Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vụ án giết người bằng tàu lượn siêu tốc ( Phần 1 )

Lúc cả 4 đứa nhóc ra ngoài thì trời đã sáng đến nơi rồi.

Conan không nói gì khi kéo tấm chăn an ninh mà người cảnh sát tốt bụng vừa cho cậu, lại gần cậu hơn và nhìn ba đứa nhóc còn lại gục đầu xuống vì xấu hổ, im lặng đứng yên trong khi bố mẹ mắng chúng.

Cảnh sát đã gọi họ đến đón con, và Conan đáng lẽ cũng vậy, nếu cậu không cho cảnh sát số của cậu khi được hỏi, rồi tắt điện thoại.

Bình thường thì cậu sẽ để họ gọi cho anh trai mình, nhưng hiện tại, cậu không muốn như thế. Cho đến khi cậu tìm ra những gì Shinichi đã làm đêm qua, quanh quẩn với những người đàn ông đáng sợ kia.

"Có vẻ họ tắt máy rồi."

 Viên cảnh sắt thở dài và lầm bầm điều gì đó về những bậc cha mẹ vô trách nhiệm, và cậu không quan tâm lắm.

"Cháu còn biết số điện thoại ai nữa không ?"

Conan lắc đầu và làm khuôn mặt ngây thơ nhất mà cậu có thể làm được.

"Cháu về nhà được không ?"

Viên cảnh sát nhìn cậu nhóc một lúc cho đến khi anh mỉm cười.

"Để chú chở cháu về nhà cho."

Anh đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Conan.

"Đợi chú một chút nha."

Sau khi cậu gật đầu, anh rời đi nói chuyện nhanh với một trong những đồng nghiệp của mình. Tuy nhiên, thứ duy nhất anh tìm thấy khi quay lại là một chiếc chăn bị rơi xuống đất một cách bất cẩn.

"Thằng nhóc hồi nãy chạy đi đâu rồi ?"


"Em về rồi đây !"

Conan nói ngay khi cậu bước vào nhà mình, chỉ để được đáp lại với sự im lặng.

"Anh ấy chưa về..."

Cậu nghĩ, lo lắng chỉnh lại quần áo, tóc tai của mình trong khi vào bên trong để xác nhận rằng, chỉ có một mình cậu trong ngôi nhà lớn đó.

Thở dài, cậu băng qua phòng và bật TV lên và, không giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác ở độ tuổi của cậu, chúng sẽ vui vẻ xem một số bộ anime hoặc phim hành động, cậu lại chú ý đi xem tin tức.

"Tận 7 giờ sáng rồi hả ?"

Cậu có thể thấy giờ ở góc màn hình.

Cậu chậm rãi ngồi trên ghế sô pha, mắt vẫn dán vào tivi, ngay cả khi tâm trí cậu thực sự đang ở một nơi khác.

"Mình đáng lẽ ra nên nói gì đó...."

Tay anh nắm chặt chiếc điều khiển, nghĩ về cuộc phiêu lưu nhỏ mà cậu đã có với các bạn cùng lớp đêm qua.

"Cái gì cũng được."

Nhưng cậu đã sợ hãi ─ rất sợ hãi. Thậm chí nghĩ đến việc rời khỏi nơi đó và có khả năng gặp lại những kẻ đáng sợ đó ...

Một thứ gì đó trên TV khiến cậu chú ý đến những chữ cái đỏ rực trên khắp màn hình, khiến đôi mắt anh mở to như cái đĩa.

"Hỏa hoạn tại bệnh viện Ekoda."

Bình thường, nó sẽ không làm cậu để tâm như vậy. Trong khi những sự kiện bi thảm và kinh hoàng, khủng khiếp, những sự kiện kiểu này hầu như không hiếm gặp ─ chỉ một sai lầm ngớ ngẩn có thể khiến cả một tòa nhà nổ tung thành từng mảnh.

May mắn, không có quá nhiều thương vong ngoài một người. Bác sĩ trưởng đã không có được may mắn như vậy và giờ ông ấy đã chết, cơ thể cháy đen đến nỗi không thể nhận dạng.

Nữ phóng viên lại xuất hiện, chặn tầm nhìn của tòa nhà bị thiêu rụi với cơ thể của cô ấy, và nói điều gì đó khác.

Một cái gì đó đã làm cậu lạnh sống lưng.

"Tên nạn nhân xấu số là Wanatabe Satoshi."

Và rồi cậu thấy lạnh. Rất lạnh, đến mức cậu phải dùng hai tay xoa xoa với nhau, run rẩy dữ dội ─ một hành động mà Conan không chắc đó có thể là do môi trường lạnh giá hay cảm giác khó chịu trong dạ dày. .

"Conan, em dậy sớm thế !"

Giọng nói khiến cậu giật mình, cậu nhảy dựng lên, đầu ngoẹo về phía cửa ra vào.

"Hôm nay là thứ bảy mà, em có phải đi học đâu."

Shinichi đứng đó, mặc bộ quần áo giống hệt bộ quần áo mà cậu đã thấy vào đêm hôm trước và mang theo một số túi nhựa trên cả hai tay. Nụ cười vẫn còn nguyên trên khuôn mặt của cậu ta cho đến vài giây sau đã biến vào hư không, một ánh mắt bối rối hiện ra.

Chớp mắt bối rối, cậu thiếu niên nhận thấy cậu bé càng ngày càng xanh xao. Sau đó tiến lại gần Conan, cậu bỏ mấy cái túi xuống sàn.

Và sự bối rối đã biến thành sự lo lắng vào khoảnh khắc cậu đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Conan một cái thân thiện, chỉ khiến cậu nhóc nao núng, theo bản năng của cậu.

"Bộ em lại gặp ác mộng hả ?"

Có vẻ như Conan không biết phản ứng thế nào. Sự sợ hãi trong mắt cậu dần dần mờ đi với một tiếng thở dài ngắn ngủi, trước khi tập trung vào những chiếc túi vẫn còn ở dưới sàn.

"Anh đi đâu về vậy ?"

Conan cuối cùng đã mở lời:

"Anh cũng dậy sớm chứ bộ !"

"À ! Anh quên thay giờ báo thức ấy mà !"

Với một tràng cười lo lắng, cậu thiếu niên nhấc mấy cái túi lên.

"Vì thế anh quyết định đi mua chút đồ."

Cậu giơ một cái túi lên cho em mình xem.

"Như trứng này !"

Conan nhìn cậu chằm chằm thật lâu trước khi ngập ngừng bước lên phía trước. Thấy vậy, anh trai cậu hạ chiếc túi xuống để cậu nhìn vào bên trong và kiểm tra bên trong với ánh mắt nghiêm túc khiến Shinichi gần như thích thú.

Không nói lời nào, cậu lấy cái túi đó một cách thô bạo và tiến về phía nhà bếp.

"Em làm gì vậy ?"

Shinichi hỏi, theo sau em trai mình.

"Em làm bánh kếp."

Cậu trả lời, với một giọng điệu đơn giản:

"Em đang đói."

Khi người anh cả vẫn đứng yên, một nụ cười nhỏ hiện trên khuôn mặt cậu khi cậu nhìn em trai mình đi quanh bếp.

Từ lâu, cậu đã vượt qua cú sốc ban đầu khi phát hiện ra rằng Conan có thể tự chăm sóc bản thân tốt hơn nhiều so với cậu, và điều đó bao gồm cả việc có thể nấu ăn khá tốt.

Khi hỏi cậu bé đã học nấu ăn từ đâu, Conan chỉ nhún vai và nói rằng cậu đã đọc về nó ở đâu đó. Về lý do, Shinichi nghĩ rằng đó là điều cần thiết ─ cả bố cậu và cậu đều không thành thạo nghệ thuật nấu ăn, nên ý tưởng để Conan tự tay nấu tất cả, bởi vì cậu đã phải ăn mì ăn luần lần thứ năm trong một tuần.

Conan đã thừa nhận rằng không biết Shinichi đã làm thế nào để sống nổi mà không có một chút kiến thức nào về cách nấu ăn, và nói đùa rằng đó là lý do thực sự để mẹ cậu gửi mình đến Nhật Bản.

"Nó giống như Hóa Học cơ bản thôi."

Cậu có từng nói:

"Cũng không khó quá đâu."

Và điều tồi tệ nhất là gì ? Cậu không thể hoàn toàn không đồng ý. Ngay cả khi Conan chỉ là một học sinh lớp một, người thậm chí không nên biết từ "hóa học" nghĩa là gì.

Một mùi ngọt ngào dễ chịu đưa Shinichi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Conan đang đặt hai đĩa bánh kếp mới làm trên bàn.

"Xong rồi đó, Aniki."

Cậu gọi anh trai mình, chỉ để ý rằng anh trai cậu ta đang bận việc gì đó trong bếp.

"Đợi anh chút."

Conan không hiểu ý của cậu ta, nhưng vẫn ngồi trên bàn, hồi hộp chờ anh trai cậu đến. Không lâu sau đó, cậu thiếu niên đến, cầm hai cái cốc, đặt trước mặt đứa trẻ. Cậu bé tò mò nhìn vào bên trong cốc và thực sự ngạc nhiên.

"Cà phê ư ?"

Cậu chớp mắt, bối rối.

"Em tưởng anh nói là cà phê không tốt cho cơ thể em mà !"

"Hôm nay thôi !"

Sau đó, Shinichi nhấp một ngụm trong cốc của mình. Cậu nhóc nhìn anh trai mình lâu nhất, trước khi im lặng nhìn xuống ly cà phê của mình.

Vẻ mặt trầm ngâm ôm lấy khuôn mặt cậu. Ánh mắt máu lạnh mà người đàn ông mặc đồ đen trên mắt hắn ta vào đêm hôm qua, cùng với khẩu súng mà kẻ đuổi theo cậu cầm trên tay là những thứ vẫn còn mới mẻ trong cậu.

Anh vẫn không biết mình phải nghĩ gì.

"Em hơi lạnh lùng đó..."

Conan nhìn lên, nhận thấy rằng anh trai mình đang bĩu môi một chút.

"Em sáu tuổi. Em đáng lẽ ra phải gọi anh là "Shinichi-niichan" hoặc "Oniisan" chứ. Thế tại sao em lại gọi anh "Aniki" chứ ?"

Đôi mắt cậu lấp lánh một thứ gì đó khiến cậu trông thật trẻ con, tinh nghịch.

"Thế Shinichi-dono thì sao ?"

"Ờ thì...có thể ?"

"Hay là Shinichi-jiisan ?"

"Này !"

"Shinichi-baka."

Khi anh trai cậu lớn tiếng phàn nàn về cách đối xử và than vãn điều gì đó về việc "tôn trọng người lớn tuổi", Conan đã phá lên cười. Cậu nâng ly cà phê Shinichi đã pha cho mình, thưởng thức mùi tuyệt vời trước khi uống, và không thể không cảm thấy tất cả ấm áp từ bên trong.

Đơn giản là không thể nào mà anh trai cậu lại có thể làm chuyện như vậy được, cậu tự nhủ, nhìn xuống chiếc cốc với một nụ cười khá dịu dàng trên môi.

"Watanabe Satoshi" là một cái tên quá nhàm chán và thông thường, Conan đã tự thuyết phục mình một cách ngây thơ. Đó có thể là bất kỳ ai.

"...Phải không ?"

Và tận một năm sau, không có chuyện gì xảy ra cả.


Đó là một buổi sáng tháng mười hai se lạnh như bao buổi sáng khác khi Conan đi vào trong lớp học của mình, thấy nó hoàn toàn trống rỗng khi cậu bước vào trong.

"Xem ra mình đến sớm rồi."

Và cậu cũng mừng là cậu đã đến sớm.

Thở dài một mình, cậu bé đặt chiếc cặp bên cạnh chỗ ngồi và lôi ra một cuốn sách dày, thầm cảm ơn những điều may mắn nhỏ nhoi của cuộc sống ─ chẳng hạn như dành một buổi sáng hy vọng yên bình để đọc một cuốn sách hay, cho đến khi...

"Chào buổi sáng, Conan-kun !"

"Thế là xong buổi sáng yên bình..."

Cậu rời mắt khỏi bản sao của cuốn "The Valley of Fear" của mình và đọng lại trong đôi mắt xanh sáng của Ayumi. Không cần quay đầu lại cậu cũng biết Mitsuhiko và Genta cũng đang ở đó.

"Hôm nay các cậu đến sớm nhỉ."

Cậu nói đột ngột, thậm chí không thèm chào lại Ayumi.

"Quá sớm là đằng khác..."

"Phải rồi đó !"

Cô bé gật đầu.

"Bon tớ nhận thấy rằng tụi tớ không bao giờ có cơ hội đi chơi với cậu, vì vậy chúng tớ quyết định đến sớm để chúng ta có thể chơi trước giờ học !"

Cô gái liếc nhìn hai người bạn khác của mình.

"Phải không các cậu ?"

"Ừ..."là câu trả lời của hai cậu nhóc kìa. Vẫn trừng mắt.

Conan không thể không cười khúc khích. Mặc dù có thể đúng là Ayumi muốn đi chơi chơi với Conan, nhưng có vẻ như hai cậu nhóc chỉ nói vậy vì cô bé ─ thành thật mà nói, đôi khi cậu tự hỏi tại sao cô lại không nhận ra tình cảm to lớn mà hai cậu bé dành cho mình.... và việc cậu không có tình cảm với cô bé.

Cuối cùng hai cậu nhóc kia dường như bình tĩnh lại, và ba đứa trẻ trò chuyện thân thiện với nhau, không nhận ra rằng Conan đã tập trung trở lại vào cuốn sách của mình, một nét mặt cau có vì khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Đó là, cho đến khi điện thoại của anh ấy đột nhiên rung lên trong túi, khiến cậu bực bội thêm.

Với một tiếng thở dài mệt mỏi, cậu nhóc đặt cuốn sách xuống để kiểm tra điện thoại của mình.

"Anh phải một dự án ở trường với Ran và Sonoko.

Anh vẫn ăn tối ở nhà nha.

Shinichi."

Cậu sẽ nhướng mày, nếu Shinichi đang ở đây.

"Nè, Conan-kun !"

Ayumi gọi cậu, khiến cậu tò mò liếc nhìn cô.

"Hôm nay bọn tớ định đi công viên Tropical Land đó ! Cậu có muốn đi không ?"

"Xin lỗi."

Cậu mỉm cười với cô, tỏ vẻ hối lỗi, đặt lại điện thoại vào túi và quay lại với cuốn sách của mình.

"Tôi không đi được đâu."

"Hả ? Tại sao ?"

"Tôi phải làm bài tập về nhà."

Genta khoanh tay trước ngực.

"Cậu làm trước khi đi cũng được mà."

"Tụi tớ cũng thấy cậu làm thế rồi !"

Mitsuhiko nheo mắt nhìn cậu.

"Tuần trước, tớ thấy cậu làm bài tập còn chưa mất 5 giây là xong rồi !"

"Lần nào tụi tớ rủ cậu đi chơi thì cậu cũng viện cớ để không đi cả."

Ayumi bĩu môi với cậu.

"Thôi nào Conan-kun ! Tớ hứa là sẽ rất vui mà !"

"Tôi nghi ngờ chuyện đó lắm..."

Cậu nghĩ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to cầu xin của Ayumi với một cái nhìn rất đơn giản.

"Xin lỗi các cậu nha." là tất cả những gì cậu nói trước khi quay lại cuốn sách của mình và lật một trang.

Và không nói gì nữa, ngay cả khi nghe thấy tiếng thở dài khó chịu của Ayumi, nhưng đôi tay nhỏ bé của cậu siết chặt lấy cuốn sách của mình. Thật lòng thì, cậu thực sự cảm thấy hơi tệ vì đã làm cô bé thất vọng nặng nề, nhưng cậu không thể làm gì được.

Chẳng là khi những sự kiện của tám tháng trước, tại ngôi biệt thự, vẫn còn ám ảnh cậu cho đến tận ngày nay. Khi cậu đã đặt họ vào tình thế nguy hiểm khủng khiếp, tất cả chỉ vì sai lầm của chính cậu. Bởi vì cậu đã để nỗi sợ hãi vượt qua làm cậu trở nên ích kỉ. Chẳng có gì chắc chắn là cậu sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.

... Gần như có một phần nhỏ trong cậu lo lắng về điều gì sẽ xảy ra nếu họ biết con người thật của cậu. Cậu không muốn mọi thứ diễn ra như lần trước khi cậu cố gắng kết bạn với những đứa trẻ cùng tuổi với mình.

Tuy nhiên, mấy nhóc kia thực sự...rất khác biệt, cậu phải thừa nhận. Thực tế là những đứa trẻ đó tiếp tục cố gắng mặc dù gần như cả năm bị từ chối là điều mà Conan vẫn không thể hiểu được.

"Có thể lần này các cậu ấy sẽ bỏ cuộc thôi..."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro