Chap 14: Moving Water (Mặt nước xao động)
Jiyeon đang ngồi trên chiếc ghế đu, uống một tách cà phê sữa, chờ nghe tiếng xe và cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Hyomin lái xe vào. Nó đi vòng ra đằng trước, nhìn chiếc xe dừng rồi đỗ lại ngay dưới cây sồi. Vẫn chỗ ngày hôm qua. BeakGu sủa một tiếng chào mừng ở cửa xe, đuôi ngoe nguẩy.
Hyomin bước ra, vỗ đầu nựng BeakGu rồi quay lại, mỉm cười với Jiyeon khi nó đi về phía cô. Cô trông còn thư giãn hơn ngày hôm qua, tự tin hơn, nhìn cô làm nó lại cảm thấy một thoáng rung động. Tuy nhiên thật khác với ngày hôm qua. Bây giờ là những cảm giác mới, không còn đơn giản là những kí ức. Nếu có gì thì đó là sự cuốn hút của cô với nó đã mạnh lên chỉ sau một đêm, sâu đậm hơn, và điều đó khiến Jiyeon cảm thấy hơi căng thẳng trước sự có mặt của cô.
................................
Hyomin tới bên nó, một tay mang theo chiếc túi Macramé bên mình.
" Chào em," cô nói, một tia sáng bừng lên trong mắt. " Bất ngờ đâu?"
" Không có cả một câu ' Em khỏe không?' hay ' Đêm qua em thế nào?' sao? Chị thật là..."
Hyomin mỉm cười. Kiên nhẫn chưa bao giờ là đức tính nổi trội của cô.
" Thôi được. Em khỏe không? Đêm qua em thế nào? Thế bất ngờ đâu?"
Jiyeon hơi khúc khích, rồi ngừng lại, "Hyomin, em có vài tin xấu."
" Gì thế?"
" Em định dẫn chị đến mấy chỗ, nhưng với mấy đám mây đen đang đến kia thì em không chắc là chúng ta có nên đi không nữa."
" Tại sao?"
" Bão. Chúng ta ở ngoài trời và có thể sẽ bị ướt. Với lại có thể có sấm sét."
" Vẫn chưa mưa mà. Chỗ ấy có xa không?"
" Phía trên con lạch độ một dặm."
Hyomin nhìn quanh, nghĩ một lát. Khi nói, giọng cô rất quả quyết.
" Cứ đến đấy đi, chị chẳng quan tâm chuyện trời mưa đâu."
" Chị có chắc không đấy?"
" Hoàn toàn không."
Jiyeon nhìn lại đám mây đen, để ý thấy chúng đã đến gần. " Thế thì ta nên đi ngay thôi," nó nói. " Em mang cái này vào trong cho chị nhé?"
Cô gật đầu, đưa túi cho Jiyeon, và nó thong thả mang túi vào nhà, để lên một chiếc ghế bành trong phòng khách. Rồi nó vớ lấy ít bánh mì cho vào trong một cái túi khác xách theo khi đi ra.
Họ đi bộ ra chỗ chiếc thuyền, Hyomin đi bên nó. Gần hơn một chút so với hôm qua.
" Chính xác thì chỗ ấy là chỗ nào?"
" Rồi chị sẽ biết."
" À," nó nói, " chị còn nhớ hồi chúng ta lấy thuyền đi ngắm mặt trời mọc không?"
Cô gật đầu, tỏ vẻ nhớ.
" Thứ chị sắp nhìn thấy hôm nay sẽ khiến cho thứ chị nhìn thấy hồi đó trở nên tầm thường."
" Chị đoán là mình sẽ cảm thấy đặc biệt."
Jiyeon đi thêm vài bước trước khi đáp lại.
" Chị đặc biệt," cuối cùng nó nói, và cách nó nói câu ấy khiến cô tự hỏi liệu Jiyeon có muốn thêm gì nữa không. Nhưng nó không nói thêm gì cả, và Hyomin thoáng mỉm cười khi liếc mắt đi chỗ khác.
................................
Một lát sau họ ra tới chỗ vụng thuyền. Sau khi treo chiếc túi vào thuyền, Jiyeon kiểm tra nhanh để đảm bảo mình không bỏ quên cái gì, rồi hạ thủy.
" Chị có thể giúp gì không?"
" Không, chỉ cần ngồi vào trong thôi."
Sau khi Hyomin trèo vào trong, Jiyeon đẩy chiếc thuyền lại gần phía mình. Rồi nó khéo léo bước khỏi cầu vụng vào trong thuyền, đặt chân cẩn thận để khỏi làm chiếc thuyền tròng trành. Hyomin rất ấn tượng trước sự nhanh nhẹn của nó, biết rằng trông nhanh và dễ dàng thế thôi nhưng việc đó khó hơn rất nhiều.
Cô ngồi ở mũi thuyền, quay mặt lại phía nó. Khi bắt đầu chèo, nó có nói là như thế cô sẽ không ngắm được quang cảnh phía trước, nhưng cô đã lắc đầu, nói rằng cô ngồi thế này rất ổn.
Và đúng như thế đấy.
Hyomin có thể thấy mọi thứ mà cô thực sự muốn thấy nếu quay đầu lại, nhưng hơn tất cả cô muốn ngắm Jiyeon. Cô đến đây để nhìn nó, không phải nhìn con lạch. Con người đó, khuôn mặt đó, đôi mắt to tròn mà đượm buồn đó, chiếc mũi cao và đôi môi đỏ đầy gợi cảm đó mới là điều làm cho tâm trí Hyomin thấy bận tâm lúc này.
" Chị đang nghĩ gì thế?"
Tiếng nói của Jiyeon đưa cô trở lại hiện tại. " Không, không có gì. Còn bao xa?"
" Khoảng nửa dặm nữa, không hơn đâu."
Một thoáng ngưng đọng. Rồi cô lên tiếng, " Ở ngoài này đẹp quá. Thật trong lành. Thật yên tĩnh làm sao. Gần như ngược lại thời gian ấy."
" Theo một cách nào đó thì đúng thế, em nghĩ vậy. Con lạch chảy từ khu rừng ra. Từ đây đến nơi khởi nguồn của nó không có một trang trại nào, và nước thì trong như nước mưa. Có lẽ vẫn trong lành như xưa."
Cô cúi người về phía Jiyeon. " Nói chị nghe đi, em nhớ gì nhất về mùa hè chúng ta ở bên nhau?"
" Toàn bộ mùa hè ấy."
" Có nhớ gì đặc biệt không?"
" Không," nó nói.
" Em không nhớ ra ư?"
Jiyeon đáp sau một lát, lặng lẽ, nghiêm túc.
" Không, không phải thế. Không phải như chị nghĩ đâu. Em đã rất nghiêm túc khi nói là ' Toàn bộ mùa hè ấy'. Em có thể nhớ từng phút giây chúng ta ở bên nhau, trong mỗi khoảnh khắc ấy đều có gì đó rất tuyệt diệu. Em thật tình không thể chọn khoảnh khắc nào có ý nghĩa nhất mà thôi. Cả mùa hè ấy thật hoàn hảo, đó là mùa hè ai cũng nên có. Làm sao em có thể chọn khoảnh khắc này mà bỏ qua những khoảnh khắc khác?"
" Các nhà thơ thường mô tả tình yêu như một thứ tình cảm mà ta không thể kiểm soát, một thứ vượt lên logic và lương thức thông thường. Em thấy đúng là như vậy. Em đâu định sẽ yêu chị, cũng không nghĩ chị lại có thể yêu em. Nhưng khi ta gặp nhau, rõ ràng là không ai trong chúng ta có thể kiểm soát được điều đã xảy ra. Chúng ta yêu nhau, bất chấp mọi khác biệt, và khi yêu, một điều gì đó hiếm hoi và đẹp đẽ đã hình thành. Đối với em, tình yêu như thế chỉ xảy ra một lần thôi, đó là lí do tại sao mỗi phút chúng ta bên nhau đều được niêm phong trong kí ức. Em sẽ không bao giờ quên dù chỉ là một khoảnh khắc."
................................
Hyomin nhìn nó chằm chằm. Trước đây chưa từng ai nói với cô bất kì điều gì như thế. Chưa từng. Cô không biết phải nói gì, chỉ im lặng, mặt nóng bừng.
" Em xin lỗi nếu làm chị không thoải mái, Hyomin. Em không cố ý. Nhưng mùa hè đó đã ở lại trong em và có lẽ sẽ luôn như thế. Em biết hai ta sẽ không thể như cũ được nữa, nhưng điều ấy chẳng thay đổi cách em cảm thấy về chị đâu."
Cô khẽ đáp, trong lòng cảm thấy ấm áp.
" Điều ấy chẳng làm chị thấy không thoải mái đâu, Jiyeon... Chỉ là chị chưa bao giờ nghe thấy những gì như thế. Những gì em nói thật đẹp đẽ. Phải là một nhà thơ mới nói được như em, và như chị đã nói, em là nhà thơ duy nhất chị từng gặp."
Sự im lặng bình yên bao trùm lên họ. Một con chim ưng biển kêu lên đâu đó xa xa. Một con cá đối làm nước tóe lên gần bờ. Mái chèo chuyển động nhịp nhàng, chỉ gây ra những xao động nhỏ khiến chiếc thuyền khẽ lắc lư. Làn gió nhẹ đã ngừng thổi và mây trở nên đen hơn trong khi chiếc thuyền vẫn đang hướng về một nơi nào đó chưa rõ.
Hyomin nhận thấy hết, mọi âm thanh, mọi ý nghĩ. Các giác quan của cô đã trở nên sống động, tiếp sinh lực cho cô, và cô cảm thấy tâm trí mình lại trôi lơ lửng về mấy tuần vừa qua. Cô nghĩ về nỗi lo lắng của mình khi dự định trở về đây. Sự kinh ngạc khi nhìn thấy bài báo, những đêm không ngủ, những ngày cáu gắt. Thậm chí, đến hôm qua cô vẫn còn lo ngại và muốn chạy trốn. Còn bây giờ sự căng thẳng ấy đã tan biến hết, không còn chút gì, một điều gì đó đã thế chỗ, và cô vui mừng vì điều đó khi lặng lẽ lướt trên chiếc thuyền đỏ đã cũ.
................................
END CHAP 14
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro