Nhìn thấy rõ hơn
1 tuần sau
An Nhiên và Noel đã dần quen với nhịp sống của nơi ở mới, Nhiên cũng đã làm quen được với nhiều bạn hơn, dần dần cũng đã có thể bắt chuyện với mọi người mà chẳng còn ngại ngùng lúng túng khi nói chuyện, hai chị em cũng làm quen được vài người trong dãy trọ của mình. Nhưng có một chuyện làm cô cứ nặng lòng là chẳng thấy mẹ gọi cho mình hay là noel....
Kết thúc tiết học thứ ba trong ngày, hiện đang là giờ ra chơi. Nhiên nằm dài trên bàn tỏ vẻ mệt mỏi
Nhiên: "Mệt quá điiiiii, lúc sáng mình chỉ lo cho noel mà quên mất tiêu việc mình cũng phải cần ăn sáng"
Cứ đà này chắc không sớm thì muộn cũng sẽ bị đau dạ dày cho xem, nhưng mà sáng nào cũng phải chuẩn bị bữa sáng, gọi thằng em dậy, cho nó ăn sáng rồi chuẩn bị sách vở. Không có mẹ bên cạnh nên cố hết sức lo chu toàn cho thằng bé, không thể để thằng bé tủi thân được
Những suy nghĩ cứ chen chúc trong đầu, từ đói cái bụng chuyển sang đau cái đầu. Chắc không lâu bệnh toàn thân luôn quá
Đột nhiên truyền tới tiếng bước chân từ phía trước, rồi người đó lại đập bàn một cái làm cho Nhiên giật mình mà ngồi bật dậy
Dương: "Này!!!!!"
Nhiên: "D- dương cậu làm gì thế, làm tớ mất hồn"
Dương liền nhìn Nhiên cười khà khà, níu lấy tay Nhiên rồi kéo cậu ra khỏi ghế
Dương: "đi căn tin đi"
Không để Nhiên trả lời Dương đã kéo Nhiên đi được một đoạn
Rồi chẳng để Dương kéo Nhiên liền chạy lên phía trên, thấy thế Dương liền đuổi theo
_______
Vừa xuống căn tin thì An Nhiên và Ánh Dương điều thấm mệt, thở từng hơi mệt nhọc. Hối hận khi đã chạy thẳng xuống như thế
Dương: " Vào thôi, cậu muốn ăn gì"
Nhiên: "Tớ không biết"
Đây là lần thứ hai Nhiên xuống đây, chẳng biết ở đây có gì. Nhìn quanh thì chẳng có gì muốn mua, gian hàng lại rất nhỏ. Học sinh nhân giờ ra chơi mà toàn chạy xuống căn tin trường, không khí cứ ngột ngạt khó chịu
Dương mím môi nắm tay Nhiên chen chúc trong đám người, cứ lấn vào từ từ cũng đã tới gian hàng
Đột nhiên lại thấy một bóng dáng cao ráo đang ngồi ở phía sau quầy, chính là bạn cùng bàn của mình. Cậu ta đã đống quân dưới đây à
Mặc kệ Dương đang mải lựa đồ, Nhiên lại nhìn thẳng về phía cậu bạn kia. Nhìn ở khoảng cách này không gần cũng chẳng xa, đủ để nhìn rõ mọi thứ. Sao ngay lúc này lại thấy hắn ta khác thế nhỉ
Mái tóc layer đen nhánh dài xuống tới cổ, khuôn mặt đầy góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp, môi đỏ hồng, da trắng chân dài
chân thì đang gác lên bàn, miệng thì ngậm kẹo, tay liên tục bấm vào máy chơi game, lâu lâu lại vang lên vài câu chửi thầm
Trời, sao giờ thấy cậu ta khác trên lớp thế nhỉ. Nhiên không thể rời mắt khỏi cậu ta, đột nhiên Duy lại nhìn lên hướng về phía Nhiên. Trong vô thức đã chạm mắt nhau, cả hai điều ngỡ ngàng
Nhiên liền quay ngắt đi, hai gò má dần đỏ ửng lên, chợt nhận ra mình thành kẻ biến thái mất rồi
Dương liền kéo Nhiên ra khỏi thế giới riêng của cậu
Dương: "Nhiên Nhiên, cậu không mua gì à"
Nhiên đã hoàn hồn lại, lấy lại tinh thần
Nhiên: "Tớ không, mau lên lớp thôi"
Trên đường về lớp Dương luôn nói líu lo truyện trong lớp, Nhiên cứ thuận tiện đáp lại vài câu. Hoàn toàn chẳng để ý gì, tâm trí cứ suy nghĩ về dáng vẻ ngồi chơi game của cậu bạn ngồi bên cạnh mình
Dương thấy cô bạn của mình chẳng nói gì mà nhìn cứ như đầu óc trên mây, đi mà cứ như người mất hồn, cô liền chạy tới ôm lấy tay Nhiên
Dương: "Nhiên Nhiên đang suy nghĩ gì thế"
Nhiên lắc đầu, vẻ mặt ngưng trệ, thế mà lại đi thắc mắc cách xưng hô của cô bạn mình
Nhiên: "Sao cứ gọi tớ là Nhiên Nhiên thế"
Dương: "Không được sao, nghe dễ thương mà"
Nhiên: " Chỉ là nào giờ chưa ai gọi tớ như thế thôi"
Dương : " Thế mọi người gọi cậu là gì"
Nhiên: " Thường là An Nhiên hoặc là Pep.... "
Dương: " Hả"
Nhiên: " Không có gì, cậu cứ gọi thế đi"
Nói xong Nhiên liền bước nhanh về phía lớp, mặc cho Dương đang đuổi theo phía sau chờ câu trả lời lúc nãy của mình
___________
Trong tiết Lịch sử
Giáo viên vừa giảng bài vừa viết trên tấm bảng đen
Nhiên tỏ vẻ chăm chú nghe giảng, rồi lại cầm bút chép nội dung trên bảng xuống vở của mình nhưng đôi lúc không kìm được lại nhìn quá phía bên phải của mình. Lúc nãy ở dưới căn tin còn quá xa nên không nhìn rõ được
Bây giờ lại thấy cậu ấy có đôi mắt hai mí, lông mi lại rất dài rồi lại nhìn xuống. Trong giờ học mà lại đi chơi game không sợ bị bắt sao nhưng dáng vẻ này nhìn không khác gì lúc ở dưới căn tin vậy
Đang lén lút nhìn thì tên đấy lại quay sang, lông mày liền nhíu lại
Duy: "Nhìn gì"
Nhiên liền quay ngoắt mặt đi, chẳng nói lời nào, gò má và hai bên tai đã bừng đỏ nhưng lửa. Trong đầu đang chửi thầm chính mình sao lại nhìn người ta lộ liễu như thế chứ, Duy lại cảm thấy hành động này như bị chập điện
Giữ lại bình tĩnh mà ghi bài tiếp, giữ vững tâm trí không được lung lay mà nhìn qua phía kia lần nữa. Chợt thấy giáo viên đi đang đi xuống phía mình Nhiên liền dùng chân phải của mình đẩy về phía Duy liên tục ra hiệu giáo viên đang xuống
Nhưng tên khờ này lại chẳng hiểu mà còn tỏ vẻ khó chịu khi bị Nhiên làm phiền
Duy: "làm gì thế!?"
Không thể nói thêm với tên này được, Nhiên liền giựt lấy máy chơi game của cậu ta giấu vào trong ngăn bàn rồi lại ngồi nghiêm túc
Duy: "Làm gì thế hả"
Vừa lúc cô giáo đi xuống, thấy có tiếng nói chuyện cô liền nhắc nhở
"giữ trật tự "
Thấy giáo viên ở phía sau Duy liền chột dạ mà ngồi lại thẳng thắn, chụp lấy cây bút mà giả vờ ghi bài
Sau khi thấy giáo viên đã lên phía trên, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay cũng đã buông cây bút từ khi nào. Cứ tưởng bị bắt rồi chứ
Nhiên: "trả lại cho cậu này"
Duy liền nhận ra lòng tốt của Nhiên, chợt nhớ lại lúc nãy mình đã tỏ rõ thái độ khó chịu với cô bạn. Tuy có chút ái ngại nhưng tay vẫn nhận chiếc máy chơi game từ phía Nhiên
Duy: "xin lỗi nhé"
Nhiên có vẻ không để tâm mà còn mỉm cười với Duy
Nhiên: "Không sao"
Chợt thấy nụ cười đấy như có điện truyền thẳng tới tim, trong lòng cứ lâng lâng tê tê cảm giác khó nói, môi cứ run run lấp bấp gì đấy. Tai cũng có chút ửng đỏ lên
Trong đáng yêu đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro