Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Evening III (Tối III)

" Em viết thư cho chị?"
" Hàng tá luôn. Em đã viết cho chị hai năm trời mà không hề nhận được một hồi âm nào."

Cô chậm chạp lắc đầu rồi cụp mắt xuống.
" Chị không biết...," cuối cùng cô cũng nói, lặng lẽ, và Jiyeon biết chắc hẳn mẹ cô đã kiểm tra thư, lấy đi những bức thư mà cô không hề biết. Đó chính là điều mà nó luôn ngờ vực, và nó nhìn Hyomin trong khi cô cũng đang dần nhận ra điều đó.
" Mẹ chị làm thế là sai, Jiyeon, chị xin lỗi vì bà đã làm thế. Nhưng em hãy cố gắng hiểu bà. Khi chị đã đi khỏi đó, mẹ có thể nghĩ rằng nếu để mọi việc qua đi thì sẽ dễ cho chị hơn. Mẹ không thể nào hiểu được em có ý nghĩa đến thế nào với chị, và nói thật là chị cũng chẳng biết liệu mẹ có bao giờ yêu bố chị như chị đã yêu em không. Trong tâm trí mẹ, bà chỉ cố bảo vệ chị không tổn thương, có lẽ bà nghĩ cách tốt nhất để làm thế là giấu đi những bức thư em gửi."
" Đấy không phải điều bà có thể quyết định," nó chầm chậm đáp.
" Chị biết."
" Liệu có gì thay đổi nếu chị nhận được những bức thư ấy?"
" Dĩ nhiên có chứ. Chị lúc nào cũng tự hỏi em thế nào rồi."
" Không, ý em là với chúng ta. Chị có nghĩ chúng ta lẽ ra có thể bên nhau không?"

Hyomin phải mất một lúc mới đáp.
" Chị không biết. Chúng ta không còn là những con người như hồi đó nữa. Chúng ta đã thay đổi, đã trưởng thành. Cả hai chúng ta."
Cô ngừng lại. Jiyeon không trả lời, và trong im lặng Hyomin nhìn về phía con lạch. Cô nói tiếp:
" Nhưng có, Jiyeon à, chị nghĩ chúng ta lẽ ra đã có thể. Ít nhất chị muốn nghĩ chúng ta lẽ ra có thể."
Nó gật đầu, nhìn xuống, sau đó quay đi.
.........................................


" Ji Sub thế nào?"
Hyomin ngập ngừng, đây không phải là câu hỏi mà cô mong chờ. Nhắc đến cái tên Ji Sub mang đến chút cảm giác tội lỗi, và trong vài giây cô đã không biết trả lởi như thế nào. Cô với tay lấy chiếc tách, nhấp thêm một ngụm trà và lắng nghe tiếng chim gõ kiến lộc cộc ở xa xa, khẽ nói.
" Ji Sub quyến rũ, đẹp trai, thành đạt, và hầu hết những người bạn của chị đều phát điên vì ghen tị. Họ nghĩ anh ấy thật hoàn hảo, và anh ấy thật sự hoàn hảo trên nhiều phương diện. Anh ấy tốt với chị, làm chị cười, và chị biết anh ấy yêu chị theo cách riêng của anh ấy." Cô dừng lại một giây, cố tập trung vào suy nghĩ của mình. " Nhưng luôn có gì đó thiếu vắng trong mối quan hệ của bọn chị."

Hyomin ngạc nhiên trước câu trả lời của chính mình nhưng biết dù sao đó cũng là sự thật. Và khi nhìn Jiyeon, cô biết rằng nó cũng đã đoán ra câu trả lời từ trước.
" Tại sao?"
Cô mỉm cười yếu ớt và nhún vai trả lời. Giọng cô chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
" Chị cho là chị vẫn đi tìm thứ tình yêu mà mùa hè ấy chúng ta từng có. Thế còn em?" cô hỏi " Hồi đó em có bao giờ nghĩ về chúng ta?"
" Luôn luôn, giờ em vẫn còn nghĩ."
" Em có đang hẹn hò không?"
" Không," nó trả lời, lắc đầu.

Dường như cả hai cùng suy nghĩ về việc đó, cố gắng nhưng không thể hất nó ra khỏi tâm trí.
" Em vào đun nước đây, chị có cần gì nữa không?"
Cô lắc đầu, và Jiyeon đi vào bếp, cho lũ cua vào nồi và bánh mỳ vào lò. Nó tìm ít bột mì và bột ngô cho chỗ rau, nhúng rau vào bột, cho ít mỡ vào chảo rán. Sau khi bật nhiệt độ lò nướng ở mức thấp, nó đặt giờ rồi quay lại hiên. Trong lúc làm tất cả việc đó, nó cứ nghĩ về Hyomin và tình yêu thiếu vắng trong cuộc đời của cả hai người.

.........................................


Hyomin cũng đang nghĩ. Về Jiyeon, về chính cô, về nhiều thứ. Trong khoảnh khắc, cô đã ước mình không đính hôn nhưng rồi lại nhanh chóng tự trách bản thân. Không phải cô yêu Jiyeon, cô chỉ yêu thứ họ từng có mà thôi. Ngoài ra, cũng bình thường nếu cảm thấy thế này. Tình yêu thực sự đầu tiên của cô, người đầu tiên cô từng ở cùng – làm sao cô có thể quên dễ dàng cho được?

Thế nhưng có bình thường không khi dạ dày cô cứ thắt lại mỗi khi Jiyeon lại gần? Có bình thường không khi thú nhận những điều cô không bao giờ có thể kể cho ai khác? Có bình thường không khi lao đến đây ba tuần trước ngày cưới?
" Không, không bình thường." Cuối cùng Hyomin cũng thì thầm với mình khi nhìn lên bầu trời đêm. " Chẳng có gì bình thường trong những điều này cả."
Jiyeon đi ra đúng vào lúc đó, cô mỉm cười với nó, mừng vì nó đã trở lại để cô khỏi phải nghĩ về những điều kia nữa. " Phải mất vài phút," nó nói khi ngồi xuống.
" Được thôi. Chị vẫn chưa đói."

" Em mừng vì chị đã đến, Hyomin," Jiyeon nhìn cô dịu dàng và nói.
" Chị cũng thế, nhưng chị đã suýt không đến."
" Thế sao chị vẫn đến?"
Chị buộc phải đến. Cô muốn nói thế, nhưng lại thôi.

" Chỉ để gặp em, xem em sao rồi, để thấy em thế nào."
Jiyeon tự hỏi không biết thế có phải là tất cả, nó muốn hỏi thẳng cô nhưng lại không thể thốt lên lời. Nó đành đổi chủ đề.
" À mà chị còn vẽ không?"
Cô lắc đầu. " Không."
Nó kinh ngạc. " Tại sao không? Chị có tài mà, chẳng phải nó là ước mơ mà chị ấp ủ sao: ...một cái bút lông trên tay...thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng."
" Chị không biết nữa."
" Chắc là chị biết chứ. Lý do gì thế?"

Nó đã đúng. Cô có lí do.
" Đó là một câu chuyện dài."
" Em có cả đêm để lắng nghe," nó trả lời.
" Em thực sự nghĩ chị có tài hội họa à?" cô khẽ hỏi.
" Tất nhiên, ngược lại với em," Jiyeon cười nhẹ nói, vươn tay ra nắm tay cô, " thôi nào, em muốn chỉ cho chị thấy cái này."

Hyomin đứng lên và đi theo nó qua cửa tới phòng khách. Nó dừng lại ở trước lò sưởi và chỉ vào bức tranh treo bên trên. Cô há hốc mồm, kinh ngạc, ngạc nhiên vì đã không để ý bức tranh từ trước, ngạc nhiên hơn vì bức tranh lại ở đấy.
" Em vẫn giữ nó ư?"
" Dĩ nhiên. Nó thật tuyệt vời."
Cô không nói gì, cố tập trung những suy nghĩ của mình.
" Nhưng bố mẹ chị không nghĩ một người như chị kiếm sống bằng nghề vẽ là thích hợp. Nó mãi mãi chỉ là mơ ước viễn vông của cô gái nằm giữa ngã tư ban đêm năm nào mà thôi. Đã hằng năm nay chị không động đến cọ nữa." Cô nhìn bức tranh chăm chú.

" Chị có nghĩ mình sẽ vẽ lại không?"
" Không chắc, đã lâu lắm rồi."
" Chị vẫn có thể mà, Hyomin. Em biết chị có thể. Chị có một tài năng đến từ trong con người chị, từ trái tim chị, chứ không phải từ những ngón tay. Thứ chị có không bao giờ biến mất. Đó là thứ người khác chỉ có thể mơ thấy thôi. Chị là một nghệ sĩ đích thực."

.........................................


Những câu ấy thốt ra chân thành đến nỗi Hyomin biết Jiyeon nói không phải là chỉ để tỏ ra lịch sự. Nó thật sự tin vào khả năng của cô, và vì lí do nào đó điều ấy có ý nghĩa hơn cô tưởng rất nhiều. Nhưng rồi có gì khác xảy ra, một thứ vô vùng mạnh mẽ.

Tại sao việc ấy lại xảy ra, cô không bao giờ biết, nhưng đó là khi vực thẳm đã bắt đầu khép miệng với Hyomin, vực thẳm mà cô đã dựng lên trong cuộc đời để ngăn cách nỗi đau với niềm vui sướng. Và khi đó cô ngờ, có lẽ không vô thức, rằng điều này mang nhiều ý nghĩa hơn mức cô muốn thừa nhận. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô vẫn chưa hoàn toàn nhận ra, cô quay sang đối diện Jiyeon. Vươn tay ra chạm vào tay nó, rụt rè, nhẹ nhàng, kinh ngạc rằng sau bao nhiêu năm như thế nó vẫn biết chính xác điều cô cần được nghe. Khi ánh mắt họ khóa chặt với nhau, cô lại một lần nữa nhận ra nó thật đặc biệt làm sao.

Và chỉ trong khoảnh khắc sượt qua, một sợi thời gian mỏng mảnh treo lơ lửng trong không trung như những con đom đóm lập lòe phát sáng trên bầu trời đêm mùa hè oi ả, Hyomin tự hỏi liệu có phải mình lại đang yêu Jiyeon.

.........................................

END CHAP 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro