Chap 4: Ghosts I (Những bóng ma I)
Từ đó, mọi sự quay cuồng hệt như lốc xoáy. Ngày hôm sau họ lại gặp nhau, hôm sau nữa cũng thế và chẳng bao lâu thì họ đã chẳng thể xa rời. Trừ chủ nhật khi Jiyeon phải đến nhà thờ, sáng nào nó cũng cố làm việc của minh càng nhanh càng tốt rồi đi thẳng đến công viên Gimhae, nơi Hyomin đang chờ nó. Vì cô là người mới đến và chưa từng sống ở một thị trấn nhỏ nên họ dành cả ngày làm những việc mà đối với cô còn hoàn toàn mới lạ. Jiyeon dạy cô cách mắc mồi câu, câu cá vược miệng rộng ở vùng nước nông và dẫn cô thám hiểm vùng xa xôi của rừng Jinju. Họ cùng đi thuyền và ngắm giông tố mùa hè, nó cảm thấy cứ như thể họ luôn biết nhau từ trước.
Jiyeon cũng học được nhiều điều. Ở buổi khiêu vũ của thị trấn trong kho thuốc lá, chính cô đã dạy nó nhảy điệu Van và điệu Charleston đúng cách, dĩ nhiên họ có vấp trong mấy bài đầu nhưng sự kiên nhẫn của cô và nó cuối cùng đã được đền đáp, họ nhảy với nhau cho đến khi hết nhạc. Rồi nó tiễn cô về tới tận nhà và khi họ dừng lại trước hàng hiên chần chừ nói lời tạm biệt, nó đã hôn Hyomin lần đầu tiên, tự hỏi tại sao mình lại chờ dợi lâu đến thế. Và rồi, nó dẫn cô đến căn nhà gỗ ọp ẹp bên bờ sông ấy, chỉ cho cô xem tình trạng suy sụp của căn nhà mà bảo cô rằng một ngày nào đó nó sẽ là chủ và chắc chắn một cuộc sửa sang là chuyện sẽ đến trong tương lai. Họ dành hàng giờ đồng hồ tâm sự cùng nhau, nói về những ý tưởng, về thế giới và rồi vào một đêm ẩm ướt tháng Tám, họ không còn trong trắng như xưa nữa, chuyện ấy đã diễn ra. Thế nhưng điều gì phải tới cũng ập đến.
"Những chuyện tình mùa hè bắt đầu với tất cả các kiểu nguyên do, nhưng khi mọi thứ kết thúc chúng đều có một điểm chung. Chúng là những ngôi sao băng, một khoảnh khắc tuyệt vời của ánh sáng thiên đường, ánh nhìn thoáng qua của sự vĩnh cửu, và chỉ trong nháy mắt đã biến mất..."
Ba tuần sau, Hyomin ra đi mang theo cả một phần của Jiyeon và phần còn lại của mùa hè ấy. Nó nhìn cô rời khỏi thị trấn vào một buổi sáng sớm mưa gió qua đôi mắt đỏ quạu do hôm trước suốt đêm không ngủ, rồi về nhà đóng một túi hành lý lớn. Suốt tuần sau đó, nó ở một mình trên đảo Goheung.
............................
8 năm sau...
Đó là vào những ngày đầu tháng Mười năm 1978, Jiyeon đang ngắm mặt trời chìm dần từ hàng hiên bao quanh ngôi nhà kiểu trang trại của nó. Nó thích ngồi đây ngắm ánh hoàng hôn lúc buổi chiều tà, nhất là sau khi đã làm việc vất vả cả ngày, chìm vào những mạch suy nghĩ mong lung, lang thang vô hướng. Đó là cách thư giãn mà nó học được từ người cha của mình.
Nó đặc biệt thích nhìn hàng cây và bóng chúng phản chiếu dưới dòng sông. Buổi tối trôi qua vẫn ấm áp, dễ chịu như thế, những đám mây cứ chậm rãi trôi trên nền trời sẫm tối bên bờ biển và lấp lánh bạc dưới ánh sáng trăng. Lắng nghe tiếng ve cùng những chiếc lá cứ xào xạc trước những đợt gió, tận hưởng những âm thanh tự nhiên, lặng lẽ, tĩnh mịch nhưng không u sầu, Jiyeon cảm thấy rằng chúng quan trọng hơn những nhà lầu, xe hơi, những chiếc máy tính hay tòa nhà xa hoa. Uống nốt cốc trà vừa nãy rót, nó đi vào nhà, tìm một cuốn sách và bật đèn cổng trên lối quay trở ra. Sau khi lại ngồi xuống nó nhìn cuốn sách, một cuốn sách đã cũ, lớp bìa sờn rách, các trang sách ố bùn và nước. Đó là tập Lá cỏ của Walt Whitman, chà lớp bìa sách, lau một chút cho đỡ bụi. Từ từ, cẩn thận Jiyeon mở ra một trang ngẫu nhiên và đọc những dòng chữ trước mắt mình:
Giờ khắc của ngươi đây, hỡi linh hồn,
Bay tự do vào phi ngôn thế giới,
Sách vở, nghệ thuật rời xa,
Bài học đã xong, ngày tháng xóa nhòa,
Hoàn toàn tiến lên phía trước,
Lặng câm, chăm chú, trầm ngâm,
Về chủ đề ngươi yêu thích nhất,
Về đêm, về cái chết,
Về giấc ngủ, và về những vì sao.
Nó mỉm cười với mình. Vì lý do nào đó, Whitman luôn làm nó nhớ về thị trấn Mukdong này, và nó vui vì mình đã trở lại. Nhưng khi nghĩ về Mukdong, có vẻ như nó chỉ nhớ mỗi mùa hè cuối cùng ấy, mùa hè họ đã ở bên nhau. Những kí ức khác chỉ đơn giản là mảnh vụn rải rác đây đó về việc trưởng thành, và rất ít mảnh, nếu không muốn nói là không có mảnh nào, gợi lên cảm xúc.
Thị trấn Mukdong này bây giờ đã bị ám. Ám bởi bóng ma của kí ức về Hyomin. Mỗi khi ngang qua công viên Gimhae nơi họ thường lui tới, nó đều nhìn thấy cô. Hoặc cô đang ngồi trên chiếc ghế dài, hoặc đang đứng cạnh cổng, luôn mỉm cười, mái tóc hạt dẻ nhẹ nhàng chạm vai, đôi mắt có màu nâu nhạt. Đêm đêm khi ngồi dưới hàng hiên cùng cây ghi ta, nó nhìn thấy cô bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe khi nó chơi những bản nhạc thời thơ ấu.
Jiyeon cũng cảm thấy tương tự thế khi đến hiệu thuốc Chilgok, hay đến rạp chiếu bóng Jecheon, hay kể cả chỉ tha thẩn đi xuống phố. Nhìn đâu nó cũng chỉ thấy hình ảnh cô, thấy những gợi nhớ đến cô. Nó biết như thế là kì quặc. Lắc lắc cái đầu, và khi hình ảnh cô dần mờ đi, nó trở về với Whitman. Nó đọc sách khoảng một tiếng, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn lũ gấu mèo và chồn ô pốt nhốn nháo phía ngoài nhánh sông. Đến chín rưỡi nó gập sách lại, đi lên gác vào phòng ngủ, viết vào nhật ký cả những quan sát cá nhân và công việc mà nó đã hoàn thành với ngôi nhà. Bốn mươi phút sau, nó đã ngủ.
............................
Cùng tối đó, ở cách xa một trăm ba mươi dặm, Hyomin đang ngồi một mình trên chiếc ghế trên hiên nhà cha mẹ cô, chân bắt chéo. Chỗ ngồi này hơi ẩm do trước đấy có mưa to và buốt lạnh, nhưng giờ mây đen đã tản đi, cô nhìn xuyên qua mây về phía những ngôi sao, tự hỏi liệu có phải mình đã quyết định đúng. Đã nhiều ngày nay, cô khổ sở với câu hỏi này - và tối nay còn khổ sở hơn – nhưng cuối cùng, cô biết mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu để cơ hội này tuột khỏi tay.
Ji Sub không biết lý do thực sự khiến sáng hôm sau cô ra đi. Tuần trước đó, cô đã tỏ ý cho anh biết có thể cô sẽ muốn đến một số cửa hàng bán đồ cổ gần bờ biển.
"Chỉ vài ngày thôi", cô nói, "với lại em cần một khoảng thời gian để lên kế hoạch đám cưới." Hyomin cảm thấy mình nói dối hơi tệ, nhưng biết mình không thể nào kể cho anh nghe sự thật. Việc cô đi chẳng có liên quan gì tới anh và sẽ không công bằng khi đòi hỏi anh phải hiểu.
Chặng đường đi từ Ulsan khá dễ dàng, chỉ mất hơn ba tiếng một chút, chưa đến mười hai giờ cô đã đến nơi. Cô làm thủ tục nhận phòng ở một nhà trọ nhỏ trên phố, về phòng dỡ va li ra, treo váy áo vào tủ quần áo và cho tất cả những thứ còn lại vào ngăn kéo. Cô ăn trưa nhanh và hỏi người hầu bàn đường đến cửa hàng đồ cổ gần nhất, rồi dành vài đồng hồ sau đó mua sắm. Đến bốn rưỡi, cô đã về phòng.
Cô ngồi lên mép giường, nhấc điện thoại lên gọi cho Ji Sub. Anh không thể nói dài được, đến giờ làm việc của anh tại tòa nhà, nhưng trước khi họ gác máy cô cho anh số điện thoại chỗ cô đang nghỉ và hứa hôm sau sẽ gọi. Tốt, cô nghĩ khi gác máy. Cuộc nói chuyện thường lệ, không có gì khác thường. Không có gì khiến anh có thể nghi ngờ.
Tới thời điểm này, cô đã quen anh được gần ba năm, họ gặp nhau lần đầu năm 1975 khi xính mích giữa hai miền Triều Tiên nổ ra. Tất cả đều làm phần việc của mình và cô xung phong làm ở bệnh viện dưới phố. Ở đó, người ta cần cô và đánh giá cô rất cao, nhưng công việc khó khăn hơn cô tưởng. Khi những làm sóng quân nhân trẻ bị thương đầu tiên tràn đến, cô đã phải dành cả ngày bên những người đàn ông bị thương và những cơ thể nát nhừ. Khi Ji Sub, với tất cả vẻ quyến rũ thanh thoát của anh, đến làm quen với cô ở một buổi tiệc Giáng sinh, cô thấy chính xác ở anh điều mình cần: một người có niềm tin về tương lai và một sự hóm hỉnh xua tan mọi sợ hãi ở cô.
Anh đẹp trai, thông minh và quyết đoán, một luật sư thành đạt lớn hơn cô tám tuổi, anh theo duổi công việc của mình với niềm say mê và không chỉ thắng các vụ án mà còn tự tạo được cho mình tên tuổi. Hyomin hiểu sự sôi nổi khi theo đuổi thành công ở anh vì cha cô và hầu hết những người cô gặp trong cái vòng tròn giao tiếp xã hội của cô cũng đều như thế. Cũng như họ, anh đã được nuôi dạy như thế và trong hệ thống địa vị xã hội ở miền Nam, tên gia đình và các thành tựu thường là điều đáng quan tâm nhất trong hôn nhân. Trong một số trường hợp, đó là thứ duy nhất được xét đến.
Mặc dù đã lặng lẽ nổi loạn chống lại ý tưởng này từ khi còn nhỏ và từng hẹn hò với vài người chỉ dùng từ liều lĩnh mới miêu tả được, cô vẫn thấy chính mình bị lôi cuốn bởi cái kiểu thoái mái của Ji Sub và đã dần dần yêu anh. Mặc dù phải làm việc suốt nhiều giờ dài dằng dặc, anh rất tốt với cô. Anh là một quý ông, vừa chín chắn vừa có trách nhiệm. Ở bên anh, cô thấy an toàn và biết rằng anh cũng yêu cô, và đó là lý do tại sao cô chấp nhận lời câu hôn của anh.
Nghĩ về những điều này, cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã có mặt ở đây, cô biết mình nên thu xếp hành lý và ra đi trước khi đổi ý. Cô từng làm thế một lần trước đây, rất lâu rồi, và nếu bây giờ cô ra đi, cô chắc mình sẽ không bao giờ có đủ sức mạnh để quay trở lại nữa. Cô cầm ví lên, chần chừ và gần như đã bước ra cửa. Nhưng sự tình cờ đã đẩy cô đến đây, và cô lại đặt ví xuống, lại nhận ra rằng nếu bây giờ từ bỏ, cô sẽ luôn luôn phải thầm hỏi điều gì lẽ ra đã có thể xảy ra. Và cô không nghĩ mình có thể sống với điều đó.
Cô vào buồng tắm và bắt đầu tắm. Sau khi kiểm tra nhiệt độ nước, cô tới chỗ bàn trang điểm, vừa đi vừa tháo đôi hoa tai bạc. Cô tìm túi đồ trang điểm của mình, mở và lấy ra một chiếc dao cạo, một bánh xà phòng, rồi cởi quần áo trước chiếc tủ gương.
Từ nhỏ, cô đã được khen là xinh đẹp, và khi cởi hết đồ, cô ngắm mình trong gương. Cơ thể cô rắn chắc và có tỉ lệ hoàn hảo, bộ ngực tròn mềm mại, bụng phẳng, chân thon, làn da trắng mịn màng. Lấy dao cạo và xà phòng, cô lại vào phòng tắm, tắt vòi nước, đặt khăn tắm ở một chỗ có thể với tới và thận trọng bước vào bồn.
Cô thích cảm giác thư giãn khi tắm bồn, trườn sâu hơn dưới lớp nước. Ngày hôm đó khá dài, lưng cô đau nhức nhưng cô vui vì đã kết thúc vụ đi mua sắm nhanh chóng. Cô với lấy bánh xà phòng, xát cho sủi bọt rồi bắt đầu cạo lông chân. Vừa cạo cô vừa nghĩ tới bố mẹ mình và những gì họ có thể nghĩ về hành động của cô. Đương nhiên, họ sẽ không đồng tình, nhất là mẹ cô. Mẹ cô chưa bao giờ chấp nhận sự thật đã xảy vào mùa hè họ ở đây, và bây giờ cũng sẽ không chấp nhận, dù lý do cô đưa ra là gì đi nữa.
Hyomin ngâm nước thêm một lúc lâu trong bồn nước trước khi đi ra và lau khô người. Cô đến bên tủ quần áo và tìm một chiếc váy, cuối cùng chọn được một chiếc dài màu vàng xẻ cổ hơi sâu, kiểu váy phổ biến ở miền Nam. Cô chui vào chiếc váy và nhìn vào gương, quay từ bên này sang bên kia. Chiếc váy vừa như in khiến cô trông đầy nữ tính, nhưng cuối cùng cô đã quyết định không chọn nó và treo lại trên mắc.
Cô tìm một chiếc váy ít hở hơn, trông thoải mái hơn rồi mặc vào. Màu xanh nhạt với một chút đăng ten, cài cúc đằng trước và mặc dù không đẹp như chiếc kia, nó mang lại một cái nhìn mà cô nghĩ sẽ thích hợp hơn. Cô trang điểm nhẹ, chỉ một chút bóng mắt và mascara để làm điểm nhấn cho đôi mắt. Tiếp theo là nước hoa, thoang thoảng thôi. Cô tìm thấy một đôi hoa tai nhỏ hình vòng, đeo vào và đi đôi xăng đan đế thấp màu nude đã đi từ trước. Cô chải mớ tóc màu hạt dẻ, buộc lên rồi soi gương. "Không, thế này cầu kì quá" cô nghĩ và thả tóc xuống. "Thế này được hơn."
Xong xuôi, Hyomin bước lùi lại và tự đánh giá bản thân. Trông cô rất ổn: không quá điệu đà, không quá tuềnh toàng, cô không muốn làm quá. Đã lâu lắm rồi – có lẽ là quá lâu – và nhiều việc khác nhau đã có thể xảy ra, kể cả những việc cô không muốn nghĩ đến. Cô nhìn xuống thấy tay mình đang run lên, rồi bật cười với bản thân. Thật lạ, bình thường cô không căng thẳng thế này.
Cô tìm thấy ví và chìa khóa ô tô, rồi cầm chìa khóa phòng lên. Cô xoay xoay nó trong gương, nghĩ bụng Mình đã đi xa đến thế, bây giờ đừng có bỏ cuộc chứ rồi gần như đã đi luôn. Nhưng cô lại ngồi xuống giường như cũ. Cô nhìn đồng hồ. Gần sáu giờ. Cô biết vài phút nữa là phải đi – cô không muốn đến đó khi trời tối, nhưng cô cần thêm chút thời gian nữa.
"Khỉ thật!" cô lầm bầm, "mình đang làm gi ở đây thế này? Mình không nên ở đây. Chẳng có lý do gì cả" nhưng khi nói ra Hyomin biết điều đấy không đúng. Có gì đó ở đây. Dù không có gì khác thì cô cũng sẽ có câu trả lời.
Cô mở ví và nhìn lướt qua cho đến khi thấy một mảnh báo gập lại. Sau khi nhấc lên từ từ, gần như sùng kính, cẩn thận để không làm rách nó, cô mở ra và nhìn chằm chằm vào nó một lúc. "Đây là lí do" cuối cùng cô cũng tự nhủ, "đây là lí do."
............................
END CHAP 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro