Chương I: Nghịch ngợm thành họa sát thân
"Hộc" "hộc". Một cô gái chạy đến trước công trường, hơi thở hổn hển sắc mặt tái nhợt. Trước ánh đèn leo lắt bóng cô in dài dưới mặt đất xiêu xiêu vẹo vẹo.
- Con nhỏ đó ở đằng trước! Mau bắt nó lại._Đám người mặc đồ đen đang đứng xa xa chợt nhận thấy người mình đang tìm ở ngay phía trước nên liền lao tới.
- Mẹ kiếp! Cái bọn dai như đỉa. Mình cũng đâu có làm gì to tát đâu?- Lâm Từ Liên vừa chạy vừa suy nghĩ. Hôm nay trên lớp cô chỉ tiện tay chọc tên nhóc ngốc nghếch bàn trên làm cho hắn khóc lóc chạy về nhà. Ai ngờ cha hắn lại là chùm xã hội đen nổi tiếng tàn nhẫn. Nghe được cậu con trai quý tử khóc lóc chạy về nhà nói cô bắt nạt hắn làm máu điên trong người bố hắn nổi lên đến tận đỉnh đầu. Lập tức kêu đàn em đi dạy dỗ cô làm cô phải chạy trốn như thế này từ lúc tan học đến tận tối vẫn chưa thoát.
- Nó chạy vào công trường rồi! Đuổi theo mau lên! Bắt được phải cho nó một trận.- Người đi trước ra lệnh, người đằng sau chỉ biết dạ vâng làm theo.
- Mệt quá!- Mải suy nghĩ cô chạy vào công trường từ lúc nào còn không hay. Nơi đang được thi công này sẽ xây dựng một cái siêu thị lớn. Nhiều nơi đã bị đào bới lên rồi đổ bê tông cột thép xuống nên rất nguy hiểm. Thôi kệ, cứ thoát được bọn kia trước đã rồi tính....
Sau một hồi kẻ trốn người tìm, cuối cùng thì....
- Ở đằng kia!- Một tên phát hiện ra liền đuổi tới. Mới đó đã bị phát hiện, Lâm Từ Liên ba chân bốn cẳng tìm chỗ trốn. Nhắm mắt nhắm mũi chạy hết tốc lực. Thế mà....
" Á" "huỵch"...... "Cộp...cộp..."
- Rõ ràng vừa thấy cô ta ở đây mà.
- Chắc chắn chưa đi xa đâu. Mau tìm đi! Phải bắt bằng được. Nếu không tụi mày đừng vác mặt về nữa.- Mấy tên côn đồ đã đi xa. Bên dưới cái hố sâu đen ngòm thấp thoáng bóng một cô gái.
- A ui... Đau quá. May mà ở dưới này không có đinh hay gì cả, không thì có chuyện lớn rồi đây.- Từ Liên lấy tay xoa xoa viết trầy trên đầu gối và khuỷu tay rồi tìm cách leo lên trên. Cô áp xát người vào thành hố chật vật nắm lấy những mô đất chuẩn bị trèo lên. Vừa tới lưng chừng thì...
"Binh" 1 thanh sắt rơi xuốg người cô "A..." cô lại rơi xuống hố nhưng lần này to chuyện rồi.
Có một cái bóng gì đó trắng trắng bay lơ lửng trên miệng hố rồi bay đến nơi nào không ai biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro