Chap13: Thuyền độc mộc và những giấc mơ bị lãng quên
Sáng hôm sau, Hyomin tỉnh dậy rất sớm, bị tiếng chiêm chiếp không dứt của lũ chim sáo đánh thức, cô dụi mắt, cảm thấy cơ thể cứng đờ. Đêm qua, cô ngủ không ngon, giấc mơ nào cũng làm cô tỉnh giấc, cô vẫn còn nhớ mình nhìn thấy các kim đồng hồ ở vị trí khác nhau trong đêm, cứ như thể xác minh việc thời gian trôi qua vậy. Cô đưa mắt ra cửa sổ ngắm nhìn lũ chim ríu rít đi tìm thức ăn trong nắng sớm. Khoảng mười phút sau, cô bước ra khỏi giường để đi tắm, cảm thấy sàn nhà lạnh ngắt dưới chân.
7 giờ 12 phút, Hyomin tắm xong và đã ăn mặc chỉnh tề. Trước đấy, cô đã mở cửa sổ xem nhiệt độ thế nào. Ngoài trời không lạnh, cô quyết định mặc một chiếc váy maxi màu kem in hoa chân váy dài qua gối, áo không tay đen. Nó mềm mại và thoải mái, có lẽ hơi thoáng phần trên, cô khoác thêm một chiếc áo blazer xanh coban mỏng bên ngoài , bây giờ thì chắc ổn. Cuối cùng, chọn một đôi xăng đan trắng hợp với bộ trang phục đang mặc.
________________________________
Hyomin dành cả buổi sáng để đi bộ quanh trung tâm thị trấn. Cô đi qua rạp chiếu bóng Jecheon, rạp chiếu bóng lâu đời nhất còn hoạt động trong nước, trông nó có vẻ hơi tiều tụy đi nhưng vẫn chiếu một vài bộ phim mới phát hành gần đây. Công viên Gimhae thì trông vẫn hệt như tám năm trước, cô đoán rằng lũ trẻ chơi trên những chiếc bập bênh sau giờ đi học kia trông cũng vẫn thế. Lúc ấy cô mỉm cười nhớ lại, nhớ về quãng thời gian lúc mọi thứ đơn giản hơn. Hay ít nhất là có vẻ như vậy.
Bây giờ thì dường như chẳng có cái gì đơn giản cả. Mọi thứ đều có vẻ thật bất khả, mọi thứ đều rơi trở lại chỗ trước đây của nó, làm cô tự hỏi nếu không nhìn thấy bài báo ấy thì giờ cô đang làm gì? Chẳng khó khăn lắm để hình dung, vì lịch trình hằng ngày của cô ít khi thay đổi. Hôm đó là thứ Tư, như thế có nghĩa là đi cưỡi ngựa cùng vài đứa bạn, rồi đến Liên hiệp Phụ nữ trẻ, nơi có thể họ sẽ tổ chức một buổi quyên góp từ thiện nào đấy cho trường tư hay bệnh viện. Sau đó là một chuyến đi với mẹ cô, rồi trở về nhà chuẩn bị ăn tối với Ji Sub, vì anh đã xếp lịch để rời văn phòng trước bảy giờ. Đó là tối duy nhất trong tuần cô gặp anh, tuần nào cũng vậy. Thật buồn khi nghĩ về điều đó.
Cô đi ngang qua một gallery nghệ thuật, trong lúc mải suy nghĩ cô gần như đã đi qua hẳn, nhưng rồi quay lại. Cô dừng lại ở cửa một giây, ngạc nhiên vì đã quá lâu mình chưa vào một gallery. Ít nhất cũng phải hai năm, có thể lâu hơn. Tại sao cô lại tránh nó?
Cô vào trong và ngắm qua các bức tranh. Nhiều nghệ sĩ là người địa phương, trong các tác phẩm của họ luôn có sự ưu ái biển ghê gớm. Nhiều khung cảnh đại dương, các bãi cát, bồ nông, những chiếc thuyền buồm cũ, tàu kéo, cầu tàu và hải âu. Nhưng hơn cả là những con sóng. Những con sóng đủ hình dạng, kích cỡ và màu sắc có thể tưởng tượng ra, và sau một lúc thì chúng trông đều giống nhau. Những nghệ sĩ này hoặc là không hề có cảm hứng, hoặc là lười biếng, cô nghĩ thế.
Tuy nhiên trên một bức tường có một số bức hợp với sở thích của cô hơn. Tất cả đều là của một nghệ sĩ mà cô chưa bao giờ nghe nói đến, Boram, và hầu hết có vẻ như đều có cảm hứng từ kiến trúc của đảo Jeju. Trong bức mà Hyomin thích nhất, cô nhận thấy người nghệ sĩ đã cố ý phóng đại khung cảnh với những hình dạng nhỏ-hơn-kích-thước-thật, những nét đậm, những mảng màu dày đặc, cứ như thể người vẽ không tập trung vậy. Thế nhưng màu sắc lại rất sống động và lôi cuốn. Càng nghĩ cô càng thích bức tranh, và cô đang cân nhắc việc mua nó thì chợt nhận ra rằng cô thích nó vì nó gợi cho cô nhớ về tác phẩm của chính mình. Cô xem xét nó kĩ hơn và thầm nghĩ có thể Jiyeon đúng. Có lẽ cô nên bắt đầu vẽ lại.
Đến chín rưỡi Hyomin rời khỏi gallery và đi đến Chongwan, một trung tâm bách hóa của thị trấn. Mất vài phút cô mới thấy thứ mình đang tìm, nó ở ngay đó, trong khu vực đồ dùng học tập. Giấy, phấn vẽ và bút chì, chất lượng không tốt lắm nhưng vẫn dùng được. Chưa hẳn là vẽ lại, nhưng đó là một khởi đầu, và cô rất phấn chấn khi trở lại phòng. Cô ngồi bên bàn và bắt đầu làm việc: không có gì cụ thể, chỉ là để có lại cảm giác. Sau vài phút suy tưởng, cô đã có một phác thảo khu phố nhìn từ phòng mình, kinh ngạc khi thấy việc ấy dễ dàng đến thế. Cứ như thể cô chưa bao giờ ngừng vẽ vậy.
Cô xem xét kĩ bức tranh khi vẽ xong, vui vì nỗ lực của mình, tự hỏi mình nên thử gì tiếp theo và cuối cùng quyết định. Vì không có người mẫu, cô hình dung ra trong đầu trước khi bắt tay vào. Và mặc dù khó hơn việc vẽ cảnh phố, hình ảnh đến thật tự nhiên và bắt đầu hình thành.
Nhiều phút trôi qua nhanh. Cô làm việc khá chậm rãi nhưng liên tục nhìn đồng hồ để khỏi bị muộn, cô vẽ xong trước buổi trưa một chút. Mất gần hai tiếng, nhưng kết quả cuối cùng làm cô ngạc nhiên. Trông cứ như thể phải mất nhiều thời gian hơn thế nhiều. Sau khi cuộn bức tranh lại, cô để nó vào trong chiếc túi xách Macramé của mình và dọn những gì còn lại. Trên lối đi ra cửa, cô nhìn mình trong gương, cảm thấy thư giãn kì lạ, không rõ tại sao.
_________________________________
Hyomin đang bước xuống gác rồi ra cửa thì nghe thấy tiếng nói đằng sau.
" Cô ơi?"
Cô quay lại, biết rằng nói tiếng nói đó hướng vào mình. Người quản lý. Vẫn là người đàn ông hôm qua với vẻ mặt tò mò.
" Vâng?"
" Đêm qua cô có vài cuộc gọi."
Cô kinh ngạc. " Tôi ư?"
" Vâng. Từ một ngài So nào đó."
Ôi trời ơi.
" Ji Sub gọi điện ư?"
" Vâng, thưa cô, bốn lần. Đến lần thứ hai thì tôi tiếp chuyện ông ấy. Ông ấy khá lo lắng cho cô. Ông ấy nói ông ấy là chồng chưa cưới của cô."
Cô mỉm cười yếu ớt, cố gắng che dấu điều đang nghĩ. Bốn lần? Những bốn lần? Điều ấy có thể có nghĩa là gì? Nếu nhỡ có gì đó xảy ra ở nhà thì sao?
" Anh ấy có nói gì nữa không? Có phải là việc khẩn cấp không?"
Ông ta lắc đầu thật nhanh." Không, thưa cô, ông ấy không đề cập đến chuyện gì cụ thể cả. Tuy nhiên thực sự thì nghe giọng ông ấy rất lo lắng cho cô."
Tốt, Hyomin nghĩ. Tốt đấy. Và rồi, bỗng nhiên, một cơn đau nhói dội lên trong ngực cô. Sao lại khẩn cấp đến vậy? Tại sao lại gọi nhiều thế? Hôm qua cô có nói gì không? Tại sao anh lại kiên trì gọi như thế? Hoàn toàn không giống anh chút nào cả.
Có thể nào anh đã phát hiện ra không? Không...không thể nào. Trừ phi có ai nhìn thấy cô ở đây ngày hôm qua và gọi điện báo cho anh... Nhưng họ sẽ phải đi theo cô đến nhà Jiyeon. Không ai lại làm thế cả.
Bây giờ cô phải gọi cho anh, không thể nào tránh được. Nhưng kì lạ thay, Hyomin lại không muốn làm thế. Đây là khoảng thời gian của cô, cô muốn dành nó làm những gì mình muốn. Cô không có kế hoạch nói chuyện với anh lúc này, và không hiểu sao cô cảm thấy nói chuyện với anh bây giờ sẽ làm hỏng hết cả ngày hôm nay. Ngoài ra, cô sẽ nói gì đây? Làm sao cô có thể giải thích việc đi ra ngoài muộn như thế? Ăn tối muộn và rồi đi dạo? Có thể lắm. Hay đi xem phim. Hay...
" Thưa cô?"
Đã gần trưa rồi, cô nghĩ. Anh sẽ ở đâu nhỉ? Chắc ở văn phòng... Không. Ở tòa án, cô bỗng nhiên nhận ra, và ngay lập tức cảm thấy như thể được giải thoát khỏi xiềng xích. Cô không thể nói chuyện với anh, kể cả nếu cô muốn. Cô ngạc nhiên vì những cảm giác của mình. Cô không được phép cảm thấy thế, cô biết, thế nhưng việc ấy không làm cô bận lòng. Cô nhìn đồng hồ, giờ mới nhúc nhích được người.
" Gần mười hai giờ thật rồi ư?"
Viên quản lí gật đầu sau khi nhìn chiếc đồng hồ treo tường." Vâng, đúng hơn là còn mười lăm phút nữa."
" Thật không may," cô bắt đầu, " hiện giờ anh ấy đang ở tòa nên tôi không thể nào gặp được. Nếu anh ấy có gọi lại, ông làm ơn nói với anh ấy là tôi đi mua sắm và sẽ gọi lại sau nhé?"
" Dĩ nhiên," ông ta trả lời.
" Cảm ơn," cô nói, mỉm cười.
Hai phút sau cô đã ở trong xe, lại đến nhà Jiyeon, dự đoán về ngày hôm đó, chẳng mấy bận tâm tới những cuộc gọi. Nếu là hôm qua thì có thể cô sẽ bận tâm đấy, và cô tự hỏi như thế có nghĩa là gì.
Chỉ gần bốn phút sau, khi Hyomin đang lái xe qua chiếc cầu, Ji Sub gọi đến từ tòa án.
_______________________________
END CHAP 13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro