì em dường như không bận tâm về kế hoạch ăn tối cho tối nay khi em luôn là người thường làm ầm ĩ về nó." Jung Hyuk vẫn cười , mặc dù cô cảm thấy mình là người vợ tồi tệ nhất trên thế giới. Mặt khác, cô cảm thấy mình muốn khóc.

"Ri Jung Hyuk-ssi, tại sao anh lại tuyệt vời như vậy? Em cảm thấy mình thật tào lao. Làm thế nào mà em có thể quên được kỉ niệm năm năm ngày cưới của chúng ta?" giọng cô nghe có vẻ nhõng nhẽo nhưng cô không quan tâm, đó là giọng nói duy nhất của cảm giác tội lỗi đang ăn mòn cô.

"Đừng lo lắng về điều đó, Se Ri-ah. Thành thật mà nói, chúng ta đang có hai em bé sơ sinh 10 tuần tuổi và một em bé 3 tuổi trong nhà. Cả em và anh đều bận rộn làm thế nào để có thể sống sót qua những ngày này." Anh cười khúc khích.

"Chúc mừng kỉ niệm 5 năm ngày chúng ta nắm tay nhau bước vào lễ đường, vợ yêu." Anh mỉm cười rạng rỡ và hôn lên môi cô một cách ngọt ngào. "Dù sao thì anh cũng thích có yếu tố bất ngờ." Anh tiếp tục nói. Cô tựa đầu vào vai anh và đặt tay mình lên tay anh.

"Chúc mừng kỉ niệm 5 năm ngày cưới, chồng yêu." Cô nhìn lên và vuốt ve khuôn mặt anh.

"5 năm! Có thể tin được không?" Jung Hyuk cảm thán.

"Ugh, em không thể tin được là em đã hoàn toàn quên chuyện đó. Em nghĩ rằng em vẫn còn mang trong mình bộ não như lúc mang thai. Em rất rất xin lỗi."

"Đừng lo lắng, em yêu. À, anh có quà cho em." Anh nói, cẩn thận đứng dậy và tìm thứ gì đó trong tủ.

"Quà gì vậy? Anh còn có quà cho em hả? Anh còn làm em cảm thấy có lỗi hơn đấy." Cô lấy lòng bàn tay che mặt.

"Được rồi, bây giờ xin lỗi là đủ rồi và mở quà ra để em có thể ăn trước khi thức ăn nguội đi." Anh cười nhẹ nói với cô, và đưa cho cô chiếc hộp.

"Ồ, nặng quá. Đây là cái gì vậy?" cô hỏi. Sau đó cô nhớ món quà kỉ niệm cho năm thứ năm sẽ là một thứ gì đó làm bằng gỗ. "Gỗ?"

"Thì em cứ mở nó ra đi rồi sẽ biết."

Cô mở hộp cẩn thận và há hốc miệng thích thú. Có một bức tranh bằng gỗ được điêu khắc điêu luyện. Một bức tranh bằng gỗ chi tiết đáng kinh ngạc. Cô nhìn vào bức tranh và hình dung ra ngay. Đó là mơi mà họ đã tổ chức hôn lễ.

"Thật là đẹp, chồng à. Em cảm ơn rất nhiều." Cô hôn lên má anh.

"Ngày hôm đó, anh chỉ trao cho em một chiếc nhẫn cưới, nhưng em đã tặng anh cả một gia đình lớn. Cảm ơn em đã là vợ anh và là mẹ của các con anh."

Cô quay đầu lại để nhìn anh đầy kinh ngạc, như thường lệ cô vẫn thấy anh tuyệt vời như thế nào. Không có gì ngoài sự tôn thờ trên khuôn mặt anh.

Cô bắt đầu ăn sáng rồi bật ra một nụ cười sảng khoái.

"Sao vậy? Em thấy đồ ăn được không?" anh hỏi.

"Anh biết món quà làm bằng gỗ đó làm em nhớ đến điều gì không?"

Anh lắc đầu. " Anh có nhớ bộ phim đó không, Ri Jung Hyuk-ssi? Bộ phim của Rosamund Pike và Ben Affleck?"

Anh cố gắng nhớ lại bộ phim kể từ khi Se Ri bắt anh xem hàng trăm bộ phim mà anh không thể xem khi ở Bắc Hàn. " Anh không nhớ đó là bộ phim nào?"

"Bộ phim mà có cô gái rạch cổ bạn trai cũ đó." Cô nhắc nhở anh, anh vẫn cười.

Kí ức ập đến với Jung Hyuk. Anh nhớ lại mình đã kinh hoàng trong nhiều ngày sau khi xem bộ phim đó. "Ồ. Đúng rồi. Anh nhớ bộ phim đó rồi. Mà nó liên quan gì đến chúng ta?"

"Trong bộ phim đó, họ đã tặng nhau những món quà làm kỉ niệm như cách mà hai vợ chồng mình vẫn làm. Giấy cho năm đầu tiên, hoa cho năm thứ hai, da cho năm thứ ba, trái cây cho năm thứ tư và gỗ cho năm thứ năm." Cô lại cười và anh vẫn không thể hiểu chuyện này có gì đáng buồn cười.

"Anh khá chắc chắn rằng hai vợ chồng mình không phải là cặp đôi duy nhất làm theo cách truyền thống, Se Ri-ah."

"Em biết. Nó chỉ là buồn cười thôi. Và họ đã ở cùng nhau trong ngày kỉ niệm năm thứ năm của họ khi điều điên rồ đó xảy ra. Vợ chồng mình cũng vậy." Cô tiếp tục cười và nó làm anh sợ.

"Dừng lại đi. Em đang làm anh nổi hết da gà lên rồi."

"Hahaa. Em xin lỗi. Trêu chồng luôn là niềm vui của em mà." Cô ngừng cười và bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình.

Cả hai im lặng trong vài phút cho đến khi anh nhìn cô đầy thèm muốn và hỏi.

"Bác sĩ đã cho phép em sinh hoạt vợ chồng lại bình thường rồi đúng không?" Se Ri đã có cuộc hẹn với bác sĩ cách đây 2 ngày trước và bác sĩ nói rằng cơ thể của cô đã hồi phục rất tôt, bây giờ đã rất ổn. Nhưng cả hai vợ chồng cô đều kiệt sức và phải vật lộn với lịch ăn ngủ thất thường của hai em bé sơ sinh cộng với một em bé năng động như Eun Ha nữa. Cả hai thực sự không còn thời gian để nghĩ tới việc sinh hoạt vợ chồng.

Se Ri gật đầu trả lời anh, vẫn đang nhai thức ăn của mình.

Anh do dự để vợ thưởng thức bữa sáng hay là làm gì đó quấy rối cô trước khi một trong ba đứa nhỏ thức dậy. Anh áp miệng vào thái dương của cô.

"Ri Jung Hyuk-ssi.." cô thì thầm.

Anh ậm ừ đáp lại.

"Hay là chúng ta sẽ ăn sáng sau cùng Eun Ha. Bây giờ chúng ta hãy làm bất cứ điều gì chúng ta muốn trước khi ba đứa nhỏ thức dậy, được không vợ?"

Anh hôn cô lần nữa, và cô cảm thấy bàn tay ấm áp của anh trên da cô khi cô đẩy lớp áo của cô trên vai anh ra. Anh đặt lên vai cô một nụ hôn. Anh hôn cô thật chậm rãi và dịu dàng giống như cô là thứ gì đó rất mỏng manh và quý giá nhất trên đời.

"Anh yêu em, Yoon Se Ri."

Cô nhớ anh và cô nhớ điều này. "Em cũng yêu anh."

"Eomma! Appa!"

Trán anh ghé sát vào gáy cô. "Anh rất yêu con nhưng đôi khi thời điểm xuất hiện của con luôn như muốn trêu chọc anh đấy."

Se Ri cười và hôn anh. "Tại sao hôm nay con dậy sớm vậy? Mấy giờ rồi chồng?"

"Vẫn còn quá sớm. Em đã hứa với con rằng hôm nay chúng ta sẽ ra công viên mà." Anh đứng dậy và đi ra cửa.

"Em đã hứa với con à? Em không nhớ nữa." Se Ri hỏi.

"Anh chắc chắn là em đã hứa với con. Peanut nhớ rất giỏi, nhất là khi những lời hứa được đi chơi." Anh cười.

Jung Hyuk mở cửa, anh bế con gái yêu quý của mình lên bằng đôi tay vững chãi và tung con lên không trung.

"Chào buổi sáng, con gái yêu." anh hôn lên má con gái và làm con gái cười khúc khích không kiểm soát được.

Eun Ha nhận ra thức ăn trên khay của Se Ri và cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của ba ngay lập tức.

"Con muốn ăn, eomma." Eun Ha chỉ vào miếng bánh kếp.

Ôi trời, cả khay thức ăn sẽ trở nên lộn xộn mất, nhưng Se Ri vẫn để con gái ngồi xuống ăn cùng hai vợ chồng cô.

Se Ri nhìn chồng và đảo mắt. Eun Ha như tàu lượn siêu tốc xà vào lòng mẹ ngồi cùng mẹ ăn sáng trên giường (cả giường lẫn khay thức ăn lộn xộn và siêu dính). Và sau đó khoảng 10 phút, hai chàng trai nhỏ cùng báo hiệu cho ba mẹ biết rằng mình đã dậy bằng chất giọng gào thét opera cực khoẻ.

Jung Hyuk phải đạp tung cánh cửa phòng ngủ chính vì anh đang phải bế hai em bé cùng một lúc. Anh đặt các con vào trong cũi của các con và thủ thỉ, làm trò cho các con ít nhất là cho đến khi Se Ri ăn xong bữa sáng. Điều này có vẻ không khả thi cho lắm bởi vì Eun Ha muốn mẹ đút cho con ăn.

"Bây giờ chúng ta có thể đi công viên được không, eomma?" Eun Ha hỏi sau khi nhai xong miếng bánh của con.

"Ừm... còn quá sớm, con yêu." Se Ri vừa nói vừa định đưa thức ăn vào miệng thì Eun Ha đã nắm lấy tay mẹ và đưa miếng bánh đó vào miệng của con. Eun Ha cười khúc khích, con nghĩ điều đó thật buồn cười. Và Jung Hyuk cũng tham gia cùng con gái trêu chọc mẹ. Với tốc độ của hai ba con, Se Ri sẽ không ăn được bất kỳ món ăn nào.

Se Ri cười và véo nhẹ má con gái yêu. Cả ba người cùng cười rộn ràng, khúc khích bên khay thức ăn đã trở nên lộn xộn. Riêng chỉ có Ji Ho, Ji Hoon thì vẫn đang nhìn đồ chơi xoay tròn trước mặt mình và ê a nói chuyện trong cũi của con trong lúc chờ mẹ cho ăn sáng.

Năm nay chỉ có ba thành viên được ăn cùng nhau nhưng năm sau Ji Ho và Ji Hoon sẽ góp mặt để cùng quậy tung khay thức ăn của mẹ. Tuy nhiên đó thật là một bữa sáng kỷ niệm 5 năm ngày cưới thật tuyệt vời.





.........................................

Mình xin lỗi vì để mọi người chờ lâu. Cảm ơn các bạn đã nhắn tin trực tiếp hỏi tình hình sức khoẻ của mình. Mấy tuần qua mình hơi bận nên không thể update được sớm hơn. Mình xin được kết thúc truyện ở chapter này nhé. Mình đã xin bản quyền của một tác giả về một truyện viết về BinJin mà mình cảm thấy rất hay để dịch. Mình sẽ cố gắng dịch và ra chapter nhanh nhất cho mọi người cùng đọc nhé.

Hẹn mọi người vào một fanfic mới nhé. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro