Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Back to Summer 70 's ( Trở lại mùa hè năm 70)

.
.
.
.
Tôi khóc, trong im lặng
Tôi khóc từ sâu thẳm trong tim
Tôi khóc trong tuyệt vọng
Bởi tôi hiểu ra mình sẽ chẳng bao giờ được em yêu lần nữa
Tôi khóc
Khi em không còn gần bên, khi sự cô đơn hiện hữu
Tôi khóc trong vô vọng
Vì tình yêu của em sẽ chẳng quay về...


Lái xe với đôi mắt đẫm nước mắt thật là khó khăn nhưng Hyomin vẫn cứ đi tiếp, hy vọng bản thân sẽ đưa mình trở lại quán trọ. Cô cứ để cửa kính mở, ước rằng không khí trong lành sẽ giúp làm tâm trí cô thoáng đãng, nhưng có vẻ như chẳng ích gì. Chẳng gì có ích. Cô mệt mỏi, không biết mình còn đủ sức mà nói chuyện với Ji Sub không. Và cô sẽ nói gì đây? Cô vẫn không biết nhưng hy vọng khi đến lúc thì điều gì đó sẽ đến với tâm trí cô.

Cần phải vậy thôi.


Sau vài phút, xe của Hyomin cũng lăn bánh tới chiếc cầu kéo già nua, cổ lỗ dẫn đến phố Pyong, cô đã kiểm soát được bản thân hơn một chút. Không hoàn toàn, nhưng cũng đủ, cô nghĩ, để nói chuyện với Ji Sub. Ít nhất cô cũng hy vọng thế.


Đường khá thông thoáng, nên trong lúc lái xe dọc Mukdong cô có thời gian nhìn ngắm những người lạ làm việc của họ. Ở trạm đổ xăng, một thợ máy đang xem xét bên dưới nắp ca pô của một chiếc ô tô mới trong khi người đàn ông, có lẽ là chủ xe, đứng bên cạnh anh ta. Hai người đàn bà đang đẩy xe nôi ngay bên ngoài cửa hàng Aboki, chuyện trò với nhau trong khi ngắm nhìn hàng hóa qua cửa kính. Trước cửa hàng trang sức Kojje là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang rảo bước, tay xách một chiếc cặp táp.


Hyomin lại nhìn một lượt nữa và thấy một cô gái đang đỡ lấy thùng hoa quả từ một chiếc xe tải đang làm tắc nghẽn cả một góc phố. Có gì đó trong cách cô ta giữ thăng bằng, hay cách cô ta cử động, khiến Hyomin nhớ tới Jiyeon khi nó thu hoạch cua ở cuối vụng thuyền.

Píppppppppppppppppp...... tiếng còi từ một chiếc xe ben lớn đi ngược chiều với cô réo lên ầm trời. Suýt thì đâm, cũng may cô ngoặc lái tránh kịp. Hú hồn. May mà không có gì đáng tiếc xảy ra...

Khẽ vuốt đi những giọt nước mằn mặn còn đọng lại nơi khóe mắt. Cô cố tập trung vào đường xá hơn, không nhìn lung tung nữa. Chiếc xe vẫn cứ lăn đều đều trên mặt đường cho đến khi nó bắt buộc phải dừng lại. Có đèn đỏ.

................................


Khi dừng lại chỗ đèn đỏ, Hyomin phát hiện thấy căn nhà trọ đã lấp ló ngay đằng kia góc phố. Cô hít một hơi thật sâu khi đèn bật xanh và chậm chạp lái đi cho tới khi đến chỗ bãi đỗ xe chung của nhà trọ và một vài doanh nghiệp khác. Cô đi vào và nhìn thấy xe của Ji Sub đang đậu ngay ô đầu tiên. Mặc dù ô bên cạnh đang trống, cô vẫn đi qua và chọn một chỗ khác xa lối vào hơn một chút.


Cô vặn chìa khóa và máy ngừng ngay. Tiếp theo cô với tay vào ngăn đựng găng tay để tìm một cái gương cùng một chiếc lược. Cô tìm thấy chúng ở ngay trên một bản đồ vùng Wondo. Tự ngắm mình trong gương, cô thấy mắt vẫn đỏ và sưng húp. Cũng như ngày hôm qua sau trận mưa, khi nhìn hình ảnh mình trong gương, cô tiếc là mình không có đồ trang điểm, mặc dù cô không mấy tin rằng lúc này nó giúp ích được gì nhiều. Cô thử vén tóc sang bên, rồi hai bên, rồi cuối cùng bỏ cuộc.


Cô với tay lấy cái ví, mở ra, và một lần nữa nhìn vào bài báo đã đưa cô tới đây. Có bao nhiêu thứ đã xảy ra kể từ đó, thật khó có thể tin rằng mới chỉ có ba tuần. Cô cảm thấy không thể nào cô mới đến đây ngày hôm kia. Có vẻ như cả đời người trôi qua kể từ bữa tối của cô cùng Jiyeon.


Chim sáo đã hót vang trong rặng cây quanh cô. Những đám mây giờ đã bắt đầu tản ra, bây giờ cô có thể nhìn thấy khoảng trời xanh giữa những mảng mây trắng. Mặt trời vẫn còn bị che khuất, nhưng cô biết đó chỉ còn là vấn đề thời gian. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

Cô muốn ở bên Jiyeon trong một ngày thế này, và khi nghĩ về nó, cô nhớ ra những bức thư mẹ cô đã đưa cho cô và với tay ra lấy chúng.


Cô tháo dây buộc gói thư và thấy ngay bức thư đầu tiên Jiyeon đã viết cho cô. Cô bắt đầu mở ra, rồi ngừng lại vì cô có thể hình dung ra những gì trong đó. Thứ gì đó đơn giản, chắc chắn rồi – những gì Jiyeon đã làm, những ký ức về mùa hè năm ấy, có lẽ sẽ là một vài câu hỏi. Sau cùng thì có lẽ Jiyeon sẽ mong đợi một câu trả lời từ cô. Vậy là thay vì bức thư đầu tiên, cô với tay lấy bức thư cuối cùng nó đã viết, bức thư ở cuối xấp. Bức thư chia tay. Bức thư này khiến cô quan tâm hơn nhiều so với những bức thư khác. Jiyeon đã nói chia tay như thế nào? Nếu là cô thì cô sẽ nói thế nào?

................................



Chiếc phong bì mỏng tang. Một, có lẽ chỉ hai trang. Dù Jiyeon đã viết gì chăng nữa thì lá thư cũng không dài. Đầu tiên, cô lật lá thư lại và kiểm tra mặt sau. Không có tên, chỉ là địa chỉ một số ở DaeGu. Cô nín thở khi dùng móng tay để mở phong bì.

Mở ra, cô thấy bức thư đề tháng Ba năm 1973.

Hai năm rưỡi không có hồi đáp.

Khẽ nhắm đôi mắt, Hyomin hình dung ra cảnh Jiyeon ngồi ở một chiếc bàn làm việc cũ, viết bức thư, biết rằng đây là bức thư cuối cùng, và khi cô mở mắt ra trở lại, cô nhìn thấy những vệt nước đã ố vàng trên tờ giấy, cô nghĩ đó là những vệt nước mắt. Có lẽ chỉ là sự tưởng tượng của cô.


Cô vuốt thẳng trang giấy và bắt đầu đọc trong ánh mặt trời trắng nhạt chiếu qua cửa xe.


Hyomin yêu dấu,

Em không biết phải nói gì hơn ngoại trừ rằng đêm qua em đã không ngủ vì biết chúng ta thế là đã hết. Với em đó là một cảm giác khác lạ, một cảm giác mà em chưa bao giờ mong đợi, nhưng giờ khi nhìn lại, em cho rằng chuyện không thể nào kết thúc theo một cách khác.

Chị và em khác nhau. Chúng ta đến từ những thế giới khác nhau, ấy thế mà chị lại là người dạy cho em giá trị của tình yêu. Chị cho em thấy chăm sóc người khác là như thế nào, và em đã trở thành một người tốt hơn nhờ điều đó. Em không bao giờ muốn chị quên điều đó.

Em không cay đắng vì những gì đã xảy ra. Trái lại là khác. Em an tâm khi biết rằng điều chúng ta đã có là thật, yêu nhau cho dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Và nếu, ở một nơi nào đó trong tương lai xa xôi, chúng ta gặp nhau ở một cuộc đời mới, em sẽ hân hoan mỉm cười với chị, nhớ lại ta đã dành một mùa hè dưới những rặng cây, học hỏi từ nhau và trưởng thành trong tình yêu như thế nào. Có lẽ, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chị cũng sẽ cảm thấy điều ấy, và chị sẽ mỉm cười đáp lại, để cùng em tận hưởng những ký ức mình sẽ luôn luôn chia sẻ cùng nhau. Lơ lửng trên đu quay, nhảy chay giữa đường đêm vắng lặng, cùng nhau bàn luận về những bài thơ hay và nhiều thứ khác nữa...


Em yêu chị, Hyomin.

Jiyeon.

End Chap 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro