Chap 15: Swans And Storm ( Thiên nga và bão)
" Đến nơi rồi," Jiyeon nói khi nó hướng chiếc thuyền về phía rặng cây gần bờ.
Hyomin nhìn quanh, không thấy gì. " Ở đâu cơ?"
" Đây," nó lại nói, hướng thuyền vào chỗ một cái cây già đã rạp xuống che một lối vào gần như hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.
Nó lái thuyền quanh cái cây, và cả hai phải cúi thấp xuống để khỏi bị cộc đầu.
" Chị nhắm mắt lại đi," nó thì thầm, và Hyomin nhắm mắt, để hai tay lên che mặt. Cô nghe thấy tiếng nước vỗ ì oạp và cảm nhận được chuyển động của chiếc thuyền khi Jiyeon đẩy thuyền lên phía trước, xa khỏi lực kéo của con lạch.
" Được rồi," cuối cùng nó cũng nói sau khi ngừng chèo. " Bây giờ chị mở mắt ra được rồi đấy."
_________________________
Họ ngồi ở giữa một cái hồ nhỏ bắt nguồn từ lạch Haman. Nó không lớn, có lẽ chu vi chỉ độ tám mươi mét, và Hyomin ngạc nhiên khi thấy chỉ vài giây trước thôi cái hồ vẫn vô hình trước mắt cô.
Thật ngoạn mục. Thiên nga trắng Tundra và ngỗng trời Nga vây quanh họ. Hàng nghìn con. Lũ chim nổi trên mặt nước san sát nhau đến độ có những chỗ cô không nhìn thấy mặt hồ. Từ xa, những nhóm thiên nga trông như những tảng băng trôi.
" Ôi, Jiyeon." Cuối cùng, cô khẽ nói, " đẹp quá."
Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu, ngắm lũ chim. Jiyeon chỉ ra một lũ chim non mới nở đang đi theo một đàn ngỗng trời chỗ gần bờ, cố gắng bắt kịp.
Không gian tràn ngập tiếng kêu lảnh lót lẫn tiếng chiêm chiếp khi Jiyeon đưa chiếc thuyền xuyên qua làn nước. Đa phần lũ chim tảng lờ họ. Những con duy nhất có vẻ quan tâm là những con buộc phải di chuyển khi chiếc thuyền đến gần chúng. Hyomin vươn tay ra chạm vào những con gần nhất và cảm thấy những chiếc lông vũ của chúng xù lên dưới ngón tay mình.
" Chị muốn cho chúng ăn không?" nó hỏi.
" Tuyệt."
Jiyeon lấy ra túi bánh mỳ mang theo lúc trước đưa cho Hyomin. Cô rắc vụn bánh, ưu tiên những con non, cười không ngớt khi chúng bơi thành vòng tròn, tìm kiếm thức ăn.
Họ ở lại đó cho đến khi sấm nổ vang xa xa – tiếng nhỏ nhưng rền – và cả hai biết đã đến lúc phải về. Jiyeon lái con thuyền chở lại dòng chảy của con lạch, chèo mạnh hơn lúc trước. Hyomin vẫn còn kinh ngạc với những gì vừa nhìn thấy.
" Chúng nó làm gì ở đấy thế?"
" Em không biết. Em chỉ biết là cứ đến mùa đông chim thiên nga từ mạn Bắc lại di chuyển đến hồ Gunsan, nhưng em đoán là lần này chúng đến đây. Em không biết tại sao. Có lẽ trận bão tuyết sớm có liên quan đến việc này. Có thể chúng bị lạc đường. Nhưng chúng sẽ tìm được đường về sớm thôi."
" Chúng không ở lại ư?"
" Em cho là thế. Chúng đi theo bản năng, chỗ này không phải nơi của chúng. Một số con ngỗng trời có thể trú đông ở đây, nhưng lũ thiên nga sẽ quay lại Gunsan."
_________________________
Những đám mây đen đã cuộn lại đen kịt ngay phía trên đầu họ. Không lâu sau mưa bắt đầu rơi, lúc đầu còn lây rây, rồi dần dần nặng hạt lên. Sét... một khoảng yên tĩnh... rồi lại sấm. To hơn một chút so với khi nãy.
Bây giờ mưa đã nặng hạt hơn.
Rơi xuống...
Rơi xuống cùng với cơn gió...
Rơi xuống nặng hạt và dày đặc... Jiyeon chèo.. đua với Mẹ thiên nhiên... nhưng thất bại... cả hai đã ướt sũng như chuột lột...
Bây giờ mưa đã đổ xuống đều đặn, Hyomin nhìn mưa rơi giăng chéo bầu trời, cố gắng thách đố trọng lực khi cưỡi lên những con gió Tây thổi rít ầm ầm trên những rặng cây. Bầu trời lại tối sẫm hơn một chút. Những giọt mưa nặng trịch rơi xuống từ những đám mây đen. Những giọt mưa của bão lốc.
Cô thưởng thức cơn mưa, ngửa đầu ra phía sau một lúc để đón mưa, từng giọt... từng giọt... rơi xuống mặt. Cô lướt tay qua làn tóc, cảm thấy sự ẩm ướt. Cảm giác thật tuyệt vời, cô cảm thấy thật tuyệt vời, mọi thứ cảm giác thật tuyệt vời.
Một đám mây đen ngòm ào đến ngay trên đầu họ, và mưa bắt đầu trút xuống nặng hạt hơn. Hơn mọi cơn mưa mà Hyomin từng nhìn thấy. Cô nhìn lên và cười, từ bỏ mọi cố gắng giữ mình khô ráo, khiến cho Jiyeon cảm thấy dễ chịu, đỡ áy náy hơn vì để cô bị mắc mưa với nó thế này.
Vài phút sau họ mới đến được cầu vụng thuyền, Jiyeon ghé thuyền vào gần cầu cho Hyomin bước ra. Nó giúp cô trèo lên, rồi chính mình cũng trèo ra và kéo thuyền lên bờ cách đủ xa mép nước để không bị cuốn trôi đi. Để đề phòng, nó buộc con thuyền vào cầu vụng, biết rằng phải dầm mưa thêm một phút nữa cũng chẳng khác biệt gì.
Jiyeon vừa buộc thuyền vừa ngước nhìn Hyomin và trong một giây nó nín thở. Cô thật xinh đẹp vô cùng khi đứng đấy chờ nó, nhìn nó làm, hoàn toàn thoải mái dưới làn mưa. Cô không cố gắng tránh mưa hay trú ở đâu, khiến nó có thể nhìn thấy rõ mồn một từng đường nét hoàn hảo như tạc trên cơ thể cô qua lớp vải mỏng manh của chiếc váy đang dính chặt vào người. Jiyeon cảm thấy xao động nên vội quay đi, ngượng ngùng, lẩm bẩm với chính mình, mừng là cơn mưa đã bóp nghẹt những âm thanh ấy. Khi nó đã buộc xong và đứng lên, Hyomin nắm tay nó bằng cả hai bàn tay cô, khiến nó ngạc nhiên. Mặc dù mưa tuôn xối xả, họ vẫn không vội chạy về phía căn nhà, và Jiyeon tưởng tượng ra sẽ thế nào cùng cô đêm đó.
Hyomin cũng đang phân vân về nó. Cô cảm thấy hơi ấm trong đôi bàn tay của nó và tự hỏi không biết sẽ thế nào nếu chạm vào cơ thể cô, lướt trên mình cô, mơn trớn da thịt cô. Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi mà cô đã phải hít một hơi thật sâu, mặt đỏ tưng bừng. Lúc ấy cô nhận ra có gì đó đã thay đổi từ khi cô đến đây. Và mặc dù cô không thể chỉ ra đích xác thời điểm nào – lúc sau bữa tối ngày hôm qua, hay chiều nay trên chiếc thuyền, hay khi họ nhìn lũ thiên nga, hay thậm chí là lúc này đây, khi họ đang bước đi nắm tay nhau – cô biết rằng cô lại đã yêu Park Jiyeon một lần nữa, và rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô vẫn chưa bao giờ ngừng yêu con người này.
_________________________
Không hề có sự bối rối nào giữa cả hai khi họ bước đến cửa ngôi nhà, tiến vào trong, ngừng lại ở gian ngoài, quần áo tong tong nước.
" Chị có mang quần áo để thay không?"
Cô lắc đầu, vẫn cảm thấy xung đột của cảm xúc chạy trong người, tự hỏi không biết điều đó có hiện lên trên khuôn mặt mình không.
" Vậy chị không ngại phải mặc tạm quần áo của em chứ, hơi rộng một chút nhưng mà ấm."
" Ừ, cái gì cũng được mà," cô nói.
" Chờ chút nhé, em quay lại ngay."
Jiyeon cởi bỏ đôi giày ướt nhẹp đang đi, sau đó chạy lên gác, lát sau chạy xuống. Kẹp dưới một tay nó là chiếc quần vải bông và một chiếc sơ mi ca rô đỏ dài, còn tay kia là chiếc quần jean và một chiếc áo phông trắng.
" Đây," nó nói, đưa cho cô chiếc quần vải bông và áo sơ mi. " Chị có thể thay đồ ở phòng ngủ trên gác. Có buồng tắm và khăn tắm trên đó nữa, nếu chị muốn tắm."
Cô mỉm cười cảm ơn Jiyeon rồi đi lên thang, cảm thấy ánh mắt nó dõi theo mình. Cô vào phòng ngủ đóng cửa lại, rồi để chỗ quần áo lên giường nó và cởi hết quần áo mình ra. Không mặc gì, cô đi đến chỗ tủ quần áo của Jiyeon và tìm thấy một chiếc mắc áo liền móc hết áo, váy và đồ lót của mình lên đấy rồi đi vào buồng tắm treo chiếc mắc lên để nước khỏi nhỏ giọt xuống sàn nhà lát gỗ.
Hyomin không muốn tắm sau khi đã dầm mưa. Cô thích cái cảm giác mềm mại ấy trên da mình, nó làm cô nhớ đến cách con người thời xưa đã sống. Rất tự nhiên. Như Jiyeon. Cô nhanh chóng mặc bộ quần áo lên mình, ra tủ lấy tất đi vào, rồi vào buồng tắm để tìm lược. Cô chải sơ mớ tóc ướt và để nó buông dài trên vai. Nhìn vào gương, cô ước gì mình đã mang theo một cái cặp hay vài chiếc kẹp ghim. Và một chút mascara nữa. Cố gắng sửa sang những gì có thể sao cho mình ổn nhất, và khi đã làm xong, cô đi xuống gác.
_________________________
Jiyeon đã thay xong quần áo. Và bây giờ đang ngồi xổm trước lò sưởi trong phòng khách, cố hết sức để cời lửa cháy. Dịch chuyển đám củi và bỏ thêm ít bùi nhùi. Trong vài phút lửa đã lan ra thành nhiều ngọn nhỏ, cháy đều đặn và ổn định. Nó quay sang một bên để xếp gọn lại đống củi không dùng đến và thoáng nhìn thấy Hyomin qua khóe mắt mình. Nó quay lại phía cô thật nhanh. Thấy Hyomin đang tựa lưng vào rầm cửa, vắt tréo chân, ngắm nhìn nó làm việc nãy giờ. Trông cô vẫn rất xinh đẹp khi mặc quần áo của nó, và sau một khoảnh khắc, nó ngượng ngùng quay đi, trở lại với việc xếp chỗ củi.
" Em không nghe thấy tiếng chị vào. Chị đã đứng đó bao lâu rồi?" nó nói, cố gắng để giọng mình có vẻ tự nhiên.
" Một vài phút."
Jiyeon lau tay vào quần, rồi chỉ tay ra chỗ bếp. " Chị uống trà nhé? Lúc chị đang ở trên gác em đã đun nước rồi." Nó nói những câu xã giao, bất kể cái gì khiến cho tâm trí nó thông suốt. Nhưng khỉ thật, trông cô...
Hyomin nghĩ một giây, thấy vẻ mặt Jiyeon nhìn mình, lại cảm thấy những cảm giác bản năng cũ trỗi dậy.
" Em có cái gì mạnh hơn không, hay bây giờ còn quá sớm để làm vài ly nhỉ?"
Nó mỉm cười. " Em có ít rượu soju trong chạn. Thế được không?"
" Được chứ."
Jiyeon đi về phía bếp, lục lọi tìm kiếm rượu.
Sấm nổ ùng oàng, lại một cơn mưa trút xuống. Hyomin nghe thấy tiếng gầm rú của cơn mưa trên mái nhà, tiếng củi lách cách khi ngọn lửa bập bùng tỏa sáng căn phòng. Cô quay ra cửa sổ nhìn thấy bầu trời màu xám chợt lóe sáng trong một giây. Chỉ vài khoảnh khắc sau, lại một tiếng sấm rền. Lần này thì rất gần. Cô lấy một chiếc mền bông từ chiếc sofa và ngồi lên thảm trước lò sưởi. Vắt tréo chân lại, chỉnh cái mền cho đến khi cảm thấy thoải mái và ngồi đó ngắm những ngọn lửa đang tung tăng nhảy múa trước mắt.
_________________________
END CHAP 15
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro