Cọ Cọ CỌ CỌ
Hãy tưởng tượng ra khung cảnh cọ rửa.
Minh Châu không thể tưởng tượng ra bất kì khung cảnh cọ rửa nào ở thế kỉ cô lỡ may chuyển kiếp nhầm vào. Về căn bản, cô là noob, là loại không biết gì, đã thế lại còn có một đống kiến thức không phù hợp của tương lai để tha hồ phải học lại chứ. Những kiến thức như nên chuyển lửa to nhỏ? Nên chờ bao lâu sau khi quay đồ trong lò vi sóng thì đụng vào? Không nên quay trứng trong lò vi sóng. Không được quay kim loại trong lò vi sóng? Dán băng vệ sinh làm lót giày cho đỡ hôi chân?
Đó là những kiến thức dư thừa. Kể cả những thứ như công thức hóa học của Vim. Ai cần chứ? Cô chỉ cần đủ sức để liên tục cọ rửa mà thôi. Cả Francis, cả Gelbert, cho đến cùng, đều cho rằng cô là một con bé lắm lời. Mà không phải lắm lời đều đáng khó chịu sao? Tất cả những gì cô đáng giá, là sức lao động của cô. Là việc cô có thể cọ đi cọ lại cái khoang tàu của nô lệ cho sạch sẽ, để tàu có lẽ không bị ẩm mốc, mối mọt, làm hỏng kết cấu tàu, không phải là để những người sống trên nó có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cô không tin những lời nói của cô có giá trị nhân văn.
Cô không tin người ta có thể có sự nhân văn chứ không phải chỉ là đối-xử-tốt-với-người-khác để tích điểm lên thiên đàng.
Nhưng cô sẽ vẫn cố gắng để quan tâm với cuộc sống của tất cả bọn họ, bởi vì cô là con người hiện đại, cô có những kiến thức có thể giúp mọi người. Minh Châu lại lặp lại những lời nói như vậy mỗi ngày, hi vọng rằng bản thân sẽ không thay đổi đến mức không thể nhận ra. Cô hít sâu, và chuẩn bị cho việc cọ rửa sàn tàu.
Công việc cọ rửa này, thực sự đáng sợ hơn cô tưởng tượng rất là nhiều. Bởi vì đơn thuần, công việc này giống như là không bao giờ kết thúc vậy. Cô đã nghĩ là bản thân mình đã dậy sớm hơn rất nhiều so với thời cô đi làm. Ý cô là, cái giới CEO Mỹ, và lũ ăn theo là nhân viên như các cô, có trò dậy sớm hơn lúc mặt trời mọc rồi tập thể dục hay làm việc với một thị trường nước ngoài. Minh Châu thì là dạng ngược lại, cô có thể thức cho đến khi thị trường Nhật Bản đóng cửa. Tất nhiên, cô vẫn sẽ có mặt khá là sớm ở công ty, trước khi thị trường New York mở cửa.
Những thứ cô từng làm để tiền rủng rỉnh trong túi.
Những thứ cô đang làm để không phải là thứ đồ nặng nợ bị vứt đi, để là một công cụ "đáng tiền".
Cô đã cố gắng dậy sớm từ khi trời mới tờ mờ sáng. Để rồi, cô vẫn bò ra ngoài khoang thuyền trong tiếng hát khàn khàn của những tay thủy thủ. Bên ngoài, mặt trời vẫn chưa tỏ, cả chiếc thuyền vẫn đung đưa trong tấm sương mờ xanh xám của buổi sớm.
Cô nhớ đến từ trong tiếng anh "dogshift" hay còn gọi là ca trực của chó, ở nghĩa địa. Nghĩ lại thì giờ này đúng là như vậy thật. Hoặc cô là mấy đứa nhỏ thời đại học, tầm 4,5 h sáng rẩy đầm xong, làm việc người lớn xong, mới bắt đầu lục tục bò về kí túc xá. Cô đã từng có kí ức không hay lắm, khi phi lễ nhìn thấy vài đứa đang hành sự ngoài hành lang vào cái giờ tréo ngoe đó.
"Hò dô
Khi anh còn bé thơ
Mẹ anh bảo anh là - bảo anh
Gắng sức nào, Joe ơi
Gắng sức kéo nào Joe
Nếu con không thơm mấy cô gái
Miệng con sẽ mốc lên đấy Joe
Mẹ anh bảo như vậy.
Gắng sức nào, Joe ơi
Gắng sức kéo nào Joe"
Tất nhiên đây chỉ là lời tạm dịch của Minh Châu, còn họ thì vẫn đang hát trong tiếng Tây Ban Nha, chứ không phải tiếng Việt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng gọi là hò đấy, hoặc là lý, cũng bởi tính chất lao động và tính đối đáp.
Ở đâu cũng vậy thôi. Dù ở bất kì nơi nào trên thế giới, kèm theo lao động cực nhọc luôn là những bài ca. Ở Việt Nam thì trong đầu cô có thể tưởng tượng ngay ra lời bài hát "Hò dô ta nào, kéo pháo ta vượt qua đèo,..." Minh Châu còn nhớ hồi bé đọc Đông Chu Liệt Quốc, Quản Trọng sau khi chúa là công tử Củ chết được áp giải về nước Tề còn đặt ra lời bài hát để quân sĩ đi cho mau về nước Tề:
"Thương chim hồng hộc mắc lồng
Ngoài kia bát ngát chập chổng núi non
Tấm lòng son / Dạ không mòn
Rừng cây còn đó, chim càng ước mong
Màn vũ-trụ , thu phong man-mác
Kiếp hải hồ, mây bạc lửng-lơ
Lồng son của kín bây giờ
Ngày mai ai biết mà ngờ ngày mai."
Nhờ quân lính đi nhanh, trốn thoát khỏi nước Lỗ mà ông tổ của diễn biến hòa bình mới kịp trở về nước Tề rồi sau này giúp nước Tề xưng bá.
Nghe vẫn thấy mấy lời về anh Joe đang nịnh gái để thơm kia nó gần gũi hơn hình ảnh thiên nhiên với chú chim trong chiếc lồng son. Nó cũng nói phần nào về tính cách của cô đấy rồi. Cô không phải là chim vì cô không có khả năng để bay nhảy tự do trong thời đại này. Cô đang không ở trong chiếc lồng son. Cô đang ở trên một chuyến tàu hôi thối, được bao bọc bởi đại dương mênh mông gần như không thể vượt qua. Và cô đang được bán đến một cái lục địa mà người ta đổ chất thải ra đường phố, không tắm trong vài tháng, và chết đến vài chục triệu người vì dịch hạch và đậu mùa.
Chúa ơi, nếu đây không phải là cơ thể của cô thì cô toang rồi, cơ thể này chưa được tiêm vaccine một chút nào luôn. Nếu giờ dính đậu mùa, thậm chí thủy đậu, sởi, bạch hầu, lao phổi,... cô hoàn toàn có thể chết ngay ấy chứ... Minh Châu nhíu mày đau đớn. Mỗi lần nhận ra sự tuyệt vời của thời kì cô đã từng sống, cô lại không nhịn được rên rỉ. Đồng nghĩa với một điều nữa được chất lên cái đĩa đã chứa đầy công việc tay chân trong ngày của cô, để cô thêm phần lo lắng.
Thế nên mặc kệ cho cái Hĩm, cô bé cạnh cô, than thở rồi nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ. Cô nghĩ là "tiếng lành đồn xa", giờ ai trên cái tàu này cũng biết là cô có thể liên lạc được với những con người lạ lùng từ nơi xa xôi. Nhưng vấn đề quan trọng hơn đối với họ, khiến họ cảm thấy không thể ưa nổi cô lại chả liên quan gì đến những suy đoán về việc làm sao cô biết nói tiếng nước ngoài.
Tất cả vẫn luôn liên quan đến việc con nhóc con dám ăn mặc như vậy để đối diện với một đám đàn ông. Thật tiếc rằng, nó không phải là biểu hiện của sự dũng cảm đối với họ, thậm chí nó còn chẳng gây ra sự sợ hãi. Với họ, họ chỉ thấy khá là tởm, bởi vì chúng ta có văn hóa hơn như vậy.
Nhưng Minh Châu cũng không phải là một đứa bé ngoan ngoãn và mù quáng tuân theo các tiêu chuẩn xã hội. Nên khi tôn chỉ của cô trở thành tồn tại, thì cô cũng chỉ có thể chăm chỉ bật dậy, chạy vội đến kho ở bên ngoài tàu để lấy cây chổi lau nhà (mấy tấm vải vụn được nối với một cái que gỗ) và tảng đá cọ tàu (cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để gắn cục sa thạch với lại cây gậy mà không liên quan đến một sợi dây làm tảng đá không mài xuống sàn tàu).
Công việc của cô thực sự chẳng cần chút suy nghĩ nào. Cô chỉ cần chờ đến lượt kéo nước từ biển lên. Bê xô nước to gần bằng người cô, dội xuống sàn nhà bằng gỗ. Đúng vậy, cô đã phải hỏi Francis nhiều lần cho chắc tại sao lại dùng nước biển chứ không phải là nước ngọt nhưng xem chừng ông lão cũng chẳng rõ lắm, mà chỉ đang lặp lại những gì ổng được dậy trong quá khứ.
Minh Châu thầm nghĩ, nhưng có lẽ đó cũng là một loại thức ăn trong bộ não thiếu ngủ, thiếu kích thích của cô. Cô quét nước xuống rãnh nước thải đúng theo nhịp điệu bài hát của những tay thủy thủ, đầu óc vẫn nghĩ tại sao lại là nước muối biển. Gỗ có thể mục vì nước, có thể bị mọt đục, có thể cong vênh nếu độ khô khác nhau. Có lẽ đấy cũng là lý do để liên tục dội nước vào gỗ, để cho gỗ tự hấp thụ nước, ew, đống nước thải hiện tại bị hấp thụ vào gỗ thì kinh chết. Nước mặn có lẽ cũng giết chết những con vật kí sinh trong gỗ như mối hay mọt.
Cơ mà nếu hấp thụ nước mặn vào trong mảnh gỗ thì không phải là sẽ có tinh thể muối ngấm vào làm hỏng kết cấu gỗ à. Xong sau đấy gỗ cứ ướt rồi khô rồi lại con vênh, thậm chí nứt ra ấy chứ. Rồi cô lại hi vọng chắc là nước mặn giết được rêu, địa y và nấm, nhưng có lẽ cũng không đúng bởi thể nào cũng có loài sống được trong nước mặn.
Có lẽ đấy là lý do cho công đoạn thứ hai. Sau khi dội và phủi hết các chất thải và vết bẩn xuống dưới rãnh, cô lại dội nước biển thêm mấy lần nữa. Rồi bắt đầu ngồi xổm xuống nền tàu và bắt đầu chà nền tàu bằng cục sa thạch kia. Francis, vì ổng là một con người tốt bụng đã ngồi chỉ cho cô cách làm cho bề mặt hòn đá bằng phẳng cũng như tốc độ chà xát như thế nào.
Nếu như việc gạt nước bằng cái chổi lau nhà là công việc cần tốc độ nhanh và mạnh, việc chà nền tàu này lại có vẻ tinh tế và chậm rãi. Dù về căn bản với cô là kinh hơn rất nhiều: lúc đứng và vung tay thật mạnh, cô chả nhìn thấy cái quái gì trong ánh sáng tối mờ, nhưng lúc ngồi xuống thì mọi vết bẩn giống như to hơn vậy. Minh Châu lợm giọng, nhưng lại không dám nôn ra, vì nôn ra thì tự cô phải dọn đấy, và cái mùi sẽ bám cô trong suốt cả tuần lễ đó chứ chả vừa. Chưa nói đến việc, lúc nào ăn chả đói, còn muốn nôn tí chất dinh dưỡng mà bản thân nhận được nữa thì chắc cô chẳng sống nổi mất.
Cô tự thay đổi suy nghĩ bản thân bằng cách nghĩ lý do tại sao lại cần phải bỏ cát lấp đầy những khe hở của nền tàu. Thế nhưng tất cả những gì cô nghĩ được là công việc cô làm chả khác gì con mèo đang lấp cát lên chất thải của nó cho đỡ mùi. Nghĩ lại thì sau một hồi hỏi han, cô cũng biết được là cái chỗ để đi vệ sinh trên tàu nó là một nơi lộ thiên ở ngay đuôi tàu. Nhưng tự nhận ra bản thân mình vẫn là phái yếu, Minh Châu cho rằng mình không nhất thiết nên bắt chước Can Lộ Lộ làm gì, cứ đi vào cái rãnh rồi xách thêm xô nước dội đi cho nó nhẹ nợ. Chính vì vậy, cô đã hò hét xin Francis và Gelbert được một cái thùng trống, không biết là đã dùng để đựng thịt muối hay là gì để lấy nước biển đổ vào. Lúc mọi người cần thì tự lấy nước ra để dội cái rãnh.
Ôi. Thế mà cái mùi kinh khủng vẫn bám lấy cô không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro