Chapter 14
"Ri Peanut, Ri Eun Ha." anh nghe thấy cô lẩm bẩm một mình.
Không biết vì lý do gì nhưng Se Ri quyết định bỏ tất cả quần áo của Peanut vào giặt lần thứ hai, vì vậy bây giờ tất cả quần áo vừa giặt xong đầy hết một phòng của Peanut. Se Ri lấy quần áo ra khỏi giỏ giặt và gập chúng lại. Cô đưa nó cho Jung Hyuk để anh xếp gọn gàng vào tủ đồ.
Jung Hyuk quan sát Se Ri một cách cẩn thận - cô đang ngồi, hay thích hợp hơn là thả mình trên chiếc ghế bập bênh, gác chân lên chiếc ghế đẩu, trông không hề thoải mái một chút nào. Anh đã đề nghị cô nằm xuống nhưng anh biết tốt hơn là không nên nói với cô lần thứ hai vì anh biết hậu quả chắc còn hơn lần đầu tiên. Suốt một tuần qua, cô không ngừng rên rỉ về việc cô muốn Peanut ra ngoài sớm hơn - những đên mất ngủ vì Peanut hoạt động cả đêm lẫn ngày, lưng đau, cổ chân sưng phù, cô không thể chịu đựng được nữa. Nhưng hôm nay, anh nhận thấy rằng cô rất ít nói và hành động hơi khác với mọi ngày.
"Em phải dậy đi tiểu thôi, Peanut lại đẩy vào bàng quang của em rồi." cô nói, phá vỡ sự im lặng thoải mái trong phòng.
Di chuyển chân bỏ xuống ghế, cô cố gắng ngồi dậy và anh nhanh chóng hỗ trợ cô nhưng cô lại nhìn anh bằng đôi mắt diều hâu.
"Anh cá là anh có thể gập quần áo xong trước khi em có thể ra khỏi ghế." anh nói đùa.
"Anh thật là quá đáng đấy, Ri Jung Hyuk-ssi." Cô nói, bĩu môi.
"Em cá là em có thể đua với anh vào phòng tắm." Se Ri nói. Cô nói đúng. Không nghi ngờ gì nữa, cô chắc chắc sẽ thắng.
"Không đua nữa, được chứ?" anh nhướng mày, nhẹ nhàng kéo cô lên.
Dừng lại ở ngưỡng cửa, Se Ri nhìn anh. "Anh có thể là một người chồng yêu và xếp gọn tất cả quần áo của con vào tủ được không?" Cô mỉm cười ngot ngào, và anh chỉ gật đầu đáp lại cô.
Với hiệu quả và sự chăm chỉ của hai vợ chồng, phòng của Peanut đã sẵn sàng, chỉ chờ Peanut chào đời và đánh giá. Nhìn xung quanh - những bức tường màu xanh nhạt tô điểm bằng những nốt nhạc ở hai bên, và chiếc cũi gỗ sồi màu nâu sẫm mà anh đã lắp ráp, đến bộ đồ chơi sang trọng cũ của Se Ri ở góc phòng. Jung Hyuk không thể tin được là cả hai sẽ sớm lên chức ba mẹ. Anh mỉm cười một mình và bắt đầu gấp những bộ quần áo còn lại.
Khi không thấy cô trở về từ phòng tắm, Jung Hyuk hoảng sợ, nhưng sau một phút đi tìm anh thấy cô đang ngủ trong phòng ngủ của họ. Anh kéo chăn phủ lên người cô, và ngồi bên cạnh cô. Anh quan sát cô ngủ, vén một lọn tóc rối ra sau tai. Anh nghĩ rằng việc mang thai một đứa trẻ thật là không đơn giản, nhìn vợ mệt mỏi làm anh rất đau lòng. Và anh chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.
Vào giữa đên mùa xuân mát mẻ, Jung Hyuk tỉnh dậy với đôi mắt mờ mịt và thấy Se Ri không nằm bên cạnh. Anh giật mình tỉnh giấc, gạt cơn buồn ngủ ra khỏi mắt, anh tìm trong phòng tắm và phòng Peanut trước khi chạy xuống cầu thang, nghĩ rằng anh sẽ tìm thấy cô trong nhà bếp vì cô luôn đói vào giữa đêm. Thay vào đó, anh tìm thấy cô trong phòng khách, những ngón tay cuộn quanh đầu của chiếc ghế dài, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng đung đưa hông từ bên này sang bên kia.
Bị kìm kẹp bởi sự dữ dội của cơn đau, đôi mắt cô nhắm nghiền lại khi hít thở qua nó, không nhận ra sự hiện diện của anh cho đến khi anh gọi tên cô. Một cách thận trọng, anh tiến lại gần cô. Đặt lòng bàn tay lên phần lưng nhỏ của cô, anh bắt đầu xoa những vòng tròn rắn chắc lên đó, hy vọng nó sẽ giúp cô làm dịu cơn đau. Khi nó lắng xuống, cô quay lại và ngả vào vòng tay anh, thư giãn khi anh trượt tay lên vai cô, ngón tay lướt qua theo chuyển động tròn. Se Ri nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của anh.
"Ri Jung Hyuk -ssi, em nghĩ em đang chuyển dạ." Hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng.
"Tại sao em không đánh thức anh?" Anh dịu dàng đặt trán mình lên trán cô, mắt nhắm nghiền, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập của mình.
Khi cơn đau co thắt quá sức chịu đựng, đánh thức cô khỏi giấc ngủ, cô lặng lẽ đi ra khỏi giường, cô muốn chắc chắn đó là những cơn co thắt thật trước khi đánh thức anh dậy.
"Em không sao." cô chạm môi vào quai hàm anh, nhưng trước khi anh có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra tiếp theo, cô đang đặt đầu vào ngực anh, những ngón tay ôm lấy lưng anh cho đến khi làm nhăn áo anh và anh ôm cô thật chặt. Se Ri thở gấp và buông thả tay khỏi lưng anh, anh biết cơn đau đã trôi qua.
"Em cảm thấy những cơn co thắt như vậy bao lâu rồi?" anh nghiêng đầu xuống để nhìn cô trong tầm mắt.
"Hình như là sau bữa tối?" Se Ri nhún vai.
Điều đó khiến anh khó chịu, bởi vì cô đang phải chịu đựng nỗi đau đó một cách lặng lẽ mà không nói cho anh biết. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, thì thầm cảm ơn chỉ để cô ngước nhìn anh đầy thắc mắc.
"Cảm ơn em vì tất cả." anh thì thầm.
Anh đã biết đã đến lúc phải đến bệnh viện khi các cơn co thắt của cô chỉ cách nhau 5 phút và càng ngày càng dữ dội hơn. Se Ri bắt đầu phát ra những tiếng thút thít nhỏ khi cô nghiêng người về phía trước, nắm chặt bệ bếp, vượt qua cơn đau co thắt khác và anh chỉ có thể quanh quẩn bên cô và xoa lưng cho cô. Và nó thật kinh khủng. Bất chấp những lời phàn nàn lẩm bẩm của cô về việc muốn giữ chiếc áo cộc của mình, cô cảm thấy nóng không thoải mái mặc dù bây giờ đang là mùa xuân, anh vẫn giúp cô mặc chiếc áo hoodie của mình trước khi đến bệnh viện.
Cả hai mất gần mười phút để chuẩn bị đồ và ra xe và khi cả hai đến nơi, Se Ri bị choáng ngợp bởi một cơn đau khác và dựa vào ngực anh. Khi cơn đau đi qua, cô nhìn về phía anh với những giọt nước mắt lấp đầy trên đôi mắt, đầy sợ hãi và lo lắng. Có cái gì đó trong lồng ngực anh co thắt vì đau.
"Ri Jung Hyuk-ssi? Em sợ."
Anh nghe cô nói như vậy, bất chợt anh nhận ra điều gì đã làm thay đổi vợ anh như vậy. Se Ri mà anh biết là người mạnh dạn và quyết liệt - chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi ở Bắc Hàn, cô thậm chí còn chẳng sợ sệt khi đỡ một viên đạn cho anh. Và bây giờ, cô đang phơi bày tất cả những bất ổn và lo lắng của mình cho anh. Ngay cả khi tim đập thình thịch trong lồng ngực, và tâm trí thì rối bời, anh nhận ra mình cần phải dũng cảm chiến đấu vì cô.
Họ đã có quá nhiều kỷ niệm khó chịu không bệnh viện. Nhưng bây giờ sẽ khác. Bây giờ sẽ phải là một thứ gì đó tốt đẹp hơn.
Và sau đó, Se Ri cảm thấy căng thẳng bởi cô bị một làn sống hoảng sợ bao trùm và cô cảm thấy như muốn nôn mửa.
"Se Ri-ah, Yoon Se Ri. Nhìn anh này." Jung Hyuk ôm lấy mặt của cô và nhìn sâu vào mắt cô.
"Tất cả sẽ ổn thôi." ngay cả khi bản thân anh không chắc lắm. "Em hãy tưởng tượng điều này. Khi chúng ta trở lại nhà, chúng ta sẽ bế theo con cùng về. Đây là lần cuối cùng gia đình mình có hai thành viên, và sẽ trở lại sớm với ba thành viên." anh nuốt khan. "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Em yêu anh." Se Ri nói với một nụ cười run rẩy.
Anh gạt nước mắt và mỉm cười với má lúm đồng tiền.
"Anh yêu em rất rất nhiều."
..............................
Se Ri và Jung Hyuk tạm thời xa nhau một thời gian sau khi cả hai đến bệnh viện khi Se Ri được đưa vào phòng đặc biệt để kiểm tra tổng quát. Khi được phép trở lại phòng, Jung Hyuk choáng ngợp với dây dợ và máy móc quấn quanh cô và những âm thanh của tiếng máy đo nhịp tim Peanut và cơn co thắt. Thực tế đã nhấn chìm anh. Đây chính là nó. Anh sắp được làm ba. Cả hai sắp trở thành ba mẹ. Đột nhiên, anh cảm thấy sợ - điều gì sẽ xảy ra nếu có điều gì đó xảy ra với Se Ri và đứa bé? Giọng nói của cô cắt ngang dòng suy nghĩ đang lạc lối của anh khi cô bắt gặp anh đang đứng đơ ra trước cửa.
"Trông anh như sắp ngất đến nơi rồi đấy, Ri Jung Hyuk-ssi." cô trêu chọc. Anh có thể ngất luôn được ngay lúc này.
"Em có cần cùng anh tập một số bài tập thở sâu không?"
Se Ri nở nụ cười tinh nghịch đó của cô. Với một bàn tay dang rộng, cô ra hiệu cho anh lại gần hơn. Âm thanh của nhịp tim Peanut trên thiết bị theo dõi dường như đã khiến Se Ri cảm thấy thư thái hơn. Jung Hyuk cố nặn ra một nụ cười.
"Anh thấy bây giờ em cảm thấy tốt hơn rồi." Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, anh vòng những ngón tay của mình quanh ngón tay cô, đưa lên môi và đặt lên bàn tay cô một nụ hôn.
"Nó có nghĩa là thuốc gây tê màng cứng đang hoạt động rất tốt." cô nói, cô cảm thấy không cảm thấy đau nữa.
"Thật tuyệt." Anh thở phào nhẹ nhõm và luồn những ngón tay của mình xoa bụng cô.
"Sao em không ngủ một chút?"
"Uhm, em sẽ cố gắng ngủ. Bao nhiêu đêm em không được ngủ ngon giấc rồi."
Những ngón tay anh lướt qua tóc cô giúp cô xoa dịu và Se Ri nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
............................
Ri Jung Hyuk ngồi nhìn cô ngủ. Trông cô thật bình yên, thanh thản và anh thật biết ơn vì cuối cùng cô đã có thể ngủ được một chút sau cả đêm phải chịu đựng đau đớn.
"Ri Jung Hyuk-ssi." cô rón rén, giọng nặng trĩu vì buồn ngủ và kiệt sức.
Anh nhảy ra khỏi ghế và chạy lại đến bên giường cô, cúi xuống trước mặt cô để có thể nhìn thẳng vào mắt cô.
"Anh có thể gọi y tá được không?" cô thút thít.
"Chắc chắn rồi. Em ổn chứ?" anh thì thầm đáp lại và với tay ấn nút gọi trên giường.
"Em nghĩ vậy, em cảm thấy có áp lực ở phần hông" Cô thừa nhận và nhắm mắt lại.
"Áp lực?" Anh cố gắng khiến cô nói thêm, nhưng cô chưa kịp trả lời thì một y tá bước vào phòng.
"Mọi chuyện thế nào rồi, mẹ em bé?" cô y tá hỏi.
"Tôi cảm thấy có áp lực ở hông và xương chậu." Se Ri nói và cố gắng đẩy người về phía ssau nhiều hơn để có thể nói về tình hình với y tá.
"Áp lực, nó như thế nào?" cô y tá hỏi và với lấy một đôi găng tay.
"Tôi không biết, chỉ là cảm thấy vậy." Se Ri cố gắng giải thích. "Giống như rất nhiều áp lực. Nó khác với áp lực mà tôi đã cảm thấy trước đó với những cơn co thắt."
"À, được rồi. Để tôi kiểm tra xem sao." Cô y tá mỉm cười và gật đầu khi cô đeo găng tay vào và bắt đầu kiểm tra.
Se Ri rên rỉ, đưa tay nắm chặt lấy tay Jung Hyuk. Anh biết nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng và siết chặt tay cô trong tay anh, lướt môi qua các khớp ngón tay của cô và nhìn sâu vào mắt cô đúng lúc để thấy cô siết chặt chúng và ngửa mặt lên nhăn nhó trong khi cô y tá kiểm tra cổ tử cung.
Khi gương mặt Se Ri giãn ra và Jung Hyuk nghe thấy tiếng tháo găng tay, anh nháy mắt với vợ và quay lại nhìn y tá để tìm câu trả lời.
"Được rồi, có vẻ như chúng ta chuẩn bị đón em bé. Tôi sẽ gọi bác sĩ phụ trách ngay. Chúng tôi sẽ quay lại sau một vài phút để chuẩn bị mọi thứ." Cô y tá vừa nói vừa rửa tay và ghi chú điều gì đó trên máy tính.
Se Ri nhíu mày và nhìn Jung Hyuk với ánh mắt vô hồn. Jung Hyuk mỉm cười rạng rỡ với cô, anh cúi xuống và lướt môi qua các đốt ngón tay của cô một lần nữa để cố gắng trấn an cô.
"Bây giờ?" cô thì thầm.
"Anh nghĩ vậy, em yêu." Anh thì thào đáp lại.
"Em sợ." cô thở và lăn đầu từ bên này sang bên kia.
"Không phải sợ, có anh đây." Anh thì thầm với cô, nhưng cũng là động viên chính mình.
"Ri Jung Hyuk-ssi, chúng ta sắp có em bé!" cô khóc.
"Đừng khóc, Se Ri-ah. Bây giờ không phải là lúc lo lắng. Đây không phải là điều gì đáng buồn. Em đang làm một điều tuyệt tuyệt vời. Em cùng anh sẽ cố gắng đưa con đến với thể giới một cách hoàn hảo nhất. Được chứ?"
"Đúng, em sẽ không sợ." Se Ri thở phào.
"Anh yêu em. Anh tin em làm được." Jung Hyuk nói và hôn nhẹ lên trán cô.
Cùng lúc đó, cả một nhóm y tá cùng bác sĩ bước vào phòng và một loạt các hoạt động bắt đầu diễn ra. Một trong số các y tá đến giường và đợi cho đến khi Se Ri nhìn cô ấy trước khi cô ấy nói.
"Chúng ta sẽ bắt đầu rặn đẻ nhé, mẹ em bé sẵn sàng chưa?" Cô ấy vừa giải thích vừa kéo tấm vải ra khỏi chân Se Ri và di chuyển chúng lên chân cô ấy.
Se Ri gật đầu và tập trung vào chồng mình trong khi mọi người hối hả và nhộn nhịp xung quanh phòng.
"Tại sao em lại run vậy?" Jung Hyuk có vẻ lo lắng và đưa tay vuốt tóc ra khỏi mặt giúp vợ.
"Em không biết." Se Ri huyên thuyên.
Cô y tá ngồi xuống cuối giường và kê chân của Se Ri lên dụng cụ nâng.
"Không sao đâu, đó chỉ là phản ứng phụ của thuốc gây tê màng cứng thôi. Đó là điều bình thường. Bây giờ, khi tôi nói rặn, tôi cần cô phải cúi xuống. Cúi cằm vào ngực và rặn." y tá giải thích, đặt một tay lên bụng Se Ri.
Se Ri chờ đợi và nhìn cô y tá theo dõi màn hình và sờ bụng cô. Jung Hyuk nắm tay vợ và quan sát cô y tá và chờ đợi. Khi nghe được cô y tá ra hiệu, Se Ri đã hít một hơi thật sâu, cúi gằm mặt xuống ngực và cúi xuống. Cô có thể nghe được thấy cô y tá đếm và rặn cho đến con số mười. Cô cảm thấy lâng lâng khi hít không khí vào và cố gắng nạp đầy không khí vào phổi cho lần rặn tiếp theo.
"Mẹ em bé đang làm rất tốt. Chúng ta sẽ có em bé sớm thôi." Người phụ nữ ngồi ở cuối giường giải thích.
"Chúng ta sẽ làm điều đó vài lần nữa, được chứ?"
"Được, bác sĩ." Se Ri rón rén nhìn Jung Hyuk. "Anh không sao chứ, chồng?"cô hỏi anh.
"Uhm, chỉ là - " anh bắt đầu nói nhưng y tá đã ngắt lời anh trong khi cô ấy gọi Se Ri để rặn. Se Ri hít một hơi thật sâu và tiếp tục quá trình rặn lặp đi lặp lại.
..........................
"Anh yêu em! Cố lên. Chúng ta sắp xong rồi, Se Ri-ah." Jung Hyuk nói với cô khi anh đỡ cô dựa lưng vào giường.
"Em đau quá. Em không thể làm được nữa." Cô khóc khi gục xuống gối.
Jung Hyuk nhìn khuôn mặt cô và ước rằng anh có thể làm gì đó để chịu đựng những cơn đau đó giúp cô. Nghe thấy dưới chân giường cô có nhiều tiếng động, anh quay đầu nhìn vị bác sĩ đang ngồi trên chiếc ghế giữa hai chân của Se Ri.
"Tiếp tục nào, mẹ Peanut. Cô sắp hoàn thành rồi." Các bác sĩ đã cổ vũ cho cô.
"Làm ơn, làm ơn, làm ơn. Ai đó giúp tôi kéo đầu Peanut ra được không?" Cô cầu xin một cách yếu ớt khi cơn co thắt hạ xuống. Se Ri biết quá rõ ràng nó sẽ nhanh chóng trở lại, giống như 15 tiếng vừa qua. Nỗi đau luôn quay trở lại với sự báo thù, ngày càng gia tăng giữ dội theo từng đợt.
Đột nhiên, cơn đau tăng lên dữ dội, Se Ri hét lên như bị bóp cổ và hơi hoảng hốt.
"Đầu em bé gần ra ngoài rồi, Mẹ Peanut. Cô cần cố gắng vượt qua nó hết sức có thể." bác sĩ giải thích về cảm giác mới một cách bình tĩnh.
"Tôi biết nó rất đau. Đây là phần khó nhất. Mẹ Peanut à, cô đang làm rất tốt."
Se Ri gập người lại, cô nắm chặt tay chồng mình. Hai y tá giữ chân cô, dẩy chúng trở lại cơ thể cô và cô đã cho nó tất cả những gì cô có và cố gắng rặn theo hướng dẫn của bác sĩ.
"Đầu em bé ra rồi. Đằng rặn nữa, Se Ri-ah." Bác sĩ kêu lên khi Se Ri nằm vật ra giường .
"Ba em bé muốn sờ đầu em bé không?" bác sĩ hào hứng nói.
Jung Hyuk di chuyển xuống giường một chút và nhìn con đúng lúc bác sĩ đang hút dịch nhờn trong miệng em bé ra. Anh cảm thấy đầu gối của mình chao đảo khi nhìn thấy đầu của con. Anh cảm thấy chóng mặt, chắc chắn 100% anh sẽ ngất đi cho đến khi tay Se Ri nắm chặt lấy tay anh.
"Em yêu, con sắp ra rồi." Anh nói với cô và siết chặt tay cô.
"Em thật tuyệt vời, Peanut eomma. Cố lên, một chút nữa thôi." sự phấn khởi của anh có thể cảm nhận được khi anh quay lại với cô và mỉm cười.
"Được rồi, Se Ri. Một cái rặn mạnh nữa và cô sẽ hoàn thành." bác sĩ nói với cô.
"Một lần nữa..." Jung Hyuk đưa tay xuống gáy Se Ri khi cô cúi mình xuống. Cô rên rỉ ở đầu phổi khi cô cố gắng hết sức có thể, tuyệt vọng để cơn đau giảm đi càng nhanh càng tốt.
Ngay khi cô không nghĩ rằng mình còn lại gì, cô cảm thấy đứa con của mình tuột ra khỏi người cô vào tay bác sĩ đang chờ đợi. Se Ri ngã trở lại giường, cô khóc nhẹ nhõm và nhìn để xem phản ứng của Jung Hyuk khi cô cố gắng lấy lại hơi thở. Anh đưa tay về phía cô mà không rời mắt khỏi đứa con của họ và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy con cất tiếng khóc chào đời lần đầu tiên.
Se Ri nhắm mắt lại, cô bật ra một tiếng nghẹn ngào nhẹ nhõm nhưng không làm gì để gạt đi những giọt nước mắt.
"Chúc mừng ba mẹ Peanut. Ba em bé muốn cắt rốn cho con không nào?" bác sĩ kêu lên.
Jung Hyuk buông vợ ra và với đôi tay run rẩy cắt dây rốn của con trong khi Se Ri cố gắng xem chuyện gì đang xảy ra. Sau khi đưa lại cây kéo cho y tá, Jung Hyuk cúi xuống ôm Se Ri một lần trước khi cô y tá đưa đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn đặt trên ngực cô và chùm tấm chăn nhỏ lên người hai mẹ con
"Cảm ơn em, vợ của anh. Em làm được rồi."Jung Hyuk khóc và gục mặt vào mặt cô.
"Anh yêu em rất nhiều. Anh thậm chí không thể bắt đầu nói với em - " Những nụ hôn lướt qua khuôn mặt cô, anh tiếp tục nói với cô rằng anh yêu cô nhiều như thế nào và anh hạnh phúc như thế nào khi những giọt nước mắt ấm áp của anh hoà lẫn vào chính cô. Se Ri dở khóc dở cười trước phản ứng của anh và ôm chặt lấy Peanut đang nằm trên ngực cô.
"Peanut của mẹ, có sao không con?" Se Ri hoảng sợ khi thấy con khóc ré lên. Một cơn bão cảm xúc cuồn cuộn trong cô mà cô không thể kiểm soát được. Khi cô đưa những ngón tay của mình tiếp xúc với con, xoa dịu con, ấm áp, và Peanut ngừng khóc, cô thở phào nhẹ nhõm và ngẩng đầu lên để nhìn lại. Cô chỉ cảm thấy tay và chân của con đang khua khoắng xung quanh và một cái đầu nhỏ đầy tóc. Se Ri khóc dữ dội hơn và Jung Hyuk cúi gần để an ủi cô.
"Suỵt, đừng khóc, em yêu. Mọi thứ đều ổn. Mọi thứ đều hoàn hảo. Con của chúng ta hoàn toàn hoàn hảo." Anh thì thầm.
Se Ri nở nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy trên khuôn mặt vợ mình. Anh cúi xuống áp môi vào môi cô và ôm lấy má cô bằng bàn tay ấm áp của anh. Jung Hyuk nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn đầu tiên của họ với tư cách là ba mẹ.
Se Ri vừa cựa mình vừa cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt của con gái.
"Con thật xinh đẹp, vợ à." Jung Hyuk nói với cô khi anh vuốt ve má mềm mại của con.
Se Ri cúi cằm xuống ngực, khẽ phát ra tiếng nói "Eomma yêu con" khiến trái tim của Jung Hyuk đập loạn xạ. Anh có thể nhìn thấy chuyển động của bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lưng con bên dưới tấm chăn để cố gắng xoa dịu con. Đôi môi của Peanut mở thành hình chữ 'o' nhỏ và run rẩy khi con rên rỉ. Se Ri không thể không nghĩ rằng con của cô là đứa bé xinh đẹp nhất mà cô từng thấy.
Se Ri nhìn Jung Hyuk dựa vào và hôn lên trán con gái họ.
"Con gái nhỏ à. Appa đây con."
Việc Jung Hyuk thường xuyên nói chuyện với con và làm cho sự hiện diện của anh được biết đến dường như quan trọng hơn. Anh nhìn khuôn mặt của cô con gái mới sinh của họ bắt đầu bình tĩnh lại, được xoa dịu bởi giọng nói trầm ấm của anh và kết hợp với hơi ấm từ lồng ngực của mẹ. Những tiếng thở nhỏ phát ra tiếp theo là âm thanh dễ thương nhất mà cả hai từng được nghe thấy.
"Ri Eun Ha, con thật hoàn hảo. Cảm ơn con đã đến với ba mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro