The nao la tuyet vong ?
Một thế giới chẳng gì cả
Chẳng có gì ngoài đôi chân nhỏ xíu này
Ngọn lửa rào rực trong tim tôi
Luôn chờ ngày rực sáng
Trên mảnh đất đơn độc này
Giấc mơ trộn lẫn với hy vọng
Chỉ biết chấp tay cầu nguyện
Không từ bỏ, không buông xuôi
Đứng dưới trời đen, nước mắt tuôn ra
Không lời hồi âm, không giọng nào cất ngang
Cứ ngày qua ngày, cứ mãi thế
Tính vậy mãi sao ? Không lời nào thốt lên
Tuyệt vọng là gì ?
Tỏa sáng trong sự tuyệt vọng
Như đốm sáng thắp lên trong lòng vũ trụ
Vô tận không điểm dừng
Chạy quanh trong vòng lặp liên hoàn
Ngoài kia có gì ? Liệu thoát ra được không ?
Sự giải thoát như một giấc ngủ sâu
Tính trốn tránh đến khi nào ?
Vang lớn khàn cổ tới mấy
Có thoát khỏi được sự thật đó không ?
Một giấc ngủ ngắn hay ngàn thu ?
Chẳng bình thường tí nào, tôi biết
Vì tôi cô đơn, chỉ mình bóng này trên đây
Nên chẳng ai trả lời lại
Vì tôi là con người, không phải đất đá
Không phải cỏ cây phai lục từ lâu
Nên tôi một mình
Nên tôi đau khổ, dằn vặt
Như kẻ tâm thần không kẻ nào chữa
Chữa lại tâm hồn méo mó và lạnh lẽo của tôi
Quá khứ trước kia mấy ai hiểu
Trước khi bơ vơ, tôi bao hơi ấm kề da tôi
Hiện tại còn ai đây ? Tay cũng không thể đếm
Vì trên tay chẳng có không ngón tay
Tương lai ơi, xin hãy trả lời giúp tôi
Từ khi nào tôi đã thiếu sự sống ?
Tương lai ơi, xin hãy giải đáp giúp tôi
Tôi có đáng để được như bao người bình thường kia không ?
Có cần không phải ở trong nơi như địa ngục không ?
Chìm trong màn đêm tĩnh mịch
1...4...6...26... không biết vào đâu
Cảm xúc lẫn lộn, buồn hay vui
Đoán phốc cũng chả trúng cái nào
Mỉm cười, vì nó là lẽ thường
Mỉm cười lúc tuyệt vọng nhất, đẹp không ?
Chỉ biết cho mọi người, còn bản thân ?
Tôi không biết
Mọi người cứ vui, tôi cứ vậy
Chẳng biết thế nào là cười
Ai đã đây đâu, chỉ biết rúc vào bóng tối
Âm thầm khóc chịu
Vì tôi cô đơn
Mấy ai biết điều đó
Thôi kệ, ai đã biết đâu
Máu có rỉ thì chẳng ai thấy đâu
Số mệnh đã đặt, phản có bị đâm
Thôi, đành ngậm ngùi dần vậy
Nắm tay trên mảnh đất chết này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro