C4
Nếu nói rằng không nhớ người thì thật là dối lòng.
Tôi bật dậy khỏi chiếc giường êm ái kia. Với tay tìm chiếc điện thoại mà tôi cho rằng đã để ngay bên cạnh mình. Chiếc gối của tôi cũng chả nhận được sự thương tiếc của tôi, ngay lập tức rơi mạnh xuống đất.
"Chết tiệt, rõ ràng ở đây"
Tôi tự nhủ với chính mình. Nhìn quanh phòng. Và giường tôi chợt rung lên từng đợt. Đây rồi.
Tôi thề có Chúa. Từ sau, tôi sẽ bám chặt lấy chiếc điện thoại của mình. Vì Haruto đã gọi tôi tận 5 cuộc. Và tôi đã không nhấc máy.
Chuyện tôi ngay lập tức gọi lại. Thực sự khá kì. Vì cuộc gọi nhỡ nào, tôi cũng mặc kệ. Có lẽ là vì Haruto đặc biệt. Tôi tự nhủ.
Số điện thoại đã quay. Tiếng nhạc cũng nổi lên. Chỉ chờ người nhấc máy.
- A, Jeongwoo
Tiếng nói vọng ra. Chút vui vẻ, chút bất ngờ, chút hạnh phúc. Tim tôi lỡ một nhịp và miệng tôi thoảng mỉm cười.
Hoá ra, chờ một cuộc gọi từ người đặc biệt lại hạnh phúc như vậy.
- A~~~ tớ chán, Jeongwoo à.
Tôi không lên tiếng. Mặc cho tên kia rên rỉ bên đầu dây kia. Cơ mà, cơ mồm tôi không ngừng cười như một tên khùng. Và cả hai cứ như thế mãi. Haruto thì ngu ngơ kể cho tôi mọi thứ về ngày hôm nay của cậu ta. Còn tôi thì mỉm cười không ngừng như một đứa khùng.
Tia ánh đỏ của mặt trời lặn trong hôm nay có chút gì đó đẹp hơn. Màu hoàng hôn luôn đẹp, nhưng hôm nay, nó đặc biệt.
Một chút ngu ngơ và một chút khùng khùng. Thật dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro