TNS1
1.Ngô Diệc Phàm bàng hoàng tỉnh dậy, con ngươi mở lớn hướng về phía trần nhà trắng toát. Xác định rằng mình vẫn đang ở thực tại, hắn chống tay, khó khăn ngồi dậy. Từng ngón thon dài day nhẹ thái dương, ngũ quan anh tuấn cương nghị nhuốm một màu u ám khó chịu.
Đã là lần thứ mười trong năm ngày liên tiếp người đó xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Một cô gái thân người nhỏ nhắn, y phục trắng tinh khiết, mái tóc đen nhánh xõa tự do che khuất gương mặt, thi thoảng bay nhè nhẹ trong gió. Cả người cô tỏa ra hương hoa nhài nhàn nhạt vấn vít bầu không khí xung quanh mũi hắn.
Đêm nào cô cũng đến, lặng yên ngồi đó, cạnh chiếc dương cầm màu đen lạnh lẽo. Bàn tay thanh thoát lướt nhẹ qua từng phím trắng phím đen. Một giai điệu không lời cất lên.
Du dương nhưng ám ảnh.
Ngô Diệc Phàm toan lại gần, muốn mở miệng hỏi nhưng lần nào cũng vậy, khi hắn bước tới một bước, cô gái liền biến mất, giai điệu giày vò tâm trí hắn cũng ngưng bặt. Chỉ còn chiếc dương cầm màu đen phản chiếu nguyệt quang, phát ra thứ ánh sáng ngạo nghễ...
Cứ thế, cả tuần nay, hắn bị mất ngủ.
Nếu bạn sống ở Quảng Châu mà không biết đến Ngô Diệc Phàm, bạn chắc chắn sẽ nhận được ít nhất là một tràng cười hay thậm chí là một ánh mắt khinh bỉ.
Ngô Diệc Phàm là người nổi tiếng, rất nổi tiếng, áp phích, poster và cả banner chứa hình ảnh của hắn được treo khắp đường phố Quảng Châu
Nếu Ngô Diệc Phàm làm khách mời cho chương trình nào, ngày hôm ấy chương trình đó chắc chắn sẽ không còn ghế ngồi.
Hào quang của Ngô Diệc Phàm chói mắt như thế nào, ai cũng nhìn thấy.
Nhưng có một chuyện, không phải ai cũng biết.
Câu chuyện này nếu để cho giới truyền thông biết được, ắt hẳn ngày mai gương mặt điển trai của Ngô Diệc Phàm sẽ được lên trang chủ, danh tiếng của Ngô Diệc Phàm chắc chắn sẽ giảm xuống rất nhiều.
Ngày hôm đó, vì một chút mâu thuẫn với công ty quản lý, Ngô Diệc Phàm đã một mình lái xe đến Snow Bar, một mình uống rượu, một mình buông thả.
Sau đó, một mình lái xe về nhà.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu hắn không đâm phải một cô gái đang sang đường trong lúc men say che mờ đôi mắt
Cô gái vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền
Chiếc váy trắng nhuốm một màu đỏ thẫm nhức nhối
Dòng máu nóng ấm trào ra thấm ướt cả một mảng mặt đườngCô gái tựa một con mèo nhỏ bị thương, thở thoi thóp
Ngô Diệc Phàm hoảng sợ đến tỉnh táo cả người, chiếc điện thoại lạnh cóng trong túi áo rung lên cho hắn một cảm giác an toàn.
Sau đó, hắn không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ biết khi ngồi trong chiếc ô tô màu bạc của anh quản lý, hắn nhìn thấy cô gái bị đâm được đưa lên băng ca, chiếc xe cấp cứu lao vút đi, để lại quản lý của hắn cùng với một chiếc xe cảnh sát, trong xe còn có một chiếc còng sắt lạnh lùng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng ám ảnh Ngô Diệc Phàm mấy ngày qua, hắn mệt mỏi áp tai nghe lời nhắc nhở từ quản lý:
"Yifan, ngày mai có event lớn, người hâm mộ sẽ đến rất đông. Sáng mai chuẩn bị sớm một chút, tôi đến đón cậu"
Hắn "Vâng" rồi cúp máy. Lại rơi vào trầm lặng, hắn nằm xuống, khép mắt ưng, cố nhớ lại giai điệu mà cô gái đã chơi trong giấc mơ, nhưng thất bại, tâm tư hắn chỉ ghi rõ hình ảnh dưới ánh trăng của người con gái ma mị kia.
Giấc ngủ tìm đến rất nhanh.
Đến tột cùng thì cô là ai?
2. "Anh Ngô Diệc Phàm, xin chờ một chút."
"Bạn là..."
"Tôi là Lý Nghiên Mỹ, bạn của tôi là Tiểu Tâm người Quảng Châu. Tôi và cô ấy đã hẹn cùng gặp nhau ở buổi fansign của anh nhưng không may mấy ngày trước đây cô ấy gặp tai nạn, hiện đang nằm trong bệnh viện. Trước đó, cô ấy có nhờ tôi nhất định phải đưa tận tay anh cái này..."
Một bản nhạc cũ kĩ còn dang dở với những nốt nhạc ngay ngắn được đẩy đến trước mặt Ngô Diệc Phàm. Hắn nhìn khắp một lượt rồi lại thắc mắc không biết ý nghĩa là gì, toan ngẩng lên hỏi thì phát hiện cô gái vừa nãy đã đi đâu mất. Hắn nhìn quanh quất, vẫn không thấy đâu, chỉ có những lượt người tiếp theo chìa poster trước mặt cùng ánh mắt hấp háy mong đợi...
Kết thúc buổi fansign có giới hạn số lượng thành phần tham dự, Ngô Diệc Phàm lập tức đi tìm danh sách. Hoàn toàn không có cái Tiểu Tâm hay Lý Nghiên Mỹ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro