Chương 45: Tan Vỡ
"Vì Kanin sống sót, mẹ của ngài phải chết..."
Lời của Waseen vang lên như một đòn sét đánh, xé toạc không gian tĩnh lặng trong phòng. Charan ngẩng đầu lên, đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo, mcơ thể anh cứng đờ, tay vẫn giữ súng, chỉa vào người đang nói, một tia run rẩy thoáng qua.
Những ngón tay nhỏ bé, gầy guộc của Kanin bất giác co giật. Cậu muốn gào lên với người mà cậu từng kính trọng như một người chú, nhưng cổ họng cậu nghẹn lại, chỉ còn cảm giác như có hàng nghìn mũi kim đâm vào tim. Cậu biết đây là kế hoạch... của Waseen, nhưng những câu hỏi trong lòng cậu cứ cuộn lên, vặn vẹo, mâu thuẫn với tất cả những gì cậu đang chứng kiến.
Kanin quay đi, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt của quốc vương, sự hoảng hốt hiện rõ trên từng nét mặt, lẫn lộn với nỗi sợ mà trước đây cậu chưa bao giờ thấy.
Mọi thứ xung quanh dường như mất đi trọng lượng, đôi chân cậu không còn đủ sức nâng đỡ cơ thể như cả thế giới đang sụp đổ xuống ngay trước mặt.
Cơn áp lực ngột ngạt lan tỏa khắp cơ thể cậu, mỗi hơi thở trở nên khó khăn. Kanin lại nhìn về phía Waseen, cố tìm ra một lỗ hổng nào đó để có thể thoát khỏi sự thật phũ phàng này, nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là sự thật, lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Tại sao ngươi làm vậy... tại sao?" Giọng của quốc vương nghẹn ngào, từng lời nói ra là một sự rạn nứt trong tâm hồn. Kanin chưa bao giờ nghe thấy Dhipabawon nói với ai bằng tông giọng như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến người luôn mỉm cười lại gào thét, mất hết sự kiềm chế như thế này.
"Tại sao tôi làm vậy à? Vì tôi muốn các người phải đau đớn, phải héo mòn ngay trước mắt tôi!"
Tiếng cười của hắn như một sự nhạo báng, chế giễu tất cả những người đang chứng kiến khoảnh khắc này.
Kanin không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, những gì cậu đang phải đối mặt với chuyện vượt qua khả năng kiểm soát của cậu. Thậm chí Charan... người đáng ra phải có một thái độ vững vàng, cũng đứng sững lại như bị thôi miên bởi cái nụ cười nham hiểm của Waseen.
Hình bóng khổng lồ của Waseen từ từ tiến lại gần, dừng lại ngay trước mũi súng của Charan, hắn không hề sợ hãi bị bắn.
Kanin tin rằng, nếu là thời điểm khác, Charan sẽ không ngần ngại mà đã ra tay, nhưng lúc này... ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
"..."
"Tôi muốn các người phải cảm nhận nỗi đau mà tôi đã chịu, tôi chẳng còn gì cả... không còn phẩm giá, không còn cả người tôi yêu quý!"
Tiếng rít chói tai của súng, như một cú đánh thức Charan khỏi trạng thái tê liệt. Tay anh nắm chặt khẩu súng, nhưng tâm trí anh lại không thể điều khiển cơ thể đối mặt với đối thủ.
Trong khi đó, Waseen vẫn không hề hạ súng, chĩa thẳng về phía Quốc vương.
Kanin lén rút điện thoại ra, gọi vào số khẩn cấp cuối cùng... Chakri.
Cậu hy vọng đối phương sẽ nhấc máy nhưng tình hình phía trước như vực thẳm vô đáy. Charan là người khiến cậu lo lắng nhất, dường như anh đã bị lời nói của Waseen chạm sâu vào lòng, khiến niềm vui, ánh sáng trong đôi mắt anh gần như biến mất, thay vào đó chỉ còn lại một sự trống rỗng.
"Tại sao cậu lại làm vậy với tôi, khi tôi luôn đối xử tốt với cậu?"
Giọng nói của người đàn ông quyền lực nhất ở Emmaly tràn ngập sự căm phẫn.
Waseen bật cười, nở một nụ cười đầy mỉa mai, như thể vừa nghe một câu chuyện cười.
"Mày đối xử tốt với tao à? Cảm giác như tao mới là người làm hết mọi việc, phải gánh vác cái đống hỗn loạn mà Atsawathewathin gây ra, làm mọi thứ cho tất cả mọi người, mặc dù họ ngang ngược xâm chiếm thành phố của tao. Đó có phải là cách mày gọi là đối xử tốt không?"
Kanin cảm nhận được tia oán hận, thù địch sâu sắc trong ánh mắt đối phương.
"..."
"Mày chính là người đã giết tao, giết tất cả những gì thuộc về tao! Mày có bao giờ nghĩ đến những người mà đã mất đi người thân vì lòng tham của mày không... mày có bao giờ nghĩ đến việc quan tâm đến ai ngoài chính bản thân mình không?"
Vào khoảnh khắc này, không ai có thể ngăn cản được sự bùng nổ của Waseen, cơn thịnh nộ của hắn như lửa cháy.
"..."
Đôi mắt đẫm lệ, đầy hận thù của người đứng trước ánh mắt ai oán, Waseen nuốt cục nghẹn trong cổ họng, rồi quay lại nhìn Kanin, người đang đứng cách đó không xa.
"Mày biết không, chính là tao. Tao là người muốn giết mày."
Kanin mở trừng mắt, hít một hơi sâu, rồi lấy lại sự bình tĩnh, mặc dù toàn thân cậu như đang ngã quỵ.
"Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì... chúng ta thậm chí chưa bao giờ gặp nhau trước đây."
"Đúng, mày không làm gì sai cả, nhưng chính ông nội của mày đã khiến tao muốn giết mày."
"..."
"Nó đã giết vợ tao."
Câu nói như lưỡi dao cắt thẳng vào tim Kanin, lời nói của Waseen đã khiến ông ta nghẹn ngào trong chính nỗi đau cũ.
"..."
"Chỉ vì bà ấy phát hiện ra việc Atsawathewathin buôn lậu hàng hóa từ các thành phố khác, bà ấy đã bị ra lệnh giết... Nó đã ném bà ấy xuống nước bùn, cùng với những viên gạch xi măng, mặc dù đứa con của tao vẫn còn trong bụng bà ấy."
Những lời cay đắng, tàn nhẫn như xé rách tâm can Kanin. Giọt nước mắt đắng đót rơi từ đôi mắt Waseen, như làn sóng cuốn trôi hết mọi hy vọng còn lại.
Kanin đưa tay lên che miệng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Người mà cậu từng tôn trọng, từng xem như một bậc trưởng bối, giờ đây lại có thể tàn nhẫn đến mức này. Mọi niềm tin, mọi sự tôn trọng bỗng chốc vỡ vụn như những mảnh kính vỡ, sắc nhọn và đau đớn.
"Tao muốn mày chết, để nó nếm thử nỗi đau mà tao đã phải gánh chịu. Tao tưởng rằng cái chết của mày sẽ khiến nó phải suy nghĩ lại... nhưng không, tên ác quái đó chẳng thèm quan tâm gì cả. Nó còn dẫn mày đi giấu, giết ba người vô tội chỉ để giữ vị trí ngai vàng của nó."
"Dừng lại đi!"
"Sao thế? Mày không chịu nổi nữa à? Mày muốn tao nói gì? Kanin, đã đến lúc mày được biết người tấn công mày chính là thuộc hạ của tao, nhưng mày biết không trước đây... hắn là người của Atsawathewathin cho đến khi đứa con trai duy nhất của hắn chưa đầy vài tháng tuổi, bị bắt cóc, giết chết rồi thiêu xác để chết thay mày. Hắn quyết tâm trả thù, trả thù cho tất cả những người thuộc Atsawathewathin."
"..."
Kanin đứng sững lại, lời nói như tê liệt cả cơ thể cậu. Mỗi câu chuyện tàn bạo, mỗi mảnh ký ức đau đớn lại làm cậu choáng váng hơn. Cậu không biết đâu là sự thật, đâu là giả dối, nhưng nhìn vào ánh mắt của Waseen, cậu có thể cảm nhận được rằng câu chuyện này không hề giả dối.
Cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong lòng Kanin, những lời của Waseen như những nhát dao sắc nhọn cắt vào trái tim cậu. Cậu là nguyên nhân dẫn đến cái chết của bao nhiêu người vô tội. Họ đều là những người không có tội, nhưng phải trả giá vì sự tồn tại của cậu.
Kanin cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, còn Charan, dù lớn tuổi hơn, cũng không có vẻ gì khá hơn. Lồng ngực anh phập phồng, cố gắng nén lại cơn sóng trong lòng.
"Người đã uống thuốc độc tự tử chính là anh trai của người tài xế đã chết trong vụ đó. Tài xế đó từng là người của Atsawathewathin, một người làm việc trong cung điện, nhưng cuối cùng, anh ấy bị người giết vì mày, haha Charan ơi Charan, còn cậu nữa cậu bị đối xử như một con chó bị xích..."
Waseen nở một nụ cười lạnh lẽo và khinh bỉ.
"Cậu rồi sẽ hiểu rõ thôi, cậu chẳng bao giờ muốn lộ ra khả năng của mình, chẳng bao giờ muốn chấp nhận vị trí thủ lĩnh Phitakthewa hiện tại. Vì cậu không muốn đứng dưới quyền ai, không muốn trở thành người giống như mẹ cậu. Nhưng giờ đây, cậu chẳng khác gì chúng tôi ngày trước. Được Dhipabawon đối xử tốt rồi tự nguyện làm việc cho nó."
"..."
"Cậu thực sự không tự hỏi tại sao một người già như Dhipabawon lại đối xử với cậu như một đứa trẻ được sinh ra trong cung điện, cậu được đối xử như một Hoàng tử? Cậu nghĩ ông ta làm vậy vì lòng tốt, phải không?"
Mỗi lời nói của Waseen như một lưỡi dao cắt vào tâm can của người nghe, không ai có thể không xót xa.
"Kanin... Charan, ông không có ý làm mọi chuyện thành ra như vậy."
"Không có ý làm mọi chuyện như thế có nghĩa là sao?... Nếu ông phủ nhận, thì xin hãy rõ ràng rằng những điều này không phải sự thật."
Giọng Kanin run rẩy, từng chữ thoát ra như những mũi dao sắc nhọn, càng làm tăng thêm sự xa cách giữa họ.
Dhipabawon càng thêm hoang mang, bối rối.
"Ông xin lỗi, nhưng... nhưng Kanin, con phải sống sót... ông không còn sự lựa chọn nào khác."
"Tôi thà chết đi... còn hơn sống sót như thế này."
Chết đi còn tốt hơn phải sống với sự thật đau đớn rằng mình là nguyên nhân gây ra nỗi đau cho người khác.
Ánh mắt cậu lướt qua những người mà Dhipabawon đã hủy hoại, từ ánh nhìn căm hận của người đàn ông với đôi chân tật nguyền, đến ánh mắt mãn nguyện của Waseen khi hắn vạch trần tất cả bí mật đến ánh nhìn trống rỗng của Charan...
Một ánh mắt trống rỗng đến mức kinh hoàng, khiến cậu cảm thấy như mình không bao giờ có thể chạm vào trái tim anh được nữa.
"Nếu cháu trai ông chết... Atsawathewathin sẽ phải..."
"Đừng biện minh nữa! Đừng nói rằng ông làm vì người khác khi ông không làm vì Atsawathewathin, hay vì bất kỳ ai khác... lý do ông làm tất cả chỉ vì chính ông mà thôi!"
Kanin không thể kìm nén thêm được nữa, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cậu, cậu không thể chịu đựng nổi tất cả sự thật tàn nhẫn này.
Nỗi đau mà Waseen cảm nhận hôm nay là điều không thể chối cãi.
Có những trò chơi kéo dài cả một đời, nếu đó là một cuộc chơi dài hạn. Cậu chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà ông nội cậu sắp đặt để lên ngôi, ông đã giữ cậu lại để che đậy những tội ác của mình.
Gia đình, người thân, danh dự, hay thậm chí là mạng sống, tất cả những gì Kanin có được đều do mạng sống của nhiều người mà có.
Niềm hạnh phúc ngắn ngủi, niềm vui khi trở về nhà tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu.
Hình ảnh ông nội cậu quan tâm và chăm sóc cậu không có gì là sự thật...
Kanin đã nhận ra sâu sắc nỗi đau trong lòng Waseen.
Những câu hỏi mà cậu từng tự đặt ra, giờ đây đã trở nên sáng tỏ.
Waseen đã lên kế hoạch tất cả, và thủ lĩnh Meenakarin chỉ muốn mọi thứ kết thúc tại đây, không hề có ý định tranh giành ngai vàng.
Mục đích duy nhất của kẻ thù là khiến Dhipabawon trở nên tuyệt vọng và muốn tất cả bọn họ chết ở đây.
Giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Waseen không muốn ai thoát khỏi sự việc này.
"Tao cần nói cho mày một chuyện. Cái tổ yến tao bảo mày ăn đã bị tẩm độc. Dhipabawon, mày chỉ là một kẻ ngu ngốc, mày chẳng thông minh hơn ai khác đâu."
Waseen thỏa mãn nhìn sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt Dhipabawon, ông vẫn đứng đó, mắt dán chặt vào cơ thể Dhipabawon cũng bắt đầu rung lên khi họ tiến lại gần nhau.
Những kẻ từng nghĩ mình thông minh hơn tất cả mọi người thực ra đã phạm phải một sai lầm lớn.
"Chúng ta kết thúc ở đây đi, Dhipabawon..."
Lời của thủ lĩnh Meenakarin chưa kịp dứt, tình thế bỗng thay đổi bất ngờ.
Khanin tập trung hết sức lực còn lại, nắm bắt cơ hội và lao về phía Waseen. Cậu xô Waseen ngã xuống đất, ra lệnh cho Charan quay súng ra khỏi người đàn ông đang cầm súng.
Đoàng!
"Dừng lại đi."
"Bố..."
Tanattai, người đã chờ đợi đúng thời điểm, nâng súng lên và nhắm thẳng vào Waseen.
Đến giờ phút này, trái tim nặng trĩu lo sợ cho sự an nguy của Kanin, trong khi những tội ác của Quốc vương dần được phơi bày. Sự thật, dù đau đớn đến đâu, cũng sẽ không thể thay đổi.
"Vậy là các ngươi đều đồng lòng, thật tuyệt. Lũ chó."
"Ah!"
"Nin!"
"Đủ rồi! Thả súng xuống! Nếu không muốn Kanin chết!"
Người đàn ông điên loạn đứng bật dậy, vội vàng siết cổ Kanin rồi chĩa súng vào đầu cậu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cả Tanattai và Charan không thể kịp phản ứng.
Kanin giãy dụa, nhưng Waseen vẫn bình thản, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn bị ảnh hưởng. Bị bỏ rơi, bị lừa dối bởi chính gia đình mình, khiến họ quên mất một điều quan trọng: Dù bị coi thường, Waseen vẫn là người lãnh đạo.
"Tôi cho các người một sự lựa chọn. Đây là cơ hội cuối cùng. Hoặc là giết Dhipabawon... hoặc tôi giết Kanin, rồi đến lượt các người, và cuối cùng là chính tôi."
Những lời của Waseen chỉ là sự khởi đầu cho một gánh nặng khủng khiếp dành cho Charan. Anh đứng bất động, tâm trí anh quay cuồng trong nỗi sợ hãi tột cùng. Waseen chĩa súng vào đầu người anh yêu, trái tim Charan bị thiêu rụi, như thể từng phần thân thể anh đang bị lửa nuốt chửng.
"Tôi... sẽ làm."
Không còn lựa chọn nào khác. Charan cần phải hành động, dù phải trả giá thế nào, để bảo vệ mạng sống của Kanin.
Tanattai cảm thấy cổ họng mình như bị tắc nghẹn. Súng trong tay ông giờ như một mảnh kim loại vô dụng. Nếu ông dám phản kháng, đồng nghĩa với việc chấp nhận đánh đổi tính mạng của Kanin.
"Tốt... nhắm vào Dhipabawon."
Waseen nở một nụ cười nham hiểm, ra lệnh cuối cùng mà không cho bất kỳ cơ hội nào khác.
"Không, Phii Ran... em xin anh, đừng làm vậy!"
"Im đi!" Waseen siết chặt cổ Kanin, nhưng cậu con trai nhỏ bé chẳng hề để ý đến khẩu súng đang kề sát đầu mình. Cậu chỉ nhìn ánh nhìn khẩn cầu hướng về phía người mình yêu.
Khanin không hề lo lắng về Dhipabawon, mà cậu chỉ biết, nếu Charan nghe theo lời của Waseen, thì Charan sẽ không thể thoát khỏi tội ác đã giết người, dù có là vì lý do gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Khanin, đầy ắp những giọt nước mắt. Khoảnh khắc ấy như kéo dài vô tận, nỗi đau thấu tận xương tủy, nghẹn ngào dâng lên như một cơn sóng không thể kiềm chế.
"Thật may mắn khi chúng ta vẫn còn ở đây..."
"Thật may mắn khi chúng ta gặp nhau."
Nước mắt Kanin lặng lẽ tuôn rơi như mưa rơi trong đêm tăm tối, đôi môi cậu run rẩy, không dám thốt lên lời nào nữa, im lặng tuyệt vọng trước những gì đã xảy ra. Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ còn lại những lời nói nghẹn ngào, đau đớn như những nhát dao đâm vào trái tim họ.
Mối quan hệ, niềm tin, tôn trọng và tình yêu... giờ đây đã tan vỡ không thể hàn gắn. Charan siết chặt khẩu súng trong tay đến mức bàn tay anh tê dại, cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực như một quả bom sắp nổ, đầu óc anh như vỡ vụn trong nỗi xé lòng.
"Đã đến lúc trả thù cho mẹ cậu rồi, Charan. Bắn đi."
Charan biết rõ hành động này sẽ kéo theo những hậu quả không thể đoán trước. Liệu giọt máu của sự báo thù có thật sự mang lại cho anh sự giải thoát hay chỉ làm cho vết thương trong lòng càng thêm đau?
Ngón tay anh nóng bỏng khi chạm vào nòng súng, khoảnh khắc quyết định chỉ còn trong gang tấc, nhưng những lời cầu xin từ người anh yêu khiến trái tim anh bắt đầu dao động.
"Phii Ran... em xin anh."
"Mặt trời của Charan... chỉ có thể là Hoàng tử Kanin."
Những lời này, tưởng như thoáng qua, giờ đây lại vang lên rõ ràng trong tâm trí Charan. Anh như nhận ra cả thế giới này chỉ xoay quanh một điểm sáng duy nhất, và điểm sáng đó chính là Kanin. Họ nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó, trái tim Charan đã có câu trả lời.
Không phải trả thù, mà là anh sợ hãi...
Không phải hận thù, mà là anh tuyệt vọng...
"Ugh!"
Kanin vặn mạnh tay người đứng sau mình, khiến Waseen bật lên một tiếng kêu đau đớn. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, cậu đã mạnh mẽ quay người, Kanin thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Đoàng!
Khoảnh khắc hỗn loạn chỉ diễn ra trong một nháy mắt. Charan lao về phía Kanin, ôm cậu vào lòng để bảo vệ.
Viên đạn bay thẳng vào cánh tay của thủ lĩnh Meenakarin, khiến hắn ngã gục xuống đất.
Kanin nhìn vết máu đỏ loang ra từ cánh tay của người chú của mình. Đột nhiên, một loạt tiếng súng vang lên, mỗi tiếng súng lại như một vết cứa vào lòng. Viên đạn lướt qua thủ lĩnh Meenakarin đổ xuống.
Đoàng!
Lần này, không phải là tiếng súng của Tanattai, mà là của đội viện trợ do Chakri và Tarin dẫn đầu lập tức thu hút sự chú ý của Kanin.
"Con có bị thương không... xin lỗi vì cha đã đến muộn."
"Không... không sao. Chỉ là bất ngờ thôi."
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Kanin cảm thấy như trái tim mình không thể theo kịp. Cậu bị nhiều người lật qua lật lại kiểm tra vết thương, nhưng khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, khuôn mặt của bốn người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta phải rời khỏi đây trước đã."
Tarin ra lệnh cho các vệ binh dọn dẹp hiện trường.
"Họp ngay đi, công bố tin tức toàn bộ vương quốc. Ai có liên quan đến Waseen sẽ phải chịu hình phạt."
Dhipabawon đầy căm phẫn, nhưng khi ánh mắt ông gặp nhóm người của Kanin, ông lập tức quay đi, không muốn đối diện với sự thật.
Kanin lén lút liếc nhìn gương mặt của Tarin, cậu thấy cha mình đang hướng ánh mắt về phía quốc vương . Nhưng ánh nhìn lạnh lùng của ông chỉ toàn sự thất vọng, đôi mắt của Tanattai không hề có một chút dao động.
Mọi thứ đã kết thúc... tất cả đã tan thành mây khói.
Ngay cả cảm giác tôn trọng và yêu thương cũng đã mục nát, không còn gì sót lại ngoài những vết thương không thể chữa lành.
Ánh mắt Kanin tìm Charan, người cậu yêu.
Charan chắc chắn có những điều mà anh phải đối mặt, chính anh cũng không thể thoát khỏi nỗi khổ đau đó. Câu chuyện hôm nay quá nặng nề để bất cứ ai có thể gánh vác, nhưng sự thật là Kanin chính là người đã khiến những người này chịu tổn thương.
Cậu trở thành lý do cho cái chết của nhiều người, kể cả mẹ của người mình yêu thương nhất...
Kanin muốn an ủi Charan nhưng cậu không có đủ can đảm để làm những gì trái tim cậu thầm kêu gọi. Cậu không biết Charan đang nghĩ gì, không biết liệu có còn cơ hội nào cho tình yêu của cả hai không...
Cậu không thể biết.
"Cẩn thận!"
Giọng nói của một vệ binh vang lên, kéo mọi người quay trở lại với hiện tại. Nhưng chưa kịp định hình, Waseen, kẻ mà mọi người tưởng như không đủ sức đứng dậy, bất ngờ thu hết sức lực còn lại, giơ khẩu súng đã giấu kín bên cạnh lên, nhắm chính xác vào Quốc vương đang ngồi khuất trong bóng tối và bắn.
Đoàng!
Viên đạn vút qua không khí, cắm sâu vào lưng Dhipabawon, xuyên thấu vào từng lớp da thịt. Ông chưa kịp đứng dậy đã ngã xuống đất.
"Cha!"
Tarin gào lên, Waseen với nụ cười lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy oán hận và căm ghét, không rời khỏi kẻ thù mà hắn đã hằn học suốt bao năm qua.
Bàn tay run rẩy của hắn nắm chặt khẩu súng xám, nâng lên, áp vào thái dương.
"..."
"Và hẹn gặp lại ngài ở địa ngục, Quốc vương."
Đoàng!!!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro