Chap 5: Ghosts II (Những bóng ma II)
Jiyeon thức dậy lúc 5 giờ và như thường lệ chèo thuyền độc mộc khoảng một tiếng ngược lạch Haman. Khi chèo xong, nó thay một bộ đồ làm việc, nướng lại mấy chiếc bánh qui từ hôm trước, vớ lấy ít táo và xử lý sạch bữa sáng với hai tách cà phê sữa nóng hổi.
Nó lại ra hàng rào, tiếp tục công việc sửa chữa. Lúc ấy đang là thu muộn, nhưng nhiệt độ lên đến hơn 26 độ C. Đến khoảng trưa thì Jiyeon cảm thấy nó gần như kiệt sức và cần nghỉ giải lao. Nó ăn trưa ở con lạch vì muốn ngắm lũ cá đuối nhảy lên. Nó thích nhìn chúng nhảy lên ba hay bốn lần xuyên qua không khí trước khi lại biến mất vào dòng nước lợ. Kí ức chợt tràn về. Cuối cùng thì Hy đã đúng với cả hai dự đoán. Nó với Hyomin đã yêu nhau và cũng đã chia tay, nhưng đó không phải tại Hyomin mà vì bố mẹ cô ấy. Gần như cả mùa hè đó cô đã phải viện lí do nói dối bố mẹ mỗi khi họ muốn gặp nhau. Không phải vì bố mẹ cô không thích nó – chỉ là vì nó thuộc một tầng lớp khác, quá nghèo, họ sẽ không bao giờ đồng tình khi con gái họ có mối quan hệ nghiêm túc với ai đó như nó, sống bằng đồng lương bèo bọt 500 won mỗi giờ.
***** FLASHBACK *****
"Chị chẳng quan tâm bố mẹ nghĩ gì đâu, chị yêu em và luôn luôn như vậy" cô sẽ nói thế. "Mình sẽ tìm ra cách để ở bên nhau."
Nhưng rốt cuộc họ đã không thể. Đến đầu tháng Chín, khi nhận được giấy báo đỗ đại học cô đã chẳng còn lựa chọn nào khác là quay về với gia đình ở Busan. "Chỉ có mùa hè này là đã kết thúc thôi, Hyomin, chứ không phải chúng ta" nó nói hôm buổi sáng cô đi. "Chúng ta không kết thúc." Nhưng họ đã kết thúc. Vì một lý do nào đó Jiyeon không thể giải thích cho những lá thư không bao giờ có hồi âm của mình.
Cuối cùng, nó quyết định rời xa Mukdong để thoát khỏi hình bóng cô trong tâm trí và cũng vì việc kiếm sống ở Mukdong lúc này vô cùng khó khăn. Nó đi đến Sokcho đầu tiên và làm ở một bến tàu trong 6 tháng trước khi chuyển tới Daegu vì nó nghe đồn kinh tế ở đó khá hơn. Sau cùng, nó tìm được công việc ở một bãi phế liệu, phân loại sắt vụn ra khỏi hàng trăm thứ linh tinh khác. Dĩ nhiên, công việc khá nặng nhọc nhưng nhờ những năm tháng làm việc ở kho gỗ cùng bố mình đã dạy cho nó được tính kiên nhẫn cần thiết. Công việc này không những giúp đầu óc Jiyeon khỏi nhớ đến Hyomin suốt cả ngày mà còn một điều gì đó nó muốn làm. Thái độ đó làm ông chủ của nó, một người gốc Nhật tên là Yamada rất hài lòng.
Nó vẫn tiếp tục nghĩ về Hyomin, nhất là về đêm. Nó viết thư cho cô mỗi tháng một lần nhưng không bao giờ nhận được hồi âm. Để rồi nó viết lá thư cuối cùng tự buộc mình chấp nhận sự thật rằng mùa hè năm ấy là điều duy nhất họ chia sẻ với nhau. Dẫu thế, nó vẫn nhớ đến cô, 2 năm kể từ lá thư cuối cùng, Jiyeon đến Busan với hy vọng được gặp lại cô. Nó đến nhà cô thì biết rằng cô đã chuyển đi, những người hàng xóm hay tổng đài cũng chẳng có chút manh mối nào về chỗ ở mới của gia đình cô. Chuyến đi đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó đi tìm cô.
.................................
Jiyeon làm việc cho Yamada suốt ba năm sau đó. Lúc đầu, nó chỉ là một trong mười ba người làm nhưng theo thời gian, nó được thăng chức. Đến năm 1974, nó đã nắm bắt thành thạo việc kinh doanh, điều hành toàn bộ qui trình, đàm phán hợp đồng và quản lí một nhóm gần bốn mươi người. Bãi phế thải ấy trở thành nhà kinh doanh rác kim loại lớn nhất phía Đông.
Trong khoảng thời gian ở Daegu, mỗi năm một lần vào dịp Giáng sinh Jiyeon lại về thăm bố mình. Họ thường đi câu cá và ngồi nói chuyện với nhau hay đôi khi họ làm một chuyến ra bờ biển để cắm trại trên Bãi ngoài gần Tongyoung. Vào tháng 11 năm 1975, khi ấy nó đã 22 tuổi, cuộc chiến tranh hai miền nổ ra. Do gần ở biên giới tranh chấp nên Daegu bị ảnh hưởng nặng nề, tất nhiên là cả xưởng rác kim loại cũng không phải ngoại lệ. Khi mà hầu hết người làm đều bỏ đi thì nó vẫn ở lại giúp Yamada chèo lái suốt mười bốn tháng đạn lạc ấy. Vì thế, Yamada rất quí trọng Jiyeon, ông muốn nhận nó làm con nuôi. Nhưng nó từ chối. Nó không muốn mang ơn ai đó quá nhiều.
Ba tháng sau khi cuộc chiến khép màn, Yamada qua đời do tuổi già. Ông ta để lại một bức thư cảm ơn Jiyeon vì những gì nó đã làm, cùng một bản sao chứng nhận cho phép nó hưởng mấy phần trăm của bãi phế thải khi nó bị đem ra bán. "Ta không thể có đuợc như bây giờ nếu thiếu con" Lá thư viết "Con là người đâu tiên và cũng là duy nhất thích hợp với công việc này. Hãy sống thật tốt" Được mấy hôm, luật sư ở Daegu đại diện cho Yamada tới gặp nó. Công ty cũng đã bị bán và Jiyeon nhận được một tờ séc gần hai mươi triệu won. Vì một lý do nào đó, nó thờ ơ đến kì lạ với số tiền này.
.................................
Một tuần sau đó, nó quay lại Mukdong và mua ngôi nhà năm xưa. Nó còn nhớ đã đưa bố về, chỉ cho ông thấy những gì nó sắp sửa làm, chỉ ra những thay đổi dự định thực hiện. Bố nó có vẻ yếu, khò khè thở và ho suốt mỗi lần dạo bước. Nó đã rất lo lắng nhưng ông trấn an nó bằng cách bảo rằng cứ yên tâm vì đó chỉ là một cơn cảm cúm thông thường mà thôi. Chưa đầy một tháng sau thì ông qua đời vì bệnh viêm phổi và được chôn cất cạnh vợ tại nghĩa trang địa phương. Nó suy sụp và khóc như mưa trước mộ ông suốt lễ tang. Thời gian qua đi, Jiyeon vẫn cố gắng thường xuyên ghé qua bố mình, để lại ít hoa, thỉnh thoảng nó để lại một tờ giấy nhắn nhủ và cầu nguyện cho ông được lên thiên đàng với mẹ nó, nó cầu nguyện cho người đàn ông đã dạy nó tất cả những điều quan trọng trong đời.
***** END FLASHBACK *****
Sau khi xong việc, Jiyeon quay vào nhà. Hành xóm của nó, Kang So Young, đã chờ sẵn để cảm ơn bằng ba ổ bánh mì nhà làm, ít bánh bích qui. Chồng bà đã chết trong cuộc chiến, để lại bà với hai đứa con cùng một ngôi nhà rách nát, tồi tàn. Mùa đông đang đến, nó đã dành ít ngày ở chỗ bà để sửa mái nhà, thay mấy chỗ cửa sổ bị vỡ và gắn lại các cửa sổ khác, sửa cả lò sưởi cũ cho bà. Hy vọng như vậy đủ ấm để qua nổi mùa đông.
Khi bà ta quay về, Jiyeon mau chóng đi tắm vòi sen, xong xuôi tìm một chai bia Cass và vớ cuốn sách Thời thơ ấu của Maxim Gorki, cuối cùng đến ngồi dưới mái hiên.
***** FLASHBACK *****
Hyomin vẫn không thể tin được điều ấy, kể cả khi đã nắm bằng chứng trong tay.
Nó ở trong một tờ báo ở nhà bố mẹ cô vào chủ nhật cách đây ba tuần. Cô ra bếp để pha một tách cà phê và khi trở ra bàn bố cô mỉm cười chỉ tay vào một bức hình nhỏ. "Còn nhớ cái này không?"
Ông đưa cô tờ báo, sau cái liếc nhìn thờ ơ đầu tiên, có cái gì đó trong tấm ảnh đập vào mắt khiến cô nhìn kĩ hơn. "Không thể nào" cô thì thầm và khi bố cô nhìn cô đầy tò mò, cô lờ ông đi, ngồi xuống, đọc bài báo mà không nói thêm lời nào. Cô lờ mờ nhớ khi ấy mẹ đã đi đến bàn và ngồi đối diện cô. Lúc cô đặt tờ báo sang một bên, cô thấy bà nhìn mình chăm chú bằng vẻ mặt giống hệt bố cô ngay trước đó. "Con có làm sao không?" Mẹ cô hỏi "mặt con nhìn tái xanh kìa" cô không trả lời ngay, hay đúng hơn là không thế cất thành tiếng. Tay cô đang run lên bần bật. Đó chính là lúc mọi thứ bắt đầu.
"Vậy là nó sẽ kết thúc ở đây, theo cách này hay cách khác." cô lại thì thầm. Cô gấp mảnh báo lại để chỗ cũ, nhớ lại rằng hôm đó cô đã mang theo tờ báo rời khỏi nhà bố mẹ để có thể cắt bài báo ấy ra. Đêm đó, Hyomin đọc lại trước khi ngủ, cố hiểu cho được sự tình cờ lạ kì này và sáng hôm sau lại đọc lại cứ như thể để chắc chắn toàn bộ chuyện này không phải là chiêm bao. Và giờ đây, sau ba tuần với bao nhiêu cuộc đi bộ dài một mình, sau ba tuần tâm trí rối bời, nó là lý do cô đến đây.
***** END FLASHBACK *****
Tất cả những ai quan tâm đến tình trạng bất thường của Hyomin đều được một câu trả lời rằng cô đang bị stress. Đó mà một lý do biện hộ hoàn hảo, tất cả mọi người đều thông cảm với cô, kể cả Ji Sub. Chính vì đó mà anh đã không ngăn cản khi cô nói rằng muốn đi xa vài ngày để giải stress. Những dự định đám cưới lúc nào cũng làm con người ta nhức đầu, mệt mỏi. Gần năm trăm khách đã được mời, kể cả thủ trưởng của anh, một nghị sĩ và một đại sứ Trung Quốc. Quá nhiều, cô cho là vậy. Nhưng đó là vì đám cưới của họ quá nổi tiếng, nó đã được tất cả mọi người biết tới từ mấy tháng trước, khi họ hẹn ước với nhau.
Có đôi lúc cô uớc rằng mình có thể chạy thật xa cùng Ji Sub để có đám cưới thật nhẹ nhàng, yên tĩnh nhưng cô biết rằng anh sẽ không đồng ý, bởi một lẽ dĩ nhiên của tất cả những người chính trị gia như anh. Họ luôn muốn làm tâm điểm của dư luận. Cô lại hít một hơi thật sâu rồi đứng lên. "Hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ" cô tự nhủ, sau đó cầm đồ đạc lên rồi đi ra cửa. Cô đi xuống cầu thang. Người quản lý mỉm cười khi Hyomin đi ngang qua và cô có thể cảm thấy ánh mắt ông ta dõi theo khi cô đi ra chỗ ô tô. Trườn vào sau vô lăng, nhìn vào mình trong gương lần cuối, sau đó nổ máy và rẽ phải vào phố Pyong.
.................................
END CHAP 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro