Vẫn đang sống
Chân thành cảm ơn Iver P. Cooper vì đã tổng hợp những thông tin này.
Part 1: https://tinyurl.com/IverCooperLifeOnSea1
Part 2:https://tinyurl.com/IverCooperLifeOnSea2
Part 3:https://tinyurl.com/IverCooperLifeOnSea3
Part 4:https://tinyurl.com/IverCooperLifeOnSea4
Part 5: https://tinyurl.com/IverCooperLifeOnSea5
Minh Châu đã rất may mắn. Người thủy thủ già đã không quá quan tâm tới việc cô hỏi về thời gian cũng như về địa lý. Dù sao cô cũng từ một nơi nhỏ bé xa xôi, làm sao có thể biết rõ được mọi việc. Vậy nên, ổng đã không nhận ra sự sợ hãi, sự ngập ngừng của cô. Minh Châu bóp chặt tay cố gắng trấn tĩnh. Dù sao cô cũng đang sống.
"Nhóc con, tôi không thể giúp cô, nhưng có lẽ thuyền trưởng có thể giúp cô. Ít nhất thì chúng ta cũng có một thuyền trưởng có thể lay động được. "
Ông ấy lại thở dài.
"Nhưng cô phải nghĩ xem điều tốt nhất cho bản thân sẽ là gì đi. Dù sao việc cô nói được tiếng Pháp có lẽ hiện tại cũng đã bị truyền đi khắp tàu. Ta cũng phải nhanh chóng báo cáo cho thuyền trưởng Gelbert về cô ngay thôi."
Việc phải gặp thuyền trưởng cũng đã nằm trong dự tính của cô. Dù sao cô cược là với cơ thể chưa phát triển thì cô sẽ không gặp vấn đề gì trước khi gặp ông ta.
"Cháu... cháu chỉ không muốn bị đánh, cũng không muốn chết mà thôi."
Ông lão lần này lại cười cay đắng.
"Thực ra thì vậy cũng không quá khó."
"Cháu cũng không muốn mọi người chết." Cô vội vã cắt lời.
"Đứa bé ngoan," Ông lão xoa đầu cô. "Điều đó thì lại khó khăn hơn rất nhiều." Ông ta thở dài."Với Gelbert, cháu có lẽ vẫn nên nói ít một chút. Ít nhất thì ta cũng là cánh tay phải của hắn, có lẽ hắn vẫn sẽ chấp thuận lời ta và nghe cháu nói."
Như thế này còn có thể nói ít hơn được nữa sao? Cô giống như chưa có nói được quá 10 câu nữa. Nói vậy chứ vừa dứt câu dạ. Cô đã kịp hỏi thăm tên tuổi quê quán ông lão, điều tra lý lịch gia đình của vị thủy thủ tên là Francis này. Ông ta chỉ có thể bực mình rồi cốc đầu cô, cái đứa dạ xong để đấy. Ông nhắc cô im lặng một lần nữa, rồi chờ cô không nói nữa ông mới chịu dắt cô đi, lại qua đám thủy thủ đang cọ sàn tàu cũng hóng hớt đá đểu cô. Tất nhiên, cô bị ông lão lườm không dám hó hé câu nào khi trèo cầu thang lên tầng thuyền của thuyền trưởng.
Francis gõ vào cánh cửa gỗ trên khoang tàu 3 lần. Nhắc đến tàu thuyền thời kì này thì mọi người sẽ nghĩ ngay đến cướp biển vùng Carribbean. Cô nhớ được 2 phân cảnh phục dựng khoang tàu, một là trong cảnh Jack Sparrow bị đưa vào trong tàu của công ty Đông Ấn. Mặc dù là tàu chiến (giả danh tàu buôn) bên trong cũng rất sáng sủa và sang trọng, có đèn chùm, tường sơn màu xanh nhạt, cửa sổ được nạm. Cảnh tiếp theo mà cô nhớ là trong đoạn Elizabeth Swann được gọi là Calypso. Đó cũng là một khoang tàu rất rộng, nhưng lại kín như bưng và chỉ được thắp sáng bởi những ngọn nến. Cả hai phân cảnh đều không đúng, vì đơn thuần là chúng quá rộng so với thứ mà cô thấy khi Gelbert mở cửa.
Đó là một căn phòng chỉ rộng bằng phòng dành cho sinh viên đại học ở Mỹ - một căn phòng rộng khoảng 20m2. Trong phòng chỉ có một vài nội thất cơ bản. Đập vào mắt cô đầu tiên là một bộ bàn ghế nhỏ màu đỏ đun, cũng được coi là ấm áp. Xung quanh phòng xếp đầy các kệ và tủ, la liệt các bản đồ. Một cái giường được kê sát cửa sổ, bên cạnh là một cái bàn.
Gelbert cũng khác với trong tưởng tượng của cô. Thực ra thì cũng chẳng có mấy hình ảnh: cô có Jack Sparrow và James Norrington, thế thôi. Nhưng Gelbert không giống cả hai. Ông là một người đàn ông cường tráng trạc tuổi 40. Thực ra thì cô cũng không còn tin tưởng vào khả năng đoán tuổi của bản thân nữa đâu, cuộc sống mọi người khó khăn hơn nhiều so với ở thời hiện đại mà. Nên vạm vỡ và không có bụng bia là ấn tượng đầu tiên của cô. Gelbert có mái tóc đen xoăn tít dài đến ngang vai; kèm theo bộ ria cũng vểnh ngược lên. Ông mặc trên người bộ quần áo bằng da trông tốt và lành lặn hơn hẳn so với những tay thủy thủ xung quanh, rõ ràng thể hiện sự phân cấp giữa thuyền nhân và thuyền trưởng.
"Con bé này có thể nói được tiếng Pháp."
Gelbert cũng tỏ vẻ ngạc nhiên chuyển qua tiếng Pháp hỏi cô.
"Nhóc có thể nói được tiếng Pháp? Nhóc con mấy tuổi rồi."
Cô mà biết được tuổi của bản thân là chết liền đó.
"Oui. Cháu có thể nói được tiếng Pháp. Hiện tại thì cháu 10 tuổi." Thực ra là một bà cô 26 tuổi trong thân xác một đứa trẻ không rõ tuổi, nhưng cứ đoán vậy đi.
Ông ta chỉ khịt mũi.
"Một con nhóc 10 tuổi thì đúng là vô dụng thật." Ông ta lẩm bẩm trong tiếng Đức. Vì hơi cay cú nên cô lại nhỡ mồm cãi lại cũng trong tiếng Đức.
"Cháu cũng có thể nói tiếng Đức."
Lần này thì cả Gelbert và Francis đều ngạc nhiên. Minh Châu cũng muốn tự vả bản thân. Chúa ơi! Một con nhóc ở vùng đất xa xôi, nói được một thứ tiếng đã đủ đặc biệt nổi trội lắm rồi, giờ cô lại muốn nói được hai thứ tiếng sao?
"Nhưng chỉ chút chút thôi, tiếng Pháp của cháu tốt hơn."
Francis thiếu điều muốn bịt miệng cô. Người thủy thủ già liền lên tiếng.
"Nó bảo là nó ở trong tu viện cùng với cha xứ. Chắc là được học ngôn ngữ từ đó. Nhưng cũng có lẽ là bị trộm từ nơi đó ra xong bán vào nhóm được đưa lên đây."
Thực ra thì mấy cái này cũng chỉ là tưởng tượng của ổng thôi. Minh Châu chỉ nói là có biết cha xứ, chứ không có nói ra một câu chuyện hoàn hảo như vậy. Nhưng hiểu làm thì tốt nhất cứ nên là hiểu lầm đi.
"Thật vớ vẩn, dù sao thì nó cũng là quà từ chính quyền Đàng Trong cho thương đoàn chúng ta. Kể cả khi nó đã rửa tội, chúng ta cũng chỉ có thể bán chúng đi. Đưa nhóm người này tới Ai Cập tính ra đã quá tốn kém rồi. Chúng ta không thể đưa nó về trở về được."
Cô cũng không dám chắc là cô muốn trở về Việt Nam đâu. Ở Việt Nam thời điểm hiện tại là chế độ phụ quyền, cô thì không biết cách viết chữ Nho. Đại khái là cô chỉ có thể vào chùa tu làm sư cô hoặc xưng tội thành xơ ngày ngày ôn luyện kinh và giúp đời.
Thực sự cô cũng không biết đâu là một cuộc sống tốt đẹp nữa.
"Cháu cũng không muốn phải trở về."
Ông ta bật cười lớn tiếng đầy sự mỉa mai.
"Thế nhóc mày giữ miệng bao nhiêu ngày như vậy, tại sao tự dưng lại muốn thể hiện ra là bản thân có khả năng nói chuyện với những người bắt mày chứ!"
Thực ra là vì cô xuyên đến khi mọi chuyện đã rồi, cô đã nằm trên thuyền...
"Kể cả trở về quê cũ, cháu cũng sẽ bị người ta bắt lại rồi bán làm nô tì thôi." Minh Châu thở dài, cô là một đứa trẻ 10 tuổi già khú đế và quá hiểu chuyện, biết nhiều hơn phần lớn mọi người về thế giới ngoài kia, khác nào bị quỷ thần nhập đâu chứ.
"Cháu chỉ là thấy Francis bị đau chân, cháu nghĩ là do thiếu ăn uống nên mới không thể chịu được và nói ra thôi."
Gelbert, vì không phải là đối tượng đang chịu đau giống như Francis, tất nhiên không tin vào câu chuyện về lòng tốt và đức tin của cô. Hoặc thậm chí có lẽ ông ta còn nhận ra vấn đề nào đó khác. Cái đấy Minh Châu cũng không biết. Vì bất kể lúc nào, cũng có thể sẽ có ai đó muốn săn phù thủy, hay là săn quỷ, săn linh hồn ở thời đại này mà thôi.
"Không phải là tất cả những gì cô muốn."
Minh Châu thở dài.
"Nếu được cháu muốn có thể dọn vệ sinh cho khoang thuyền của những người đi cùng cháu. Không thể để họ sống cùng sự ô uế được ạ."
Có lẽ cô đã nói cái gì đó đúng, Gelbert nhíu mày nhìn cô, rồi bắt đầu đọc một thứ gì đó, nghe có vẻ giống như thánh kinh mà cô không biết.
"Ngươi phải có một chỗ riêng ở ngoài trại quân; ấy là nơi ngươi phải đi ra; .. phải lấp phẩn mình lại. Bởi vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đi giữa trại quân ngươi, đặng giải cứu người và phó kẻ thù nghịch cho. Vậy, trại quân ngươi phải thánh, kẻo Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi thấy sự ô uế ơ nơi ngươi, và xây mặt khỏi ngươi chăng."
Francis cũng lặng lẽ làm dấu thánh, lầm bầm nói: "Kinh Deuteronomy."
Minh Châu cũng cố tỏ vẻ thánh thiện, đã biết rõ mọi sự. Dù không hiểu sao bản thân có thể may mắn nói bừa thôi cũng trúng thánh kinh.
Gelbert chỉ nhìn cô.
"Đúng vậy, chúng ta đã không làm đủ bổn phận. Francis, chỉ dẫn con bé dọn dẹp. À mà tên của cô là gì?"
Minh Châu thực sự không rõ lắm. Nhưng có lẽ một cái tên thông dụng vừa đủ, không phải tên của nữ hoàng hay hoàng hậu kiểu Anne, Victoria, Elizabeth, Maria,.. có lẽ sẽ tốt hơn? Nhưng những tên khác thì cô lại không chắc lắm. Xong rồi cô vẫn chọn một cái tên.
"Cháu là Amelia ạ."
"Vậy thì Mel," Gelbert lười biếng nói. "Đến giờ làm việc chăm chỉ rồi đó."
Đấy là cách mà Minh Châu đã trở thành một thành viên thời vụ chuyên dọn dẹp, một thành viên của thủy thủ đoàn. Bằng nói bừa. Bằng lòng tốt. Và bằng sự bất cẩn của bản thân.
___________________________
PS: Amelia là tên mình đùa tí =)). Vì Amelia là tên xuất phát từ tiếng Đức, có ý nghĩa là "làm việc", "mắn đẻ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro