Chương 2: Thịnh vượng
-o-0-o-
"Hainu?"
Nàng thậm chí không buồn hạ thấp giọng khi thốt lên tiếng đó, bỏ qua hoàn toàn cái nhăn mặt của người chồng bởi cái giật mạnh không cần thiết vào vành đai của áo giáp khi nàng gỡ nó ra cho chàng.
"Phải, Hainu." Touga khẽ thở dài, quyết định tự mình lo liệu trước khi nàng lỡ tay thêm vài lần nữa. Sự dịu dàng của Mizuki chưa bao giờ được biết đến khi nàng có điều gì đó không hài lòng. "Họ đã sinh sống ở đó từ đời tổ tiên, chúng ta không thể chiếm cứ mà không vấp phải kháng cự quá mãnh liệt. Hoặc chúng ta phải tàn sát đến người cuối cùng, hoặc..."
"Đó không phải là ý kiến tồi, chàng biết đấy." nàng nhếch môi cười "Hainu nên biết tốt hơn là đừng bám trụ lại ở khu vực giáp ranh với quá nhiều vùng lãnh thổ. Nếu không phải chúng ta thì sẽ là tộc khác. Tại sao chàng còn phải nghĩ đến việc để chúng mang tên gia tộc Inugami?"
"Thứ nhất, chúng ta cần một lực lượng không nhỏ để triệt hạ hoàn toàn Hainu. Thứ hai, sau khi triệt hạ xong rồi, chúng ta sẽ cần thêm một lực lượng lớn nữa để tiếp quản vùng biên giới đó. Chiến binh của chúng ta không mọc lên từ đất, Mizuki, tại sao chúng ta không nên chỉ thiết lập một vài điều khoản, tiếp nhận một lực lượng mới, thay vì phung phí lực lượng của chính mình?" Chàng nói khi đang xoay xở gỡ bỏ phần còn lại của áo giáp. Đôi khi chàng ghét bộ giáp của chàng, nó tỏ ra hữu dụng khi tham chiến, nhưng lúc cởi nó ra lại là một cơn ác mộng. Chàng quay sang vợ mình để thấy nàng đang quan sát khó khăn của chàng với vẻ thích thú trong đôi mắt. "Nàng sẽ giúp ta chứ?"
Không nói một lời, nàng tiến ra sau lưng chàng, ngón tay nới lỏng những sợi dây không mấy nhẹ nhàng chứng tỏ nàng vẫn còn khó chịu. Chàng cố nén để không thở dài lần nữa. Gia tộc Inugami đã thành lập được vài trăm năm, nhưng chừng ấy thời gian không đủ để thế hệ mới lấp đầy chỗ khuyết thiếu của thế hệ cũ đã ngã xuống từ thời Đại Chiến. Trong khi gia tộc chàng nổi tiếng về sức mạnh của dòng máu và sự trường thọ, họ lại không thể trưởng thành rất nhanh. Nhưng cuộc chạy đua này không chờ đợi họ. Đông, Bắc, Nam đang nổi lên những họ tộc gia tăng sức ảnh hưởng như được thổi luồng gió mới. Họ sẽ sớm bị áp đảo nếu chỉ dựa vào lực lượng thuần huyết của chính mình.
"Nàng không phản ứng thế này khi Hakutaku gia nhập."
Khi sự im lặng của nàng đã trở thành quá tải, chàng buộc phải mở lời lần nữa. Chàng không cần quay lại đằng sau để biết rằng nàng đang đảo mắt.
"Hai người của tộc Hakutaku hầu như không thể làm nên một mối đe dọa." Chàng cảm thấy áp lực đằng sau lưng đã nới lỏng hoàn toàn, liền trút xuống tấm giáp nặng trước ngực, cùng với lúc nàng bước về phía trước. "Tộc Hainu, mặt khác, sẽ nắm giữ vị trí quá quan trọng nếu như chúng có ý phản trắc."
"Sự phản trắc có thể đến từ bất cứ đâu, phu nhân của ta. Thậm chí trong chính thân tộc." Chàng lắc đầu cười.
"Có sự khác biệt giữa phản trắc đồng tộc và phản trắc ngoại tộc, người chồng ngây thơ của ta ạ." Nàng ngọt ngào cười, nụ cười không chạm được tới đôi mắt băng lãnh, rồi vươn tay qua vai chàng để đạt tới nút thắt trên tóc chàng. "Phản trắc đồng tộc suy cho cùng không nhằm mục đích tiêu diệt giống nòi của chúng ta. Phản trắc ngoại tộc, ngược lại, sẽ muốn triệt hạ chúng ta cho đến sinh mạng cuối cùng. Ta không có gì để phàn nàn về sự trung thành của Hakutaku, nhưng chàng không nên lấy đó làm lý do để thoải mái tin tưởng ngoại tộc."
Sợi dây được rút ra bởi những ngón tay nàng, để mái tóc bạch kim mềm mại của chàng đổ dài xuống lưng. Chàng nắm lấy cánh tay của nàng giữ lại khi nàng vừa dợm bước lùi về đằng sau.
"Nàng cũng biết rõ như ta rằng vấn đề không phải tin tưởng." Chàng khẽ thở ra, nâng cằm nàng bằng ngón tay dài, cứng cáp, nhìn vào đôi mắt đang tỏ ra bướng bỉnh của nàng. "Ta ghét phải thừa nhận điều này, nhưng chúng ta không đông đảo như chúng ta mong muốn, và dù chiến binh của Inugami có mạnh mẽ đến đâu, họ không thể ở nhiều nơi cùng một lúc. Chúng ta cần sức mạnh của Hainu cũng như vùng đất của họ, và họ cần thế lực của chúng ta để đứng vững trước mối đe dọa đến từ phương Nam. Sớm đạt được cân bằng sức mạnh ngày nào, tình thế nguy hiểm của chúng ta sớm kết thúc ngày ấy."
Nàng im lặng nhìn chàng, âm thầm đo lường quyết tâm trong đôi mắt vị lãnh chúa, trước khi chầm chậm cất lời. "Nhắc cho ta nhớ lý do tại sao ta lại đồng ý cùng chàng làm những việc ngu ngốc này?"
Touga bật cười. "Vì nàng bị thu hút bởi hoài bão lớn lao của ta?"
"Không." Cảm xúc trên nét mặt nàng vẫn không thể dò được, nhưng giọng nói thì đã nồng đượm ý giễu cợt. "Vì cần có ai đó tỉnh táo để ngăn chàng không bị mờ mắt bởi ảo tưởng viển vông mà kéo gia tộc của chúng ta xuống Địa Ngục, xét trên thực tế là hai gia tộc không thể không hợp nhất."
Nụ cười trên môi Touga càng nở rộng hơn. "Đúng như những gì ta mong đợi." chàng nói khi trượt cửa mở để cả hai người họ bước ra khỏi căn phòng. "Ta nghĩ ta không thể tìm được ai tài năng hơn để quản lý toàn bộ việc nhập gia của Hainu."
"Chàng ngày càng giỏi khua môi múa mép." Nàng không đừng được mà lẩm bẩm.
"Ai đã nói với ta rằng cần phải có miệng lưỡi sắc như đao kiếm để trở thành nhà lãnh đạo?"
"Người thông minh nhất chàng từng biết." Nàng nhếch mép.
"Người thông minh nhất ta từng biết." Chàng vui vẻ đồng tình.
Và chính xác thì tại sao nàng lại có cảm giác nàng vừa bị chàng qua mặt?
.
.
.
Rốt cuộc, Hainu không phải những kẻ ngoại lai cuối cùng mang tên gia tộc Inugami. Chẳng phải lần đầu tiên nàng nhận ra, kể từ sau Đại Chiến, Touga tỏ ra ngần ngại hơn với giao tranh và cố gắng tránh nó càng nhiều càng tốt. Các phương pháp ngoại giao và đàm phán là không phổ biến và kém bền vững trong thế giới yêu quái, nhưng chàng xử lý nó tốt hơn bất cứ ai có thể. Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ thôi phàn nàn về việc gia tộc Inugami đang trở thành trại tị nạn cho đám ô hợp, hay ngừng mỉa mai về sự lựa chọn nghèo nàn của chàng cho những đồng minh. Tất nhiên, điều đó chẳng ngăn chàng kết giao với một tên thợ rèn thô lậu, hay một đám Sói Địa Ngục hầu như vô dụng ở miền Đông xa lắc. Và cho đến khi chàng đem về một tên ký sinh trùng bọ chét nhát cáy làm thuộc hạ, nàng quyết định từ bỏ việc đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của chàng.
Nhưng không có gì họ không quản lý được. Một khi quyền lợi được đảm bảo, nghĩa vụ được thực thi, lợi ích đều đặn tăng trưởng cộng thêm những nhắc nhở thường xuyên về quyền lực tối cao của Nhà chính, họ có thể nắm trọn vẹn lòng trung thành của các chi tộc trong tay. Yêu quái tôn thờ sức mạnh, một kẻ có sức mạnh sẽ ngạc nhiên về số lượng những kẻ sẵn sàng sống chết cho mình. Dù vậy, nàng không lấy đó làm lý do để buông lỏng cảnh giác. Rốt cuộc, những ý đồ phản phúc hiếm sinh ra trong giai đoạn thịnh vượng, những kẻ đục nước béo cò chỉ có thể thừa cơ khi rối loạn leo thang.
Một ngàn năm sau cuộc Đại Chiến, gia tộc Inugami đã đạt đến thời đại hoàng kim của mình, vươn ra làm bá chủ cả miền Tây. Cân bằng sức mạnh được xác lập trên toàn đảo quốc, ranh giới lãnh thổ Đông Tây Nam Bắc đã được phân định rõ ràng.
.
.
.
"Vậy, đây là kết thúc?"
Nàng nói khi vuốt phẳng lại nếp gấp của lụa trên áo lễ phục trắng tinh của chàng. Ngày hôm nay là lễ đăng quang của vị chúa tể. Ngày hôm nay họ sẽ tuyên bố chủ quyền của gia tộc Inugami trên tất cả miền Tây và vị thế của miền Tây trên toàn đảo quốc.
"Nàng có muốn đây là kết thúc?"
Chàng đáp lại bằng giọng điệu châm chọc, nghiêng đầu nhìn nàng thích thú. Phải mất tất cả phẩm giá và sự kiềm chế mới ngăn nàng khịt mũi nhạo báng trước thái độ hoàn toàn không thích hợp với một vị chúa tể của chồng mình.
"Có điều gì đó mách bảo ta rằng đây mới là điểm bắt đầu." khóe môi nàng khẽ nhếch lên "Chàng đặt mục tiêu tiếp theo là gì? Tộc Tengu?"
"Không phải là Okami nữa?"
Chàng nhướng mày. Nàng chỉ đảo mắt. Okami là cái tên mà nàng gợi ý một cách mỉa mai mỗi khi chàng đề xuất việc sáp nhập một tộc yêu quái mới vào gia tộc. Hiển nhiên, nàng biết đó không bao giờ là một lựa chọn, khi chỉ riêng mùi của bọn chúng đã không thể chịu đựng nổi với những thuần huyết của tộc Inugami. Nhưng Touga thực sự nghĩ nàng sẽ tiếp tục đem lũ yêu quái lang thang đó ra để châm chọc? Khi họ đã thống lĩnh toàn miền Tây? Những mục tiêu của họ sẽ lớn hơn kể từ giờ, gia tộc yêu quái bá chủ phương Nam có vẻ là một ví dụ xứng đáng.
"Okami thì có vấn đề gì?" nàng cười "Okami nghe vẫn ít vô lý hơn một tên ký sinh trùng bọ chét."
"Myouga hữu ích kiểu khác." Touga trả lời phòng thủ "Nếu nàng chịu nhận thấy..."
"Phải rồi." nàng nhún vai, nói giọng giễu cợt "Nếu có một ngày chiến binh của chúng ta cần được huấn luyện cách bỏ chạy, ta chắc chắn rằng sự hữu dụng của hắn sẽ không thể đong đếm."
"Mizuki..."
"Vậy, chàng đặt mục tiêu tiếp theo là gì?"
Touga thở dài, chàng quên mất rằng khi nàng muốn biết điều gì, thì nàng phải có câu trả lời bằng được.
"Sẽ cần rất nhiều thời gian trước khi chúng ta nghĩ đến mục tiêu tiếp theo." chàng mỉm cười. Đó là sự thật, khi các vùng lãnh thổ đã được xác lập, đụng chạm đến bất kỳ tộc yêu quái nhỏ bé nào của lãnh thổ khác, cũng là đụng chạm đến gia tộc cầm quyền của nó. Muốn thay đổi trật tự thế giới một lần nữa, họ sẽ cần rất nhiều thời gian để vun đắp sức mạnh. "Tộc Tengu? Ít nhất một ngàn năm nữa."
"Một ngàn năm..." Nàng trầm ngâm nhắc lại, quan sát chàng thật kỹ để chắc chắn dáng vẻ của chàng đã đủ chỉn chu, rồi mới gật đầu. "Vừa đúng lúc người thừa kế của chúng ta trưởng thành."
"Rất nhiều đứa trẻ trong gia tộc của chúng ta bây giờ sẽ trưởng thành vào thời điểm đó." Chàng cũng gật đầu đồng ý, rồi chợt chớp mắt, khi ý nghĩa câu nói của nàng thấm vào trí não. "Mizuki, tại sao tự dưng nàng lại nhắc đến người thừa kế?"
Nàng mỉm cười, duyên dáng xoay người bước qua trướng phủ, vạt kimono dài quét sột soạt trên tatami. "Chàng biết đấy, nếu chàng không nhanh, chúng ta sẽ muộn."
"Mizuki!!!"
....
"Mizuki, điều nàng nói ban nãy..."
"Rất nhiều người đang dõi theo chúng ta. Chàng là chúa công, hãy cư xử cho đúng mực."
"Nhưng, Mizuki..."
"Chàng ít nhất nên mỉm cười."
"Mizuki..."
"Có vẻ đó là sứ giả của phương Đông, họ sẽ tiếp kiến bây giờ. Tốt nhất là chàng đừng tự làm mình bẽ mặt."
Nghe tiếng rên rỉ ở bên cạnh, khóe môi nàng nhếch khẽ trong hài lòng.
.
..
...
Ngày họ công bố cho thế giới biết về đứa con đầu lòng và quyền kế vị của nó trên toàn lãnh thổ miền Tây, cũng là ngày tộc Yatagarasu thông báo sự trở lại của chúng sau những năm quy ẩn. Trong tư cách của một đoàn sứ giả, chúng đến dâng lời chúc tụng, và nàng không cần nhìn để biết đến cú sốc đã được che giấu khéo léo trên khuôn mặt của chồng mình trước những gương mặt dù đã thay đổi nhưng vẫn rất đỗi quen thuộc.
Ngay sau Đại lễ, chàng đã biến mất, và nàng cũng không vội tìm kiếm. Ngay lúc này, tâm trạng chàng hẳn rất tệ hại. Thất vọng là chắc chắn nhất. Còn nàng....
Nàng vẫn đang quyết định xem nên cảm thấy tức giận hay ấn tượng.
Yatagarasu chưa từng biết đến như những kẻ kiêu ngạo, nhưng chắc chắn chúng cũng không được biết đến bởi tính khiêm nhường. Sự lụn bại của gia tộc đó trong những năm vừa qua đã dạy chúng học được cách cúi đầu, nhưng không làm mất đi vẻ tự cao trong ánh mắt như thể chúng biết hết những bí mật của thế giới. Chúng đã từng là gia tộc với bề dày lịch sử lâu đời nhất trên đảo quốc này, nhưng từ cái ngày chúng lựa chọn rút lui và chia sẻ vận mệnh với con người, chúng thậm chí còn không được coi là một tộc yêu quái nữa.
Nhưng nàng phải sớm biết, họ phải sớm biết, Yatagarasu sẽ không chịu đựng như thế mãi. Sự huy hoàng của quá khứ sẽ kêu gọi chúng đấu tranh, để giành lại những gì đã mất, giành lại vị thế của chúng như trước khi Đại Chiến xảy ra.
Ngày hôm nay, chúng không chỉ tuyên bố sự trở lại. Chúng không chỉ trưng bày 'chiến lợi phẩm' năm xưa như một lời cảnh báo, chúng còn chứng tỏ rằng chúng có thể sử dụng 'chiến lợi phẩm' ấy theo cách thức hiệu quả nhất có thể.
Không nói một lời, Touga đã gật đầu chấp thuận, cho phép chúng mở một khu định cư nhỏ trên lãnh thổ miền Tây. Và nàng thậm chí còn không thể tìm được một lý do để phản đối.
Yatagarasu không nguy hiểm, nàng tự nhắc, sức mạnh trong dòng máu của chúng đã sớm phai tàn. Sức mạnh ấy chỉ trở lại khi Kẻ Thù lớn nhất sống dậy lần nữa, và nếu điều đó xảy ra, quyền lực của Yatagarasu sẽ là vấn đề nhỏ nhặt nhất mà họ cần phải lo lắng.
Nhưng suy nghĩ ấy không đem lại chút an ủi nào cho tâm trí nàng, và nàng không thể tưởng tượng những gì đang tàn phá Touga. Chàng luôn là người nhiều cảm xúc hơn nàng mong muốn. Những gương mặt cũ sẽ khơi dậy những ký ức ám ảnh, và dự báo về tương lai sắp tới của con trai họ không làm tình hình trở nên sáng sủa hơn.
Nàng quay trở lại căn phòng của con trai họ lúc trời sẩm tối, và không ngạc nhiên khi tìm thấy Touga. Không thắp đèn, chàng ngồi lặng lẽ, gần như bất động, nhìn xuống đứa trẻ đang ngủ say, thậm chí không ngẩng lên khi nàng bước vào phòng. Mắt chàng sáng trong bóng đêm, trong suốt và lạnh lẽo với những cảm xúc hầu như không đọc được.
"Họ không xứng đáng bị đối xử như vậy." Chàng trầm lặng cất tiếng khi nàng đã ngồi xuống đối diện chàng. "Họ không xứng đáng bị lãng quên."
"Đó là điều chúng ta đã quyết định nhiều năm trước đây. Và nói cho công bằng, chúng ta không phải những người duy nhất đưa ra quyết định đó." nàng cất tiếng điềm đạm, im lặng một thoáng trước khi nói tiếp. "Chàng hối hận?"
"Có và không. Ta không biết." chàng vẫn không nhìn nàng, nhưng nàng có thể đọc được sự không chắc chắn đang xao động trong đôi mắt chàng. "Chúng ta có nên chà đạp lên quá khứ? Hay chúng ta nên để quá khứ hủy hoại tương lai?"
"Chúng ta sống cho tương lai."
Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở, nhìn xuống đứa con trai vẫn còn quá nhỏ của họ. Lạ, trong khi Sesshoumaru có vẻ kiêu ngạo, dữ dội và khắc kỷ lúc tỉnh táo, khi ngủ nó lại trông ngây thơ đến lạ thường. Tất nhiên, một đứa trẻ thì nên ngây thơ, nhưng con trai của họ đơn giản chỉ không giống như những đứa trẻ khác.
"Nhưng không có tương lai mà không có quá khứ. Chúng ta lại đang xóa đi phần lịch sử chắc chắn để lại hệ quả trong tương lai. Chúng ta sẽ che giấu sự thật này bao lâu nữa?"
"Đủ lâu để nó không còn quan trọng."
"Yatagarasu đang trở lại." Chàng lắc đầu, luồn tay qua tóc một cách mệt mỏi. "Yatagarasu không trở lại mà không có lý do. Nếu như Kẻ Thù đang khuấy động một lần nữa, chúng ta sẽ không có 'đủ lâu'."
"Chàng đang lo lắng vô nghĩa." Nàng lạnh lùng nói, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn vì sự dao động của chàng. "Bình tĩnh lại."
"Nàng không có ở đó, nàng không hiểu!"
Giọng chàng đột ngột trở nên gay gắt. Sesshoumaru khuấy động khẽ dưới lớp chăn, nhưng không thức giấc. Còn nàng im lặng. Khoảng lặng yên kéo dài trong một giây lát, cho đến khi Touga nhận ra điều chàng vừa nói, liền vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Ta xin lỗi." chàng nói "Quá nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Yatagarasu trở lại, những gì họ nói, và cả... Nàng nói đúng, ta nên bình tĩnh lại."
Nàng không cần hỏi để biết khoảng ngập ngừng trong câu nói của chàng có nghĩa là gì. Sự thật ấy với chàng vẫn còn khó chấp nhận, và dù nàng sẽ không bao giờ thừa nhận, sự thật ấy với nàng cũng chẳng mấy dễ dàng. Ngay lúc này, không ai trong hai người họ biết làm thế nào để an ủi nhau.
"Nàng có tin đó là những gì Sesshoumaru sẽ trở thành?" Touga đột ngột hỏi, giọng âm vang trong bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng.
"Ta không tin bất cứ điều gì phát ra từ miệng của tộc Yatagarasu, hoặc ít nhất không tin chúng nói ra điều đó với dụng ý tốt." Nàng đảo mắt "Nhưng đây không phải là khả năng mà chúng ta có thể tùy tiện bỏ qua. Bất kể thế nào, chúng ta cần có sự chuẩn bị."
"Ta biết."
Chàng gật đầu khẽ. Và mỗi người đều hiểu những gì mà người kia đã không cất thành lời. Nếu như những dự báo về cuộc sống của Sesshoumaru là sự thật, thì hoặc là con trai họ sẽ đạt tới đỉnh vinh quang nhất mà họ không bao giờ có thể vươn tới, hoặc nó sẽ phải đối phó với sự hủy hoại kinh hoàng nhất mà không ai có thể tưởng tượng ra.
Những ngón tay cứng cỏi của chàng tìm đến bàn tay nàng, siết nhẹ trong một cách thức mà nàng không thể nói là đang tìm kiếm sự hỗ trợ hay cung cấp nó. Có một lời hứa mà họ đã thực hiện từ nhiều năm trước đây. Lời hứa sẽ tồn tại ngay cả khi sinh mệnh của một trong hai người kết thúc.
Hết chương 2
Chú thích:
Hainu, Hakutaku, Tengu, Yatagarasu: Đây là những loài sẽ được khắc họa khá rõ trong phần tiếp theo của series, bạn có thể chờ đợi để xem cách khắc họa các gia tộc này trong Tomorrow, còn nếu muốn hiểu thêm về chúng, google sẽ giải thích tốt hơn là tác giả =))
Okami: Vâng, là yêu lang tộc của Kouga đấy ạ =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro