Chap 8: Evening I (Tối I)
"Chúng ta có thể bắt đầu lại mọi thứ không?."
"Huh?" Cô nhìn nó một cách đầy tò mò..
"Chị là một trong hai người bạn thân nhất em từng có, Hyomin à. Thế nên, em vẫn muốn chúng ta là bạn bè, kể cả nếu chị có đính hôn hay chỉ lưu lại đây vài ngày chăng nữa. Sẽ thế nào nếu chúng ta lại một lần nữa thử tìm hiểu nhau?"
Hyomin nghĩ về việc đó, nghĩ về việc nên ở lại hay ra đi, và quyết định rằng vì Jiyeon đã biết việc cô đính hôn, có lẽ sẽ ổn thôi. Hay ít nhất thì cũng không sai trái. Cô khẽ cười và gật đầu.
"Được, chị thích thế."
"Tốt, ăn tối nhé? Em biết một chỗ phục vụ món cua ngon nhất thị trấn."
"Nghe hay đấy. Ở đâu?"
"Nhà em. Suốt cả tuần em đã đặt nơm, và em thấy mình đã bắt được vài con mấy ngày trước. Không có vấn đề gì chứ?"
"Không. Nghe tuyệt lắm."
.........................................
Jiyeon mỉm cười và hất ngón tay cái chỉ qua vai. "Tuyệt, chúng ở vụng thuyền. Em sẽ quay trở lại trong vài phút thôi." Hyomin nhìn nó bước đi và nhận thấy sự căng thẳng mà cô cảm nhận khi kể nó nghe chuyện đính hôn đã dần dần nhạt đi. Nhắm mắt lại, cô lùa tay vào tóc mình và để làn gió nhẹ thổi qua đôi mắt. Cô thở ra một hơi và cảm thấy cơ thể mình đã dễ chịu hơn nhiều. Cuối cùng, khi mở mắt, cô nhìn chăm chú vào vẻ đẹp xung quanh mình.
Hyomin luôn thích những buổi tối như thế này, những buổi tối mà mùi hương nhàn nhạt, phảng phất của những chiếc lá thu theo sau cơn gió miền Nam dìu dịu. Cô yêu những hàng cây và âm thanh mà chúng tạo ra, lắng nghe tiếng xào xạc của chúng khiến cô thấy thư thái hơn. Sau một lúc, cô quay về phía Jiyeon và nhìn, nó lúc này trông khác hẳn.
"Chúa ơi, em ấy trông đẹp quá. Kể cả sau ngần ấy thời gian."
Hyomin thấy Jiyeon đang cầm lấy sợi dây thừng và kéo chiếc lồng nối với sợi dây lên nhấc khỏi mặt nước. Nó để cái lồng treo trên mặt nước một lúc rồi lắc cho nước chảy ra gần hết. Sau khi đặt cái lồng lên vụng thuyền, Jiyeon mở nó ra rồi bắt đầu tóm lấy từng con cua, đặt chúng vào một cái xô.
Cô bắt đầu đi bộ về phía Jiyeon, lắng nghe tiếng dế rúc và nhớ lại một bài học thời niên thiếu. Vừa bước đi, cô vừa nhìn quanh và nhận ra mình đã quên mất mọi thứ ở đây thật trong lành và đẹp đẽ biết bao. Qua vai mình, Hyomin nhìn thấy ngôi nhà ở phía xa. Jiyeon đã để vài ngọn đèn sáng, và có vẻ như đó là ngôi nhà duy nhất trong khu vực này có đèn điện. Ở ngoài kia, bên ngoài thị trấn thì không chắc. Hàng ngàn ngôi nhà nông thôn vẫn chưa được hưởng thụ cái xa xỉ này.
.........................................
Hyomin bước lên cầu ra vụng thuyền đang kêu cót két dưới chân, tiếng động nó phát ra như của một chiếc đàn ắc coóc đi ông gỉ sét. Jiyeon liếc nhìn lên, nháy mắt với cô, rồi quay lại kiểm tra lũ cua để chắc chắn chúng đủ lớn. Cô đi đến chiếc ghế đu bên trên cầu ở vụng thuyền và chạm vào nó, lùa tay dọc theo lưng ghế. Cô có thể hình dung ra Jiyeon ngồi đây đọc sách, suy tư hay câu cá,... Chiếc ghế đã cũ mèm và bạc màu mưa nắng, sờ vào có cảm giác thô ráp khiến Hyomin tự hỏi không biết đã bao nhiêu lần Jiyeon ngồi chỗ này một mình và nghĩ gì vào những lúc như thế. Thật là một ý nghĩ kì lạ.
"Đó là chiếc ghế của bố em." Nó nói, không nhìn lên, và cô gật đầu. Cô nhìn lũ dơi trên bầu trời, trong khi lũ ếch nhái đã hòa giọng cùng với lũ dế trong bản hòa ca mà chúng vừa sáng tác nên.
Cô đi đến bên phía kia của cầu ra vụng thuyền, cảm thấy thật gần gũi. Một sự thôi thúc khẩn thiết đã dẫn cô tới đây, nhưng lần đầu tiên trong ba tuần nay, cảm giác ấy đã biến mất. Giờ thì cô chắc chắn mình đến đây vì cần Jiyeon biết, hiểu và chấp nhận việc cô đính hôn, và trong khi nghĩ về việc đó, cô đã nhớ lại những gì họ cùng chia sẻ mùa hè năm ấy. Đầu cúi xuống, cô đi vòng quanh một cách chậm rãi để tìm kiếm cái gì ấy, à phải rồi: "chữ khắc." Jiyeon yêu Hyomin, lồng trong một hình trái tim, được khắc nghệch ngoạc vào cầu ra vụng thuyền vài ngày trước khi cô đi.
.........................................
Một làn gió nhẹ thổi qua phá vỡ sự tĩnh lặng và làm Hyomin ớn lạnh, khiến cô vòng tay quanh thân mình. Cô cứ đứng như thế, lúc thì nhìn dòng chữ khắc, lúc thì nhìn về phía con sông, cho đến khi nghe thấy tiếng Jiyeon đi về phía mình. Cô có thể cảm thấy sự gần gũi của nó, hơi ấm mà nó phả ra.
"Ở đây thật thanh thản" cô nói, giọng như đang mơ.
"Em biết, em rất hay ra đây chỉ để được gần mặt nước. Thật dễ chịu làm sao."
"Chị cũng thế, nếu chị là em."
"Đi thôi, lũ muỗi đang làm thịt em này, mới cả em đói rồi."
Bầu trời trở nên tối đen, Jiyeon tiến về phía ngôi nhà với cô đi ngay bên cạnh. Trong im lặng, tâm trí Hyomin bắt đầu lang thang và cô cảm thấy hơi quay cuồng khi đi theo dọc con đường mòn, tự hỏi không biết Jiyeon nghĩ gì về việc cô ở đây, bản thân cô cũng không chắc hiểu chính mình nghĩ gì nữa. Vài phút sau, khi họ về tới nhà, BeakGu chào đón họ không đúng lúc với cái mũi ướt đầy dãi dớp. Jiyeon xua tay và nó cụp đuôi chạy mất tiêu.
Jiyeon chỉ ra xe cô. "Chị có để lại gì ở đó mà cần mang vào không?"
"Không, chị đã dỡ đồ ra rồi." Giọng Hyomin nghe khác lạ với cả chính cô, cứ như năm tháng bỗng nhiên đã biến mất hết.
"Tốt." Jiyeon nói khi trở lại hiên và bước lên bậc. Nó đặt chiếc xô cạnh cửa, rồi đi trước vào trong, hướng về phía bếp. Căn bếp ở ngay bên phải, rộng và có mùi gỗ mới. Dãy tủ bếp và sàn nhà đều bằng gỗ sồi, còn những cánh cửa sổ thì hướng về phía Đông giúp căn bếp đón được ánh mặt trời rực rỡ vào mỗi buổi sớm. Jiyeon đã tu sửa căn nhà với ý thích của mình chứ không chỉ là dựng lại.
"Em có phiền không nếu chị đi xem xung quanh?"
"Không, chị cứ tự nhiên. Em đã mua vài thứ tạp hóa và vẫn còn để nó ngoài kia."
Mắt họ gặp nhau trong một giây, để rồi khi quay đi, Hyomin biết Jiyeon vẫn sẽ nhìn mình khi cô rời khỏi phòng. Tận sâu trong lòng cô cảm thấy có cái gì đó xao động, quặn thắt lên.
Suốt vài phút sau đó, cô tham quan ngôi nhà, dạo qua các phòng, trông chúng mới tuyệt làm sao. Đến khi cô đi hết các phòng, thật khó có thể nhớ chúng đã từng hoang tàn như thế nào. Cô xuống cầu thang, hướng về phía bếp và thấy gương mặt Jiyeon trông nghiêng. Trong một giây, trông nó lại như xưa, người mà Hyomin từng yêu da diết, và điều ấy khiến cô sững lại một thoáng trước khi đi tiếp. "Khỉ thật," cô nghĩ, "tự chủ đi nào. Phải nhớ là giờ này mày đã đính hôn rồi đấy."
.........................................
END CHAP 8
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro