Chap 9: Evening II (Tối II)
Jiyeon đứng lên bàn bếp, một vài cánh tủ bếp mở toang, các túi đựng rau quả rỗng không ở trên sàn và nó đang khẽ huýt sáo. Nó mỉm cười với cô trước khi xếp thêm vài lon đồ hộp vào một ngăn tủ bếp. Cô dừng lại cách nó vài bước chân, tựa vào chiếc bàn, chân bắt chéo. Cô lắc đầu, kinh ngạc về khối lượng công việc nó làm.
" Thật không thể tin được, Jiyeon. Việc dựng lại mất bao lâu?"
Nó nhìn lên khỏi túi đồ cuối cùng dỡ ra. " Gần một năm."
" Em tự làm à?"
Nó khẽ cười. " Không, hồi bé thì em nghĩ mình sẽ làm một mình, và đúng là lúc bắt đầu em chỉ làm một mình. Nhưng nhiều việc quá. Một mình thì sẽ phải mất nhiều năm, thế nên em đành thuê vài người.... đúng hơn là rất nhiều người. Nhưng nói chung cả họ vẫn không xuể, nên hầu như ngày nào em cũng phải làm tới tối mịt."
" Em làm cật lực như thế vì cái gì?"
Những bóng ma của kí ức về cô, nó muốn nói thế, nhưng lại thôi.
" Em không biết. Em chỉ muốn làm cho xong thôi. Chắc là thế. À, chị có muốn uống gì trước khi em làm bữa tối không?"
" Em có gì?"
" Thật ra cũng không nhiều lắm. Trà, cà phê, bia."
" Trà có vẻ được đấy."
.........................................
Jiyeon nhặt mấy chiếc túi đựng rau quả đem vứt rồi đi đến một phòng nhỏ cạnh bếp trước khi quay trở lại với một hộp trà trên tay. Nó lấy ra vài túi trà, đặt cạnh bếp, rồi đổ đầy nước vào ấm. Đặt ấm lên bếp xong, nó châm một que diêm, và Hyomin nghe thấy âm thanh của lửa khi nó bùng lên.
" Chỉ một phút là xong," Jiyeon nói. " Cái bếp này nóng nhanh lắm."
" Ừ."
Sau vài phút ấm trà sôi reo lên, nó rót ra hai tách và đưa một tách cho cô. Cô mỉm cười , nhấp một ngụm rồi chỉ tay về phía cửa sổ. " Chị cá là căn bếp rất đẹp khi ánh ban mai rọi vào."
Nó gật đầu. " Đẹp lắm. Em đã làm các cửa sổ lớn ở phía bên này ngôi nhà chỉ vì thế. Cả ở mấy phòng ngủ trên gác nữa."
" Chắc là khách của em sẽ thích. Trừ phi họ muốn dậy muộn."
" Thật ra thì chưa có ai ở qua đêm ở đây cả, tuy thỉnh thoảng Hy với Qri có đến chơi. Từ hồi bố em qua đời, em thật sự không biết mời ai đến cả."
Qua giọng Jiyeon, Hyomin biết nó chỉ đang trò chuyện bình thường. Vậy mà không hiểu sao việc ấy lại khiến cô cảm thấy...cô đơn. Dường như, nó cũng đang nhận ra cô cảm thấy gì, nhưng trước khi cô có thể tiếp tục câu chuyện, nó đã thay đổi chủ đề.
.........................................
" Em phải đi lấy cua vào để ướp vài phút trước khi hấp đây," Jiyeon nói, đặt tách của mình lên bàn. Nó đến chỗ tủ bát lấy ra một chiếc nồi hấp lớn, để chiếc nồi vào chậu rửa, đổ nước vào rồi mang ra bếp nấu.
" Chị có thể phụ em một tay làm gì đấy không?"
Nó ngoái lại trả lời. " Được chứ. Cắt ít rau nhé. Có nhiều rau ở trong tủ lạnh lắm, chị có thể tìm một cái bát ở đằng kia kìa."
Nó chỉ ra chiếc tủ gần chậu rửa. Hyomin nhấp thêm một ngụm trà trước khi đặt tách lên bàn và đi lấy bát. Cô mang cái bát đến chỗ tủ lạnh và tìm thấy ít mướp tây, hành và cà rốt ở ngăn cuối cùng. Jiyeon bước đến trước cánh tủ mở và cô dịch ra để nhường chỗ cho nó. Cô có thể ngửi thấy mùi Jiyeon khi nó đứng cạnh cô – sạch sẽ, thân quen, đặc biệt – và cảm thấy cánh tay nó sượt qua mình khi nó khẽ vươn người với tay vào tủ. Nó lấy ra một chai bia và một chai nước sốt cay, rồi quay lại chỗ bếp đun.
Jiyeon mở chai bia và đổ bia vào chỗ nước kia, sau đó cho thêm nước sốt cay và thêm chút gia vị nữa. Sau khi khuấy đều chỗ nước để chắc chắn gia vị đã tan, nó ra cửa sau để lấy cua. Nó dừng lại rồi đi vào và chăm chú nhìn Hyomin, ngắm cô thái cà rốt. Nó lại phân vân tại sao cô đến đây, nhất là bây giờ, khi cô đã đính hôn. Toàn bộ chuyện này đối với nó chẳng có vẻ gì hợp lí cả.
Nhưng Hyomin lúc nào mà chẳng làm người ta ngạc nhiên.
Nó tự mỉm cười với mình, nhớ lại cô ngày xưa. Nồng nhiệt, tự nhiên, say đắm – như cách nó vẫn hình dung về hầu hết các nghệ sĩ. Và cô chính xác là thế. Tài năng nghệ thuật của thật đáng ngưỡng mộ. Nó nhớ đã đi xem một số tranh ở các bảo tàng nghệ thuật ở Seoul và nghĩ rằng tác phẩm của cô cũng đẹp như những gì nó nhìn thấy ở đấy.
Mùa hè năm ấy trước khi trở về Busan, Hyomin đã tặng nó một bức tranh. Jiyeon treo bức tranh phía trên lò sưởi phòng khách. Hyomin gọi bức tranh là những giấc mơ trong cô, còn với nó thì bức tranh có vẻ vô cùng gợi cảm. Khi Jiyeon ngắm bức tranh, thường vào lúc tối khuya, nó có thể thấy sự khao khát trong màu sắc và đường nét, và nếu tập trung thật kĩ, nó có thể tưởng tượng ra cô đã nghĩ gì mỗi lúc đưa một nhát cọ.
.........................................
Có tiếng chó sủa ở xa xa, Jiyeon chợt nhận ra nó đã đứng với cánh cửa mở được một lúc lâu. Nó nhanh chóng đóng cửa, quay vào bếp, vừa đi vừa tự hỏi không hiểu cô có để ý nó đi bao lâu không.
" Thế nào rồi?" nó hỏi, thấy rằng cô đã sắp làm xong.
" Ổn cả, ở đây chị gần xong rồi. Bữa tối còn món gì nữa không?"
" Em có ít bánh mì tự làm định ăn kèm luôn."
" Bánh mì tự làm?"
" Của một người hàng xóm," Jiyeon nói khi đặt cái xô vào chậu rửa. Nó mở van nước và bắt đầu rửa cua, cho nước ngập rồi để kệ cho chúng chạy nhốn nháo trong khi nó rửa từng con. Hyomin cầm tách của cô lên và đến xem nó làm.
" Em không sợ bị cua cắp à?"
" Không, chỉ cần cầm đúng như thế này thôi." Nó nói, mô phỏng động tác, và cô mỉm cười, tựa vào bàn bếp, đứng bên nó, uống cạn tách trà. Khi lũ cua đã sẵn sàng, Jiyeon cho chúng vào chiếc nồi trên bếp. Nó vừa rửa tay vừa quay sang nói với cô.
" Chị có muốn ngoài hiên ngồi vài phút không? Cua phải ngâm độ nửa tiếng."
" Được," cô nói.
Nó lau tay rồi cả hai cùng ra hiên. Khi họ ở bên ngoài, Jiyeon búng tay bật đèn, ngồi lên chiếc ghế đu cũ và nhường cho cô chiếc mới. Khi nhìn thấy tách của cô cạn sạch, nó đi vào một lúc rồi trở ra cùng hai tách trà mới cho cô và nó.
" Lúc chị đến em cũng đang ngồi ở đây nhỉ?"
Nó loay hoay tìm tư thế ngồi thoải mái nhất. " Ừ. Đêm nào em cũng ngồi ngoài này, bây giờ đây đã là một thói quen rồi."
" Chị có hiểu tại sao," cô nhìn quanh. " Thế dạo này em làm gì?"
" Chẳng làm gì cả ngoài việc chỉnh sửa ngôi nhà."
" Làm sao em có thể...ý chị là..."
" Suko Yamada."
" Sao cơ?"
Nó mỉm cười. " Ông chủ cũ của em ở miền Đông. Ông ấy tên là Suko Yamada. Do quý mến em vì đã giúp đỡ suốt quãng thời gian dài nên đã hứa tặng em một phần của doanh nghiệp khi ông chết. Một tờ séc đủ lớn để mua và tu sửa căn nhà này."
Cô cười nhẹ. Cả hai ngồi im lặng một lúc, nghĩ về ngày xưa. Hyomin nhấp thêm một ngụm trà.
" Em còn nhớ lần đầu tiên em kể cho chị nghe về nơi này, mình đã lẻn vào đây không?"
Nó gật đầu, và cô nói tiếp:
" Tối hôm đó chị về hơi muộn, khi chị vừa bước vào nhà, bố mẹ chị đã nổi giận. Bố thì đứng trong phòng khách hút thuốc, còn mẹ thì ngồi trên sofa nhìn chăm chăm về phía trước. Chị thề là trông họ nghiêm trọng cứ như thể trong nhà vừa có người qua đời vậy. Đó là lần đầu tiên bố mẹ biết chị rất nghiêm túc với em, tối hôm đó hai mẹ con chị đã nói chuyện với nhau rất lâu. Bà bảo chị, ' Mẹ chắc con nghĩ rằng mẹ không hiểu con đang trải qua cái gì, nhưng mà mẹ hiểu đấy. Chỉ có điều đôi khi tương lai của ta bị điều khiển bởi chuyện chúng ta là ai, chứ không phải ta muốn cái gì.'Chị vẫn nhớ mình đã thật sự đau đớn khi mẹ nói thế."
" Hôm sau chị cũng kể cho em chuyện ấy. Nó cũng khiến em buồn. Em thích bố mẹ chị, nhưng em lại chả hiểu sao họ lại không thích em."
" Không phải họ không thích em. Họ chỉ không nghĩ rằng em xứng đáng với chị thôi."
" Cũng chẳng khác là mấy."
Có nỗi buồn trong giọng nói khi Jiyeon đáp câu đó, và cô biết nó đúng khi cảm thấy như thế. Cô lùa tay vào tóc mình, ngước lên trời cao, vén những lọn tóc xòa trên mặt.
" Chị biết. Có lẽ đó là lí do tại sao dường như giữa chị và mẹ luôn có khoảng cách khi nói chuyện."
" Bây giờ chị thấy sao rồi?"
" Cũng như hồi trước thôi. Rằng điều đó là không đúng, rằng nó không công bằng, rằng: ĐỊA VỊ QUAN TRỌNG HƠN TÌNH CẢM."
Jiyeon mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe câu trả lời của cô nhưng không nói gì.
" Từ mùa hè đó chị vẫn luôn nghĩ về em," cô nói.
" Vậy ư?"
" Tại sao em lại không nghĩ thế?" Cô có vẻ ngạc nhiên thực sự.
" Chị chẳng bao giờ trả lời thư của em."
" Em viết thư cho chị?"
.........................................
END CHAP 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro