Chương 47: Vượt Qua Bầu Trời Để Đến Bên Em
Cơn mưa cuối mùa khô ùa vào qua cửa sổ, mang theo những giọt nước lạnh buốt rơi xuống không khác gì những giọt lệ của ai đó lặng thầm rơi trong bóng tối.
Bầu trời không còn trong xanh, chỉ còn là những đám mây u ám, nặng trĩu.
Một người đang nằm im trên giường, để thời gian trôi qua chầm chậm và mệt mỏi.
Charan nằm trên chiếc giường quen thuộc, ánh mắt anh hướng ra ngoài.
Mưa không còn là nỗi lo sợ lớn nhất trong lòng anh nữa, bởi điều duy nhất khiến anh sợ hơn cả chính là sự ra đi của Kanin...
Dù bao ngày tháng đã trôi qua, hình bóng của cậu vẫn vương vấn đâu đó trong từng ngóc ngách trái tim anh. Mỗi tin nhắn từ Kanin vẫn đến đều đặn, như một lời nhắc nhở về sự tồn tại của người ấy.
Dù khoảng cách địa lý đã tách biệt họ, Charan vẫn cảm nhận được sự hiện diện của cậu qua từng dòng chữ, như thể cậu vẫn ở ngay đây, bên cạnh anh, chia sẻ từng khoảnh khắc trong cuộc đời.
Mặc dù biết rằng Kanin giờ đã ở một nơi xa xôi, bên kia thế giới, đôi khi Charan lại có cảm giác như cậu vẫn đứng ngay bên cạnh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh những lời yêu thương quen thuộc.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, Charan bỗng nghe vẳng lại tiếng cười trong trẻo, ngọt ngào của Kanin, như một làn gió ấm áp thổi qua trái tim anh. Nhưng khi anh quay lại, chỉ còn là sự trống rỗng, một khoảng không vô hình, nơi cậu đã từng đứng, giờ đây chỉ còn lại bóng tối lặng thinh.
Mùi hương tình yêu vẫn còn đọng lại đâu đó trong không gian, vương vấn trong từng bộ quần áo đã bỏ lại, trong chiếc gối mà Kanin đã từng tựa đầu khi họ nằm bên nhau, trong những ký ức ngọt ngào không thể phai mờ. Những dấu vết nhỏ nhoi ấy như những mảnh ghép khiến Charan không thể quên đi, cứ mãi làm trái tim anh quặn thắt.
Mỗi đồ vật, mỗi kỷ niệm đều nhắc nhở Charan về quá khứ, khiến nỗi nhớ của anh càng thêm da diết. Anh nhớ đôi môi hồng phấn ấy, nhớ nụ cười ấm áp đã từng dành cho mình, nhớ ánh mắt kiên cường, mạnh mẽ, luôn nhìn đời với niềm tin vững chãi. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại nỗi buồn vô tận, đau xót không lời.
Charan ôm chặt tấm chăn, hít sâu vào mùi hương mơ hồ của Kanin, như để tìm lại một chút hơi ấm của người bên kia bâu trời. Anh nhớ đôi môi ấy, nhớ nụ cười ấy, cảm giác như cả cuộc đời anh thiếu vắng một phần không thể thay thế.
Anh muốn dành cho Kanin những khoảnh khắc yên bình để chữa lành những vết thương chưa lành. Anh muốn giúp Kanin hoàn tất những gì còn dang dở, nhắc nhở nhau về những ký ức cuối cùng mà họ vẫn còn giữ lại, để tìm ra sự giải thoát, sự bình yên cho cả hai.
Charan không nói với ai về nơi anh sẽ đi. Anh giữ kín quyết định ấy trong lòng, im lặng như một lời hứa chưa nói ra, anh chỉ lặng lẽ chờ đợi.
"Thưa Ngài."
"...."
"Thưa Ngài."
Giọng Narong gọi khẽ, đánh thức người nằm trên giường. Charan từ từ ngồi dậy, đôi mắt mệt mỏi lướt qua không gian, tay tìm chiếc kính và đeo vào.
"Cung điện đã phản hồi, vấn đề liên quan đến việc Ngài yêu cầu thăm Dhipabawon đã được hội đồng phê duyệt."
Narong nhìn chủ nhân của mình, đã ngồi lặng lẽ trên giường suốt nhiều ngày qua. Ngài không ăn, không ngủ, cơ thể khỏe mạnh trước kia giờ đây dường như đang tàn lụi vì những suy tư sâu thẳm.
Đôi mắt vốn sáng ngời tự tin giờ đây mờ dần đi, mòn mỏi trước một nỗi đau quá lớn. Là một quản gia, Narong biết rất rõ những gì đang giày vò tâm hồn ngài.
Dù Charan đã chờ đợi ngày này từ lâu, nhưng có lẽ trong lòng anh không hề mong đợi cuộc gặp gỡ này. Nếu có thể chọn lựa, có lẽ chẳng ai muốn trở thành nạn nhân trong những sự kiện tăm tối như thế.
Trái tim của một nạn nhân cần được xoa dịu. Là người đã bên cạnh Charan từ khi còn thơ bé, Narong biết rằng ngài đã vượt qua tất cả những thử thách của cuộc đời.
Tất cả những gì còn lại là đối mặt với nguyên nhân của mọi nỗi đau, để có thể giải thoát mình khỏi nó.
Khi mệnh lệnh cuối cùng được đưa ra, Narong vội vã xử lý mọi việc nhanh chóng, nhưng một yêu cầu như vậy phải trải qua không ít vòng kiểm tra, kiên nhẫn chờ đợi kết quả không phải là điều dễ dàng.
Nhưng cuối cùng, thời khắc mà Charan mong đợi cũng đã đến... Giờ là lúc anh phải đối diện với gánh nặng trong trái tim mình.
"Nếu vậy... Xin chuẩn bị cho tôi một bộ đồ trắng, Khun Narong."
Ban đầu, người quản gia trung niên dự định chọn một bộ đồ thật tỉ mỉ cho Charan, nhưng câu nói tiếp theo của ngài khiến Narong thay đổi quyết định ngay lập tức.
"Xin chuẩn bị một bộ đồ bình thường thôi."
"..."
"Vì tôi chỉ mặc nó một lần... rồi sẽ đốt nó đi."
....
Bên trong khu vực giam giữ tội phạm, tất cả mọi thứ đều trắng toát. Không gian yên tĩnh, lạnh lẽo, nặng nề như bao trùm, nơi đây không có cửa sổ thông gió, khiến không khí nơi đây càng trở nên ngột ngạt.
Mùi đầu tiên là sự pha trộn giữa mùi ẩm mốc và mùi cồn sát trùng nồng nặc, khiến ai đi qua cũng phải đưa tay lên che mũi.
Charan dừng bước khi lính gác ngừng lại, các binh sĩ trực rời đi. Trước mặt là cánh cửa trắng to lớn, dẫn vào phòng giam sâu nhất của tòa nhà, ngăn cách thế giới bên ngoài.
"Ngài chỉ có năm phút cho cuộc thăm viếng... Xin mời, Khun Charan."
"Cảm ơn."
Charan cúi đầu cảm ơn khi người lính mở cửa và bước vào. Anh đi nhẹ nhàng, đôi bàn chân trần lướt qua sàn nhà lạnh lẽo. Đôi mắt anh đảo quanh không gian tĩnh mịch.
Cả căn phòng đều bao phủ một màu trắng toát, rộng rãi nhưng trống trải, chẳng có gì ngoài chiếc giường nhỏ nơi một người đàn ông già đang nằm bất động.
Cọt kẹt!
Âm thanh nhẹ nhàng từ cánh cửa đóng lại làm người nằm trên giường giật mình.
Ngay khi nhận ra có người bước vào, đôi mắt ông ta mở to vì ngạc nhiên, nhìn chăm chăm vào người thanh niên đang đứng ở cuối giường.
"Con chào ngài..."
Charan cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng. Dhipabawon giờ đây không còn khả năng giao tiếp ngoài việc chớp mắt, vì vậy Charan phải tiến lại gần hơn, nhỏ nhẹ nói những điều mình đã chuẩn bị từ lâu.
"..."
"Con sẽ không làm ngài mất nhiều thời gian đâu. Con đến đây để trả lời câu hỏi mà ngài đã hỏi con trước cuộc thi, rằng con sẽ chọn tình yêu với Kanin và tiếp tục ở lại làm Phitakthewa, hay con sẽ chọn tự do và rời bỏ tất cả."
Charan nhìn người đàn ông trên giường, mắt ông ta nhấp nháy liên tục như một dấu hiệu chứng tỏ ông vẫn giữ vẹn nguyên ký ức về câu hỏi đó.
"..."
Ký ức của Charan quay lại những ngày tháng ấy khi anh bị gọi đến sau lần đầu tiên của anh và Kanin.
Anh nhớ mình đã đổ mồ hôi như tắm khi trò chuyện với Dhipabawon.
"Kanin không thể rời bỏ Atsawathewathin, cậu bé ấy sinh ra để trở thành người thừa kế."
"Và nếu Kanin thật sự chiến thắng... nếu con muốn bên cạnh cậu bé đồng nghĩa với việc con không thể rời bỏ Phitakthewa."
"Ta chưa từng có ý định giữ con lại bên mình, nhưng lần này ta phải nói thẳng: nếu con thật sự muốn ở bên Kanin, con phải can đảm, phải mạnh mẽ mà không rời bỏ Phitakthewa."
"Nhưng nếu con chọn ra đi, hãy bỏ lại tất cả ở nơi này."
"Ngay cả bỏ lại Kanin."
"Con không cần phải đưa ra quyết định ngay bây giờ, Charan. Chúng ta vẫn còn thời gian cho đến khi cuộc thi kết thúc. Nhưng một khi con đã chọn, con phải chấp nhận tất cả."
Tình yêu và tự do.
Ngươi không thể có cả hai. Vì ngươi là Charan Phitakthewa, con chó trung thành mà mọi người luôn nghĩ sẽ mãi chăm sóc và phục vụ Atsawathewathin.
Charan thường tự hỏi tại sao tình yêu của mình với Kanin lại luôn gắn liền với Atsawathewathin. Anh chưa bao giờ hiểu tại sao Dhipabawon lại cố gắng buộc họ vào những sợi dây vô hình.
Anh chỉ là quân cờ trong một ván cờ mà đối phương sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để bảo vệ ngai vàng. Anh chỉ là một yếu tố để giữ Kanin không trốn thoát.
Charan Phitakthewa chưa bao giờ biết đến tình yêu chân thành, chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương thực sự.
Trong suốt quãng đời ấy, anh chưa từng được nhìn nhận như một con người thực sự trong mắt Dhipabawon.
"Ngài biết rõ rằng con không dám làm trái lệnh ngài, vì con không thể không biết ơn người đã nuôi dưỡng con."
"..."
"Ngài biết rõ rằng tình yêu của con với Kanin, con sẽ không rời đi."
"..."
"Ngài đã biết rõ câu trả lời rồi, nhưng vẫn cố tình hỏi con phải chọn gì. Bệ hạ, ngài đã lợi dụng tình cảm của con, đã nhiều lần dùng trái tim con như một công cụ."
Dù cơ thể ông không thể cử động, nhưng cái nhìn từ đôi mắt mờ đục, u ám ấy vẫn khiến Charan cảm nhận rõ rệt nỗi đau đang rỉ ra từ tận sâu trong tâm hồn ông.
"Ugh..."
Tiếng rên rỉ yếu ớt của Dhipabawon khiến Charan nghẹn ngào.
Nỗi đau mà Kanin phải chịu đựng là không thể đo lường. Vậy còn đứa bé ấy, sẽ phải chịu đựng đến mức nào nữa khi bị buộc tội là nguyên nhân gây ra cái chết của tất cả mọi người?
Sự thật là... tất cả đều xuất phát từ tham vọng của một con người duy nhất.
"Vì vậy, con đến đây để đưa ra câu trả lời cho... để không còn vấn đề nào bị bỏ ngỏ nữa."
Charan nói, hít sâu một hơi, rũ bỏ tất cả những cảm xúc đã dồn nén bấy lâu. Anh đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện.
"..."
"Hôm nay, con đã biết mình phải chọn gì."
"..."
"Điều con chọn bỏ lại... là ngài."
Charan không hề do dự. Anh cảm nhận rõ ràng nỗi đau mà mình đã mang suốt ba mươi năm qua, một nỗi đau âm ỉ trong lòng, và giờ đây, nó đã chạm đến trái tim của người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt đỏ như lửa của Dhipabawon mở rộng, mí mắt co giật. Khoảng một phút sau, đôi mắt đã khô cằn ấy từ từ nhắm lại rồi lại mở ra. Lông mi của ông ướt đẫm nước mắt, dù không thể nói một lời, nhưng chỉ cần nhìn vào Charan cũng đã hiểu ông muốn nói gì.
Đó là lời xin lỗi.
Một lời xin lỗi chân thành từ người mà Charan từng kính trọng, người mà anh đã trao đi tất cả không hề đắn đo, người mà anh từng ngưỡng mộ.
Nhưng Charan không đến đây để tha thứ. Anh đến để giải thoát chính mình khỏi những cảm xúc này, để không còn phải nắm giữ lời xin lỗi ấy nữa.
Charan từ chối lời xin lỗi của Dhipabawon lặng lẽ lùi lại khỏi giường.
Anh đặt tay lên vai trái, cúi đầu sâu theo nghi lễ Emmaly.
"Thời gian đã hết. Con xin phép cáo biệt."
"..."
"Chúc ngài trường thọ và vạn sự như ý."
Chàng trai nhẹ nhàng nói, cúi đầu tôn kính trước khi quay lưng rời đi, để lại người cô độc nằm đó.
Thông thường, những lời này chỉ mang ý nghĩa đơn giản, là lời chúc phúc cho một cuộc sống dài lâu đầy ơn nghĩa và phẩm giá. Mỗi lần Charan thốt ra, anh đều mong muốn đối phương sẽ sống trọn vẹn với những gì mình đã gieo trồng.
Nhưng lần này, ý nghĩa của câu nói đã khác. Chàng trai muốn đối phương sống lâu, nhưng không phải để hưởng thụ, mà để sống mãi trong nỗi đau.
Để ngài có thể sống mãi trong nỗi thống khổ này.
...
Ngôi nhà cũ của Kanin, nơi cậu đã trải qua biết bao kỷ niệm, vẫn mang hơi ấm lạ lùng. Không gian như vẫn còn văng vẳng tiếng cười của những ngày thơ ấu, hình ảnh Kanin ngồi vào bàn ăn, ánh mắt ngây ngô nhìn bố mình với mái tóc rối và đôi mắt mơ màng.
Đồng hồ trên tường chỉ đúng mười giờ. Kanin thức dậy muộn vì đêm qua cậu vẫn chưa thoát khỏi sự hỗn loạn trong lòng, sau khi dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ.
Cậu bước vào phòng ăn, ngồi xuống bàn, tay chống cằm như một thói quen không thể bỏ. Ngay cả người đang say mê bên bếp cũng quay lại nhìn cậu.
"Tối qua con ngủ ngon không?"
"Dạ, con nghĩ đó là đêm ngủ ngon nhất trong vài tháng qua."
Kanin mỉm cười, nhưng thực tế, đó là một lời nói dối.
Cậu không ngủ được. Những suy nghĩ về Charan cứ xoay vòng vòng trong tâm trí.
Dù cậu có thử dậy nghe nhạc, làm những việc mình thích để quên đi, nhưng nỗi nhớ Charan vẫn không buông tha cậu, day dứt và không thể nào dứt bỏ.
"Bố cũng mong con sẽ ngủ thật ngon."
Tanattai đặt trước mặt cạu một đĩa ăn sáng kiểu Anh. Kanin quay lại, lấy một cốc sữa tươi từ tủ lạnh và chầm chậm ngồi xuống bàn cùng bữa ăn.
"Đây là món con thích mà... thực đơn đơn giản con hay ăn."
"Con nhớ tay nghề nấu ăn của bố lắm."
Không khí ấm áp, thân thuộc của bữa sáng khiến Kanin quay về với những ký ức cũ, những ký ức đã quá lâu không còn hiện hữu.
"Con có đi đâu hôm nay không?" Một cốc cà phê đen và một miếng bánh mì là sự lựa chọn của Tanattai.
"Con sẽ gặp Paul ở công viên." Đã ba ngày kể từ khi Kanin quay lại đây.
Nhưng vấn đề là cuối tuần qua, Paul đi cùng gia đình đến một thành phố khác, hôm nay mới về London, vì vậy họ đã hẹn gặp nhau.
"Vậy thì tốt, ra ngoài hít thở không khí trong lành đi."
Ông hy vọng có thể làm dịu bớt ánh nhìn u sầu của Kanin.
Tanattai nhìn ra ngoài, vẫn nhận ra những cảm xúc vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng con trai. Kanin yêu Charan quá nhiều.
Kanin dùng nĩa xiên miếng xúc xích đưa vào miệng, nhai chậm rãi, từng ký ức xưa bất ngờ ùa về trong đầu cậu. Ngày trước, cậu và bố thường xuyên tranh cãi về chuyện ăn uống.
Tanattai, dù biết con trai mình giỏi ăn các món Tây, nhưng vẫn ép anh thử những món khó ăn, những món cần kiên nhẫn và thời gian như Khao-Soi...
Đang cầm miếng thịt xông khói giòn cuối cùng đưa lên miệng, tay Kanin bỗng dừng lại. Khao-Soi từng là món cậu ghét nhất, nhưng khi đến nhà Emmaly, cậu đã thử ăn thử một lần, và điều đặc biệt là nó khiến cậu nhớ đến bố. Nhưng bây giờ, nghĩ về Khao-Soi, cậu lại nhớ đến một khuôn mặt đã cùng cậu thưởng thức món ăn ấy tại nhà khách Jirat, còn có phở bò nữa...
"Con muốn ăn gì tối nay?"
Kanin vừa nâng ly sữa tươi nóng lên uống. Món ăn đó cứ vương vấn trong đầu, và anh không thể giữ lại được lời nói:
"Khao-Soi với phở bò."
"Nin? Con không thích Khao-Soi mà."
"Con muốn ăn... con đi trước nhé, bố."
Kanin kết thúc cuộc trò chuyện một cách gọn gàng.
Anh để mình hoàn toàn cảm nhận, đắm chìm trong không gian không hề có sự xuất hiện của Charan.
Thời tiết lạnh ngoài trời khiến cậu siết chặt chiếc áo vào người, bước đi thong thả dọc theo lối đi. Kanin nhắn tin cho Paul, báo cậu đang trên đường đến công viên, chỉ vài phút nữa sẽ tới, đồng thời cũng chuyển sang trò chuyện với người mà cậu giữ trong tâm trí và trái tim mình.
Tin nhắn cuối cùng từ Kanin vào buổi tối, báo cáo cậu sẽ đi đâu và làm gì trong ngày. Charan bảo rằng anh đã ngủ từ mấy giờ trước.
Kanin bỏ tay vào túi áo, bước đi trong công viên.
Cậu không vội vàng. Bước chân thong thả, mắt nhìn ngắm xung quanh đắm chìm trong hương thơm dịu dàng của lá và cỏ. Nó khiến cậu cảm thấy một cảm giác lạ lùng, Kanin mỉm cười khi nghĩ lại những sự kiện trong vài tháng qua.
Có người bảo vệ xung quanh, nắm giữ vị trí quyền lực, và cả Charan nữa... Tất cả như một giấc mơ. Kanin cảm giác như mình vừa trải qua một giấc ngủ dài, với những khoảnh khắc buồn bã và những niềm vui ngọt ngào... nhưng không thể nào quên.
"Ê!"
Một giọng nói vang lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, một người bạn tóc vàng bước vào tầm mắt, lao vào ôm lấy cậu.
"Dạo này sao rồi?"
Kanin đáp lại với cái ôm. Dù bạn cậu có vẻ không thay đổi nhiều, có lẽ chỉ là kiểu tóc hơi lạ, nhưng nhìn chung, cậu ấy vẫn là người tràn đầy năng lượng.
"Tớ phải hỏi cậu. Khi nghe tin, tớ ngạc nhiên lắm. Tớ đi ngủ, thức dậy, bạn tớ bỗng nhiên thành hoàng tử, bảo là sẽ đi nước ngoài một thời gian, rồi đột ngột thành hoàng tử."
"Câu chuyện dài lắm."
"Cậu tệ thật, không liên lạc gì với tớ."
Cậu ta cắt ngang lời Kanin, nhưng có vẻ không hề giận dữ.
"Vì sự an toàn, không phải của tôi, mà là của cậu."
Đây có thể là một trong những lý do khiến Kanin có thể duy trì tình bạn lâu dài với Paul.
"Mọi thứ ổn chứ?"
Kanin không đáp lại ngay lập tức khi họ đi bộ dọc theo bờ sông, trò chuyện về những chuyện vặt vãnh trước khi dừng lại ở một chiếc ghế gỗ màu nâu.
"Này, còn anh chàng đẹp trai đó thì sao?"
Paul chuyển sang một đề tài mới khiến Khanin hơi ngừng lại một chút.
"Vẫn... đẹp trai như trước."
"Hửm. Thôi, không sao, nhưng... Anh ta là người như thế nào? Cứ như không có thật vậy."
"..."
"..."
Kanin mỉm cười nhẹ, không biết mình có vô tình để lộ cảm xúc trên mặt hay không, nhưng rồi nhận ra bạn mình đang đứng dậy, quay sang nhìn cậu một cách nghiêm túc.
"Này, cậu muốn ăn kem không? Để tớ mua cho cậu, coi như là phần thưởng cho lưng của cậu."
Paul chỉ vào một quán kem gần đó.
Kanin nhìn qua rồi đáp: "Ừ, được."
"Cậu muốn ăn kem vị gì, cam à?"
Câu hỏi của Paul khiến Kanin suy nghĩ.
"Kem cam à?"
Với một nụ cười nhẹ trên môi, thực sự Kanin thích kem vị cam, nhưng cuối cùng cậu quyết định chọn vị mà mình nhớ hơn cả sở thích cá nhân.
"Tớ lấy vị cà phê, cảm ơn."
Bởi vì Kanin hy vọng ít nhất những hành động nhỏ này sẽ giúp giảm bớt nỗi nhớ Charan, dù chỉ là một chút...
...
Máy sưởi làm không khí trong phòng ngủ của Kanin trở nên ấm cúng. Đã mấy giờ kể từ khi mặt trời lặn và cậu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Từ buổi trưa đến chiều, Kanin đã dành phần lớn thời gian bên người bạn thân Paul trước khi về ăn tối với cha.
Món phở bò do Tanattai nấu tuy ngon, nhưng vẫn có sự khác biệt nhỏ so với món ăn của Jirat.
Trong bữa tối, cậu dành thời gian trò chuyện với bố gọi cho cha Tarin và kết thúc với Chakri.
Hình bóng mảnh mai của Kanin nằm trên giường, đôi mắt cậu nhìn vào màn hình chat, nơi vẫn chưa nhận được phản hồi từ người mình thương.
Charan đã mất tích từ tin nhắn cuối cùng cách đây vài giờ.
Đã là 3 giờ sáng ở Anh. Đã là buổi tối rồi... Charan chắc hẳn đã thức dậy từ lâu, vậy mà sao vẫn chưa trả lời lại cho cậu?
Kanin nghĩ rằng Charan có thể đang bận rộn và bị choáng ngợp với công việc, nhưng... nhưng giành một ít thời gian để trả lời cũng không được à?
Phii Ran chưa bao giờ biến mất lâu như vậy.
Khuôn mặt dễ thương của cậu trông buồn bã. Một mặt cậu muốn gửi tin nhắn cho người mình thương, nhưng mặt khác lại không thấy cần thiết.
Kanin đi đi lại lại trong phòng ngủ để giết thời gian. Cậu vào nhóm chat có Ramil và Evaa, trò chuyện với họ, nhưng cả hai đều không vui vẻ như mọi khi.
Kanin cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, không khí bên ngoài càng lạnh lẽo hơn, mặc dù máy sưởi đã làm ấm căn phòng.
Chiếc đồng hồ trên đầu giường đã chỉ 4 giờ sáng. Kanin thở dài rồi nằm xuống giường. Cậu quyết định sẽ gửi một tin nhắn cho Charan, nói rằng cậu nhớ anh ấy, nhưng lại không nhận được phản hồi như mọi lần.
Kanin nhìn vào màn hình điện thoại, làm mặt buồn rồi đặt nó lên ngực, mắt nhìn lên trần nhà một lúc. Bất ngờ, cậu giật mình khi nhận được một cuộc gọi video từ một cái tên không ngờ tới.
"Có chuyện gì vậy?"
[Chuyện gì vậy?]
Khuôn mặt điển trai của anh ấy vẫn giữ vẻ bực bội như mọi khi.
Kanin nhướn mày, trong khi Ramil liếc nhìn cậu đầy nghi ngờ.
"Có chuyện gì?"
[Trông như thế này, chắc cậu nhớ Charan lắm nhỉ.]
Mặc dù vẻ ngoài của Kanin có phần lạnh lùng, nhưng lúc này cậu không còn tâm trạng để tiếp tục trò chuyện.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc. Ramil hít một hơi dài, không còn vẻ vui vẻ mà thay vào đó là giọng điệu nghiêm túc.
[Nếu cậu nhớ anh ta, thì gọi cho anh ấy đi.]
"..."
[Cậu muốn tôi làm giúp không?]
"Anh thật sự dùng chiêu này với Petai à?"
[...]
"Đừng nói với tôi..." Kanin nhận ra ánh mắt của Ramil cứ liếc vào sau điện thoại.
[Im miệng đi, Khana.]
Kanin nheo mắt, bắt chước tư thế của Ramil.
"Để tôi xem phía sau điện thoại, Rameng."
[Phiền phức quá.]
Mặc dù vẫn lẩm bẩm, cuối cùng Ramil cũng đồng ý, quay điện thoại sang người con trai đang ngủ trên giường
[Nè Khana, cậu nhớ anh ta, thì gọi cho anh ấy đi.]
"Không cần đâu... Tôi sẽ đợi."
[Chỉ đợi không thôi thì chẳng đi đến đâu đâu. Gọi cho anh ấy đi.]
"Không, tôi không muốn làm phiền anh ấy."
Câu trả lời khiến Ramil nhíu mày.
[Cậu thật là phức tạp, Khana.]
"Anh..."
[Petai tỉnh rồi. Nếu có gì cần, cứ liên lạc với tôi.]
"... cứ ngủ đi, tôi không sao."
Cuộc gọi kết thúc, và màn hình điện thoại của Kanin lại hiện lên phòng chat với Charan, như mọi lần.
Người ấy vẫn chưa đọc hay trả lời tin nhắn. Kanin hít một hơi thật sâu, cảm nhận lòng mình nghẹn lại, rồi từ từ nhấn vào biểu tượng gọi điện.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, mỗi hồi chuông như một nhịp đập căng thẳng trong tim, đôi môi Kanin run rẩy chờ đợi một câu trả lời. Nhưng rồi, sau một khoảnh khắc dài, cuộc gọi bị ngắt, và tất cả xung quanh cậu lại chìm vào im lặng.
Càng nhìn, càng cảm nhận, càng suy nghĩ, Kanin càng thấy nỗi dằn vặt trong lòng mình lớn dần.
Cậu muốn gào lên, muốn hét lên để xua tan những khối uất nghẹn trong lòng, nhưng thay vào đó, cậu cuộn mình dưới chăn, để nước mắt lặng lẽ rơi buồn bã.
Cậu vừa suy nghĩ, vừa sợ hãi, tự hỏi: Nếu Charan không còn muốn tiếp tục, thì mình sẽ phải làm sao đây?
Nước mắt tuôn rơi, Kanin để mình đắm chìm trong nỗi buồn vô tận, khóc đến khi đôi mắt vô thức khép lại, không biết từ lúc nào. Chỉ còn lại sự im lặng, bao trùm lấy trái tim đang vỡ vụn của cậu.
Tuy nhiên, cảm giác những bước chân nặng nề trong hành lang khiến Kanin giật mình tỉnh dậy giữa cơn đau đớn trong người.
Cậu lắng nghe kỹ và khá chắc chắn rằng đó không phải là bước chân của Tanattai, vì giờ này đã là khoảng hai giờ sáng.
Liệu có người khác trong nhà...?
Máu trong người cậu lập tức đông lại, Kanin hạ thấp người xuống khỏi chiếc giường rộng, nhẹ nhàng di chuyển để trốn sau cánh cửa...
Cho đến khi có tiếng mở cửa, Kanin đã chờ đợi khoảnh khắc này, ngay lập tức lao vào, khóa chặt kẻ xâm nhập, nhưng đối phương phản ứng quá nhanh.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Kanin đã bị đánh bại, thế giới xung quanh quay cuồng, cậu cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ một câu nói...
"Nin... là anh đây, đừng sợ."
Kanin mở to mắt, nghe thấy âm thanh, mùi hương ấy quen thuộc đến mức lòng cậu quặn thắt.
Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn chăm chú vào gương mặt của kẻ xâm nhập, khuôn mặt ấy chẳng hề né tránh.
"Phii Ran? Đây không phải mơ phải không?"
Câu hỏi thốt ra như một lời xác nhận giữa sự bối rối và niềm vui tràn ngập.
Kanin sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Sợ rằng nếu cậu tỉnh dậy, tất cả những gì hiện hữu trước mắt sẽ vỡ vụn.
"Không phải mơ đâu... anh đến vì em, Nin."
Câu nói khẳng định cùng cái chạm ấm áp nhẹ nhàng khiến mọi lo lắng trong lòng Kanin dịu lại.
Kanin buông tay khỏi vòng ôm ấm áp của Charan.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má người yêu, gương mặt rối bời như anh đã thức trắng nhiều đêm.
Kanin không thể không cảm thấy sự lo lắng, sợ rằng người trước mắt cậu sẽ lại biến mất.
Cảm giác hơi thở ấm áp là lời khẳng định rằng đây không phải là mơ.
Phii Ran đã đến đây... để tìm cậu.
Nước mắt hạnh phúc rơi xuống sau những tháng ngày nhớ nhung dồn nén. Kanin ôm chặt người mình yêu, dường như không muốn buông tay, lần này, cậu chôn mặt vào ngực Charan, dụi đầu như một đứa trẻ, khóc không ngừng.
"Anh đã biến mất... cả ngày, lâu đến mức em tưởng anh không muốn nói chuyện với em nữa...."
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc áo người đàn ông, như thể khẩn cầu rằng cậu không thể chịu đựng nổi việc mất đi người ấy thêm lần nữa.
"Xin lỗi... anh xin lỗi."
Charan ôm chặt cậu, hiểu rõ nỗi đau mà Kanin đã trải qua.
Cuộc sống sẽ ra sao nếu thiếu đi mặt trời?
Nếu không có ánh sáng, Charan chỉ là một cái cây cằn cỗi chờ đợi cái chết đến.
"Lý do anh không trả lời vì anh trên máy bay... Tanattai nói em đang ở với Paul nên anh không muốn bị quấy rầy em."
Charan muốn Kanin biết rằng anh đã không an lòng, và chưa bao giờ muốn biến mất quá lâu.
Khi Kanin rời đi, Charan biết trong lòng rằng, đây không phải là lựa chọn anh mong đợi.
Nhưng vì trọng trách gia đình, những gánh nặng mà anh phải gánh vác, Charan không thể hành động theo cảm xúc ngay lập tức.
"Ít nhất anh cũng phải nhắn một tin cho em biết, anh có biết là... ưm ưm."
Charan chưa kịp để Kanin nói hết câu, đã nhẹ nhàng bế Kanin ngã vào chiếc giường mềm mại.
Bàn tay ấm áp của Charan nắm chặt tay Kanin, rồi kéo chúng lên má mình, anh không nói ra, nhưng đủ để trái tim Kanin loạn nhịp.
"Anh muốn tạo bất ngờ cho em, Nin."
Charan hôn nhẹ lên tay Kanin. Ánh mắt anh nhìn vào gương mặt đáng yêu anh mong ngóng hằng đêm của người yêu, rồi cất tiếng nói những lời sâu thẳm trong tim.
"Anh nhớ em."
Cảm giác ấm áp lại bao trùm lấy hai cơ thể, Kanin không còn cần phải chống cự nữa, chỉ cần được ở bên Charan, thế là đủ.
Charan muốn được sống thật với cảm xúc của chính mình, làm những gì mình muốn mà không phải lo lắng hay đánh lừa bản thân vì bất cứ ai.
Kanin không còn phải gồng mình nữa, vì trong khoảnh khắc này, cậu biết rằng chỉ cần họ ở bên nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.
Anh chỉ lặng lẽ chờ đợi... cho đến khi tiếng khóc lắng xuống trong không khí lạnh giá.
"Anh đã giải quyết tất cả rồi, sẽ không còn biến mất nữa đâu."
Charan thì thầm, lời như một lời hứa, sau khi anh để người yêu mình được thoải mái thể hiện cảm xúc, cho đến khi khuôn mặt người kia bừng sáng, nụ cười nhẹ nhàng trở lại.
"Thật sao?"
"Đúng vậy, anh sẽ không xa em nữa... anh không thể ăn không thể uống nếu thiếu em, cả ngày chỉ nghĩ về em thôi."
"Em cũng thế... em thật sự không ăn nhiều đâu... em chỉ nhớ những ngày chúng ta bên nhau thôi."
"..."
"Trước khi mọi chuyện xảy ra, em đã soạn sẵn một danh sách những nơi muốn đến, những món ăn muốn thử. Vì em đã nghĩ anh sẽ đi cùng em, Phii Ran."
Kanin nhớ lại danh sách các nhà hàng mới mở mà cậu đã ghi lại, những kế hoạch du lịch mà cậu đã từng mơ ước trước khi họ phải xa nhau vì những biến cố đau lòng.
"Vậy thì, chúng ta sẽ đến tất cả những nơi em muốn, thử tất cả những món em thích, du lịch cùng nhau như chúng ta đã từng nói, được không?"
"Phii Ran, anh có thời gian không?"
Kanin hỏi, trong đôi mắt vẫn còn nghi ngờ. Cậu nghĩ Charan chắc hẳn còn rất nhiều công việc phải lo, nên không dám vui mừng quá sớm.
"Anh có thời gian... anh đã rút khỏi vị trí lãnh đạo rồi. Muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em. Miễn là Nin ở bên cạnh anh là được."
"Anh từ chức thật sao?"
Kanin mở to mắt, ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng vậy." Charan mỉm cười nhẹ.
"Thực ra, anh chưa bao giờ muốn ở vị trí này ngay từ đầu. Anh nghĩ sẽ ở lại một thời gian ngắn thôi."
Nhiệm vụ cuối cùng anh phải thực hiện là đưa hoàng tử của Atsawathewathin trở lại Emmaly...
"..."
"Quốc vương đã hứa sẽ cho anh rút lui và tự do hoàn toàn nếu anh hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng khi anh hoàn thành, anh không thể rời đi... vì có người yêu cầu anh ở lại. Người đó nói rằng nếu anh muốn em ấy tham gia cuộc thi, anh phải ở lại. Anh nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng không, cậu bé đó bảo cần anh ở bên cạnh, cần anh chịu trách nhiệm với em ấy... vì anh đã đưa em ấy đến Emmaly."
"Lúc đó, em không có ai khác ngoài anh."
Kanin khẽ cười, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Charan rồi thì thầm, tay vén vài sợi tóc mềm mại ra sau tai, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Charan.
"Đúng vậy... cậu bé ấy nói không có ai khác và anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em ấy vào lúc đó. Chính vì thế, anh quyết định ở lại, vì em ấy quan trọng với anh như anh quan trọng với em ấy vậy."
"..."
"Em ấy làm anh trở thành một người tốt hơn, khiến anh cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn, không còn những cơn ác mộng, không còn cô đơn mỗi khi mưa rơi, không còn gì phải sợ khi em ấy ở bên cạnh... nhưng giờ em ấy không còn nữa, nên anh không cần phải ở lại làm gì nữa."
"Vậy còn những gì ông nội làm... anh không giận sao?"
Kanin tránh không dám ngẩng lên nhìn người đàn ông cao lớn.
"Anh có giận... có thất vọng và buồn không?"
Giọng nói của Kanin khẽ khàng, như sợ làm tổn thương người đối diện.
Kanin cúi mặt xuống, giọng nói tiếp tục run rẩy, từng từ như vỡ vụn trong nỗi sợ hãi:
"Vậy... anh vẫn muốn ở bên em chứ?"
Ánh mắt Charan mềm đi, trái tim anh như thắt lại khi nhìn thấy Kanin - cậu bé mà anh yêu, giờ đây cúi đầu, cằm gần như chạm ngực. Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, nhưng lại gánh cả một bầu trời tổn thương.
"Nghe anh nói đi, Nin." Giọng Charan trầm ấm, từng từ như dòng nước xoa dịu trái tim đang tổn thương của Kanin.
"..."
"Nin, em không có lỗi. Ngay từ đầu, em chẳng làm gì sai cả. Anh thừa nhận rằng anh đã không biết kiểm soát cảm xúc của mình, để rồi đẩy em ra xa. Nhưng khi không có em bên cạnh, anh mới nhận ra nỗi đau lớn nhất của anh chính là mất em. Anh đã tự hỏi mình, liệu anh có còn muốn ở bên em không... Và câu trả lời duy nhất trong tim anh là: Có. Anh muốn ở bên em mãi mãi."
"..."
"Dù anh không thể tha thứ cho người đã làm tổn thương mẹ anh, nhưng anh đã chọn sống cho hiện tại. Và hiện tại của anh là em, Nin. Anh không muốn mất em."
Charan hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh dừng lại Kanin. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng thế giới này có thể rộng lớn và đầy rẫy những tham vọng, nhưng mọi điều đó chẳng là gì nếu không có Kanin ở bên.
Đối với Charan, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là danh tiếng hay sự công nhận từ người khác. Điều duy nhất anh khao khát là người con trai nhỏ nhắn, giản dị, nhưng là cả thế giới đối với anh.
"Phii Ran..." Kanin ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhìn Charan.
"Nin, em là hiện tại và tương lai của anh. Là tất cả trong cuộc đời anh... Anh yêu em, Nin."
Charan nói, ánh mắt anh đầy chân thành.
"Em cũng yêu anh... nhiều hơn những gì em có thể nói. Em không muốn mất anh nữa."
"Anh sẽ không đi đâu cả. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."
"Aww, mãi mãi bên nhau."
Kanin vừa cười vừa lau nước mắt, nụ cười ấy như ánh nắng đầu tiên sau chuỗi ngày giông bão.
"Đúng vậy, mãi mãi bên nhau. Anh hứa."
...
Buổi tối tại câu lạc bộ kiếm thuật yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ lác đác vài người đang tập luyện, một số ngồi quan sát bạn bè và một số khác đang tập trung tập luyện trong im lặng.
Kanin đưa Charan vào một phòng tập riêng, không muốn bị ai làm phiền. Tối qua, sau khi Charan tìm gặp, họ đã dành cả đêm để trò chuyện để xóa đi những hiểu lầm, để trái tim mỗi người được nhẹ nhàng hơn.
Họ kể cho nhau nghe những gì đã trải qua, những cảm xúc chất chứa trong tim. Đêm đó, họ chẳng ngủ, chỉ ngồi bên nhau, cùng nói, cùng lắng nghe, cùng thấu hiểu. Sáng sớm, Kanin là người đề nghị họ đến đây – nơi mà lần đầu tiên Charan nhìn thấy cậu.
Charan chỉ tay về một góc sân, nơi anh từng đứng lặng, ngắm nhìn Kanin lần đầu tiên.
"Lúc ấy anh chỉ nghĩ, làm sao một người có thể vừa nhanh nhẹn, vừa... cuốn hút đến vậy?"
Charan nói, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Kanin đỏ mặt, cậu cười lúng túng.
"Em cũng hồi hộp mà... hồi hộp từ lúc anh bước vào phòng."
Cả hai mất hàng giờ để trò chuyện, quan sát người khác luyện tập, và để thời gian trôi qua mà chẳng hề hay biết. Tưởng như mọi thứ đều êm đềm, nhưng đến khi nói về bữa tối, họ lại không thể đồng thuận.
Từ khán giả, họ trở thành người chơi. Kanin đề nghị:
"Vậy đấu kiếm đi. Ai thắng sẽ được chọn món. Thế nào?"
Charan cười, đồng ý ngay. Nhưng trong lúc đấu, anh cứ cố tình vụng về, chơi như thể muốn thua. Kanin nhìn anh, vừa bực vừa buồn cười:
"Đây là cách anh muốn nhường em sao?"
Charan cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng: "Anh không nhường, chỉ là... anh thích nhìn thấy em thắng thôi."
"Ếch ộp... chơi thế này thì làm sao anh thắng được đây?"
Kanin cười khúc khích, tháo chiếc mặt nạ kim loại ra và bước tới gần Charẩn.
"Anh đâu có định thắng." Charan nhún vai.
"Nhưng như vậy không công bằng!" Kanin hờn dỗi, giọng cậu pha chút trách móc.
"Chúng ta đã thỏa thuận là người thắng sẽ được chọn món ăn. Nếu ngay từ đầu anh chỉ định thua em thì đấu làm gì chứ?"
Charan cười lớn, không hề che giấu sự thích thú trước cơn giận dỗi trẻ con của người yêu. Anh tháo găng tay và mặt nạ, bước lại gần, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, kéo về phía góc phòng.
"Em không hài lòng khi anh nhường em à?"
"Không hài lòng chút nào."
Kanin bĩu môi, đôi má phồng lên trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Nhưng khi thấy Charan ân cần nhờ cậu giúp tháo giáp, ánh mắt anh đầy dịu dàng, trái tim Kanin lại như tan chảy.
"Vậy làm sao để em hài lòng đây?"
Charan hỏi, giọng trầm ấm, từng chữ như lời ru xoa dịu mọi cơn giận.
Sau khi nhẹ nhàng tháo giáp cho Kanin, Charan mỉm cười, đôi mắt chăm chú ngắm gương mặt người đối diện đang cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
"Đấu lại lần nữa nhé?"
"Anh không muốn đấu đâu. Nếu đấu, em lại cố chấp thắng anh thôi... Anh muốn dẫn em đi ăn thứ mà em muốn ăn."
Kanin bật cười, ánh mắt sáng lên sự tinh nghịch.
"Vậy là anh dụ em bằng đồ ăn sao? Nếu em mập lên, em sẽ không tự đi nữa, mà sẽ ngồi trên lưng anh. Nếu lưng anh gãy, em sẽ chăm sóc anh cho."
"Em giận đấy à?"
"Đúng, em giận."
Tiếng cười của Charan lấp đầy căn phòng. Anh liếc mắt nhìn quanh, thấy rõ ràng ngoài họ ra chẳng còn ai khác. Charan đặt tay lên vai Kanin, xoay cậu lại để đối diện với mình.
Kanin nhìn Charan, ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng khi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của anh, ký ức ngày xưa ùa về. Lần đầu tiên môi họ chạm nhau, khuôn mặt đỏ bừng của cậu khi ấy, sự bối rối đáng yêu mà Charan luôn nhớ mãi. Và giờ đây, anh không thể không trêu cậu thêm một chút.
"Anh xin lỗi vì đã làm Hoàng tử bé của anh giận. Nhưng anh đã vượt qua cả bầu trời, chỉ để tìm đến em."
Charan nhắc lại lời mà anh từng nói với Kanin, lần đầu gọi cậu là "Hoàng tử bé" của mình.
"..."
"Đừng giận lâu nhé... lần sau, bất kể khi nào, anh cũng sẵn lòng nhường em. Bởi anh biết mình không thể nào thắng được em."
Giọng Charan nhẹ nhàng, nhưng đầy chân thành.
"..."
"Giữa chúng ta, đây không chỉ là câu chuyện tranh cãi nhỏ nhặt... đây là một câu chuyện tình yêu. Anh mong Hoàng tử bé sẽ hiểu."
"Phii Ran..."
Kanin bối rối, đặt tay lên cổ Charan, đôi mắt không biết nên giận hay nên cười trước lời nói ấy. Nhưng rồi cậu bật cười, tiếng cười vang lên tràn đầy sự vui vẻ.
"Hửm?"
"Nghe sến quá!" Khanin khẽ thì thầm.
Charan cũng bật cười theo. Anh kéo Kanin lại gần hơn, giọng nói pha chút trêu chọc:
"Em không thích sao? Anh cứ nghĩ là em sẽ thích chứ."
"Em thích... em thích tất cả mọi thứ ở anh."
Câu nói ngọt ngào ấy khiến người nghe không thể không mỉm cười. Charan nhướn mày, cố hỏi lại một điều mà trong lòng anh đã biết rõ câu trả lời.
"Chỉ thích thôi sao?"
"Ơ không, yêu...yêu yêu yêu nhiều nhất trên đời."
Tiếng thì thầm dịu dàng của Kanin không chỉ đơn thuần là một lời khẳng định. Kanin là hy vọng được trao gửi đến Charan. Kanin đáng yêu đến mức khiến Charan nghĩ rằng mình cần phải làm gì đó để giữ lấy điều kỳ diệu ấy.
Charan tiến lại gần hơn, đến mức giữa họ chẳng còn khoảng cách nào đủ để không khí len qua. Không gian xung quanh như lặng đi sau những lời tâm tình ấm áp.
Đôi mắt họ gặp nhau, ánh nhìn ngập tràn tình yêu. Bầu không khí lạnh giá bên ngoài chẳng thể nào làm họ cảm thấy lạnh, bởi ngay lúc này, hơi thở ấm áp của hai người hòa quyện làm một.
Đôi môi ấm áp của họ tìm đến nhau, chạm vào nhau bằng sự say đắm, nụ hôn như một lời thề không lời. Sự dịu dàng từ Kanin là tất cả những gì giúp Charan quên đi mọi điều u ám trong quá khứ.
Charan biết, anh đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình. Kanin là lý do duy nhất để anh tiếp tục sống, tiếp tục bước về phía trước.
Trước đây, Charan thường oán trách về số phận nghiệt ngã đã cướp đi những người anh yêu thương. Nhưng giờ đây, anh đã thề với đấng tối cao rằng:
Nếu thần linh không lấy đi người anh yêu vào lúc này, anh sẽ không bao giờ oán trách hay nhắc về quá khứ đau thương nữa. Charan sẽ sống hết mình để bảo vệ, chăm sóc, và yêu thương Kanin bằng cả trái tim. Anh sẽ không bao giờ để bất kỳ ai dập tắt hay phá hủy mặt trời của mình.
Không còn Phitakthewa. Không còn Atsawathewathin.
Charan sẽ yêu và đồng hành cùng Kanin, đến khi cả hai cùng vượt qua bầu trời.
Bầu trời mà ở đó, họ mãi mãi bên nhau.
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro