Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Một

Nước cam của Hope sáng nay nếm vị đắng trong cổ họng. Có lẽ do sảnh ăn vẫn đông nghịt dù cho cô đã thức dậy sớm như thế nào. Hoặc rằng cô đang ngồi một mình, học sinh gần nhất vẫn cách cô vài mét.

Đúng hơn thì Josie Saltzman đang ngồi vài bàn đối diện cô cười với Penelope Park. Điều này không nên khiến Hope đau khổ, nhưng theo cách ích kỷ nào đấy thì nó có và cô chẳng bao giờ có thể nói thành lời.

Josie đặt vững một tay lên vai Penelope, ngửa cổ cười khiến họng cô cháy bỏng khi nuốt ngụm nước cam.

Hope bỏ dở cả ly đồ uống khi họ cùng cười cái kiểu khiến cơn ghen tị trong cô nhức nhối, nên Hope đứng dậy bắt đầu tiến tới lớp đầu tiên trong ngày— Ma Thuật Truyền Thống.

Lớp không bắt đầu trong hai mươi phút nữa, nên cô đợi tới khi chuông reo. Khi Hope bước vào, mùi hương đặc quánh xộc vào mũi gần như khiến cô say. Hope cố lờ đi, đi về chỗ ngồi của mình. Mọi người thong thả đi vào lớp, và cô cố không dựng cứng người khi Josie và Lizzie đi tới.

Đây là một trong những lớp Hope học cùng với hai người họ. Cô để ý chiếc khăn tay tím nhỏ che đậy vật gì đó trên bàn giáo viên—Dorian Williams—ở phía trước.

Qua khoé mắt, Hope thấy Josie và Lizzie ngồi cùng nhau tại hàng đầu.

"Được rồi mọi người, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu dự án của học kỳ này!" Dorian nói phấn khởi, còn cả lớp đồng thời rên rỉ.

"Còn vui hơn thế nữa, đây là dự án cặp!" Tuy không được bao lâu nhưng cả lớp (trừ Hope) có vẻ hào hứng hơn.

"Đợi đã, tôi sẽ chọn cặp." Cả lớp rên rỉ lần nữa, sau đó Dorian bắt đầu bắt cặp cho mọi người. Hope không chú ý lắm cho đến khi Lizzie Saltzman đột nhiên đứng dậy thở hắt một hơi lớn.

"Thầy không thể làm thế!" cậu ta nói, và cô thầm cười.

"Thật đấy, Liz, ổn mà," Josie thì thầm, liều mạng cố gắng để xoa dịu người kia, điều đó khiến Hope cau mày một xíu. Cô không bắt kịp lắm cho tới khi Dorian nhắc lại lời nói.

"Josie, hãy tới ngồi cạnh Hope."

Ôi, Hope nghĩ. Tiếng cười cô cố nín lại hoàn toàn bị nuốt xuống, và Hope chạm mắt với Josie trong phân nửa giây.

Nàng ấy nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nhưng đôi mắt của cô vẫn dán vào nàng cái kiểu cô chẳng thể lý giải.

Nàng kéo ghế trống cạnh Hope và ngồi xuống trong im lặng.

Hope suýt run rẩy trong vui mừng, nhưng sau đó là sự khó chịu vì nét thất vọng trên mặt nàng.

Cô khó khăn nuốt xuống nỗi buồn ứ đọng ở cổ.

"Được rồi, giải quyết xong chuyện này thì..." Dorian nói, khi mọi người bắt cặp hết và ông sẵn sàng bắt đầu bài giảng.

"Dự án kỳ này sẽ liên quan tới desiderio potum, hay còn gọi là mê dược. Tuy nhiên, các em thường nghe nó bằng cái tên khác là tình dược."

Dorian dời tấm vải mỏng che phủ chiếc bình đáy rộng Hope để ý từ trước khiến cả lớp rướn thẳng lưng hơn. Mùi hương dễ chịu cô đã ngửi từ lúc bước vào phòng trở nên rõ ràng, Hope không thể ngăn bản thân hít một hơi đầy. Hương đặc trưng của vanilla trộn lẫn bánh hương quế và trà xanh lấp đầy khoang mũi khiến cô thở sâu.

Josie cựa quậy trên chỗ ngồi cạnh Hope—thính giác siêu nhiên của cô tự động điều chỉnh để phân biệt nhịp thở nàng. Nó có vẻ bình thường, lẫn với phép thuật và nhiệt độ cơ thể toả ra từ nàng khiến cô nóng nực bất thường. Tay cô run rẩy dưới mặt bàn, tim thắt lại trong lồng ngực vội vã tới mức Hope chẳng thể lý giải.

"Desiderio potum làm tăng cảm giác yêu thương và sùng bái đối với người sử dụng, nhưng cũng gây tác dụng phụ hậu quả nguy hiểm nếu pha chế sai, nên các em cần chú ý trước khi thực hiện việc này ngày mai," Dorian tiếp tục, các bạn cùng lớp chăm chú nghe, rõ ràng thích thú với dự án hơn lúc trước.

"Tác dụng phụ bao gồm nỗi ám ảnh nhanh chóng, khuếch đại tình cảm hiện tại và thậm chí gây ra ý nghĩ tự vẫn." Dorian nhấc nhẹ cái chai, và mọi người dần nghiêng về phía trước.

Chất lỏng trong lọ kính có màu tím nhạt, làm nổi màu sắc đẹp đẽ của chiếc khăn tay phủ trên nó.

"Phiên bản này được pha chế đúng cách, nhưng tôi cũng có một số khác không chính xác để cho các em xem." Ông đem ra từng ống nghiệm nhỏ, mùi hương Hope ngửi được từ đầu giờ nồng nặc hơn. Ống đầu tiên được giơ lên có màu xám hơn bình tím ban đầu.

"Ngay đây là ví dụ của thứ gì đó có thể tăng mạnh cảm xúc của các em đối với người thầm thương. Mùi hương nó toả ra khác biệt với từng người—mùi hương của người mà họ có cảm giác. Dù vậy phù thuỷ không thể ngửi thấy—chỉ sinh vật siêu nhiên như ma cà rồng và người sói mới có thể phát hiện nó, nên họ thường là mục tiêu."

Hiệu ứng ngay tức thời; tất cả phù thuỷ trong phòng nhìn về hướng Hope, vì hiển nhiên cái lọ phép kia là lý do khiến tiếng hít thở cô khá lớn suốt giờ học.

"Em Mikaelson," Dorian gọi tên Hope, và cô khá chắc đây là một loại bắt nạt học sinh. "Em có muốn chia sẻ với cả lớp những gì em ngửi được?"

Mắt Hope ngay lập tức phản bội cô, trực tiếp liếc về phía Josie bên cạnh, và Hope muốn rùng mình vì xấu hổ.

"Chẳng có mùi gì hết," Hope nói dối, sự thật về hương vanilla và trà đặt nặng trên đầu lưỡi. Khi Josie di chuyển cạnh cô lần nữa, tay cô không còn run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro