Ưu thế ngoại ngữ
Trong không khí ẩm ướt kinh khủng của tàu buôn người, cô còn tự cổ vũ bản thân: ít nhất cô là nữ, còn không bị trói chân, cũng được cho phép đi lại xung quanh tàu, ít nhất thì cô gái trẻ bên cạnh cô nói như vậy. Con bé trông rất nhỏ, nhưng nhìn bàn tay của cô, cô còn nhỏ hơn cả cô bé đó. Nhìn trước ngực, rõ ràng cái cơ thể này của cô là một đứa trẻ.
Minh châu chỉ có thể thở dài. Ít nhất thì trẻ con khó bị hiếp dâm hơn. Phụ nữ ở cái thời đại này có giá hơn nếu là trinh nữ. Và với một đứa nhỏ như cô, có lẽ bọn họ sẽ giữ mình...Cô vẫn đang cố vận dụng hết tất cả những kiến thức thời phổ thông của cô để nghĩ xem làm sao để sống, để tồn tại.
Cô thiếu rất nhiều kiến thức của thời đại này - cô không thể nhìn sao trăng mà đoán được bản thân đang ở nam Bán Cầu hay bắc Bán Cầu. Cô chưa bao giờ từng đi thuyền buồm, nên chúa mới hiểu được là với cái tốc độ rùa bò này khi nào cô mới được trèo lên bờ. Kể cả khi sau khi lên bờ, không rõ được là chủ nhân nào sẽ mua cô.
Kiến thức của cô chỉ có những mối hiểm họa về bệnh tật trên những chuyến tàu như thế này:
a. Scurvy: Thiếu vitamin C khiến cho thủy thủ đoàn chảy máu răng, có những vết thâm tím trên khắp cơ thể. Bổ sung bằng cam, chanh.
b. Thiếu Vitamin B1 để tạo ra thyamin như thời Edo Nhật Bản, gây ra phù nề chân, tim đập nhanh.
c. Điều kiện vệ sinh quá kém: Các bệnh lý về nhiễm trùng. Về căn bản thì thủy thủ bị trả lương rất thấp. Thế nên họ cũng không buồn cọ rửa gì kể từ khi cô tỉnh lại đến giờ. Với tình trạng cái bô ở quá xa xôi một số người, phần lớn đang nằm trong đống chất thải mà họ tạo ra, đó là lời giải thích cho cái mùi kinh dị này.
Cô thầm nghĩ trước khi bữa ăn đầu tiên được đám thủy thủ vẫn đang nhăn nhó bê vào. Một kẻ gõ mạnh cái súng hắn cầm trên tay vào cửa.
"Haut" , "Haut" hắn vừa lặp lại vừa gõ lên cửa, kể cả khi nhiều người đã nhổm dạy. "Pature" hắn lặp lại
Minh Châu chợt nhận ra, tên thủy thủ đang nói tiếng Pháp, đang gọi nô lệ đứng dậy để phát đồ ăn. Cô bò dạy rồi cố gắng nhớ kĩ lấy gương mặt nhăn nheo của tay thủy thủ khốn khổ. Cô có thể chạy ra ngoài, và với tiếng Pháp nói chuyện với hắn, hi vọng có thể tự cải tạo lại cái môi trường xung quanh. Ít nhất là với cái thuyền này sẽ ít có người chết hơn.
Tuy nhiên, cô vẫn không dám chắc, liệu nếu bản thân mình tỏ ra khác thường, liệu nó có an toàn hay không? Cô là một con nhỏ bé xíu muốn nói tiếng Pháp thuần thục với cả tên người Pháp, xong lại muốn thay đổi cách mà bọn họ đối xử vật dụng và người thuê. Nghe giống như một món hàng bị lỗi, một món hàng biết nói lại.
Phụ nữ trên thuyền này, bọn họ đã bị cởi những lớp áo bên ngoài. Với cô, một người hiện đại, mặc như vậy chẳng sao cả. Với bọn họ, mặc như vậy trước mặt những tên đàn ông mà họ gọi là quỷ, kể cả như vậy, cũng chẳng khác nào cởi truồng đứng trước họ. Kể cả với thủy thủ thời này, phụ nữ phương Tây cũng trùm kín gót chân. Trong khi đó, cô chỉ có mỗi cái yếm với cái váy đụp. Cũng như những người phụ nữ khác, cô hiểu được, mặc như vậy dễ khiến cô trở thành mục tiêu cho những tay thủy thủ.
Minh Châu nghĩ, nghĩ, nghĩ đến 3 ngày vẫn chưa tìm được câu trả lời đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro