Đón Noel về
"Chúng ta học tới đây thôi nhé, về nhớ làm bài tập mà thầy giao. An Nhiên lên văn phòng gặp thầy"
"Dạ thầy"
_____________
"Học bạ của em còn thiếu giấy khai sinh, về photo mai nộp thầy để hoàn thành học bạ nhé"
An Nhiên: "Dạ"
"thầy đã xem qua học bạ của em rồi, lúc thi tuyển sinh em đã được 40 điểm nhỉ"
An Nhiên liền lúng túng nói "D.....dạ"
"Đã hòa nhập được chưa"
An Nhiên: "Các bạn rất hòa đồng với em ạ"
"Em có ý định học thêm chứ? "
An Nhiên: "em cũng chưa biết nữa ạ, nhưng mà chắc là có á thầy"
"được rồi, em muốn học môn nào thì nói thầy. Thầy sẽ xin thầy cô môn đấy cho em"
An Nhiên: "D- dạ không cần phiền thế đâu thầy"
"Không có gì đâu, nhiệm vụ của thầy mà."
An Nhiên: "Vâng ạ"
"em về lớp đi có thắc mắc gì cứ hỏi các bạn nhé"
An Nhiên: "thưa thầy em đi ạ"
Trên hành lang của dãy lớp 10 có một bóng dáng nhỏ đang bước từng bước
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, người đó liền chạy tới nhảy lên khoác vai An Nhiên
Ánh Dương : "Nhiên Nhiên suy nghĩ gì thế hả"
An Nhiên giật mình nói "gì đâu chứ"
Ánh Dương: "mà thầy gặp cậu có chuyện gì thế"
An Nhiên: "tớ còn thiếu một vài giấy tờ nên thầy kêu đem lên nộp thôi ấy mà"
Ánh Dương lấy tay chọt vào má An Nhiên: "nhắc mới nhớ, cậu từ đâu chuyển đến vậy"
An Nhiên: "Cậu biết xã H không? "
Ánh Dương: "mình từng nghe qua"
An Nhiên: "Tớ đã ở đó từ nhỏ đến lớn đấy"
Ánh Dương: "thế sao cậu lại chuyển lên đây vậy"
An Nhiên: "tớ chỉ đi theo gia đình thôi"
Ánh Dương: " thế em cậu cũng phải chuyển trường à"
An Nhiên cười nhạt : "Đúng rồi, lúc đầu khi nghe tin thằng bé khóc lóc tận mấy ngày trời đấy"
Ánh Dương: "Thế cậu có buồn không? "
Khi nghe thấy câu hỏi đấy không khí trở nên nặng nề và im bặt, An Nhiên khựng lại vài giây rồi lại quay qua nhìn cô bạn mình với ánh mắt rũ xuống
Ánh Dương thắc mắc hỏi "Sao thế, tự nhiên lại im lặng"
An Nhiên: "Cậu nghĩ sao về việc bị ba mẹ mình bỏ rơi....."
Nghe thấy Ánh Dương liền ngạc nhiên, sao tự nhiên lại đi hỏi như thế. Gia đình cậu ấy gặp chuyện gì sao, hay là cậu ấy có chuyện gì, hỏi như thế đang ẩn ý điều gì chứ? ba mẹ của An Nhiên đi đâu rồi sao?. Liên tục những cậu hỏi cứ chạy trong đầu Ánh Dương, cứ nhìn vào mắt của An Nhiên xem, cứ như nó biết nói vậy...
Ánh Dương: "S...sao lại hỏi thế"
An Nhiên đột nhiên cười gượng một cái
An Nhiên: "tớ chỉ giỡn thôi, cậu đừng để ý"
Nói xong lại có tiếng trống vang lên
An Nhiên: "vô tiết rồi, đi thôi "
An Nhiên chạy về lớp ngay bỏ lại Ánh Dương đang đứng đơ người ở đấy với ngàn câu hỏi trong đầu cô
_____________
Ting ting
nghe tiếng tin nhắn đến An Nhiên tìm chiếc điện thoại dưới ngăn bàn
Mở ra thấy tin nhắn của Tùng Quân
*Nhiên ơi chút nữa anh có việc nên đến trễ 2 tiếng, em có thể đến sớm để giúp anh không. Anh sẽ trả công sau*
Sau đó còn gửi kèm cả sticker sorry
Thấy tin nhắn An Nhiên liền ngạc nhiên
An Nhiên: "gì hảaaa sao anh ấy không nói sớm hơn chứ, nếu đến sớm thì ai sẽ đón noel về đây"
Vừa suy nghĩ vừa sốt ruột vì không biết nên làm gì, cứ liên tục cắn móng tay
Lý Duy ngồi bên cạnh cũng vô tình nhìn qua vài lần, thấy An Nhiên cứ mở điện thoại đọc gì đấy rồi lại tắt đi xong rồi cắn móng tay, liền nói thầm
"con nhỏ này bị gì vậy trời"
Cũng vài lần An Nhiên quay qua Lý Duy định nói gì đó nhưng lại thôi
2 phút sau An Nhiên quay qua nói vẻ mặt kiên quyết
An Nhiên: "D....Duy ơi"
Nghe thấy cậu trai liền dừng chơi game, đặt chiếc máy chơi game trên bàn, quay đầu nhìn cô. Đôi mắt sáng lạnh lẽo, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc
Lý Duy: "Chuyện gì"
An Nhiên như chạm phải điện liền ấp a ấp úng, mồ hôi cứ thế tuông ra, đến nổi lòng bàn tay ướt một mảng, cô vội vàng lau xuống quần khuôn mặt kiên quyết lúc nãy đã biến đi đâu rất. Nuốt nước miếng nói
An Nhiên: "Ch- chiều cậu có rảnh không"
Lý Duy "Nói thẳng đi"
An Nhiên: " Tớ muốn nhờ cậu 4h15 chiều nay đi đón No....à không là em tớ"
Nghe thấy thì hai hàng chân mày tên này liền nhíu lại với nhau, tỏ ra vẻ khó hiểu
Lý Duy thắc mắc "sao cậu lại nhờ tôi"
An Nhiên: "tại chiều tớ bận nên không đi đón thằng bé được mà không để thằng bé về nhà một mình được"
Lý Duy: "......."
Thanh niên liền im lặng khoảng vài giây suy nghĩ gì đấy, tay gõ liên tục lên bàn theo nhịp
An Nhiên thấy được mình đã làm phiền nên nói
An Nhiên: "nếu cậu bận thì thôi, tớ sẽ không phiền cậu đâu"
Nói xong An Nhiên liền quay về chỗ, lại vô thức đưa tay lên cắn
Hắn quay qua nhìn cô, có tiếng nói lạnh tanh vang lên ngay bên tai
Lý Duy: "Được"
Như không tin được vào sự thật, cô liền quay qua nhìn Lý Duy lại lúng túng
An Nhiên: "h-hả"
Lý Duy: "tôi sẽ đi đón em cậu"
Như tìm thấy được vị cứu tinh, cô liền cười vui vẻ. Tay còn vô thức đặt lên tay hắn từ lúc nào chẳng hay. Cứ ríu rít cảm ơn
An Nhiên: "cảm ơn cậu"
Thanh niên liền rút tay lại, chẳng chút ngại ngùng gì khi đối mặt với cô nàng xinh đẹp như mặt trời này thì không hề lung lay, mặt hắn vẫn như vậy chẳng có chút chuyển động, giọng nói vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, cứng nhắc
Lý Duy: "đừng hiểu lầm, tôi giúp là chỉ cảm ơn cậu vì đã giúp tôi không bị bắt khi chơi game trong giờ học thôi"
An Nhiên liền nhìn nhận được, vẫn vui vẻ nói "Sao cũng được, cảm ơn cậu nhiều lắm"
Lý Duy: "định cảm ơn thôi à"
An Nhiên: "hả?"
Lý Duy: "cậu không nói em cậu học trường nào thì làm sao tôi biết mà đi đón"
An Nhiên: "à ha.... tớ xin lỗi...thằng bé học ở trường tiểu học Bình Minh"
Nghe xong câu trả lời thì Lý Duy không nói thêm nữa, liền với lấy máy chơi game bấm liên hồi
___________
Hạc Hiên: "sao cậu lại nhận lời vậy"
Lý Duy: "cảm ơn thôi"
Hạc Hiên khoác vai cậu bạn "hiếm thấy cậu nhận lời giúp đỡ người khác đấy"
Vừa đi Hạc Hiên vừa nói chuyện ở lớp với bạn mình, tên kia thì chẳng quan tâm chỉ thuận miệng đáp vài câu, hai dáng người cao ráo, balo thì chẳng đeo đàng hoàng mà chỉ vác một bên, tay bỏ vào túi quần
trên đường bắt gặp các bạn nữ đang xì xầm thảo luận về hai người họ là chuyện bình thường, có người còn chụp hình lại nhưng có vẻ hai cậu trai này đã quá quen với việc này
Đi đến ngôi trường mà An Nhiên đã nói
Hạc Hiên nhìn xung quanh "ở đây à"
Lý Duy: "hình như là vậy"
Khi trường tan học như giờ cao điểm vậy, tiếng phụ huynh gọi tên con, tiếng xe chạy qua lại, tiếng các bạn nhỏ đang vui đùa bên quầy ăn vặt
Hạc Hiên: "Ôi trời, bây giờ biết tìm thằng bé kia ở đâu đây"
Lý Duy: "lớp 1/1, mau vào thôi"
Hai người liền tiến vào sân trường, bên trong cũng thưa thớt dần đi, chỉ còn những bạn ở lại trường chơi nhảy dây, đá banh
________
Noel: "Sao hôm nay chị đến trễ thế nhỉ"
Đang còn suy nghĩ thì đột nhiên có một người tới ngay trước mặt mình, Noel liền mở tròn mắt nhìn với vẻ ngạc nhiên
Hạc Hiên "là thằng nhóc này à"
Lý Duy lên tiếng "nhóc là Thiên Đông có phải không"
Nghe thấy tên mình noel liền sợ hãi mà vô thức lùi ra sau, thấy cậu bé có vẻ sợ mình nên Hạc Hiên vội đính chính
Thanh niên liền cười thân thiện "bọn anh là người tốt đấy nhé"
Lý Duy: "Về thôi, chị của nhóc kêu tôi đưa nhóc về"
Nghe thấy chị mình thì noel cũng thả lỏng bớt 1 phần nhưng lại vẫn rất đề phòng hai tên trước mặt
Noel: "Anh biết chị em sao"
Hạc Hiên: "chị của em là bạn của tụi này đó"
Noel: "thế chị em tên gì"
Hạc Hiên :"vẫn nghĩ bọn anh là người xấu à"
mặc dù sợ như thằng nhóc vẫn không chần chừ mà la lớn "chị hai em đã dặn không được đi với người lạ"
thấy thằng bé có vẻ cứng rắn Lý Duy liền cười nhạt một cái, quăng balo của mình cho Hạc Hiên. Ngồi xổm xuống đối mặt với cậu nhóc, nghiêng đầu nói
Lý Duy: "Chị của nhóc tên là An Nhiên nhỉ? Chị nhóc học cùng lớp với bọn anh. Hôm nay chị ấy bận việc nên nhờ anh đến đưa nhóc về"
Hạc Hiên liền hùa theo "đúng đấy nhóc con"
Noel thả thỉnh không còn đề phòng hai tên trước mặt "em có thể tin hai anh không"
Lý Duy: "có thể"
Có một người đang đi ngang qua đoạn đường này, nhìn vào trường thấy hai bóng dáng quen thuộc đang quay quanh một cậu bé lớp 1
Ánh Dương: "gì chứ? sao hai cậu ta lại ở đây"
Ánh Dương nheo mắt để nhìn rõ hơn thì chợt nhận ra
Ánh Dương: "kia là em của Nhiên Nhiên thì phải"
_________
Lý Duy: "mau về thôi nhóc, đã trễ rồi"
Noel cười tươi "vâng ạ"
Ánh Dương quát lớn "Nè, hai cậu định đưa thằng bé đi đâu thế"
Đột nhiên có tiếng truyền tới, quay ra sau nhìn thì là cô bạn cùng lớp
Thấy cô nàng Hạc Hiên thắc mắc "A-ánh dương? cậu làm gì ở đây"
Ánh Dương: "tớ mới phải là người hỏi câu đấy"
Ánh Dương liền tiến tới chỗ noel, cầm lấy tay thằng bé
Noel nhìn Ánh Dương "chị là chị ở tiệm sách phải không ạ"
Ánh Dương nhìn xuống noel nói"Em đừng sợ nhé, có chị ở đây"
rồi lại quay qua nhìn hai tên kia "Mấy cậu định bắt cóc con nít à"
Lý Duy: "cậu ăn nói cho cẩn thận nhé"
Hạc Hiên lắc đầu "rắc rối rồi đây"
Ánh Dương:" tớ nói gì sai à"
Hạc Hiên tiến tới gần Ánh Dương, mặt đối mặt "cậu đã biết đầu đuôi thế nào chưa?"
Cậu nhóc thấy không ổn liền lay tay của Ánh Dương "không phải mấy anh chị là bạn sao"
Ánh Dương phản bác "bạn gì chứ, ai thèm làm bạn với hai tên này"
Nghe thế Hạc Hiên tức giận "cậu làm như tôi muốn vậy"
Ánh Dương khó chịu đáp "cậu nói gì hả"
Lý Duy liền nhìn từ trên xuống của Ánh Dương một lượt rồi lên tiếng "được rồi, cậu đang gây phiền phức cho bọn này đấy"
Có vẻ tình hình không ổn, sao làm bạn mà lại như kẻ thù thế này.. noel liền vội níu tay Ánh Dương giải thích mọi chuyện
Noel: "chị ơi....."
_____________
Sau khi hiểu tất cả mọi việc thì Ánh Dương chỉ biết cuối mặt xuống mà đi
Ánh Dương khóc lóc "mất mặt quá đi"
Hạc Hiên liền cười vào mặt cô bạn "haha tại cậu nhiều chuyện đấy"
Noel: "chị ấy cũng vì lo cho em mà ạ"
Nghe thấy lời an ủi từ một cậu nhóc 6 tuổi sao mà chữa lành làm sao, Ánh Dương liền ôm chầm lấy noel
Ánh Dương: "nhóc con em đúng là như chị của em, Nhiên Nhiên cũng rất biết cách an ủi người khác đấy"
Noel: "đó là điều em nên làm mà ạ"
Hạc Hiên: "mà nói mới nhớ, nhóc cũng lễ phép phết. Lại còn biết bảo vệ bản thân, bố mẹ nhóc dạy tốt thật"
Noel nhìn Hạc Hiên lắc đầu "không có đâu ạ, ba mẹ của em đã bỏ chị hai và em đi tới một nơi khác rồi. Tất cả những gì em được học là do chị hai đã dạy em"
Vừa dứt câu thì 3 người kia liền khựng người lại, không khí bỗng trầm xuống nhanh chóng, họ thầm hiểu điều gì đấy
Ánh Dương liền mím chặt môi ôm Noel thật chặt, vỗ vào lưng cậu nhóc vài cái nói "em đừng buồn nhé"
Noel ngây thơ trả lời "em không buồn đâu ạ, chị hai rất tốt với em"
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta đau lòng, cậu bé đã phải chịu khổ rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro