Chương 3: Trà Bá Tước
Tác giả: CEO. ft Ennice.
Một chàng trai cao lớn, khuôn mặt điềm tĩnh được vẽ với tư thế cầm cần câu. Đây là bức vẽ mà học sinh của trường nghệ thuật hàng đầu Vương quốc Emmaly nhìn thấy hằng ngày. Những đường nét sắc sảo và tinh tế như được điêu khắc tỉ mỉ trên khuôn mặt Charan Pitakthewa, khiến bất kỳ ai gặp cũng không thể quên được anh – người đứng đầu ngôi trường nghệ thuật danh giá dành riêng cho giới thượng lưu.
Charan còn được biết đến là người thừa kế trẻ tuổi nhất của một dòng tộc danh giá nổi danh với những thành tựu nghệ thuật xuất chúng khiến bao người ngưỡng mộ và khao khát được sở hữu tác phẩm của anh ta.
Charan vươn lên đỉnh cao trở thành nghệ sĩ kiệt xuất nhất của Emmaly, một người mà giới thượng lưu và những người có tầm ảnh hưởng đều khao khát có được. Những tác phẩm của anh không chỉ về nghệ thuật mà còn là biểu tượng của sang trọng và quyền lực. Bất kì gia đình nào sở hữu được anh thì đó cũng là một minh chứng cho quyền lực tối thượng của họ.
Tuy nhiên, những kẻ giàu sang kia chỉ có thể đắm chìm trong mộng tưởng bởi họ hiểu rõ rằng Charan với tài năng rực rỡ và uy nghiêm vượt trội của mình đang là cánh tay đắc lực của Quốc vương, người đứng đầu vĩ đại của Emmaly.
Quốc vương không chỉ tôn vinh Charan mà còn phủ lên anh thêm một tầng huyền bí, khiến anh trở thành hình tượng cao quý, xa vời, chỉ dành riêng cho những ai quyền lực cao nhất mới có cơ hội tiến gần.
Những tinh hoa trong giới quý tộc chỉ có thể làm điều duy nhất là gửi cháu chắt của họ đến học và làm đệ tử của Charan.
Họ tựa như những con ong miệt mài lượn quanh mê mẩn bông hoa kiêu sa trong khu vườn hoàng gia, nhưng chẳng bao giờ chạm tay được vào. Họ chỉ là những kẻ đứng từ xa thán phục và khát khao, nhưng mãi mãi không thể sở hữu được.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài."
Giọng nói trầm ấm của người quản gia già khẽ vang lên kéo chàng trai cao lớn đang ngồi giữa phòng vẽ ra khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ. Charan khoác lên mình chiếc áo choàng lụa xanh thẫm, mang cặp kính không gọng trên sống mũi cao vút, đôi tay dừng lại lưng chừng trên bức tranh. Anh chậm rãi quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự sắc bén hướng về phía quản gia.
"Chuyện gì đã xảy ra? Bình thường ông không bao giờ làm phiền tôi vào thời gian này." Giọng Charan trầm đều không chút trách móc. Nhưng quản gia đã gắn bó cùng anh lâu năm, ông hiểu rõ rằng ẩn sau câu hỏi tưởng chừng bình thản ấy là một tầng cảm xúc khó lường.
Người đàn ông trung niên trong bộ vest trang nghiêm cúi đầu nhẹ, nét mặt thoáng lo âu. Ông hiểu rõ rằng chủ nhân của mình ghét bị quấy rầy, đặc biệt là trong đêm mưa. Narong biết mình không nên đứng đây, nhưng tình thế cấp bách khiến ông không còn lựa chọn nào khác.
"Thành thật xin lỗi, thưa ngài." Quản gia cúi đầu, giọng nói chậm rãi. Ông bước sang một bên, nhường lối cho người lính trong bộ quân phục chỉnh tề bước vào. Người lính cung kính cúi đầu chào Charan trước khi nhẹ nhàng đưa bức thư trên tay cho anh.
"Khun Charan... Quốc vương có lệnh triệu kiến ngài." Người lính mỉm cười nói một cách lịch thiệp. Người thanh niên trong bộ quân phục đứng thẳng người với tư thế trang nghiêm tuyệt đối, thể hiện sự kính trọng sâu sắc dành cho người nghệ sĩ tài hoa đang được đích thân Quốc vương bảo trợ.
"Khi nào tôi cần phải đi?" Charan hỏi, nhẹ nhàng với tay lấy chiếc khăn gần đó từ tốn lau sạch những vết bẩn và bụi đất bám trên đầu ngón tay.
"Ngay bây giờ thưa ngài." Người lính thoáng ngập ngừng đôi mắt lóe lên chút do dự. Sau vài giây suy tư, anh ta nói tiếp, "Ý tôi là, trong vòng nửa giờ nữa thưa ngài."
Nửa giờ?
Lông mày Charan hơi nhíu lại khi nghe câu trả lời. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén bắt đầu dò xét kỹ người lính trước mặt, từng chi tiết nhỏ không thể thoát khỏi sự quan sát của anh. Rõ ràng có điều gì đó không đúng.
Người lính này khác biệt với những gương mặt quen thuộc mà Charan thường gặp. Người đàn ông này hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong ký ức anh. Không chỉ vậy, có quá nhiều điều ở mâu thuẫn ở đây.
Một sĩ quan cấp cao nhưng tư thế và cử chỉ lại giống như tân binh. Tại sao quốc vương lại chọn người này để truyền đạt thông điệp?
Hàng loạt câu hỏi nhảy ra trong đầu Charan, anh tỉ mỉ phân tích tình huống trước mắt. Trước hết nếu chuyện này không thực sự quan trọng, Quốc vương sẽ không triệu tập anh vào giữa đêm khuya như vậy. Thứ hai, không bao giờ Quốc vương giao việc cho một người lạ... trừ khi ông ấy cố tình muốn giữ bí mật chuyện này tuyệt đối.
"Cậu là người mới à?" Charan hỏi bằng giọng điềm đạm trong khi ánh mắt sắc sảo vẫn quan sát từng thay đổi trong nét mặt và ánh mắt vừa thoáng mở to của viên sĩ quan trẻ.
"Làm sao ngài biết?"
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch đồng thời ánh mắt anh lướt xuống đôi giày của người trước mặt khi trả lời.
"..."
"Giày của cậu còn mới, trông cậu chưa quen mang đôi giày này cho lắm. Tôi đoán cậu mới làm việc ở đây chưa đầy một tuần." Charan nói, ánh mắt không bỏ sót chi tiết nào.
"Đúng vậy, tôi chỉ vừa bắt đầu làm việc từ hôm qua thưa ngài." Người lính trẻ đáp lại không chút do dự, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để kết thân với nghệ sĩ nổi tiếng trong hoàng gia. Nhưng sự thẳng thắn của cậu lại trái ngược hoàn toàn với tâm trạng đang dâng lên bên trong Charan.
"Cậu đã nhận được mệnh lệnh nào khác từ hoàng gia chưa?" Charan hỏi tiếp, cố giữ giọng điệu bình tĩnh dù trong lòng đang cảm thấy có điều gì đó bất an.
"Tôi chưa nhận được lệnh cụ thể nào, Khun Charan. Đức vua chỉ mỉm cười và dặn rằng nếu ngài có hỏi thêm, tôi phải nói rằng:
'Ta thấy có một bé ve sầu đã lột xác, có lẽ vì mùa hè đang đến. Nếu bây giờ có một người bạn để cùng uống trà thì thật tốt.'
Thưa chỉ vậy thôi ạ."
Người lính cúi đầu một cách cung kính cố gắng nghiền ngẫm từng lời của Quốc vương, tự hỏi ý nghĩa ẩn sau lời nói đó là gì. Tại sao ông lại chọn người mới như cậu để đưa tin, có lẽ ông không muốn ai biết về tin này.
Ông đã khéo léo chọn người trung thực, dễ gần và có khả năng giữ kín bí mật để giao phó nhiệm vụ này. Ông tính toán rằng ngay cả khi thông tin có bị rò rỉ, thì những bí mật trọng yếu vẫn sẽ an toàn. Cửa sổ nào cũng sẽ có khe hở, chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến nguy hiểm. Ngược lại, nếu quá thận trọng thì lại dễ làm nảy sinh sự nghi ngờ.
"Ta thấy có một bé ve sầu đã lột xác, có lẽ vì mùa hè đang đến. Nếu bây giờ có một người bạn để cùng uống trà thì thật tốt."
Tên lính trẻ trầm ngâm suy ngẫm về sắc lệnh của Quốc vương, ánh mắt đăm chiêu hướng ra ngoài cửa sổ, ánh sáng nhạt nhòa len lỏi qua những khe hở.
Charan nhẹ nhàng khép mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rả rích dần to hơn, bầu trời càng thêm xám xịt và mùi đất ẩm bắt đầu thấm vào không khí. Không khí căng thẳng khiến tiếng đập ở lồng ngực trái của anh chàng lính trẻ nhanh dần.
Cơn đau đầu âm ỉ xuất hiện nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.
Charan căm ghét mùi mưa, tiếng sấm và sự ẩm ướt len lỏi từ mỗi giọt nước rơi xuống. Đức vua đáng ra là người hiểu rõ nhất điều này, bởi chính ông là người luôn cầm ô hoàng gia che cho Charan mỗi khi mưa đổ.
Hiện tại thời tiết bên ngoài hoàn toàn không liên quan đến câu "mùa hè sắp đến." Thực tế mùa hè đã qua từ lâu rồi. Những gì Đức vua muốn truyền tải qua câu nói ấy chắc chắn mang một ý nghĩa khác sâu xa hơn.
"Nếu vậy hãy báo bên kia chuẩn bị các bình trà trống. Ta sẽ đích thân pha hai loại trà cho quốc vương." Charan dừng dòng suy nghĩ lãnh đạm đứng dậy, vị chủ nhân của gia tộc Pitakthewa quay lại ánh mắt lướt qua người quản gia.
"Cho ta hai loại trà hoa cúc và trà ô long, Khun Narong."
"Vâng, thưa ngài."
Không còn thời gian nếu linh cảm của anh đúng. Lần này, uống trà sẽ không chỉ là để thưởng thức như mọi khi nữa...
...
Cánh cửa nhỏ vang lên ba tiếng gõ đều đặn báo hiệu sự xuất hiện của người mà Đức vua mong muốn gặp.
"Khun Charan đã đến, thưa ngài."
"Mời cậu ấy vào."
Ngay khi tiếng gõ từ cánh cửa nhỏ dừng lại, cánh cửa gỗ lớn chầm chậm mở ra. Người đàn ông đứng sau cánh cửa xuất hiện với vẻ mặt điềm tĩnh, dáng người thẳng tắp, nhẹ nhàng đưa tay trái lên ngực theo nghi thức chào của hoàng gia. Charan thấy vậy cũng cúi đầu chào với sự kính trọng.
Charan theo chân bước vào một căn phòng nhỏ được trang trí tinh xảo chia thành ba phòng riêng biệt, mỗi phòng mang một phong cách khác nhau. Charan bước vào căn phòng mang đậm nét phương Đông, nơi có một con đại bàng và một con báo được đặt ở góc phòng bao quanh là những món đồ gốm cổ quý giá. Trên ngai vàng, ở vị trí cao nhất trong phòng người quyền lực nhất vương quốc Emmaly – quốc vương – đang ung dung chờ đợi.
"Thật đúng lúc, ta vừa bảo người hâm nóng bánh scones cho con, Charan."
Đức vua Emmaly đứng dậy cầm nhẹ quyền trượng trong tay và đẩy đĩa bánh scones về phía Charan. Tiếng nhạc từ cây đàn lute ngừng lại, không gian như lắng xuống khi ánh mắt của đức vua chạm vào Charan.
"Thần xin phép nhận tấm lòng lớn lao từ ngài." Charan quỳ gối, tay đặt lên ngực trái cúi đầu cung kính trước Đức vua.
"Ta đã từng nói khi chỉ có hai người chúng ta với nhau không cần dùng đến những lễ nghi mà, con nhớ chứ?" Giọng đức vua thoáng chút trách móc, nhưng Charan vẫn giữ nguyên tư thế quỳ lặng lẽ.
"Sao con lại nói những lời như vậy? Con là cháu của ta, ta đã nuôi con từ thuở bé. Charan, con không định sẽ nhận người ông này sao?"
"Con xin lỗi ông." Charan cúi đầu sự hối lỗi hiện rõ trên khuôn mặt. Anh tiến đến chiếc ghế đối diện và ngồi xuống giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
"Ừ, không sao. Hãy nói chuyện tự nhiên thôi. Thật ra, ta rất biết ơn nếu chúng ta có thể trò chuyện mà con không phải gọi ta là Đức vua. Nghe những lời lễ nghi này làm ta cảm thấy mệt mỏi. Đã lâu lắm rồi không ai nói chuyện với ta như một người bình thường. Mọi người chỉ quanh quẩn với những lời xin lỗi rồi cảm ơn, cứ 'Đức vua' và 'Bệ hạ' mãi thôi." Ông mỉm cười nhẹ thái độ trở nên thoải mái hơn.
"Chỉ có con, chỉ có Charan mới có thể nói chuyện tự nhiên với ta như thế."
"Ông vẫn khỏe chứ?" Anh lớn cất tiếng hỏi, thận trọng dò xét. Charan cảm thấy trong hoàn cảnh này việc hỏi thăm ông như vậy có phần không thích hợp nhưng anh không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Ta đang già đi từng ngày... thậm chí còn gọi con đến đây chỉ để uống trà cùng ta..." Người đàn ông trung niên dừng lại một chút vẻ mặt thoáng nét lo lắng. Âm thanh của giọt mưa rơi bên ngoài khiến Charan vô thức nắm chặt tay khi nào không biết.
"..."
"Ta xin lỗi vì đã gọi con đến đây trong đêm mưa như thế này." Nhận ra những dấu hiệu bất thường từ người cháu nuôi quý mến.
Charan đôi môi khẽ run, trong giây lát không thể thốt nên lời. Nhưng sau đó, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tập trung vào vấn đề chính.
"Con nghe nói ông muốn thưởng trà, nên đã nhờ Khun Narong chuẩn bị hai loại... như thường lệ." Gương mặt điển trai của Charan hướng về phía gian đình nhỏ với bức bình phong vẽ đôi chim hồng hoàng, nơi hai bộ trà đã được dọn sẵn chờ ông lựa chọn.
"Hai tách trà như thường lệ... là trà hoa cúc và trà ô long đúng không?"
"Vâng, con đã mang trà hoa cúc và trà ô long... hôm nay ông muốn uống loại nào?" Trong mắt người khác, Charan là người cháu trai được yêu mến nhất của Đức vua luôn chuẩn bị chu đáo mọi thứ theo ý ngài và thường xuyên được triệu vào cung, điều này không có gì lạ.
Tuy nhiên, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài... hai loại trà này là mật mã bí mật để trao đổi thông tin giữa hai người.
Trà hoa cúc biểu thị rằng Đức vua mong muốn có một cuộc gặp gỡ thư giãn. Nếu ông chọn loại trà này nghĩa là ông chỉ muốn trò chuyện nhẹ nhàng và tìm kiếm một chút an ủi từ anh. Ngược lại, nếu ông chọn trà ô long, điều đó cho thấy ngài đang muốn nhờ Charan thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó và mệnh lệnh sẽ linh hoạt thay đổi theo yêu cầu của Đức vua.
"Charan... ta đã chán ngấy hai loại trà này rồi." Câu nói đơn giản của Đức vua Emmaly khiến người nghe phải dừng lại trong giây lát.
"Sao vậy ạ?"
"Gần đây, sức khỏe của ta không được tốt. Vị giác của ta dường như đã mất đi nhiều, mũi ta cũng đã quen với những mùi hương cũ. Uống trà hoa cúc không còn giúp ta ngủ ngon như trước, còn trà ô long thì lại khiến cổ họng ta khó chịu. Bây giờ, ta có một loại trà thú vị hơn. Ta muốn cháu thử xem."
Người hầu bước vào mang theo một bộ trà mới sau khi nhận được thông tin. Người hầu dọn bàn và đặt bộ trà bên cạnh đĩa bánh cùng với ly sữa, sau đó tất cả những người không liên quan lặng lẽ rời khỏi phòng.
"Trà bá tước sao?" Hương thơm nồng nàn từ vỏ chanh Kaffir thoáng chốc tràn ngập không gian đã khiến niềm vui của Charan phai nhạt đi. Anh lập tức hỏi lại với vẻ nghi ngờ, nhưng ngay sau đó anh lại tiếp tục khôi phục bình tĩnh như thường.
"Đúng vậy, đây là loại trà ta mang từ Anh Quốc về. Ta không uống thường xuyên vì nó gợi nhớ đến những kỷ niệm thời thơ ấu... Hương vị của nó khiến ta hồi tưởng về những năm tháng xa xưa."
"..."
"Charan... ta đã già lắm rồi. Năm nay sức khỏe của ta sa sút. Ta không thể tự mình ra ngoài mua trà nhưng cũng không thể dễ dàng tin tưởng người khác mua giúp mình..."
Những nếp nhăn quanh đôi mắt già nua, dấu hiệu của thời gian bắt gặp ánh nhìn sắc bén của Charan khi anh cẩn trọng phân tích mọi thứ xung quanh từ sức khỏe của ông đến chất lượng của trà. Dù Đức vua không ban ra chiếu chỉ, nhưng quyền uy của ông vẫn khiến tất cả phải kính trọng.
"Thưa ông..." chỉ cần một cái ho nhẹ, ông có thể khiến các thầy thuốc hoàng gia lao vào hỗn loạn. Do đó, đây không phải là mục tiêu chính mà Đức vua giao phó cho anh. Có vẻ như điều quan trọng hơn lại liên quan đến trà bà tước ở Anh Quốc.
"Nếu ông tin tưởng con, con sẽ đi mua trà cho ông."
"Tốt... rất tốt. Ai có thể hiểu lòng của ta như Charan nữa?" Vị vua già mỉm cười một lúc rồi nâng tách trà lên uống, sau đó trở nên nghiêm túc hơn.
"Vậy con hãy chuẩn bị rời đi ngay lập tức. Nếu chúng ta chậm trễ, có thể sẽ không kịp."
"Vâng thưa ông."
"Ta mong rằng chú ve con đó có thêm thời gian trước khi lột xác... ta cũng muốn mùa hè đến muộn một chút nhưng có lẽ không kịp nữa rồi... Gần đây, rễ cây Jamjuree mà chúng ta trồng giữa thành phố đang bị tổn thương, côn trùng và ký sinh trùng bám đầy cây. Không ai ở đó chăm sóc nó cả... Charan, con là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng."
Charan bước ra ánh mắt hướng về cơn mưa xối xả bên ngoài. Cơn mưa đã rơi rất lâu kéo dài hàng giờ liền. Bầu không khí xung quanh hoàn toàn không phù hợp với "mùa hè" và "cây Jamjuree" giữa lòng thủ đô...
Đó là biểu tượng quốc gia và vẫn được chăm sóc một cách tỉ mỉ. Nhưng ông không thực sự ám chỉ đến cây Jamjuree, côn trùng và ký sinh trùng chỉ là những hình ảnh ẩn dụ tượng trưng cho những kẻ thù đang âm thầm đe dọa sự cai trị của ông.
Còn về "ve lột xác," đây chính là mật mã khiến lòng anh không yên. Charan đã đọc vòng đời của ve sầu trong một cuốn truyện cổ tích mà một vị lãnh chúa đã tặng. Vị lãnh chúa từng nói rằng "vòng đời của ve sầu là một trong những điều kỳ diệu trên thế giới. Ấu trùng của ve sẽ sống ẩn mình dưới lòng đất trong suốt thời gian từ 2 đến 17 năm. Đến khi trưởng thành, chúng sẽ đào đất và lột xác."
Nếu đúng như vậy... có nghĩa là thời khắc đã đến?
"Đừng để Tarin biết về chuyện này."
Giữa Charan và Đức vua có một bí mật quan trọng mà không ai khác hay biết ngay cả Hoàng tử Tarin Atsawathewathin, người con duy nhất của quốc vương và là người thừa kế của gia đình Atsawathewathin.
Bí mật này liên quan đến nhiệm vụ trọng đại mà Charan đã chờ đợi từ lâu: "Charan, đây là sứ mệnh của gia tộc Pithaktewat chúng ta. Hãy nhớ rằng chúng ta phải bảo vệ Hoàng tử bé và gìn giữ gia tộc Atsawathewathin."
Giọng nói của mẹ bỗng vang lên trong tâm trí Charan khiến anh tạm dừng một trước khi đáp lại ông bằng một giọng điệu chắc chắn.
"Vâng."
"Đi tìm Tattanai, ông ấy là bạn cũ của ta. Ông ấy sẽ cung cấp loại trà tốt nhất cho con mang về."
...
Hương chanh Kaffir từ trà bá tước và hơi ấm từ lò sưởi không thể làm không khí trong nhà của Tattanai trở nên dễ chịu hơn, thậm chí còn có phần ngột ngạt.
Charan ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn làn khói trắng bốc lên từ tách trà bay lên một cách vô định. Đợi đến khi kim giây di chuyển mười lần, anh mới ngẩng đầu nhìn người có vẻ như là... người chăm sóc bé ve sầu.
"Tôi cần thêm thời gian. Hoàng tử vẫn còn..."
"Vấn đề đã trở nên khẩn cấp rồi. Đức vua đang bị bệnh và nền tảng của gia tộc Atsawathewathin đang yếu dần. Vì vậy, Ngài đã chỉ định tôi đến đây để đón Hoàng tử bé trở về."
Câu nói nặng nề từ miệng Charan đã tạo ra một cú sốc trong tâm trí của Tattanai. Người đàn ông trung niên cúi đầu vẻ mặt trĩu nặng.
"Nhưng..."
Những hành động lạ lùng đã thu hút sự chú ý của Kanin, người đang lén lút theo dõi mọi chuyện. Cậu đứng phía ngoài chăm chú nhìn vào trong nhà, cố gắng nghe cuộc trò chuyện của bố từ bên ngoài nhưng bức tường dày cản trở tiếng nói vọng ra. Sau một hồi do dự, cậu quyết định làm điều mà mình biết là không nên.
Kanin có ý định nghe lén... mặc dù cậu biết rõ đây không phải là điều đúng đắn.
Nhưng người này đang có những cử chỉ hung dữ vô cùng, giống như một mối đe dọa đang bủa vây bố mình. Kanin không thể làm lơ, Kanin không thể bỏ qua được.
Cậu bé lén lút trèo vào nhà qua cửa sổ, bước đi nhẹ nhàng như một chú mèo cho đến khi dừng lại ở một khoảng cách đủ gần để nghe và quan sát.
"Cậu ấy vẫn chưa biết gì... Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ."
"Dù là sớm hay muộn thì một ngày nào đó Hoàng tử cũng phải nhận ra thân phận thật sự của mình, Tattanai... Như ông đã biết, Hoàng tử phải về để cạnh tranh với tư cách là người đại diện của gia tộc Atsawathewathin." Giọng nói anh chắc nịch và đầy quyết tâm.
"Tôi biết nhưng tôi cần thêm thời gian để giải thích cho đứa trẻ..."
"Điều đó không hề dễ dàng..."
Tattanai bị cắt ngang bởi hình ảnh uy nghi của người đàn ông đang ngồi trên sofa. Không khí trong căn phòng từ ấm áp giờ đây đã trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Kanin cảm thấy hoang mang cậu không thể hiểu được ý nghĩa ẩn giấu sau những lời nói kỳ lạ đó.
"Tôi..."
"Khun Tattanai, ông phải hiểu..."
"..."
"Không có gì có thể thay đổi sự thật Hoàng tử Kanin là dòng máu hoàng gia... và ông không phải là cha ruột của cậu ấy."
Âm thanh của chiếc đồng hồ tích tắc dường như tắt dần, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và sắc bén như đang giam giữ trái tim họ trong sợ hãi.
Kanin đứng bất động, chân cậu tự tiến về phía trước. Cậu đứng giữa phòng vật lộn với câu hỏi khó khăn nhất mà mình từng đặt ra.
"Anh vừa nói gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro