Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17: Luv And Jealous (Tình Yêu Và Sự Ghen Tuông)

Có thể thế không? Hyomin tự hỏi. Có thể nào Jiyeon nói đúng không? Tình yêu của họ là bất diệt, là không thể chia lìa.


Cô chưa bao giờ hoàn toàn không tin điều đó, vì muốn bám vào viễn cảnh đầy hứa hẹn nếu điều ấy đúng. Ý tưởng ấy đã giúp cô vượt qua nhiều quãng thời gian khó khăn. Nhưng giờ việc cô ngồi ở đây có vẻ như thách thức giả thiết rằng số mệnh đã mặc định họ luôn phải chia lìa. Trừ phi những vì sao đã thay đổi kể từ lần trước họ bên nhau.


Và có lẽ chúng đã thay đổi, nhưng cô không muốn nhìn. Thay vì thế, cô tựa vào lòng Jiyeon và cảm thấy hơi ấm giữa họ, cảm thấy cơ thể Jiyeon, cảm thấy cánh tay nó ôm chặt quanh cô. Cơ thể cô bắt đầu run lên vẫn với sự trông đợi mà cô từng có hồi lần đầu họ cùng nhau.


Cảm giác như cô đã rất đúng đắn khi đến đây. Tất cả mọi thứ đều đem lại cảm giác đúng đắn. Ngọn lửa, đồ uống, cơn bão – không thế nào hoàn hảo hơn. Như một điều kỳ diệu, phải, những năm tháng xa cách của họ chẳng còn quan trọng.

" Em cũng thế." Jiyeon đối mặt mình với Hyomin, khẽ nói.

" Gì cơ?"

" Đó là lần duy nhất. Em chưa từng yêu ai ngoài chị cả."


Sét rạch ngang bầu trời ngoài kia. Ngọn lửa nhảy múa trên lớp củi nóng rực, lan tỏa sức nóng. Cơn mưa tháng Mười phủ kín cửa sổ, át đi mọi âm thanh khác.


Bây giờ, cả hai đã đầu hàng trước mọi cảm xúc mà họ cưỡng lại suốt tám năm qua. Hyomin nhấc đầu cô khỏi vai Jiyeon, nhìn nó với đôi mắt mờ đi ngây ngất rồi Jiyeon hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng. Cô đưa tay lên mặt Jiyeon, chạm vào má nó, ngón tay cô vuốt ve nhẹ nhàng. Jiyeon từ từ cúi xuống tiếp tục hôn cô, vẫn mềm mại và dịu dàng, và cô hôn lại, cảm thấy những tháng năm xa cách tan vào đắm say. Những cái hôn ẩm ướt, những động chạm xác thịt, những từ ngữ yêu đương, những tiếng rền rĩ nóng bỏng vang vọng khắp căn phòng.
...


Sau vài phút, tấm thân trần của họ cuối cùng cũng đến được với nhau, rất chậm rãi, cả hai run rẩy với hồi ức về những gì họ từng sẻ chia. Những ham muốn từ lâu đã bị kìm nén giống như một chai champagne nổ tung lớp vỏ ngoài đang bùng cháy mãnh liệt, sục sôi phun trào. Họ nằm xuống, gần ngọn lửa, hơi ấm khiến không khí dường như đặc quánh lại. Một lần nữa, cả hai lại cùng nhau nếm trải vị ngọt của tình yêu.
...


Họ ở cả ngày trong vòng tay nhau, ôm nhau ngắm những ngọn lửa cuộn lên quanh các khúc củi. Đôi khi, lại quay ra nhìn nhau với ánh mắt trìu mến, mỉm cười một lúc lâu. Hạnh phúc. Đó là cảm giác của cả hai cảm nhận được lúc này. Dường như, họ quên rằng bên ngoài căn nhà gỗ này bão đang nổi lên ghê gớm tới mức nào, theo cả hai nghĩa. Hay ít nhất, họ cố gắng chối bỏ nó. Cứ như thế, họ ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau từ bao giờ không biết.


Sáng. Trời đã ngừng mưa và tương đối sáng sủa, không còn cái màu xám xịt nặng nề ám quẻ ngoài khung cửa sổ như vài tiếng trước nữa. Có vẻ cơn bão theo nghĩa đen đã tan...

═══════════════



Cũng sáng hôm đó, tại Phòng xử án Ulsan:


Ba người đàn ông - hai luật sư và viên chánh án - ngồi trong văn phòng riêng của chánh án chờ Ji Sub nói nốt. Đó là khoảnh khắc trước khi chánh án trả lời.


"Đó là một yêu cầu khác thường," ông nói, cân nhắc về tình huống này. "Tôi thấy dường như rất có khả năng trong hôm nay là phiên tòa sẽ kết thúc thôi. Nhưng anh nói là có chuyện khẩn cấp không thể để đến tối hôm nay hay ngày mai à?"

"Đúng vậy, thưa ngài, không thể," Ji Sub gần như đáp lại ngay lập tức. Thư giãn nào, anh tự bảo mình. Hít một hơi thật sâu.

"Và việc đó chẳng liên quan gì đến vụ này?"

"Vâng, thưa ngài. Đó là một việc cá nhân. Tôi biết như thế hơi khác với lệ thường, nhưng tôi thật sự cần phải xử lý việc đó." Tốt, tốt hơn rồi.


Viên chánh án ngả lưng tựa vào ghế, ra chiều cân nhắc trong một lúc. "Ông SungMo, ông thấy sao về việc này?"

Ông hắng giọng. "Sáng nay ông So có gọi điện cho tôi và tôi đã nói chuyện với các thân chủ. Họ sẵn lòng hoãn lại đến thứ Hai."

"Được rồi," chánh án nói. " Thế ông có tin rằng việc làm này là vì lợi ích cao nhất của các thân chủ của ông?"

"Tôi tin là vậy," ông kia nói. "Ông So đã đồng ý mở lại phiên thảo luận về một vấn đề không nằm trong quy trình tố tụng hiện tại."

Viên chánh án nhìn cả hai bọn họ thật chăm chú rồi suy nghĩ. "Tôi không thích thế," cuối cùng ông ta cũng nói, "Không thích chút nào. Nhưng ông So chưa có một đề nghị nào tương tự, và tôi cho rằng vấn đề đó rất quan trọng đối với ông ấy."


Ông ta dừng lại một chút để gây hiệu ứng, rồi nhìn lên đống giấy tờ trên bàn làm việc. "Tôi sẽ đồng ý hoãn phiên tòa lại cho đến thứ Hai. Đúng chín giờ."

"Xin cảm ơn ngài," Ji Sub nói.


Hai phút sau, anh đã rời khỏi phòng xử án. Anh đi bộ đến chỗ chiếc xe, đúng hơn là chạy nhanh đến chỗ chiếc xe mà anh đã đậu ngay bên kia phố. Vào xe, vặn chiều khóa, sang số côn, nhấn mạnh chân ga và bắt đầu lái đến Mukdong, đôi tay run lên.

Vậy là sắp tới cơn bão theo nghĩa bóng chuẩn bị "cập bến" Mukdong. Nhanh thôi. Thế nhưng Ji Sub không phải là người duy nhất đến đó. Một người nữa cũng đang gấp rút trên đường tới Mukdong để kiếm Hyomin giống anh. Một người phụ nữ.


End Chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro