the nghiem can ke cai chet
Nhiều người tin rằng đời sống bắt đầu vào lúc sinh ra. Điều này có thể hợp lý vì hầu như mọi người không ai nhớ được đời sống trước khi chúng ta ra đời. Từ tuổi thơ cho đến trưởng thành, chúng ta càng ngày càng thêm vướng víu với cuộc sống ở thế giới bận rộn này. Khi thơ ấu chúng ta đi học, trưởng thành rồi thì đi làm, sau đó lập gia đình, ý nghĩ về sự hiện hữu của bất cứ đời sống nào khác ngoài thế giới này thì chúng cho đó là ảo tưởng, là tín ngưỡng viễn vông, là một điều không thể có thật. Nhưng giờ đây có hàng triệu bài tường thuật của những người đã vượt trên ranh giới của sự sống khi trở về mang theo ký ức về một đời sống bên kia cửa tử và đời sống trước khi họ được sinh ra. Những bài tường thuật này đặc biệt đều phù hợp với nhau.
Những câu chuyện thật dưới đây liên quan đến Đời Sống Trước Khi Sinh Ra và Những Cảnh Giới Bên Kia Cửa Tử, Tuyết Trinh mong rằng nó sẽ đem lại cho các bạn một cách nhìn mới về Thế Giới Tâm Linh... và khơi dậy niềm tin và tình thương trong trái tim của mỗi con người.
1. Betty Eddie: Tôi thấy trong người yếu dần, yếu dần. Tôi muốn bấm vào nút chuông cạnh giường để gọi y tá nhưng không sao nhúc nhích được. Có một âm thanh kỳ lạ như tiếng vo ve ở đâu trổi lên, lúc đầu còn nhỏ nhưng càng ngày càng to.
Vào ngày 18 tháng 11 năm 1973, Betty Eadie đã chết đi sống lại vì bị biến chứng sau một cuộc giải phẫu tử cung. Sau khi bắt đầu hồi phục thì Betty lại bị chứng phiền muộn, đau khổ nhất là sự phân ly với ánh sáng tình thương mà bà đã thể nghiệm được...
Sau đây là những đoạn chính được trích từ Trở Về Từ Cõi Sáng do Nguyên Phong dịch thuật.
Hồn Lìa Thể Xác
Tôi thấy trong người yếu dần, yếu dần. Tôi muốn bấm vào nút chuông cạnh giường để gọi y tá nhưng không sao nhúc nhích được. Có một âm thanh kỳ lạ như tiếng vo ve ở đâu trổi lên, lúc đầu còn nhỏ nhưng càng ngày càng to. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một mãnh lực kỳ lạ thúc đẩy khiến tôi muốn ngồi bật dậy nhưng thể xác tôi tự nhiên lại cứng đơ một cách lạ lùng. Tôi cố sức vùng vẫy nhưng vô hiệu, chân tay tôi không tuân theo mệnh lệnh của tôi nữa. Dường như có một sức mạnh nào đó đang thu hút lấy tôi, tôi nghe như có tiếng ai gọi thầm đâu đây. Bất chợt có một cái gì dội mạnh vào lồng ngực khiến tôi giật mình. Cảm giác này không đau đớn nhưng kỳ lạ khiến tôi thấy trong mình bỗng nhẹ hẳn đi như vừa trút được một gánh nặng.
Tôi có cảm tưởng như mình vừa được thoát khỏi các ràng buộc, thân thể lâng lâng sảng khoái như bay bổng. Rồi một cái gì đó dội mạnh vào lồng ngực tôi lần nữa khiến tôi thấy mình dường như thoát hẳn ra ngoài. Ra ngoài? Nhưng ra ngoài cái chi đây?
Đầu óc tôi hoang mang lạ lùng. Tôi cố gắng cựa mạnh và tự nhiên thấy mình đang lơ lửng trong không gian gần chạm đến trần nhà. Tôi quay đầu nhìn lại và thấy một thân thể đang nằm bất động trên giường. Chỉ một thoáng giây tôi đã ý thức ngay được đó chính là xác tôi. Không hiểu sao tôi không thấy sợ hãi chút nào. Hình như có một sức mạnh nào đó đang che chở tôi, một cảm giác bình yên khiến tôi có thể yên lặng nhìn ngắm cái xác đó mà không hoảng hốt.
Phải rồi, đó chính là xác của tôi. Nó còn tốt lắm nhưng không còn sử dụng được nữa, thật đáng tiếc vì nó chưa hư hại bao nhiêu, vẫn có thể dùng được vào nhiều việc. Đang lặng ngắm cái xác, tôi bỗng ý thức được một điều thật kỳ diệu. Lần đầu tiên tôi nhìn rõ mình dưới trạng thái của ba chiều đo. Khi trước tôi chỉ có thể thấy mình qua hai chiều đo lúc nhắm mình trong gương nhưng hiện nay cặp mắt của tôi có thể thấy rõ mọi khía cạnh của thể xácm đàng trước, đàng sau, mọi phía một cách đầy đủ, toàn vẹn, từng chi tiết.
Bất chợt tôi thấy hình như mình không còn chịu áp lực của trọng lực nữa. Cơ thể tôi nhẹ nhõm, có thể cử động một cách dễ dàng thoải mái hơn trước. Dù vừa trải qua một cuộc giải phẫu nhưng tôi không thấy đau đớn, khó chịu vì vết thương. Ngay lúc đó tôi biết rằng mình đã thực sự chết rồi, đã rời bỏ thể xác mà người ta vừa giải phẫu xong. Thì ra cái xác đó không phải là tôi mà tôi mà chỉ lã một cái vỏ, một cái bóng, một bộ quần áo cũ mà tôi đã sử dụng trong nhiều năm nay. Cái xác đó nằm bất động nhưng tôi lại tự do, thoải mái và dĩ nhiên đây là một kinh nghiệm từ trước đến nay tôi không hề nghĩ đến.
Vừa nghĩ đến đó thì bỗng có ba người đàn ông ở đau xuất hiện. Họ ở đâu đến tôi không biết nhưng chắc chắn không phải từ bên ngoài bước vào vì cửa phòng vẫn còn khép hờ như cũ. Tất cả đều mặc áo thụng màu nâu, quanh hông có cột một sợi dây màu vàng, hai đầu bỏ thõng xuống. Người họ tỏa ra một thứ ánh sáng rất dịu và đến lúc đó tôi mới nhận ra chính mình cũng đang tỏa ra một thứ ánh sáng tương tự. Không hiểu sao tôi không thấy e ngại hay sợ hãi vì sự xuất hiện của những người lạ mặt này. Thoạt trông họ chỉ trạc 70 hay 80 tuổi, nhưng tôi biết rằng thuổi thật của họ khác xa với số tuổi mà tôi phỏng đoán. Có lẽ họ đã sống rất lâu rồi, từ những buổi xa xưa lắm! Nhìn cách phục sức, tôi thấy họ giống như các tu sĩ thời cổ. Phải chăng họ xuất hiện dưới hình ảnh đó đẻ biểu lộ một đức tính hay một minh triết lớn lao?
Một người mỉm cười cho tôi biết rằng giữa tôi và họ đã có những liên hệ "từ ngàn xưa". Tôi không hiểu câu này có nghĩa gì. Tại sao lại có sự quen biết như vậy được? Ngàn xưa phải là một thời gian rất xa trong dĩ vãng nhưng xa thế nào được khi cuộc đời chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm thôi? Vừa nghĩ đến đó thì tôi thấy ngay một hình ảnh xa xưa hiện ra trước mắt, một cuộc sống khác với đời sống vừa qua của tôi, và bỗng hiểu được sự liên hệ giữa tôi và những người này. Phải rồi, chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi và đời sống thực sự của tôi vốn không có khởi đầu hay chấm dứt mà chỉ là một diễn tiến kéo dài không ngừng suyên qua thời gian. Lúc đó tôi mới ý thức rằng những người này thực sự là những người bạn chọn lọc của tôi trong cái đời sống lớn lao, kéo dài vô tận đó, và trong kiếp sống vừa qua của tôi, họ đã đóng vai những "thiên thần hộ mạng" cho tôi.
Một người cho biết rằng tôi chết chưa đúng số và lý do họ đến đây là để trấn an tôi. Trấn an? Tôi chợt hiểu được nguyên nhân của cảm giác bình an êm ái khi vừa qua đời lúc này, một cảm giác không sợ hãi, không hoảng hốt mà ý thức rõ rệt được các diễn tiến xảy ra. Khi đó tôi mới hiểu ba người này quả thật hết sức lưu tâm đến tôi. Tôi định lên tiếng cám ơn thì chợt nhớ ra rằng từ nãy đến giờ chúng tôi không hề nói chuyện với nhau bằng miệng mà chỉ cảm thông nhau bằng tư tưởng. Đến lúc đó tôi mới ý thức được sự diễn tả bằng lời nói, ngôn ngữ mà tôi vẫn sử dụng, quả thật rất giới hạn so với cái kinh nghiệm mới mẻ về sự truyền thông bằng tư tưởng này. Tôi biết có nhiều điều họ muốn chia sẻ với tôi, cũng như tôi muốn nói với họ, nhưng chúng tôi biết rằng lúc này còn có những việc khác quan trọng hơn cần phải làm.
Tự nhiên tôi nghĩ đến chồng và các con của tôi. Hiện nay chồng tôi đang làm gì? Mấy đứa con tôi ra sao? Làm sao một người đàn ông không bao giờ trông nom trẻ nít lại có thể săn sóc một lúc sáu đứa nhỏ đây? Không có tôi thì làm sao những đứa bé nghịch ngợm này có thể thuận hoà với nhau được? Không chừng chúng đã bày đồ chơi bừa bãi khắp nhà rồi. Tôi phải gặp chúng ngay thì mới yên tâm được.
Tôi nhìn ra cửa sổ. Có lẽ tôi phải đi ra ngoài bằng cửa sổ rồi. Tự nhiên tôi hiểu rằng tôi có thể đi xuyên qua mọi vật một cách dễ dàng và tôi có thể đi bất cứ đâu mà tôi muốn. Tự nhiên tôi hiểu rằng tôi có thể đi xuyên qua mọi vật một cách dễ dàng và tôi có thể đi bất cứ nơi đâu mà tôi muốn. Tuy nhiên tôi không có thì giờ suy nghĩ nhiều về cái kinh nghiệm mới mẻ này, tôi chỉ nghĩ đến gia đình của mình. Sao bao năm làm lụng vất vả để gây dựng một mái ấm gia đình, tự nhiên tôi cảm thấy sợ hãi khi có thể mất đi cái mà tôi vừa có, cái hạnh phúc mà tôi đã nhọc sức bao lâu nay để vun vén, săn sóc, tạo dựng nên.
Vừa nghĩ đến nhà thì tôi đã thấy mình đứng trước cửa nhà. Tôi vội vã bước vào phòng khách và thấy chồng tôi đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế bành quen thuộc, lũ nhỏ đang đùa nghịch chạy lên chạy xuống cầu thang, la hét ầm ĩ. Quả thật hết chỗ nói! Tôi vẫn thường dặn chúng không được chạy ngảy như vậy kia mà. Mẹ vừa vắng nhà một gnày mà lũ nhỏ đã tác oai tác quái rồi. Tôi chăm chú quan sát từng đứa một, và tự hỏi chúng sẽ ra sao khi thiếu người mẹ vẫn thường chăm sóc cho của? Không hiểu vì một lý do nào đó, tôi đồng thời ý thức được phần nào cuộc đời của mỗi đứa một cách mầu nhiệm.
Tôi biết mỗi đứa đều có một nhiệm vụ riêng, một đời sống riêng, và sẽ pải học hỏi để có những kinh nghiệm khác nhau. Thật là một lầm lẫn lớn khi tôi nghĩ rằng của là "con của tôi" trong khi thực ra chúng cũng như tôi, đều là những thực thể tâm linh, có cá tính, sự thông minh, hay các nghiệp quả riêng biệt trước khi đầu thai vào cõi sống này. Mỗi đứa đề có tự do ý chí và sẽ chọn một cuộc sống riêng. Chúng có đời sống của chúng cũng như tôi có đời sống của riêng tôi. Chúng được giao phó cho tôi để chăm sóc, trông nom và giáo dục trong một thời gian nhất định nào đó thôi, sau đó chúng sẽ đi con đường riêng mà chúng đã chọn. Đây là một chương trình được hoạch định bởi những định luật cao cả, và dĩ nhiên khi chúng đã hoàn tất nhiệm vụ này thì đời sống trong kiếp này của chúng cũng sẽ chấm dứt. Tôi nhình thấy những thử thách lớn lao và đầy khó khăn mà chúng sẽ gặp phải, nhưng đồng thời cũng biết rằng những việc này là điều cần thiết cho sự phát triển của chúng. Tất cả đều chỉ là những phần rất nhỏ trong một chương trình giáo dục lớn lao, được sắp đặt bởi những quy luật hết sức hoàn hảo.
Tôi thấy mình như trút được gánh nặng rất lớn. Từ trước đến nay tôi thường quá lo lắng cho chúng. Sức tôi thì yếu ớt, vòng tay tôi thì bé nhỏ, làm sao có thể lo liệu chu toàn được mọi thứ? Thế nhưng tôi đã sắp đặt, hoạch định và mơ ước những điều thật viễn vông. Tôi đã thầm mơ rằng những đứa con tỗie phải trở nên những người nổi tiếng, hay thương gia giàu có. Quả thật tôi đã lầm lẫn rất lớn khi nghĩ rằng mình có thể sắp đặt, hoạch định những chương trình to tát như vậy. Nhưng nay thì mọii việc đã giải quyết vì cuối cùng thì cuộc đời của chúng cũng đều tốt đẹp cả. Cuộc sống của gia đình tôi cũng thế, cái hạnh phúc mà tôi hằng lưu tâm trước sau gì cũng sẽ xảy ra trong một tiến trình tất yếu...
Tôi cảm thấy thoải mái và sung sướng khi kinh nghiệm được các điều này, có lẽ nhờ thế mà tâm hồn tôi trở nên an tĩnh hơn. Những nỗi lo lắng, sợ hãi dường như tan biến khiến tôi cảm thấy hết sức thoải mái trong đời sống mới mẻ này. Tôi trở lại bệnh viện mà không nhờ mình đã về bằng cách nào. Tôi thấy thể xác mình vẫn nằm yên bất động trên giường, ba người bạn của tôi vẫn đứng đợi cạnh đó. Tôi cảm nhận ngay được tình thương của họ và cả niềm vui nho ngỏ của họ nữa. Hình như họ biết tôi vừa trở về nhà và đã kinh nghiệm được điều mà tôi cần phải biết. Tôi muốn nói với họ nhiều điều nhưng một người cho biết đã đến lúc tôi phải tiếp tục cuộc hành trình và họ sẽ không cùng đi với tôi.
2. RanNelle Wallace: Ngay lúc đó, tôi bị cuốn hút vào trong một cái ống nhỏ hẹp. Tôi bắt đầu bay qua cái ống, chân đi trước. Cái ống vô cùng nhỏ hẹp và chặt khít, tôi có cảm tưởng rằng thân thể mình đang bị hút từ trong ra ngoài với tốc độ di chuyển rất nhanh không thể tưởng được
Vào ngày 9 tháng 10 năm 1985, RanNelle Wallace cùng chồng cố gắng lái máy bay một động cơ vượt qua một cơn bão tuyết đến tiểu bang Utah, Mỹ Quốc. Sau một hồi chống chọi với những cơn gió mạnh và tuyết rơi mù trời họ đã bị mất phương hướng và đâm vào một ngọn núi. Chiếc máy bay nhỏ bé chở vợ chồng họ đã bị bể thành nhiều mảnh rồi bốc cháy...
RaNelle bị phỏng nặng và đau đớn quá độ, sáu giờ đồng hồ sau cô đã chết trong chiếc xe cứu thương. Những chuyện gì đã xảy ra cho cô trong khi chết đã chiếm được lòng cả ngàn người khi họ nghe về cuộc du hành kỳ lạ của cô ở thế giới bên kia. Kinh nghiệm về sự chết của cô rất lạ lùng và khá kỳ diệu. Trong lúc ở trên thiên đàng, cô đã gặp được đứa con trai của cô, đứa con mà chưa được sinh ra ở thế gian này. Đây là khía cạnh đã làm cho kinh nghiệm gần kề sự chết của cô rất dị thường.
Những đoạn văn dưới đây được trích từ quyển sách của cô có tên là "The Burning Within" tạm dịch là Sự Thiêu Đốt Bên Trong do Tâm Linh.net dịch thuật.
Cuốn Phim Về Cuộc Đời (hồi quang phản chiếu)
"Ngay lúc đó, tôi bị cuốn hút vào trong một cái ống nhỏ hẹp. Tôi bắt đầu bay qua cái ống, chân đi trước. Cái ống vô cùng nhỏ hẹp và chặt khít, tôi có cảm tưởng rằng thân thể mình đang bị hút từ trong ra ngoài với tốc độ di chuyển rất nhanh không thể tưởng, trên trần gian này không gì có thể sánh bằng cái nhanh đó được, nhanh khủng khiếp.
Tôi cảm thấy như mình đang phóng vút qua những giải thiên hà. Tôi thấy màu sắc và ánh sáng bên cạnh tôi cứ vùn vụt lướt qua làm tôi sợ hãi vô cùng."
"Tôi nghe thấy nhiều tiếng nói, hình như có nhiều người đang di chuyển chung quanh tôi. Tôi cảm thấy rằng có một người đang ở cạnh tôi, người này cũng như tôi đơn độc một mình.
(Trên thực tế thì tôi không thấy ai cả mà chỉ có thể cảm nhận mà thôi.)
Bỗng nhiên những tiếng xì xào chợt ngưng hẳn, một màn ảnh không biết từ đâu xuất hiện, rồi những loạt hình ảnh, ngôn từ, sáng kiến, cùng sự hiểu biết chiếu sáng chớp nhoáng trước mắt tôi; đó là quang cảnh về cuộc đời tôi, và tôi đã thấu hiểu và học hỏi từ đó. Không những tôi chỉ hiểu được những sự việc đó mà hồi tưởng những gì đã qua và tôi lại là người đó, một người đã làm những việc để mẹ tôi đau lòng, hoặc nói những lời chói tai với cha tôi hoặc anh chị tôi, và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết được vì sao tôi lại làm và nói như vậy. Tôi hiểu mỗi lý lẽ cho mọi s ự việc mà tôi đã làm, và tôi còn hiểu được cả sự tác động của nó đối với những người khác nữa...
Tôi thấy từ cảnh này sang cảnh khác cứ tiếp diễn như vậy cho đến suốt cuộc đời tôi."
"Những sự việc trong đời mà tôi sợ khi phải xem lại hình như không có xuất hiện. Tôi hiểu rằng tôi phải gánh lấy trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra. Tôi thấy rất ân hận và thành tâm mong mỏi Thượng Đế lấy đi cái gánh nặng tội lỗi của những hành vi xấu xa này, và tôi ngạc nhiên khi thấy với tình thương vĩ đại của Ngài những tội lỗi của tôi đã được tha thứ và xóa bỏ thật dễ dàng.
Nhưng rồi tôi thấy những cảnh tượng khác mà tôi không thể lường được. Trong cuộc đời này, tôi đã làm cho nhiều người thất vọng. Gia đình và bạn bè mong mỏi và cần tôi giúp đỡ nhưng tôi lại luôn chối từ viện cớ vì bận việc. Cái tính phóng túng của tôi đã làm đau lòng và nhức óc cho nhiều người; nỗi đớn đau này tôi không hề hay biết."
"Một bối cảnh khác lại diễn ra. Tôi thấy một cô bạn có cuộc sống rất là gian truân. Trước khi xuống trần, cô ta đã sống ở một nơi xinh đẹp trên cõi tâm linh; cô ta đã bối rối và do dự về việc xuống địa cầu, nhưng khi được hứa là sẽ cho cô sinh vào một gia đình tốt, có anh chị em và bạn bè tốt, nên cô ta bằng lòng xuống để học hỏi và thăng hoa.
Tôi thấy rằng mình là một trong những người bạn đời để dẫn dắt và giúp đỡ cô ta, nhưng không ngờ chính cái tính dại dột điên rồ với thái độ bất cần ai của tôi đã làm cho cô lầm đường lạc lối đưa đẩy cô ta vào những lỗi lầm và thương đau."
Tôi đã phá hoại chính cuộc đời mình, không để ý đến những hậu quả sau này, cũng chính vì những việc làm của tôi đã đem khổ đau đến cho cô ấy. Nếu tôi làm theo sự giao ước của tôi với người khác thì cô ấy đã có một cuộc sống phong phú và yên bình; cho đến giờ phút đó, tôi mới ý thức rằng trốn tránh trách nhiệm là một cái tội...
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại thấy những cảnh tượng này? Tâm trí tôi quay cuồng với nhiều câu hỏi."
"Tiếp theo, tôi lại thấy một người đàn bà mà người trưởng ban nhà thờ nơi tôi cư ngụ đã nhờ tôi nên thường lui tới thăm viếng. Nhiệm vụ tôi là đến nhà hỏi han và xem bà ta có cần giúp gì không. Bà ta nổi tiếng rất là cay cú và rất bi quan, vì nghĩ rằng tôi không thể nào chịu đựng áp lực mà bà ta sẽ đổ lên người tôi nên tôi không bao giờ ghé thăm bà ấy, dù chỉ một lần thôi. Bây giờ thì tôi mới biết đó là sự an bài của Lực Lượng Tối Cao, vì lúc đó tôi là người mà bà ấy cần đến; bà ấy không biết, tôi cũng không biết, nhưng tôi đã phụ lòng bà ấy. Bây giờ tôi sống với nỗi buồn của bà ấy với sự thất vọng tràn trề mà chính tôi là người đã gây ra. Tôi đã thất bại trong sứ mệnh đặc biệt này, một nhiệm vụ mà có thể làm tôi thêm kiên cố và vững mạnh hơn. Tôi đã trốn tránh cơ hội để thăng hoa cho tôi và cho bà ấy chỉ vì tôi không đủ can đảm để chống lại sự sợ sệt nhỏ nhen và lười biếng của mình, nhưng dù có lý do gì cũng không còn quan trọng. Tôi thấy rằng, mãi đến giờ, bà ấy vẫn còn sống trong phiền muộn và cay đắng mà bây giờ tôi đang trải qua và nghiệm được."
"Tôi nghiệm lại những việc tốt mà tôi đã làm, nhưng nó quá là ít ỏi và không có gì đáng kể như tôi đã nghĩ. Hầu hết những việc lớn lao tôi nghĩ mình đã làm cũng vì chính bản thân mình mà thôi. Tôi phục vụ cho mọi người nếu họ giúp đỡ tôi.
Tất cả những công việc thiện nguyện mà tôi làm đều là sự báo đáp; dù chỉ là sự báo đáp cũng làm bản ngã của tôi tăng lên..."
"Những hành động tốt như một lời nói tốt, một nụ cười tươi, làm vài việc nhỏ nhặt tôi đều quên lãng nhưng tôi thấy những việc làm đó đã làm người ta vui hơn; và để báo đáp họ cũng đối xử tốt với người khác.
Và khi tôi thật sự cười và thật lòng giúp đỡ thì tôi thấy mình phát ra một làn sóng tốt của hy vọng và thương yêu. Tôi thấy thất vọng tràn trề vì những sự việc như vậy thì tôi làm rất là ít.
(Tôi đã không giúp được nhiều người như tôi đã nghĩ.)
"Khi cuốn phim đời tôi kết thúc thì tôi rơi vào một trạng thái đau khổ tột cùng. Tôi thấy mọi sự việc mà tôi đã làm rất rõ ràng và từng chi tiết... những việc xấu xa thường ám ảnh tôi cho đến cuối còn những việc làm tốt thì vang vọng mãi với những phần thưởng và sự vui sướng tột đỉnh mà tôi không bao giờ ngờ được. Cuối cùng tôi mong muốn, tôi thấy mình mong muốn được làm lại từ đầu.
Không có ai ở đó để phê bình và chỉ trích tôi, không một người nào hết, nhưng trong lương tâm của tôi đã thiêu đốt tôi. Tôi đã bị nấu chảy trong sự thống khổ của chính lương tâm mình. Ngọn lửa ăn năn hối hận bắt đầu bừng cháy thiêu đốt tâm can tôi..."
"Một điểm sáng xuất hiện ở đằng xa. Nó chỉ nhỏ như đầu một cây kim, một đốm thật nhỏ nhưng ánh sáng chói lọi của nó đã phân nó ra từ những ánh sáng khác đang bao quanh tôi. Do bản năng tự nhiên tôi hướng về nó.
Phát ra từ ánh sáng là tình thương, hy vọng, và bình an mà linh hồn của tôi đang khao khát. Tôi mong muốn và cần ánh sáng rực rỡ chói lọi này.
Cái ống nhỏ hẹp u tối bây giờ trở thành một con đường hầm, càng đến gần thì con đường hầm càng mở rộng ra, ánh sáng tuôn tràn trước mặt tôi làm mọi vật đều bị ánh sáng rực rỡ bao phủ. Tôi bị ánh sáng này hút vào với vận tốc nhanh khủng khiếp.
Ồ, Thánh Thần ơi, ánh sáng này còn sáng hơn mặt trời nữa nó sẽ làm tôi đui mất! Và có thể nó sẽ giết chết tôi luôn!"
"Tôi lại nhớ đến chiếc máy bay bị cháy làm tôi phỏng nặng nên tôi sợ ánh sáng chói lọi này sẽ lại đốt cháy tôi thêm một lần nữa nhưng tôi không thể dừng lại; tôi bị hút bởi năng lực nào đó mà tôi không thể chống cự được. Tôi nhắm mắt trước sự hủy diệt sắp xảy ra cho tôi, mắt đã nhắm nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy..."
"Và tôi đã bay vào trong ánh sáng đó."
"Như là một cái hỏa tiển bùng nổ, ánh sáng xuyên qua người tôi. Mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều bị ánh sáng rực rỡ chói lọi đui mắt này đâm thủng, lúc đó tôi thấy mình giống như một hình bóng.
Da của tôi không bị cháy và mắt tôi vẫn thấy rất rõ ràng.
Tôi bay lơ lửng và tắm gội trong ánh sáng này, tình thương bao bọc tràn đầy ở chung quanh tôi rất dịu ngọt và tốt lành làm tôi biến đổi trở nên tinh khiết, thanh tao, và đơn thuần. Tôi gội rửa trong sự diệu ngọt, những đau đớn phiền muộn của quá khứ đã bỏ lại sau lưng và trôi vào quên lãng, thay vào đó là sự tĩnh lặng bình an...
Bỗng dưng tôi thấy một bóng hình ở đằng xa đang tiến về phía tôi."
"Một người đàn bà mặc áo trắng đang đến gần. Tóc bà màu bạch kim, khuôn mặt bà tỏa ánh sáng rạng ngời. Lúc đó tôi không sợ vì tình thương mà tôi cảm nhận được không chứa đựng sự sợ hãi. Bà ta đến trước mặt tôi trong tích tắc. Bà ta mỉm cười. Tôi yêu nụ cười của bà vì trong nụ cười đó đã chứa một tình thương vĩ đại."
"RaNelle."
"Bà ta gọi tên tôi nhưng miệng của bà ta không hề chuyển động; nụ cười của bà vẫn nở trên môi... Tôi nghĩ rằng: 'Chao ôi! Cái mánh này thật tuyệt! Bà ta không mở miệng mà vẫn có thể nói."
"RaNell," bà ta lại gọi. Lúc đó tôi mới để ý thấy rằng cái tiếng nói ở trong đầu tôi chứ không phải nó lọt vào từ lỗ tai. Tại sao lại như vậy? Tôi đang suy nghĩ thì bà ta lại lên tiếng.
"RANELLE. Bà ta nhấn mạnh hơn. NGOẠI ĐÂY!"
"Khi bà ta vừa nói xong thì tôi nhận ra ngay. Bà ta chính là mẹ của mẹ tôi, nhưng bà ta nhìn khác lắm chẳng giống ngoại tôi chút nào. Người đàn bà đang đứng trước mặt tôi mập mạp, dễ thương, rực rỡ và chỉ cỡ 25 tuổi thôi; tóc bà ta màu bạch kim óng ánh, nói chung là tất cả mọi thứ trên người bà ta đều sáng ngời rất là đẹp.
À, tôi đã hiểu ra vì sao tôi không nhận ra bà rồi; bà ngoại mà tôi biết thì ốm yếu vì nhuốm bệnh nhiều năm...
Rồi hiện thực làm tôi sực tỉnh."
"Ngoại đã chết rồi mà. Bà đã mất khoảng hai ba năm trước.
Tôi suy nghĩ, nếu ngoại đã chết thì tôi làm gì ở đây?
Ồ! Tôi đã chết rồi sao.
Ý niệm của tôi phát ra như lời nói, mặc dù miệng tôi không hề cử động."
"Bây giờ thì mọi thứ đều ăn khớp với nhau, những màu sắc ánh sáng, sự hồi tưởng của cuộc đời, và tình thương của ánh sáng rực rỡ này, tất cả đều xảy ra theo tự nhiên khi đời sống của tôi tiếp tục ở thế giới kế tiếp. Chắc chắn đây không phải là giấc mơ hay bị thuốc mê rồi sinh ra ảo tưởng, tôi nhận thức được bây giờ mình còn sống động và mẫn cảm hơn khi ở trong nhục thể. Tôi liền chấp nhận điều này rồi thắc mắc không biết mọi người đâu rồi?
"Ngoại cười khúc khích. Mặc dù đôi môi của ngoại không hé mở nhưng tâm của ngoại đã cười."
"Không phải mọi người đều phải đến đón con khi con chết sao?" Tôi hỏi. "Không phải mọi người sẽ hát bài Thánh Ca Hallelujah và đến ôm con rồi nói 'Chào Mừng' con sao?"
"Ngoại lại cười khúch khích. Tôi nghĩ đó là những tiếng cười trong sáng nhất mà tôi chưa từng nghe thấy."
"Được rồi." Ngoại nói. "Mọi người đều bận rộn. Theo ta, con còn nhiều thứ để thấy lắm", rồi ngoại đưa tay ra nắm lấy tay tôi, nhưng tôi kéo tay lại và nói, "Đợi chút, còn Jim thì sao?"
"Jim là (anh) bạn của tôi đã tử vong trong một tai nạn xe hơi cách đây vài tháng."
"Nếu ngoại ở đây thì có lẽ ngoại sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra cho anh ấy."
"Tôi lại lên tiếng hỏi: Còn Jim thì sao?"
"Vừa lúc đó tôi thấy Jim ở đằng xa đi tới. Tôi muốn chạy ngay đến ôm chầm lấy anh ấy nhưng ngoại tôi giơ cánh tay ra chặn lại rồi nói: "Không được. Con không thể đến gần cậu ấy."
"Tôi giật mình. Trong lời nói của ngoại có một mãnh lực gì đó làm tôi phải khựng lại."
"Tại sao không được." Tôi hỏi.
"Bởi vì cách cậu ấy sống khi còn ở trần gian," ngoại trả lời.
"Bây giờ anh ấy đến gần hơn và ngừng lại cách 5 thước. Anh ta mặc quần jean với áo sơ mi màu xanh nút áo chỉ cài đến giữa ngực giống như khi anh ấy còn sống."
"Trời ơi, hết sức nói, người ta để anh ăn mặc như vậy trên thiên đàng sao?"
"Anh ấy cười." Tôi cảm thấy sự vui sướng của anh ấy ở trong tâm, tuy anh ấy không có ánh sáng và năng lượng phát ra giống như ngoại tôi nhưng anh ấy có vẽ mãn túc lắm..."
"Anh ấy đã gửi tôi một thông điệp để đem về cho mẹ của anh ấy. Anh ấy bảo rằng tôi nói lại với bà đừng nên đau buồn vì cái chết của anh ấy nữa vì bây giờ anh rất vui vẻ và đang trên con đường tiến hóa. Anh ấy giải thích, khi còn sống anh ấy đã quyết định vài vấn đề trong đời sống không được chính chắn vì vậy nó đã cản trở cho sự thăng hoa của anh ấy ở trần gian. Anh ấy đã chọn và quyết định vấn đề dù biết rằng đó là sự sai lầm, giờ đây anh ấy chấp nhận mọi hậu quả.
Anh ấy còn cho tôi biết, khi bị hất tung ra từ xe hơi đầu anh ta đã đập vào một cục đá và chết ngay tức khắc. Khi sang bên kia thế giới, anh ấy có thể lựa chọn ở lại cõi tâm linh hay là trở lại trần gian, vì thấy sự tiến hóa của mình ở địa cầu đã kết thúc nếu trở lại anh ấy sẽ mất thêm ánh sáng mà anh đã sở hữu nên anh chọn ở lại nơi này.
Anh ấy mong tôi có thể giải thích tất cả những gì mà tôi nghe được cho mẹ của anh ấy nghe và tôi đã hứa với anh ấy mặc dù lúc đó tôi không có ý định trở lại trần gian. Sau đó anh nói có rất nhiều việc đang đợi chờ anh ấy làm. Vừa nói xong anh ấy quay lưng bỏ đi."
"Tôi quay sang ngoại rồi hỏi vì sao bà lại ngăn cản tôi không cho tôi đến ôm mừng anh ấy. Ngoại mới cho biết đó là một phần sự 'đọa đày' của anh ấy.
"Ngoại tôi giải thích: Những lực lượng chúng ta nhận được là tự mình ban cho mình. Chúng ta trưởng thành qua lòng khao khát của chúng ta muốn học hỏi, yêu thương, và chấp nhận mọi việc bằng đức tin mà chúng ta không thể nào chứng minh được. Khả năng của chúng ta tiếp nhận được chân lý và sống với chân lý sẽ ảnh hưởng đến sự thăng hoa trong tâm linh của chúng ta, và điều này sẽ xét đoán mức độ ánh sáng mà chúng ta sở hữu. Không có ai có thể áp đặt ánh sáng và chân lý đối với chúng ta, và cũng không có ai lấy đi được ngoại trừ chúng ta cho phép họ. Chúng ta tự quản trị và tự xét đoán mình. Chúng ta có toàn quyền hạn.
Jim đã quyết định giới hạn sự tiến hóa của mình ở Địa Cầu bằng cách từ chối những điều cậu ấy biết rằng đó là chân lý. Cậu ấy tự làm khổ chính mình và người khác bằng cách sử dụng và buôn bán thuốc phiện. Cậu ấy có nhiều lý do để quay sang xử dụng thuốc nhưng trên thực tế cậu hiểu rằng đó là điều sai lầm. Cậu ấy đã chọn bóng tối thay vì ánh sáng và bây giờ ở một mức độ nào đó cậu ấy trở thành một linh hồn đen tối. Giống như cậu ấy đến một tầng lớp đen tối - thiếu ánh sáng - ở nơi đây trong thế giới tâm linh. Đúng vậy cậu ấy vẫn có quyền hạn để tiến hóa, cậu ấy vẫn có thể tìm được tất cả sự vui sướng và tất cả những gì mà cậu có khả năng thu nhận, nhưng cậu ấy biết rằng mình không thể sở hữu những lực lượng, và thăng hoa để đạt được sự sung sướng bằng những người nhiều ánh sáng hơn. Đây là sự đày đọa, nhưng vì chính cậu đã chọn con đường này nên cậu ấy thấy vui vẻ."
"Ngoại truyền đạt những điều này với vận tốc ánh sáng nhanh hơn là máy điện tử có thể phát ra, nó đến ngay tức khắc và hiểu biết toàn diện. Tôi nhận thấy rằng ngoại và tôi có thể nghĩ trên nhiều trình độ cùng lúc rồi truyền đạt chúng cùng một lúc.
Quý vị không thể biết vật gì nếu không biết mọi vật ở chung quanh nó, cái gì tạo ra nó và cái gì đã chống đỡ nó. Sự hiểu biết lắp mộng đuôi én (nghĩa bóng 'ăn khớp với nhau') trong thế giới tâm linh, mỗi phần đều vừa với những phần khác. Mỗi sự việc liên quan với nhau đều được thấy ngay lập tức trong toàn diện; không giống như ở trần gian, chúng ta chẳng khi nào đạt được như vậy. Kiến thức và khả năng của chúng ta dùng để thông tin chỉ giống như đứa trẻ chưa biết cách phát âm.
Chúng ta gắng sức để truyền tin nhưng lại không sở hữu công cụ, có phải cũng giống như đứa trẻ nhỏ vậy."
Ngoại tôi đưa tay ra và nói: "Đi nhanh."
Tôi định nắm tay ngoại nhưng đã dừng lại.
"Chà," tôi nói. "Hãy nhìn tay của con nè."
"Tay của tôi trong suốt như keo, có ánh sáng như máu cũng trong suốt. Ánh sáng không chảy theo những đường gân máu như trong tĩnh mạch mà lại bắn xuyên qua tay tôi giống những tia nắng, cả bàn tay tôi lấp lánh ánh sáng. Tôi nhìn xuống thấy chân của tôi cũng lấp lánh ánh sáng. Tôi chú ý lần nữa thấy đôi chân và đôi tay không có bị cháy, tất cả vẫn còn tốt và lành lặn có đều nó phát ra ánh sáng lấp lánh. Tôi nhìn ngoại thấy rằng ánh sáng của ngoại sáng hơn ánh sáng của tôi. Mỗi tế bào của ngoại rất chói lọi rực rỡ, kể cả chiếc áo đầm ngoại đang mặc đều một màu trắng sáng chói."
"Vài phút sau, chúng tôi nắm tay nhau đi, và một quang cảnh tuyệt đẹp tôi chưa từng thấy đã mở ra trước mắt."
Sự Gặp Gỡ Đứa Con Trai Tương Lai
Trước mắt tôi là một phong cảnh tuyệt đẹp, đẹp không thể diễn tả được. Tôi đã đến nhiều khu vườn nổi tiếng tại tiểu bang Califoria nhưng không có cái nào đẹp đẽ giống như khu vườn trước mặt tôi; đó là một tấm thảm cỏ trãi dài vô tận len lỏi trong những ngọn đồi chói sáng rực rỡ. Màu xanh của cây cỏ nơi đây rất đậm mầu và lung linh ánh sáng. Từng chiếc lá rất sinh động mạnh mẻ và tất cả đều phát ra ánh sáng; mỗi chiếc lá khác nhau và hoàn chỉnh như đón chào tôi đến nơi thần tiên này."
"Cả khu vườn cất vang tiếng hát. Những bông hoa, ngọn cỏ, cây cối tràn ngập chỗ này với những âm thanh nhịp nhàng giai điệu tuyệt vời. Tôi cảm nhận được tiếng nhạc này bằng cách nào đó vượt trên cả trình độ thính giác của tôi.
Khi ngoại và tôi dừng lại trong chốc lát để thưởng thức phong cảnh tuyệt diệu này tôi đã thầm thì khen ngợi: "Mọi vật nơi đây đều biết ca hát," thật khó mà nói lên hết những cảm tưởng của tôi lúc đó...
(Sự thực thì không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả đầy đủ cái vẻ đẹp của thế giới bên trên.)
"Tôi để ý đến những đóa hoa hơi khác lạ gần nơi chúng tôi đang đứng. Ngoại tôi vẫy tay ra lệnh cho chúng đến; dù đó là một mệnh lệnh nhưng những đóa hoa đã vui mừng tuân theo. Chúng nó bay đến dừng lại lơ lửng ở trên không trong vòng tròn của đôi tay ngoại rồi một bó hoa đã hoàn thành và sống động. Mỗi đóa hoa đều có khả năng truyền đạt, tác động, và đồng thời soi sáng những bông hoa khác cạnh bên.
Ngoại ơi, chúng nó không có cuống hoa. Tôi nói.
Tại sao chúng nó phải có cuống hoa?" Ngoại đáp. Các loài hoa ở trên trần gian đều cần có cuống hoa để nhận nguồn dinh dưỡng và để trưởng thành đến trạng thái viên mãn nhất của tiềm năng. Muôn loài do Thượng Đế sáng tạo đều mang tính chất tâm linh và được phác họa đề hướng về nguồn tâm linh cao cả nhất của mỗi loài. Một đóa hoa đạt đến trạng thái trọn vẹn nhất thì nở rộ; còn nơi đây muôn hoa đều hiện hữu ở trạng thái tròn đầy nhất vì vậy không cần đến cuống hoa."
"Nhưng... chúng nó biết lơ lững trên không."
"Chúng nó phải rớt xuống sao? Mọi vật nơi đây đều hoàn mỹ mà." Nói xong ngoại cầm một đóa hoa lên đưa cho tôi rồi nói: "Đẹp không?"
"Cả đóa hoa đều tràn đầy màu sắc ánh sáng khác nhau, sự đẹp đẽ của nó thật không thể tưởng được. Rồi đóa hoa trở nên một phần của tôi, linh hồn của nó hòa nhập với linh hồn tôi, và nó nghiệm được mọi thứ mà tôi đang làm hay đã làm từ trước. Nó nhận thức sâu sắc về tôi, cùng lúc nó đã thay đổi tôi với tính chất tâm linh thanh cao của nó cùng sự hiện hữu và đời sống của chính nó. Nó ảnh hưởng đến những cảm giác, những ý nghĩ, và cá tánh của tôi. Tôi là nó và nó cũng là tôi. Nỗi vui mừng đó đến từ sự hợp nhất này đã thấm nhuần sự ngon ngọt thơm tho và tràn đầy hơn bất cứ những gì mà tôi đã nghiệm được từ trước đến giờ đã làm cho tôi muốn bật khóc.
(Trong kinh điển nói rằng có một ngày tất cả mọi thứ đều hợp nhất, câu nói này đối với tôi bây giờ có tác dụng rất lớn lao.)
"Ngoại tôi ra lệnh cho những đóa hoa trở về thì chúng nó lập tức bay nhẹ nhàng về chỗ cũ. Đóa hoa trên tay tôi cũng trở về nơi của nó nhưng hương thơm của nó vẫn còn ở bên tôi."
"Tất cả những thứ này đều đến từ Thượng Đế, và năng lượng để duy trì mọi thứ cũng đến từ Ngài, và đó là năng lượng tình thương của Ngài. Cũng như đời sống cây cỏ ở trần gian phải cần đất, nước, và ánh sáng để nuôi dưỡng thì đời sống tâm linh phải cần đến tình thương. Tất cả sự sáng tạo đều do nguồn tình thương của Thượng Đế, và mọi thứ Ngài tạo ra đều có chứa đựng tình thương.
Ánh sáng, chân lý, và đời sống tất cả đều được sáng tạo trong tình thương và được duy trì bởi tình thương. Thượng Đế cho chúng tình thương, chúng ta cho chúng tình thương, con cho chúng tình thương vì vậy sự sáng tạo được phát sinh. "RaNelle, Ta thương con." Bà nói.
"Khi ngoại vừa nói xong, tôi nhận được tình thương của bà truyền vào trong bản thể của tôi và toàn thân tôi đều tràn đầy sự ấm cúng và sung sướng không thể nào diễn tả được. Đây là sự sống, đây là sự hiện hữu chân chính, không giống như đời sống ở trần gian.
Tôi cảm thấy cây cỏ thương yêu tôi, mây trời, hương hoa, và mọi thứ đều thương yêu tôi. Và khi tôi nhận được những lời nói của ngoại tôi cùng tình thương này thì tôi biết rằng kể từ bây giờ tôi chịu trách nhiệm để tăng trưởng và nâng cao tình thương ở chung quanh tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bà đã dạy tôi về tình thương yêu, ý nghĩa, sự rộng lớn và năng lượng của nó, không phải chỉ vì tôi thấy thích thú khi nhận nó mà còn phải biết cách bày tỏ tình thương này đến những người khác.
(Khi chúng ta tràn đầy tình thương thì mới thành suối nguồn của tình thương được.)
"Ngoại tôi nắm tay tôi và chúng tôi bay qua khu vườn. Bà giải thích vài mục đích cơ bản của cuộc sống chúng ta trên Trần Gian: Chúng ta cần sống theo quy tắc sử sự chuẩn mực, cần phải giúp đỡ người khác; điều cần thiết của một vị cứu tinh là cần đọc kinh điển và phải có niềm tin. Tôi vội nói: "Ngoại ơi, con đã biết điều này rồi mà. Con đã học tất cả vào mỗi ngày Chúa Nhật. Tại sao ngoại lại dạy con nữa."
"Bà đáp rất đơn giản rằng: "Đó là trong những cẩm nang phúc âm mà những điều huyền bí về Thiên Đường được tìm thấy."
"Ngoại nói gì vậy kìa?"
"Tôi không có thấy có điều bí ẩn nào trong lời nói của ngoại hết, mà chỉ nhận được tình thương vô bờ bến của ngoại thôi. Tôi thấy rằng không lợi ích gì nếu ngoại dạy dỗ tôi về những căn bản đạo đức mà tôi đã học thuộc lòng từ nhiều năm về trước. Nhưng bà vẫn tiếp tục lập đi lập lại về nền tảng căn bản của đức tính tốt, tín ngưỡng, và lực lượng của sự hối lỗi, những điều mà ai cũng có thể học được từ Thánh Kinh. Tôi lắng nghe, và sự thất vọng của tôi càng gia tăng khi chúng tôi bay lên trên một sườn đồi."
"Khi tới được đỉnh, tôi nói:
Ngoại ơi, con đã biết tất cả rồi. Con thật sự hiểu hết. Ngoại hãy dạy con những điều khác đi."
"Con chưa có chuẩn bị mà."
"Con sẵn sàng rồi ngoại. Con sẵn sàng để hiểu biết thêm."
"Không được. Con còn chưa tin tưởng ở những điều căn bản. Con thiếu niềm tin."
"Điều gì mà tôi không tin tưởng? Tôi thiếu niềm tin như thế nào?"
"Ồ! Nhưng ngoại đã biết rõ. Ngoại đã biết rõ về tôi còn nhiều hơn mà tôi có thể tưởng tượng..."
"Khi đang đứng trên dốc cao nhìn xuống một thung lũng nhỏ, tôi thấy một cảnh tượng đã thay đổi tôi vĩnh viễn. Một quang cảnh thiêng liêng trên cả lời nói, trên cả sự biểu lộ, và những ai chứng kiến đều giữ kín nó ở trong lòng.
Tôi thấy rằng mình quả thực đã thiếu niềm tin. Tình thương không đơn giản như một lời nói hay một sự cảm xúc mà tình thương là một năng lực sinh ra và tác động vào mọi thứ ở chung quanh. Tình thương là năng lực của đời sống. Điều này đã là một điểm quay cho tôi, điều này ban cho tôi tất cả sự hiểu biết cùng tình thương để phát huy ra, nhưng tôi không thể nào chia xẻ từng chi tiết nơi đây ngoại trừ nói rằng tôi biết tình thương giữa con người ở đây là vĩnh cửu. Tôi cảm thấy ngoại tươi cười với sự vui sướng và tôi hiểu rằng mình đã vượt qua được sự thử thách."
"Ngoại nắm tay tôi, chúng tôi bay nhanh qua những đồng bằng đồi núi. Tôi cúi xuống nhìn mặt đất bay qua vùn vụt ở dưới chân. Chúng tôi bay nhanh như một điểm sáng trong thế giới tâm linh mênh mông rộng lớn này để hướng chuyển vào không gian, càng bay thì càng nhanh.
Và cánh cửa ngập tràn sự hiểu biết mở ra và trút vào tôi không kể hết hay cưỡng ép; đó là nguồn cội ánh sáng và chân lý bao bọc chung quanh tôi, nó trong sáng dễ hiểu, và được ngoại giảng giải theo đẳng cấp của tôi. Ngoại đã cho tôi sự hiểu biết về Thượng Đế, đời sống, và sự tạo hóa của thế giới, kể cả đạt đến sự bất diệt. Những chân lý bao hàm toàn diện, đầy đủ, và đổ lên người tôi với số lượng khổng lồ làm cho tôi nghĩ đầu của mình sẽ nổ tung. Nó đến nhanh quá. Tôi muốn có khả năng tiếp thu để nhớ hết tất cả, nhưng nhiều quá và... "Tôi không thể chịu đựng được!" "Ngừng lại!" Tôi nói.
"Lập tức tất cả sự truyền đạt đều ngưng lại, và chúng tôi dừng lại im lặng trong khoảng khắc. Ngoại nhìn thẳng vào tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên. "Tại sao con lại làm như vậy?" Ngoại hỏi:
"Con không thể thu thập hết mọi điều mà ngoại cho con. Làm sao con có thể nắm giữ hết tất cả được?"
"RaNelle. Đừng lo", ngoại nói thêm, "Đừng có sợ sệt và nghi ngờ chính mình, vì con sẽ nhớ lại hết tất cả khi con cần đến, và chúng sẽ mang đến cho ký ức của con bằng Thánh Linh. Nên có niềm tin. Hãy tin tưởng vào quyền năng của Thượng Đế."
"Đến giờ này tôi mới chợt hiểu điều gì là vật chướng ngại lớn nhất ngăn chận sự thăng hoa của tôi trong cuộc sống, đó là sự sợ hãi, những năm qua nó đã làm phiền tôi và đã chận đứng sự tiến hóa của tôi. Sự sợ hãi đã giới hạn sự vui hưởng cuộc sống của tôi và bây giờ nó lại trở ngại tôi. Khi tôi sợ hãi, năng lượng của sự du hành, hiểu biết, và thăng hoa trở nên tê liệt.
"Đừng sợ điều này." Tôi nói với chính tôi. "Hãy thả lỏng." Và chúng tôi lại di chuyển, sự hiểu biết lại tuôn tràn vào tôi nhanh hơn bao giờ hết.
"Từng quang cảnh, từng quang cảnh của đời sống chân lý lướt qua: lịch sử trên Trái Đất, lịch sử sự hiện hữu của chúng ta trước khi Địa Cầu hình thành, những nguyên tắc, những sự việc, những điều mà tôi không có khái niệm gì... Tôi thấy và kinh nghiệm những điều đó, và trở thành một phần của mỗi cảnh."
"Tôi còn thấy được tất cả chúng ta đã đứng trước Đấng Cha Lành trước khi xuống trần gian cùng với các anh chị em trong cõi Vô Cùng (bất diệt). Một lần nữa tôi kinh nghiệm được điều này, giống như tôi đã có kinh nghiệm trong chính cuộc sống trước kia (kiếp trước) của tôi. Tôi thấy chúng ta tự mình chọn xuống đây để đối diện những thử thách và thu thập kinh nghiệm ở Trái Đất này."
"Tôi thấy rằng chúng ta đã chọn đi theo một vị cứu tinh người mà có thể chuộc lại những tội lỗi của chúng ta đã làm từ kiếp trước và đưa chúng ta trở về với Đấng Cha Lành. Tôi thấy tình thương và sự hân hoan chạy khắp cả người tôi lần nữa khi chúng ta chấp nhận Chúa Giê-Su như một Vị Cứu Tinh. Chúng ta đã giơ cao cánh tay phải, giống như chúng ta làm trong một phiên tòa sử án, rồi chúng ta đã long trọng cam kết với Thượng Đế rằng chúng ta sẽ làm hết khả năng của mình để hoàn thành sứ mệnh của chúng ta trên địa cầu. Tôi cảm thấy đó một danh dự lớn lao mà làm hiệp định này trước Đấng Cha Lành trên Trời của chúng ta. Chúng ta đã thề, với mục đích (kế hoạch), để trở thành người cộng sự viên với Ngài để đem lại sự tốt đẹp cho địa cầu. Chúng ta đã hứa sẽ dùng thời gian, nghị lực, và tài năng để giúp đưa toàn bộ những thông điệp của vị Cứu Tinh, để giúp đưa những anh chị em của chúng ta trở về lại với Đấng Cha Lành.
"Tôi thấy Ngài biết mỗi người chúng ta, từng cá nhân. Ngài biết tấm lòng chúng ta, biết linh hồn chúng ta, và Ngài thương yêu chúng ta vô bờ bến, như là Ngài đã ở với mỗi chúng ta trong một thời gian vô định để chỉ bảo và yêu thương chúng ta. Thời gian không hiện hữu, mỗi chúng ta luôn có mối quan hệ với Ngài."
"Tôi thấy những người đứng cạnh tôi trong buổi lễ đó là những người dự một phần chơi trong cuộc sống của tôi trên địa cầu. Chúng ta đều quan hệ với nhau trong phương cách sống. Nếu một người trong chúng ta thất bại trong sứ mệnh của anh hay chị ấy thì tất cả chúng ta đều chịu sự dày vò khổ đau trong cách này hoặc cách khác, nhưng nếu có một người thành công thì tất cả đều được lợi ích. Chúng ta như là tiểu thể trong một đại thể, nó sẽ tốt đẹp khi được toàn vẹn, nhưng nếu chúng ta lấy đi một phần thì tất cả chúng ta đều sẽ bị thiếu hụt và không thể trọn vẹn đến khi tìm được phần đó để lại đúng nơi của nó. Chúng ta cần có nhau, chúng ta vẫn như vậy, và luôn luôn sẽ như vậy.
"Nhiều sự việc bất diệt khác đi qua tôi. Hình như tôi tắm trong đó và trở thành chúng. Chúng đã đổ vào linh hồn tôi, và tôi biết rằng tất cả những kiến thức này tôi chưa thể nhớ hết, có điều tôi ghi nhớ được như là làm tuyên thệ với Đấng Cha Lành, còn vài điều khác thì tôi vẫn đang chờ đợi để nhớ.
Tôi hỏi ngoại: Con có thể viếng thăm bạn bè của con không, những người con mà đã yêu thương từ vô thủy vô chung. Ngoại đáp:
- Có vài người vẫn còn sống ở Trái Đất, nên con không thể thấy họ được.
- Còn những người khác thì sao? Tôi hỏi.
Tức thì họ đến với tôi, những người xinh đẹp của ánh sáng và tình thương. Tôi nhớ họ và cả tên của họ nữa. Có vài người đã sống trên Trái Đất và đã chết, có vài người thì chưa bao giờ được sanh ra. Tất cả ký ức về sự hiện hữu của tôi trước khi địa cầu hình thành trở lại với tôi, và tôi sẽ không nhớ được khi trở về Trái Đất vì những điều này chỉ dành cho nơi này mà thôi. Tôi chấp nhận, và các bạn của tôi đến ôm tôi, hoan nghêng tôi trở về."
"Tôi cảm nhận được tình thương toàn thiện của họ và biết rằng họ sẽ không bao giờ lìa xa tôi. Có một người bạn nữ cứ ở cạnh bên ôm tôi một hồi lâu. Cô ấy có vẻ thân thiện với tôi một cách lạ thường, nhưng tôi có đôi chút không hiểu là điều gì."
"Bạn có biết là tôi luôn ở bên cạnh bạn không?," cô ấy nói.
"Tôi không bao giờ rời xa bạn, và sẽ không bao giờ..."
Cô ấy đã ghi nhớ từng lời của tôi nói và làm tôi rất cảm động khi tôi biết được cảm tình của cô đối với tôi là hết lòng tận tâm và yêu thương.
"Tôi luôn ở cùng bạn!" Cô ấy lại nói.
Ngoại nắm tay tôi, rồi tôi lại thấy chúng tôi ở trong một khu vườn và đang di chuyển trên một sườn đồi tuyệt đẹp khác. Mọi thứ đều hòa hợp, hoàn hảo, như những điệu nhạc êm đềm và diệu êm.
Ngoại vẩy tay thì chúng tôi ngừng lại trên một ngọn đồi cao. Tôi thấy hàng triệu người trước mặt chúng tôi. "Đây là linh hồn của những người đã chết." Ngoại nói. "Họ đang chờ đợi để công việc được hoàn tất. Họ đợi những người trên Trái Đất làm xong phần việc của họ.
"Phần công việc của họ?" Tôi hỏi. "Công việc gì?"
(Ngoại lại cho tôi thấy những người được sắp xếp vào từng nhóm gia đình.)
"Con phải cam kết với chính mình để dành thời gian và tài năng trên Địa Cầu để làm việc cho Thượng Đế nhiều hơn nữa. Con cần những người này, và họ cũng cần con. Chúng ta tất cả đều phụ (lệ) thuộc vào nhau.
(Hồi tưởng lại cuốn phim đời của tôi đã chỉ điểm sự cẩu thả mà tôi đã làm trong việc phục vụ người khác như thế nào. Bây giờ tôi mới thấy rằng có nhiều cách tôi có thể làm như là: chia xẻ, hy sinh, bố thí những gì mà tôi có.)
Những linh hồn của những người đã chết đang chờ đợi mỗi chúng ta để đến gần Chân Lý hơn, để một lần nữa trở thành Đại Thể, để nhận biết lực lượng của Thượng Đế và sống trong ánh sáng của Ngài.
Ngoại vẫy tay, mặt đất mở ra trước mặt chúng tôi. Tôi nhìn xuống thấy một người đang nằm trên giường trong một bệnh viện, chung quanh có rất nhiều bác sĩ và y tá. Khuôn mặt bệnh nhân bị băng bó lại.
Con sẽ không bao giờ giống như trước nữa, RaNelle," ngoại nói. "Mặt con sẽ biến đổi và thân thể con sẽ bị đau đớn; khi trở về, con sẽ trải qua nhiều năm để phục hồi."
"Khi nào con trở về?" Tôi nhìn ngoại." "Ngoại cho rằng con phải trở về sao?" Bỗng dưng sự hiểu biết đến, tôi nhìn người nằm trên giường tay duỗi thẳng, cả hai cánh tay và bàn tay đã bị cắt nhiều chỗ để chất nước vàng chảy vào trong những túi ni-lông.
Tôi thấy khiếp sợ nói. "Con đó hả?"
"Ừ, RaNelle, con đó. Con sẽ mang rất nhiều thẹo..."
"Tôi muốn điên lên. "Ngoại! Con không trở về đâu."
"Con của con cần con, RaNelle."
"Không, không đâu. Chúng nó tốt nhất là sống với người khác, vì con không thể cho chúng nó những gì mà chúng nó cần."
"Không phải chỉ con cái của con không RaNelle, mà con còn có nhiều việc để làm lắm - những việc mà con chưa làm xong."
"Không. Tốt nhất là con ở lại đây. Con không muốn gánh chịu những nỗi đau khổ đó." Tôi chỉ vào thể xác tôi.
Tôi đã cự tuyệt và muốn ở lại đây.
"Con phải trở về. Ngoại tiếp. "Sứ mệnh của con chưa hoàn thành."
"Không. Con không muốn trở về cái thể xác đó! Con không trở về đâu."
Khuyên bảo không được ngoại tôi đưa tay ra phía trước rồi ra lệnh: "Nhìn đây!"
"Một kẻ nứt mở ra trong không gian trước mặt, tôi thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi đang bước đến gần chúng tôi. Lúc đầu cậu ta có vẻ ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, nhưng khi thấy tôi cậu ấy rất kinh ngạc.
"Tại sao cô lại ở nơi đây?" cậu nói hầu như là không thể tin vào chính mắt mình. Tôi vẫn giữ im lặng. Gương mặt của cậu từ kinh ngạc giờ đổi thành buồn bã rồi khóc nức nở. Tôi cảm nhận được nỗi u sầu và buồn bã của cậu ta nên tôi cũng bắt đầu rơi lệ.
"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi. "Tại sao cậu lại khóc?" Tôi choàng tay ôm cậu, và an ủi cậu ta.
"Tại sao cô lại ở nơi này?" cậu ấy lại nói.
"Cậu cho tôi biết tên của cậu là Nathaniel, cậu chưa sanh ra ở trần gian. Cậu nói rằng nếu tôi không trở về thì sứ mệnh của cậu ấy sẽ bị cản trở. Sau đó cậu cho tôi thấy sứ mệnh của cậu ta... Và tôi thấy tôi sẽ là người mở những cánh cửa cho cậu ấy để giúp đỡ và ủng hộ cậu ấy.
"Tôi sẽ cố gắng làm xong những sứ mệnh của tôi, cậu nói, nhưng tôi sẽ không bao giờ hoàn thành sứ mệnh nếu không có cô. Tôi cần cô.
"Ồ! Tôi nghĩ trái tim mình có thể vỡ ra. Tôi là một phần trong sứ mệnh của cậu ấy; tôi đã làm cho cậu ấy đau khổ và tất cả mọi người mà cậu sẽ giúp đỡ bằng cách cự tuyệt không trở về trần gian. Tôi cảm nhận một tình thương bao la dành cho cậu trẻ này, và tôi muốn giúp cậu trong mỗi phương cách mà tôi có thể làm được.
Ồ! Nathaniel, tôi nói, ta thề với con rằng ta sẽ giúp con. Ta sẽ trở về, và ta hứa là ta sẽ làm tất cả những gì mà ta có thể làm để giúp con. Ta sẽ mở những cánh cửa đó cho con. Ta sẽ bảo vệ và ủng hộ con. Ta sẽ cho con mọi thứ mà ta có. Nathaniel, con sẽ hoàn thành sứ mệnh của con. Ta thương con!
"Sự đau buồn của cậu đã thay thế với lòng biết ơn. Mặt cậu ấy tươi vui hơn, và tôi thấy cậu ấy là một Thánh Linh cao cả. Cậu ta giờ đang rơi lệ với sự vui mừng và biết ơn.
3. Câu Chuyện Về "Chim Non": Chào ông Glenn, tôi là một nhân viên của hãng Hàng Không United, vì trong gia đình ông có chuyện không may xảy ra nên tôi đến để báo tin cho ông và đây là số điện thoại ông có thể gọi để biết thêm chi tiết...
"Cám ơn," cậu nói. "Ồ, con thương cô, rồi ôm chầm lấy tôi."
"Ngoại tôi nắm tay kéo tôi đi. Nathaniel đứng nhìn tôi đi mà trong lòng vẫn mỉm cười và tôi nghe rất rõ những lời cậu ấy nói: "Con thương Mẹ."
(Lúc đó tôi rất xúc động nhưng không thể phản ứng được gì vì tất cả mọi việc đều xảy ra rất nhanh.)
"RaNelle, Ngoại có điều này muốn nói với con. Hãy nói cho mọi người biết rằng chìa khóa chính là tình thương.
"Chìa khóa chính là tình thương. Ngoại lập lại một lần nữa."
"Chìa khóa chính là tình thương. Bà lại nói thêm lần thứ ba.
Sau đó bà thả tay tôi ra, nhưng chữ 'tình thương' vẫn âm vang trong đầu tôi trong khi tôi rơi vào một nơi đen tối sâu thẳm.
Tôi đã khóc khi rời khỏi thế giới ánh sáng huy hoàng tràn đầy tình thương."
Thể nghiệm về sự chết của RaNelle kết thúc khi bà trở lại cái thể xác bị phỏng nặng đang nằm trong bệnh viện. Khoảng bảy năm sau, bà hạ sinh một đứa con trai và đặt tên cho cậu ấy là Nathaniel. Bà nói rằng nét mặt đứa con trai của bà giống y hệt như Nathaniel mà bà đã gặp trên Thiên Đàng.
*** Mỗi một thời đại đều có những vị Cứu Tinh như Moses, Chúa Giê Su, Phật v.v... nếu chúng ta muốn trở về Ngôi Nhà trên Thiên Quốc thì hãy đi tìm vị Cứu Tinh hiện tại, vì chỉ có vị này mới có thể dẫn dắt chúng ta trở về với Đấng Cha Lành... nếu không chúng ta sẽ mãi mãi luẩn quẩn trong vòng luân hồi.
Câu Chuyện Về "Chim Non" Theo lời kể của ông Lloyd Glenn, vào ngày 22 tháng 7, khi ông đang trên đường đi công tác đến thành phố Seatle, tiểu bang Washington. Đó là một chuyến đi rất bình thường cho đến khi máy bay hạ cánh đáp xuống phi trường Denver để đổi chuyến bay khác; ông nghe loa phát thanh trên máy bay loan báo: "Xin ông Lloyd Glenn hãy đến gặp người Đại Diện Cho Khách Hàng hãng máy bay United ngay lập tức."
Vừa ra khỏi máy bay ông gặp một người thanh niên trẻ tuổi đang vội vã tiến bước đến gần ông:
Chào ông Glenn, tôi là một nhân viên của hãng Hàng Không United, vì trong gia đình ông có chuyện không may xảy ra nên tôi đến để báo tin cho ông và đây là số điện thoại ông có thể gọi để biết thêm chi tiết. Ông hãy theo tôi.
Khi nghe tin này trái tim tôi đập rất mạnh nhưng đầu óc thì rất bình tĩnh. Tôi bước nhanh theo chân người thanh niên trẻ tuối đến nơi điện thoại viễn liên. Tôi nhấn số gọi thì nghe người ở đầu dây bên kia trả lời:
- Nhà thương Mission đây. Thưa ông cần giúp gì?
- Tôi tên là Lloyd Glenn...
Tôi chưa dứt lời thì người ở đường dây bên kia đáp:
- À, ông Glenn. Xin ông đợi một chút.
Rồi cú điện thoại của tôi được chuyển qua khu cấp cứu. Tôi được nói chuyện với vị trưởng ban tại nơi này và cô ta cho biết rằng đứa con trai ba tuổi của tôi đã bị cánh cửa nhà xe tự động đè lên, khi vợ tôi tìm thấy thì con trai tôi đã tắt thở. Nhờ người hàng xóm cũng là một y sĩ làm CPR (phương pháp truyền hơi thở), sau đó xe cấp cứu đến chở con trai tôi Brian đến bệnh viện. Cô ta nói:
- Bây giờ Brian đã hồi sinh, các y sĩ nghĩ rằng con trai của ông sẽ sống nhưng họ không chắc chắn não bộ và trái tim của con ông có bị tổn hại hay không. Cô ta tiếp:
- Vì cánh cửa nhà xe đã đè quá mạnh lên trên ngực ngay trái tim bên phải của Brian đã làm cho xương ức gãy vài nơi.
Sau khi nói chuyện với cô ta xong thì tôi được nói chuyện với vợ tôi. Tôi thấy tiếng nói của vợ tôi rất bình tĩnh tuy rằng có hơi lo lắng nhưng không kích động quá nhờ vậy mà tôi cảm thấy yên tâm hơn.
Tôi đã đổi vé máy bay để trở về nhà.
Tôi đi xa bằng máy bay rất nhiều lần nhưng không có lần nào giống như lần này... thời gian sao mà dài đăng đẳng.
Cuối cùng tôi cũng đã đến bệnh viện sáu tiếng sau khi con tôi bị cánh cửa nhà xe đè lên.
Khi bước vào phòng Hồi Sinh, không gì có thể diễn tả nỗi đau lòng của tôi khi thấy đứa con trai nhỏ bé của tôi đang nằm im lìm trên một chiếc giường thật lớn với nhiều ống và dây điện gắn vào khắp người để theo dõi tình trạng sức khỏe. Con trai tôi đang được gắn máy hô hấp nhân tạo. Vợ tôi đứng đứng gần đó nhìn tôi gượng cười.
Mọi thứ đều như một cơn ác mộng và tôi đã được vợ tôi kể lại từng chi tiết.
Sau đó bác sĩ đã báo cho vợ chồng tôi biết hai tin mừng; thứ nhất là con trai tôi sẽ sống và thứ hai sơ bộ cuộc thử nghiệm cho thấy rằng tim của con trai tôi vẫn bình thường. Duy chỉ còn chờ đợi kết quả của cuộc thử nghiệm não bộ xem nó có bị hư hoại gì không.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong lúc này vợ tôi rất bình tĩnh, cô nói rằng Brian chắc không có chuyện gì đâu và tôi bám vào những lời nói đó của vợ tôi với một niềm tin mãnh liệt. Suốt buổi tối đó cho đến sáng ngày hôm sau Brian vẫn trong tình trạng hôn mê. Khoảng 2 giờ trưa ngày hôm đó, con trai của chúng tôi mới bắt đầu tỉnh lại và ngồi dậy nói những lời thật dễ thương mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghe thấy. Con trai tôi nói: "Ba ơi! Hãy ôm con đi" và nó giơ hai cánh tay nhỏ bé ra để với lấy tôi. Lúc đó tôi mỉm cười ôm nó vào lòng và những giọt nước mắt của sự mừng vui tuôn trào.
Ngày kế tiếp, chúng tôi được các bác sĩ cho biết con trai tôi không bị bất cứ vấn đề thần kinh nào còn thân thể thì rất khả quan. Câu chuyện về sự sống lại thần kỳ của con tôi được loan truyền khắp bệnh viện làm cho mọi người đều rất vui mừng...
Quý vị không thể tưởng được khi chúng tôi đưa Brian về nhà. Chúng tôi cảm thấy một sự tôn kính cho đời sống và tình thương của Đấng Cha Lành đã dành cho những ai cận kề sự chết.
Vào những ngày kế tiếp không khí trong nhà chúng tôi rất an hòa. Hai đứa con lớn của chúng tôi gần gũi với đứa con trai út nhiều hơn, tôi và vợ tôi cũng thân mật với nhau hơn, và tất cả chúng tôi đều rất yêu thương nhau trong mái ấm gia đình. Cuộc sống đã giảm bớt nhiều áp lực. Chúng tôi nhìn về những ngày tháng hướng tới tương lai. Chúng tôi cảm thấy được gia ân rất nhiều.
Câu chuyện đến đây chưa chấm dứt.
Gần một tháng sau, một hôm Brian tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa nó nói: "Mẹ ơi, hãy ngồi xuống đi. Con có điều này muốn nói với mẹ." Từ khi biết nói đến giờ, Brian thường dùng những lời nói ngắn gọn, nhưng hôm nay nó lại nói một câu dài như vậy đã làm vợ tôi kinh ngạc.
Vợ tôi ngồi xuống với nó trên giường, và nó đã kể cho vợ tôi nghe một câu chuyện thiêng liêng phi thường.
- Mẹ có nhớ khi con bị đè dưới cánh cửa nhà xe không. Nó thật nặng lắm làm cho con đau đớn quá chừng. Con gọi mẹ, nhưng mẹ không nghe. Con bắt đầu khóc, nhưng rồi càng ngày nó càng đau... và những chú chim non đến.
- Chim non hở? Vợ tôi bối rối hỏi.
- Đúng vậy. Con trai tôi trả lời.
- Những chú chim non bay nghe vèo vèo vào trong nhà xe. Chúng nó chăm sóc cho con. Dạ, chúng làm như vậy đó. Có một con chim non bay đi kêu mẹ. Nó tìm đến mẹ để báo cho mẹ biết rằng con đang bị đè ở dưới cánh cửa.
Vợ tôi biết rằng một đứa bé ba tuổi không có khái niệm về sự chết và thánh thần, vì vậy nó gọi những sinh linh đã đến với nó từ cõi trên là "chim non" vì họ biết bay giống như loài chim.
- Những con chim non đó giống như thế nào? Vợ tôi hỏi.
- Chúng đẹp lắm. Chúng mặc đồ trắng, toàn là màu trắng. Dạ, có vài con thì mặc màu trắng với màu xanh lá cây, còn những con khác thì mặc toàn là màu trắng. Brian trả lời.
- Chúng có nói gì với con không?
- Dạ có. Chúng nó nói em bé không sao hết.
- Em bé nào? Vợ tôi không hiểu hỏi.
- Em bé nằm ở bên dưới cánh cửa nhà xe đó. Brian tiếp. Mẹ chạy ra ngoài rồi mở cửa nhà xe lên, rồi mẹ chạy đến em bé. Mẹ còn bảo em bé hãy ở lại đừng đi.
Vợ tôi muốn té xỉu khi nghe những lời này, vì cô ấy thực sự đã đến quỳ bên cạnh thể xác của Brian. Khi thấy ngực của con tôi bị thương nặng vợ tôi đã khóc thầm:
- Đừng rồi bỏ ba mẹ nha Brian. Con hãy ở lại, đừng đi.
Khi nghe con trai tôi kể lại sự việc này thì vợ tôi mới biết linh hồn của Brian có lẽ đã lìa khỏi thể xác và đang ở trên nhìn xuống cái thân thể nhỏ bé không hồn.
- Rồi sao nữa? Vợ tôi hỏi.
- Chúng con đã bay đến một nơi thật xa. Xa lắm.
Con tôi đã bối rối khi nói về việc này vì nó không biết tìm chữ gì để diễn tả cho đúng. Đôi lúc con tôi như muốn diễn tả lại điều gì thiêng liêng lắm nhưng rất khó khăn để nói ra thành lời vì nó chỉ là đứa trẻ mới lên ba mà thôi.
- Chúng con bay thật nhanh thật cao trong không gian.
- Chúng rất đẹp mẹ à. Con của tôi nói thêm. Và nơi đó có rất rất nhiều chú chim non.
Vợ của tôi kinh ngạc, nhưng vì gấp rút muốn biết thêm những chuyện gì đã xảy ra nên cô ấy không ngắt lời mà để Brian tiếp tục nói.
Brian cứ huyên thuyên kể cho vợ tôi nghe:
- "Chim non" nói với con rằng con phải trở về để nói cho mọi người biết về "chim non". Chúng đưa con trở về nhà và con thấy xe chữa lửa và cứu thương cũng ở đó. Con thấy có một người đàn ông đem đứa bé đặt lên chiếc giường màu trắng và con đã an ủi người đàn ông đó. Con nói em bé sẽ không sao đâu, nhưng ông ta không nghe được. Những chú chim non còn bảo con đi theo xe cứu thương và chúng sẽ ở bên cạnh con. Những chú chim non rất xinh đẹp và rất là an hòa nên con không muốn trở về, nhưng ánh sáng đến.
- Ánh sáng đó rất chói lọi và ấm áp mẹ à. Con thương ánh sáng chói lọi đó lắm. Con thấy có người nào đó trong ánh sáng chói lọi này dang tay ra ôm con, và nói với con rằng: "Ta thương con nhưng con phải trở về. Con phải chơi baseball (bóng chày) và nói cho mọi người biết về những chú "chim non". Sau đó người trong ánh sáng hôn con rồi vẫy tay chào từ biệt. Bỗng âm thanh từ đâu vang lên, thoáng một cái họ đi vào những đám mây biến mất.
Câu chuyện cứ tiếp tục đến cả tiếng đồng hồ. Brian nói với chúng tôi rằng:
- "Những chú chim non" lúc nào cũng ở bên cạnh chúng ta nhưng chúng ta không thể thấy chúng bởi vì chúng ta nhìn bằng mắt, chúng ta cũng không thể nghe chúng vì chúng ta nghe bằng tai, nhưng chúng lúc nào cũng ở đó, chúng ta chỉ có thể thấy chúng ở đây (Brian để bàn tay lên ngực). Chúng thường thì thầm những điều tốt lành giúp chúng ta làm đúng vì chúng thương chúng ta rất nhiều.
Brian còn tuyên bố:
- Con có một sứ mệnh. Mẹ cũng có một sứ mệnh. Và ba cũng có một sứ mệnh. Mỗi người đều có một sứ mệnh. Chúng ta tất cả phải sống với sứ mệnh của mình và hãy giữ lời hứa của mình. Những chú chim non sẽ giúp mình làm những công việc này vì chúng thương chúng ta nhiều lắm.
Những tuần lễ kế tiếp, con trai tôi thường đến ngồi bên chúng tôi để kể lại cho chúng tôi nghe cả hoặc chỉ một phần của câu chuyện mà nó đã được thấy khi cận kề sự chết, nó đã lập đi lập lại nhiều lần nhưng chi tiết không bao giờ thay đổi hay bị xáo trộn.
Chúng tôi luôn kinh ngạc vì sao đứa bé ba tuổi lại nói rõ từng chi tiết như vậy nhất là khi nói về những chú chim non mà nó đã nhìn thấy. Đi đến đâu con trai tôi cũng kể câu chuyện này cho những người lạ mặt mà nó gặp trên đường; ngạc nhiên thay, không có ai nhìn nó với ánh mắt kỳ ngoặc mà ngược lại họ luôn mỉm cười với một vẻ mặt dịu dàng.
Không cần phải nói, từ ngày đó trở đi, cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn thay đổi. Và tôi cầu mong rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ luôn được như vậy.
Hãy thường xuyên nghĩ đến những vị thiên thần; cho dù quý vị không thấy nhưng họ lúc nào cũng ở bên cạnh quý vị. (St. Francis De Sales)
** Câu chuyện Chim Non được Tamlinh phỏng dịch theo tài liệu NDERF do bác sĩ Jody A. Long, J.D. và Jeffrey P. Long điều hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro