Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Sự thật tàn nhẫn




Kanin bị kéo ra xa khỏi căn nhà, cơ thể mỏng manh của cậu run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập mọi chuyện vừa xảy ra khiến cậu kiệt sức. Trong khi đó, Charan vẫn giữ vẻ bình thản và vững vàng, không hề thay đổi...

"Tránh ra!"

Cậu bé hét lên, cậu dùng sức đẩy mạnh người đang cố gắng chặn đường.

Kanin vẫn không từ bỏ ý định quay lại cứu Tattanai. Cậu quyết định lao về phía trước một lần nữa, Charan tiếp tục ôm giữ cậu lại.

"Tôi bảo anh tránh ra!"

Kanin loạng choạng chạy về trước nhưng ngay lập tức bị ôm chặt bởi Charan, cánh tay anh siết ngang eo không cho cậu tiến thêm bước nào nữa.

"Cậu bình tĩnh lại." Giọng Charan vẫn điềm tĩnh khiến cơn giận trong lòng Kanin bùng lên mãnh liệt hơn khi những chuyện xảy ra ảnh hưởng trực tiếp đến gia đình và chính bản thân cậu.

Cậu cảm thấy không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình được nữa.

"Bình tĩnh? Anh bảo tôi phải bình tĩnh? Đó là bố tôi! Anh không thể bỏ mặc ông ấy như vậy được!"

Nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ cũng bắt đầu đỏ lên. Cậu như đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng, cảm xúc trong ánh mắt cậu khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải cảm thấy chua xót.

Charan hiểu rõ nỗi đau đớn mà Kanin đang phải gánh chịu, nỗi sợ hãi khi phải chứng kiến người mình yêu thương nhất  gặp nguy hiểm.

Anh thấu hiểu sâu sắc những cảm xúc mà Kanin đang trải qua. Khi còn bé, anh cũng từng phải đối diện với những cảm xúc đau đớn tột cùng ấy. Cảm giác phải rời bỏ người mình yêu thương trở thành kẻ phải đối mặt với những thử thách khốc liệt một mình... tâm hồn anh đã chìm sâu vào đơn độc kể từ thời điểm đó.

Anh hiểu mọi thứ nhưng tình huống hiện tại và trách nhiệm buộc anh buộc phải bỏ lại Tattanai, anh không thể để Hoàng tử rơi vào nguy hiểm.

"Cậu không thể quay lại." Giọng nói của anh kiên định.

"Đồ khốn!" Kanin hét lên đưa tay tự đánh vào đầu mình. Cảm giác tuyệt vọng ập đến khiến cậu mất hết sức lực, đôi chân cậu gần như quỵ xuống.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bất lực đến vậy. Cổ họng cậu thắt chặt và nghẹn lại, cậu không thể thở nổi khi cậu mất đi điều gì đó quan trọng trong cuộc sống và có thể bản thân sẽ không bao giờ lấy lại được.

"Đi thôi..."

"Đừng chạm vào tôi."

Bàn tay thô ráp của Charan bị đẩy sang một bên.

"Tôi biết anh là người như thế nào, nhưng tôi không nghĩ anh có thể tàn nhẫn đến như vậy."

Những lời nói sắc lạnh không khiến Charan tức giận, trái lại, anh đứng vững như một tảng đá giữa cơn bão để cậu bé bộc lộ hết nỗi đau và sự tuyệt vọng qua từng câu chữ, từng cử chỉ.

"Nếu cậu quay lại, mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ hơn. Tattanai không muốn cậu quay lại cậu biết mà." Lời nói của Charan như mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Kanin, cậu cảm thấy mình như một chiếc lá khô dễ dàng bị gió cuốn đi.

Kanin hiểu nhưng nỗi đau quá lớn khiến cậu không thể chấp nhận sự thật. Cảm giác bất lực bao trùm, chỉ để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong tâm hồn.

"Anh đã bỏ rơi ông ấy như vậy sao. Anh còn chút nhân tính nào không... còn bất kỳ cảm xúc nào không?" Giọng nói yếu ớt vang lên dường như sắp cạn kiệt sức lực. Đôi môi của Kanin run lên khi anh tiến lại gần.

Charan nhìn thấy... cậu đang cố hết sức để kìm nén dòng nước mắt.

Nhưng... cuối cùng những giọt lệ ấy vẫn tràn qua khóe mắt rơi xuống gương mặt cậu.

Cảnh tượng trước mắt buộc Charan phải cúi đầu ánh mắt trở nên trầm mặc. Anh không nói gì, không đáp lại bất kỳ lời nào, nhưng trong sâu thẳm anh không thể phủ nhận cảm giác đồng điệu trước những gì vừa xảy ra.

Tattanai, dù chỉ gặp gỡ đôi lần nhưng lại hiểu Charan hơn bất kỳ ai. Charan được chứng kiến tình yêu mãnh liệt giữa hai bố con họ. Tattanai không chỉ đơn thuần là một người bố, Kanin chính là nguồn sống là hơi thở quý giá nhất trong cuộc đời ông.

Bảo vệ Kanin là bản năng đã khắc sâu vào máu của Tattanai. Đối với ông, sự an toàn của Kanin không chỉ là nghĩa vụ, mà là mục tiêu lớn nhất cuộc đời là thứ mà ông sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ.

Tình cảm của ông đã vượt xa trách nhiệm phải bảo vệ dòng máu hoàng gia. Tình yêu thiêng liêng của một người bố khiến Tattanai hy sinh đến cả điều quý giá nhất- cơ hội sống sót của chính mình.

Charan hiểu rõ sự nguy hiểm mà Tattanai phải đối mặt. Nếu may mắn, có thể phép màu sẽ xảy ra. Nhưng nếu không, bố con họ có thể phải vĩnh viễn chia lìa mà chẳng kịp nói lời tạm biệt. Ý nghĩ ấy đè nặng làm anh nghẹt thở.

Họ khơi gợi lại ký ức về một sự cố mà Charan từng trải qua, không khác gì so với những gì đang diễn ra trước mắt...

"Cậu định đi đâu?"

Kanin bỗng di chuyển làm dừng lại mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Charan. Ban đầu anh định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy hướng đi của cậu bé, anh lặng lẽ thay đổi quyết định và âm thầm bước theo sau.

Kanin không trở về nhà, trong đầu cậu đã có một điểm đến khác...

Chiếc đồng hồ trên cổ tay hiển thị 1:30. Kanin hướng tới một công viên xa nhà, dáng người nhỏ bé của cậu vội vã lao đi chẳng mảy may để ý có ai theo dõi mình hay không.

"Nghe bố nói này, Nin. Đừng theo bố lên đó dù có chuyện gì xảy ra. Con hãy nhớ cây thông thứ ba được không?"

"Bố, đừng đi mà."

"Trước khi mặt trời mọc bố sẽ theo con đến đó."

Cây thông thứ ba... nơi mà bố con họ thường đến mỗi cuối tuần như một điểm sáng nhỏ nhoi trong thế giới u ám của cậu. Kanin thầm hy vọng, mong rằng Tattanai đã đến trước và đang đợi cậu. Bước chân cậu vội vã hơn, cậu nghĩ càng đi nhanh cậu sẽ càng sớm gặp lại người mình yêu thương.

Thế nhưng, trước mắt cậu niềm hy vọng mong manh ấy vụt tắt. Công viên trống vắng không một bóng người. Không gian xung quanh chìm vào sự im lặng như chính nỗi cô đơn trong lòng cậu lúc này.

Kanin hít sâu, đôi mắt nép mình sau làn tóc rũ xuống, trong thâm tâm cậu tự nhủ phải chờ đợi. Chỉ cần một chút nữa thôi, chắc chắn bố sẽ đến... Tattanai chưa bao giờ thất hứa. Bố luôn giữ lời và lần này cũng sẽ không ngoại lệ...

Kim đồng hồ vẫn quay, phút trôi qua, giờ trôi qua. Những lần trước Kanin từng nghĩ rằng việc chờ đợi là điều phiền toái. Nhưng bây giờ, cậu mới hiểu chờ đợi có thể biến thành nỗi sợ hãi đến nhói lòng.

Thời gian như chậm lại. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, Kanin quyết không để bản thân trở nên yếu đuối. Cậu cố gắng kìm nén nỗi đau thuyết phục mình rằng không có gì đáng buồn. Bố đã nói ông sẽ đến trước khi mặt trời mọc. Cậu chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi...

Dù chuyện gì xảy ra, bố chắc chắn sẽ đến... nhất định phải đến. Kanin từng thích ngắm bầu trời chuyển màu khi bình minh lên, nhưng đây là lần đầu tiên cậu không muốn mặt trời xuất hiện. Bởi cậu sợ, bình minh xuất hiện sẽ là dấu chấm hết cho niềm hy vọng mong manh cuối cùng.

Không khí lạnh lẽo của buổi sáng ở London không đủ để tuyết rơi, nhưng trái tim Kanin lại lạnh buốt đến đau nhói.

Bầu trời dần đổi màu Kanin cố ngăn những giọt nước mắt, nhưng chúng vẫn rơi, từng giọt, từng giọt một, hoà lẫn vào sự trống trải trước mặt.

Tattanai đã không đến... ông thực sự không đến.

"Tại sao... tại sao lại như thế này..." Cậu thì thầm. Cậu biết bố cậu chưa bao giờ thất hứa.

Cả cơ thể Kanin gục xuống, kiệt quệ và vô lực. Một giọng nói yếu ớt vang lên trong lòng buộc cậu phải đối diện với sự thật cay đắng.

Sự thật mà cậu không muốn chấp nhận...

Sự thật mà cậu không muốn đối mặt...

Sự thật rằng, dù cậu có ăn bao nhiêu viên kẹo dù cậu có chờ bao lâu đi nữa, bố cậu sẽ không bao giờ trở lại...

"Nếu con không còn giận bố nữa, con hãy ăn kẹo nhé con yêu..."

Kanin nắm chặt viên kẹo nhỏ trong tay, đôi bàn tay run rẩy vì lạnh và vì cả nỗi đau đè nặng trong lòng. Nước mắt cậu rơi như mưa không cách nào ngăn lại được. Ánh bình minh mờ nhạt nhắc nhở rằng cuộc chờ đợi dài đằng đẵng này phải kết thúc. Đó là dấu chấm hết cho niềm hy vọng cuối cùng của cậu.

Bàn tay bé nhỏ run run đưa viên kẹo lên miệng cảm nhận vị ngọt chảy qua đầu lưỡi nhưng nó không thể làm dịu đi nỗi cay đắng trong tim. Tiếng nấc nghẹn ngào phát ra yếu ớt, Kanin nhìn vào khoảng không vô tận trước mắt, thầm hỏi liệu bố có còn ở đâu đó tìm cách đến bên cậu không.

Charan đứng đó nhìn cậu bé mỏng manh trước mặt. Hình ảnh ấy khiến anh nhớ lại những ký ức xa xôi.

Người đàn ông cao lớn tiến lại gần bàn tay chai sần đặt lên vai cậu bé cảm nhận từng đợt run rẩy của Kanin. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ để cậu bé chìm trong nỗi đau của mình.

Một lúc lâu, Charan cất tiếng nhắc nhở rằng họ vẫn phải tiếp tục.

Cuộc đời sẽ không dừng lại dù nỗi đau có nặng nề đến đâu.

"Đi thôi Kanin..." Giọng nói trầm vang lên như lời cuối cùng khép lại một chương sách đã rách nát.

Tattanai sẽ không bao giờ trở về nữa. Kanin biết điều đó nhưng lòng cậu không muốn thừa nhận. Cậu ngồi bất động im lặng như hòn đá giữa dòng nước lũ để mặc mọi thứ cuốn trôi.

....

"Cậu muốn ăn gì? Để tôi đặt món nhé." Charan hỏi, cố gắng làm dịu đi không khí nặng nề trong căn phòng khách sạn gần sân bay Heathrow.

Kanin ngồi đó đôi mắt vô hồn dõi ra khung cửa sổ, nơi hoàng hôn đang dần buông xuống. Ánh vàng từ mặt trời phản chiếu cùng những giọt nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi trên đôi mắt cậu.

Dáng người bé nhỏ ấy không nói không cử động, chỉ có sự im lặng. Charan bước tới gần, nhìn cậu bé lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không mục tiêu, không điểm đến.

Charan không biết Kanin đang nghĩ gì, anh chỉ biết rằng, giờ đây, Kanin quá yếu đuối để có thể nghĩ về bất cứ điều gì. Cậu không còn sức kháng cự như trước đây.

Tattanai hẳn đã nói gì đó với Kanin để cậu bé quyết định đến công viên. Nếu điều tồi tệ thực sự đã xảy ra với Tattanai...

Anh ấy không nhìn thế giới một cách tiêu cực. Nhiệm vụ của Charan là bảo vệ Kanin an toàn, đánh giá tình hình chỉ trong tích tắc anh biết rõ từ giờ ngôi nhà kia không còn là nơi an toàn nữa.

Những kẻ mặc đồ đen kia... chúng đã cố ý hại Tattanai.

Nhưng bất kể họ là ai hay có mục đích gì nhiệm vụ và trách nhiệm của Charan vẫn không hề thay đổi.

Charan phải đưa Kanin trở về Emmaly, anh lên kế hoạch tỉ mỉ từ việc đặt phòng khách sạn đến mua vé máy bay. Thật may mắn ba lô của Tattanai chuẩn bị hôm qua đã có đầy đủ những thứ cần thiết. Charan không phải chuẩn bị gì thêm cho Kanin ngoài một ít quần áo.

Che giấu Hoàng Tử bé của Atsawathewathin là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của Charan.

Nhưng có một điều khác cũng quan trọng không kém...

"Tôi không biết cậu thích ăn gì nên tôi đã đặt nhiều món khác nhau." Các hộp đồ ăn được xếp thành hàng.

Lãng phí đồ ăn là không tốt, nhưng đôi khi cũng sẽ có ngoại lệ như lúc này, lúc tinh thần của ai đó đang mong manh.

"Tôi không đói."

"Cậu muốn ăn gì? Cậu không ăn sẽ bị đau bụng đấy." Charan cố gắng hạ giọng dỗ dành Hoàng tử, anh hiếm khi phải dịu giọng đến như vậy.

"..."

"Anh không hiểu tôi đang nói gì sao?"

"Tôi hiểu, nhưng nếu không ăn gì cậu sẽ bị bệnh."

"Anh nói điều này là do anh quan tâm hay vì đó là nhiệm vụ của anh?"

Kanin khẽ cười.

"Nếu tôi chết anh sẽ gặp phiền phức nên anh mới..."

"Tôi nói vì Tattanai."

Tattanai rất yêu thương đứa nhỏ này và anh không muốn tất cả những điều ông làm vì cậu trở nên vô nghĩa.

"..."

"Tôi không muốn những gì bố cậu đã làm... "

"Đừng nói nữa, anh không đủ tư cách nói về bố tôi." Kanin nhìn Charan với đôi môi run rẩy.

"Nếu anh hiểu những gì ông ấy hi sinh, vậy tại sao... tại sao anh không để tôi quay lại?!"

"Vì cậu sẽ gặp nguy hiểm."

"Tôi không sợ."

"Nhưng Tattanai không muốn như vậy, ông ấy muốn cậu được an toàn."

Cậu từ từ nhắm mắt lại, nhiều giờ không nghỉ ngơi, không ăn uống cảm giác chóng mặt bắt đầu ập đến. Kanin không còn sức chống cự đành chìm vào giấc ngủ.

Charan lặng lẽ quan sát rồi đổi hộp đồ ăn thành túi bánh mì chay cùng với hộp sữa. Anh đặt gần cậu bé hơn nhìn cậu bắt đầu bữa ăn trong im lặng.

Lưỡi Kanin dường như đã tê cứng không còn cảm nhận được mùi vị. Cậu ăn chỉ để duy trì sức lực, chỉ để có thể tiếp tục thở.

"Chúng ta phải ở đây thêm hai, ba ngày nữa." Sau khi cậu uống hết sữa và ăn hai lát bánh mì Charan nhắc đến điều quan trọng mà Kanin cần biết.

"Tại sao?"

"Vì tình hình bên ngoài vẫn chưa an toàn. Tôi phải giấu cậu đi như lời bố cậu dặn dò."

Vì liên quan đến Tattanai, Kanin không phản kháng nữa. Cậu chỉ cúi xuống rồi ánh mắt lạc vào chiếc ba lô quen thuộc.

"Anh đã nhặt nó sao?" Cậu nhớ lại lúc vô tình làm rơi ba lô vì quá hỗn loạn.

"Bố cậu nói những thứ quan trọng của cậu đều ở trong đó."

Tất cả những gì cần thiết cho của Kanin đều nằm trong chiếc ba lô này. Cậu tiến lại gần và kiểm tra bên trong.

"Cậu biết có gì trong đó không?"

"Tôi biết." Cậu trả lời một cách tự tin vì đã quen thuộc với chiếc ba lô này.

"Bố định đi đâu vậy ạ? Sao bố lại mang theo ba lô?"

"Ba lô này không phải của bố, mà là của con. Bố chuẩn bị cho con để dùng trong chuyến đi sau này."

"Hộ chiếu? Thuốc giảm đau? Tiền? Kẹo caramel? Con đi đâu thế ạ?"

"Bố chưa cho con phép đi, nhưng bố sẽ luôn chuẩn bị trước cho con."

Cuộc trò chuyện ùa về làm Kanin lại cảm thấy choáng ngợp. Ngày trước cậu thường tự hỏi tại sao bố luôn bảo cậu phải sẵn sàng cho một chuyến đi nào đó.

Cậu không hiểu và nghĩ rằng có lẽ bố không thích mất thời gian thu gom đồ đạc khi họ đi du lịch cùng nhau. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mọi thứ sẽ diễn ra như thế này. Hôm nay cậu mới dần hiểu ra nhiều điều dù đã quá muộn.

Có lẽ Tattanai đã biết chuyện như thế này có thể xảy ra nhưng ông không bao giờ nói cho cậu hiểu.

"Tôi sẽ giữ nó." Kanin thì thầm nhẹ nhàng. Cậu giơ tay lên xoa mặt rồi thở dài  đứng dậy lui về góc phòng mà không chờ câu trả lời.

"Ừm." Charan không nói gì thêm vì anh có thể thấy được tâm trạng của cậu bé.

Kanin ôm chặt chiếc ba lô vào lòng như giờ đây nó sẽ trở thành vật thay thế cho hơi ấm của người đã rời xa.

Họ đang ở cùng một căn phòng hình chữ nhật nhỏ hẹp. Charan nhìn Kanin một chút rồi quyết định không can thiệp quá nhiều.

Thời gian có thể chữa lành vết thương, Charan tin vào điều đó...

Bầu trời bên ngoài bắt đầu đổi màu, ánh hoàng hôn dần tan biến khi màn đêm buông xuống.

Bóng dáng cao lớn đứng dậy bước vào phòng tắm để lại không gian yên tĩnh phía sau.

Charan để dòng nước trút xuống cơ thể, từng giọt nhẹ nhàng lăn qua vai và lưng anh, đôi tai nhạy bén vẫn để ý lắng nghe âm thanh từ bên ngoài. Mọi thứ gần như tĩnh lặng, chỉ có vài tiếng động nhẹ vọng lại nhắc nhở anh rằng vẫn còn ai đó hiện diện trong phòng.

Sau khi lau khô người, Charan bước ra khỏi phòng tắm. Ánh đèn trong phòng đã tắt từ khi nào, trong ánh sáng yếu ớt anh thấy Kanin đã thiếp đi. Cậu bé cuộn mình trên giường ôm chặt chiếc ba lô vào lòng. Gương mặt cậu quay về hướng khác thở đều đặn như đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh tiến lại giường cẩn thận nằm xuống phía bên trái, tấm ga trải giường mịn màng dưới lưng anh, cảm giác lạ lẫm khiến Charan có phần không thoải mái. Thật ra anh không quen ngủ chung giường với ai... nhưng khi đặt phòng khách sạn lại không có phòng nào có giường riêng.

Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chia sẻ một chiếc giường cỡ queen. Charan nằm nghiêng, mắt nhìn về phía trần nhà lắng nghe nhịp thở đều đều của Kanin. Khoảng cách giữa họ không nhỏ nhưng Charan vẫn giữ từng cử động thật nhẹ nhàng sợ làm gián đoạn giấc ngủ yên bình của cậu bé.

Anh biết rằng việc ở bên cạnh Kanin như thế này là trách nhiệm của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cảm giác này mang lại cho anh sự an ủi kỳ lạ.

Khi nhắm mắt lại, Charan chìm dần vào giấc ngủ để lại sự tỉnh táo cùng lo lắng trôi dạt về phía sau.

Nhưng...

Kanin từ từ mở mắt, cơ thể cậu cứng đờ hơi thở nhẹ nhàng sợ rằng một cử động nhỏ cũng sẽ làm vỡ đi sự yên tĩnh của đêm.

Trong bóng tối nhạt nhòa, cậu lặng lẽ quan sát xung quanh. Charan nằm im không động đậy, nhịp thở đều đều của anh là dấu hiệu rõ ràng anh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Kanin nín thở một lúc trái tim đập nhanh trong lồng ngực, cậu biết mình không thể chần chừ thêm nữa.

Đôi chân trần lặng lẽ bước về phía cửa, Kanin đứng lại trước cửa, tai lắng nghe những âm thanh tĩnh mịch của đêm cậu đợi gần năm phút để chắc chắn không có bất kỳ tiếng động nào từ phía sau.

Rồi, cậu mở cửa, lẻn ra ngoài mà không ai phát hiện...

Kanin đã đưa ra quyết định không thể quay đầu lại. Cậu không để Charan đưa mình trở về Emmaly. Điểm đến gần nhất mà cậu có thể nghĩ đến là nhà ga xe lửa. Kanin bước đi gấp gáp, cậu chọn nơi có nhiều người qua lại bởi cậu biết rằng giữa dòng người đông đúc đó là lựa chọn an toàn nhất.

Kanin bước đi, đầu cúi thấp mắt không rời khỏi mặt đất. Cậu không hề bận tâm đến bất cứ ai xung quanh cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đầu: Paul.

Từng bước chân nặng nề của cậu cuốn vào không gian tĩnh lặng. Bờ môi cậu mím chặt, hàm răng nghiến lại đầy căng thẳng.

Cậu không thể về nhà vì nơi đó quá nguy hiểm. Tấm vé tàu đưa cậu đến nơi an toàn duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới: nhà của Paul.

Cậu bước nhanh trên con đường, lối đi hai bên dẫn đến căn hộ của Paul vốn là khu dân cư yên tĩnh.

Kanin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy càng nhanh càng tốt. Cậu lao về phía trước, đôi mắt không ngừng liếc về phía tòa nhà nơi Paul ở. Mỗi bước chân vang lên dội lại nhắc nhở cậu rằng thời gian không đứng về phía mình.

Càng đến gần, cảm giác nguy hiểm càng tăng. Kanin ngó trước ngó sau trái tim cậu đập dồn dập trong lồng ngực. Không thể chần chừ nữa, cậu rút điện thoại ra ngón tay run rẩy bấm số Paul.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đều đặn, Paul không nhấc máy. Sự căng thẳng của Kanin càng tăng lên, từng giây trôi qua như một cơn ác mộng.

"Nhấc máy đi, Paul... Trả lời đi!" Kanin thì thầm, mắt không rời khỏi cửa sổ căn hộ.

Cuối cùng, cánh cửa mở ra Paul bước ra ban công nhưng bóng tối bao quanh khiến ánh nhìn của cậu ta trở nên vô định.

Kanin mở miệng định gọi cậu ấy, nhưng âm thanh bị tắc nghẽn nơi cổ họng. Cậu muốn hét lên cầu cứu Paul...

"Pa... Ahh!" Một bàn tay lạnh lẽo đột ngột bịt chặt miệng cậu kéo cậu về phía sau. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay đập mạnh xuống đất.

Ở đầu dây bên kia, giọng của Paul vang lên, tiếng hét cầu cứu của cậu bị bóp nghẹt chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp run rẩy.

"Cứu...! Ahh!"

"Im lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro