Chap 7: Afternoon (Buổi chiều)
Những câu hỏi của Jiyeon mang Hyomin về thực tại, làm cô nhận ra điều gì có thể xảy ra nếu cô không cẩn thận. "Không thể để cho mọi việc ra khỏi tầm kiểm soát được." Cô tự nói với bản thân mình. Càng để mọi chuyện kéo dài thì càng khó để giải quyết nó. Và cô không hề muốn đối mặt với sự khó khăn đó.
Nhưng chúa ơi, đôi mắt ấy. Đôi mắt đen dịu dàng ấy.
Cô quay đi và hít một hơi thật sâu, tự hỏi làm sao để bắt đầu đây và cuối cùng cô lên tiếng, giọng có vẻ ổn: "Jiyeon, trước khi em hiểu nhầm, chị phải giải thích đúng là chị muốn gặp lại em, nhưng còn nhiều chuyện hơn thế nữa." Cô dừng lại một giây. "Chị đến vì một lý do. Có một điều chị muốn nói với em."
"Điều gì?"
Cô nhìn ra xa và không trả lời ngay, ngạc nhiên vì tại sao mình lại không thể cất lời ngay được. Trong im lặng, Jiyeon cảm thấy lòng mình chùng xuống. Dù chuyện đó là gì đi nữa, nó có lẽ không phải điều tốt lành. "Chị không biết phải nói thế nào. Chị đã nghĩ mình có thể nói ngay được nhưng bây giờ thì lại không chắc..."
..............................................
Không gian bỗng nhiên xáo động bởi tiếng kêu chói tai của một con gấu mèo và con chó săn BeakGu từ dưới gầm hiên chui ra, sủa loạn. Cả hai quay ra nhìn vụ lộn xộn này và Hyomin thấy may vì có việc đó phân tán chú ý.
"Cậu chàng này của em à?" cô hỏi.
Jiyeon gật đầu, cảm thấy lòng mình thắt lại. "Thật ra đó là một cô nàng. Nhưng đúng, nó hoàn toàn là của em." Cả hai cùng nhìn BeakGu lúc này đang lắc lắc đầu, duỗi mình, sau đó loăng quăng chạy theo tiếng động kia. Mắt Hyomin mở to hơn một chút khi nhìn thấy cái chân bị tật của con chó.
"Chân nó bị sao thế?" cô hỏi, cố trì hoãn thêm thời gian. "Bị xe đâm vài tháng trước. Bác sĩ thú y Jang Woo đã gọi điện hỏi em có muốn nuôi nó không vì chủ nó không muốn nữa. Sau khi chứng kiến chuyện xảy ra, em đoán mình không thể từ chối."
"Lúc nào em cũng tốt như thế," Hyomin nói, cố thư giãn. Cô dừng lại, sau đó nhìn sau lưng Jiyeon về phía ngôi nhà. "Em đã khôi phục lại ngôi nhà thật tuyệt vời. Trông nó rất hoàn hảo, đúng như chị đã biết một ngày nào đó nó sẽ như thế."
Jiyeon quay đầu lại nhìn về phía cùng một hướng với cô, phân vân về đoạn nói chuyện linh tinh này và tự hỏi cô đang giấu diếm điều gì. "Cảm ơn vì lời khen. Em thực sự không biết rằng mình có thể làm lại việc này lần nữa được không."
"Chắc chắn là được," cô nói. Cô biết chính xác Jiyeon cảm thấy thế nào về nơi này. Cô biết nó cảm thấy thế nào về tất cả mọi thứ – hay ít nhất cô đã từng biết, rất lâu trước đây. Và với ý nghĩ đó, cô nhận ra mọi thứ đã thay đổi rất nhiều từ lúc đó. Họ giờ gần như những người xa lạ. Cô thấy điều đó khi nhìn nó. Cô biết tám năm là một khoảng thời gian dài. Quá dài.
..............................................
"Gì thế, Hyomin?" Jiyeon quay sang cô, thuyết phục cô nhìn nó, nhưng cô tiếp tục chăm chú nhìn vào ngôi nhà.
"Có phải chị rất ngu ngốc không?" cô hỏi, gắng mỉm cười.
"Ý chị là sao?"
"Toàn bộ việc này ấy. Tự dưng nhảy bổ đến đây, không biết mình muốn nói gì. Chắc em nghĩ chị điên."
"Chị không điên đâu," nó nhẹ nhàng nói. Vươn tay ra nắm tay cô, và cô để nó cầm tay khi họ đứng bên nhau. Nó tiếp tục:
"Dù em không biết đó là chuyện gì, nhưng em biết nó rất khó khăn với chị. Tại sao chúng ta không đi dạo một lát nhỉ?"
"Như trước kia ư?"
"Tại sao không? Em nghĩ một cuộc đi dạo sẽ có ích cho cả hai chúng ta."
Hyomin hơi do dự nhìn về phía cửa trước nhà Jiyeon. "Em có phải nói cho ai biết không?"
Nó lắc đầu.
"Chẳng có ai phải thông báo cả. Ở đây chỉ có em và BeakGu thôi."
Dù Hyomin hỏi như vậy nhưng cô cũng nghĩ rằng không có ai khác và cô không biết nên tiếp nhận chuyện này thế nào. Việc đó khiến cho cô càng khó mở lời. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu thật sự có một ai đó. Cả hai bắt đầu đi về phía con sông và rẽ vào một con đường nhỏ gần bờ sông. Cô buông tay Jiyeon ra, làm nó ngạc nhiên, rồi đi trước nó, giữ một khoảng cách đủ xa để họ không thể tình cờ chạm vào nhau được.
..............................................
Jiyeon nhìn Hyomin. Cô vẫn rất xinh đẹp với mái tóc dày, đôi mắt dịu dàng và cách cô di chuyển với vẻ duyên dáng như thể đang lướt đi. Trước đây, Jiyeon đã từng thấy rất nhiều người đẹp, nhưng trong tâm trí của nó, họ vẫn thiếu một nét gì đó mà nó mong đợi. Vẻ thông minh, tự tin, sự say mê với tâm hồn mạnh mẽ có thể truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh. Hyomin sở hữu những nét đó, nó biết thế, và lúc này đây họ đi dạo, nó lại một lần nữa cảm nhận thấy chúng đâu đó bên dưới vẻ bề ngoài. " Một bài thơ sống" – đó là từ luôn xuất hiện trong tâm trí Jiyeon khi nó cố gắng mô tả cô cho những người khác.
"Em về đây được bao lâu rồi?" cô hỏi khi con đường nhường chỗ cho một ngọn đồi cỏ nhỏ.
"Từ tháng Mười một năm ngoái. Em làm việc ở miền Đông suốt tám năm rồi trở về đây."
"Em có vui khi được về nhà không?"
"Có chứ, cội nguồn em ở đây. Đây là nơi em phải có mặt." Nó ngừng lại. "Thế còn chị?" Jiyeon hỏi thật nhẹ, ngờ rằng sắp phải nghe điều xấu nhất.
Một lúc lâu sau, Hyomin mới trả lời. "Chị đã đính hôn."
Jiyeon nhìn xuống khi cô nói điều ấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi lả đi. Ra là thế. Đó là điều cô cần nói với nó.
"Chúc mừng chị," cuối cùng nó cũng nói, tự hỏi không biết giọng mình nghe thuyết phục đến đâu. "Khi nào thì đến ngày cưới?"
"Ba tuần nữa kể từ thứ Bảy này. Ji Sub không muốn tổ chức đám cưới vào tháng Mười một."
"Ji Sub?"
"So Ji Sub. Hôn phu của chị."
..............................................
Jiyeon gật đầu, không ngạc nhiên. Gia đình So là một trong những gia đình có thế lực và tầm ảnh hưởng lớn miền Nam. Kiếm tiền từ bông. Không như bố nó, cái chết của ngài So Suk Jin đã chiếm hết cả ba phần tư trang nhất trên báo. "Em có nghe nói về họ. Bố anh ta đã xây dựng được một doanh nghiệp khá đồ sộ. Ji Sub có tiếp quản doanh nghiệp của bố không?"
Hyomin lắc đầu. "Không, anh ấy là luật sư. Anh ấy có văn phòng luật riêng trên phố."
"Với cái tên ấy hẳn anh ta rất bận rộn."
"Rất bận. Anh ấy làm việc nhiều lắm."
Jiyeon nghĩ nó nghe thấy điều gì đó trong giọng nói của cô và câu hỏi tiếp theo đến một cách rất tự nhiên.
"Anh ta đối với chị có tốt không?"
Cô không trả lời ngay, cứ như thể đang lần đầu tiên xem xét câu hỏi này và rồi:
"Có. Anh ấy là người tốt, Jiyeon. Em hẳn sẽ thích anh ấy."
Giọng nói Hyomin có vẻ xa xăm khi cô trả lời hoặc có thể chỉ do Jiyeon tưởng tượng. Nó tự hỏi có phải đầu óc mình đang tự lừa dối chính bản thân.
"Bố em thế nào?" cô hỏi.
Jiyeon bước vài bước trước khi trả lời. "Ông mất đầu năm trước, ngay sau khi em về."
"Chị rất tiếc," cô nói nhẹ nhàng, biết ông có ý nghĩa rất lớn với Jiyeon.
Nó gật đầu, và cả hai đi trong lặng lẽ một lúc.
..............................................
Họ lên đến đỉnh đồi và dừng lại. Cây sồi ở xa xa, với vầng dương rực màu da cam sau nó. Khi đăm đăm nhìn về phía ấy, Hyomin có thể cảm thấy mắt Jiyeon đang ngắm nhìn mình.
"Thật nhiều kỉ niệm ở đó."
Cô mỉm cười. "Chị biết. Em còn nhớ ngày chúng ta ở đấy không?"
"Có, đôi khi." Nó trả lời. "Thường là khi em đi trên đoạn đường này. Giờ thì cái cây đang đứng trên đất của em đấy."
"Em mua à?"
"Em chỉ không thể nào chịu nổi nếu phải nhìn thấy nó biến thành mấy cái tủ bếp thôi."
Cô cười nhẹ trong hơi thở, cảm thấy vui lạ lùng về điều đó. "Em có còn đọc thơ không?"
Nó gật, "Có, em chẳng bao giờ ngừng cả."
"Em có biết không, em là nhà thơ duy nhất chị từng gặp đấy."
"Em không phải nhà thơ. Em đọc, nhưng chẳng viết được câu nào cả. Em đã thử rồi."
"Em vẫn là nhà thơ đối với chị, Park Jiyeon ạ." Giọng cô mềm đi. "Chị vẫn rất hay nghĩ về lần đó. Đó là lần đầu tiên có người đọc thơ cho chị nghe. Thật ra thì là lần duy nhất."
Lời nhận xét của Hyomin khiến cả hai trôi về quá khứ và nhớ lại trong lúc họ chầm chậm đi về phía ngôi nhà theo một con đường mòn mới chạy gần vụng thuyền. Mặt trời xuống thấp dần và trở nên vàng hơn. Jiyeon hỏi:
"Vậy chị sẽ ở lại bao lâu?"
"Chị chưa biết. Không lâu. Có thể đến mai hoặc ngày kia."
"Chồng chưa cưới của chị đi công tác ở đây à?"
Cô lắc đầu. "Không, anh ấy vẫn ở Ulsan."
Jiyeon nhướng mày, mở to mắt. "Anh ta có biết chị ở đây không?"
Cô lại lắc đầu và chậm rãi đáp lời. "Không. Chị bảo anh ấy là chị đi tìm đồ cổ. Anh ấy sẽ không hiểu tại sao chị đến đây đâu."
Jiyeon hơi ngạc nhiên với câu trả lời của cô. Đến thăm là một chuyện, nhưng sẽ hoàn toàn là chuyện khác nếu giấu chồng chưa cưới sự thật.
"Chị không cần phải đến đây để nói với em chị đã đính hôn. Chị có thể viết thư cho em hay thậm chí gọi điện cũng được."
"Chị biết nhưng vì một số lý do chị phải trực tiếp làm việc này"
"Tại sao?"
Hyomin ngập ngừng. "Chị không biết..." cô nói, tụt lại đằng sau một chút. Tiếng sỏi kêu răng rắc dưới chân cả hai khi họ lặng lẽ bước bên nhau trong im lặng. Cuối cùng Jiyeon hỏi:
"Hyomin, chị có yêu anh ta không?"
Cô trả lời ngay lập tức. "Có, chị yêu anh ấy."
Những từ ấy khiến Jiyeon đau lòng. Nhưng lại một lần nữa, nó nghĩ mình nghe thấy gì đó trong thanh âm của cô, cứ như thể cô đang nói để tự thuyết phục mình vậy. Nó dừng lại và nhẹ nhàng nắm hai vai cô trong tay, hướng mặt cô lên đối diện nó. Ánh nắng đang nhạt đần phản chiếu trong mắt cô khi nó nói.
"Nếu chị hạnh phúc, Hyomin à, và chị yêu anh ta, em sẽ không cố để giữ chị lại. Nhưng nếu có một phần nào đó trong chị chưa chắc chắn, thì đừng nên quyết định. Đây không phải là hành trình chị có thể đi nửa vời."
Câu trả lời của cô đến gần như quá nhanh.
"Chị đang quyết định đúng, Jiyeon."
Nó nhìn thẳng vào mắt Hyomin như thể để tìm được niềm tin vào câu trả lời của cô. Rồi nó gật đầu và cả hai lại tiếp tục bước đi. Sau một lúc nó nói, "Em đang làm mọi sự khó khăn với chị, phải không?"
Cô hơi mỉm cười. "Không sao. Chị thật sự không thể trách em."
"Em xin lỗi."
"Đừng, chẳng có lí do gì để xin lỗi cả. Chị mới là người cần xin lỗi. Đáng lẽ ra chị nên viết thư thì hơn."
Jiyeon lắc đầu. "Nói thật là em vẫn vui vì chị đã đến. Bất chấp mọi thứ. Thật tốt khi được gặp lại chị."
"Cảm ơn em, Jiyeon"
"Hyomin à, chúng ta có thể bắt đầu lại mọi thứ không?"
..............................................
END CHAP 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro