CHAP 8: SONG THỦ XÀ
" Khó khăn là một phần tất yếu của cuộc sống, chỉ cần không nản lòng, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi! "
Cánh cửa thứ ba mở ra, gió bụi ào ào, một làn hơi lạnh ngập tràn khắp đấu trường. Một con vật to gấp ba lần thân người Bạch bay ra, hai chiếc đầu của nó dựng đứng lên, hai chiếc lưỡi nhọn thò ra thụt vào, tiếng rít phì phò vang vang trong không khí.
- Không thể nào! Chuyện này là sao? Black quay người về phía Hồng y thần hỏi.
- Thì hắn ta đã chọn cánh cửa đó đấy thôi!
- Nhưng Song đầu xà là luos cao cấp, với trình độ của cậu ta, làm sao có thể.....
- Hắc thần quan tâm đến hắn nhiều quá đấy! Đây là quy định, bây giờ chúng ta chỉ nên yên lặng mà quan sát thôi.
- Đúng đấy! Chỉ là một linh hồn thôi mà, làm gì mà phải lo lắng. Bạch y thần lên tiếng
Hắc thần hừ lên một tiếng, chẳng thèm đôi co thêm với hai người, chăm chú quan sát trận chiến.
Song thủ xà vừa xuất hiện, lập tức lao vào tấn công, chiếc đuôi của nó quật xuống làm cát bụi bay mù mịt.
- Alay balas shieldia! Bạch đọc nhanh câu thần chú triệu hồi khiên mai rùa. Một biểu tượng phép thuật trắng hiện ra.
Chuyện gì lạ vậy, không phải là khiên mai rùa, mà là một chiếc nhẫn
- Xem ra linh lực của cậu ta không còn nhiều, chỉ có thể triệu hồi luos phụ trợ, không thể triệu hồi luos chiến đấu nữa rồi. Người đàn ông mặc áo khoác màu vàng lên tiếng.
Theo quán tính, chiếc nhẫn tự khắc bay vào ngón tay của Bạch
- Băng hồ, giúp ta!
Bạch cầu cứu tới băng hồ khi thấy mình không thể triệu hồi được luos như ý muốn.
Vết ấn chú trên người cậu chớp sáng vài lần, một luồng sáng nhỏ như ánh sáng đom đóm bay ra từ đó
- Cậu làm gì mà linh lực chỉ còn có chút xíu như vầy hả?
- Tôi... tôi ....
Bạch vừa trả lời, vừa né tránh những đòn tấn công của Song thủ xà, tốc độ và khả năng tránh né của cậu tăng hơn hẳn từ khi đeo chiếc nhẫn đó.
- Ra là Biệt Tốc giới chỉ, cũng là một công cụ ma pháp khá đấy! Nữ tử cười ngạo nghễ, nhưng bao nhiêu đó làm sao đủ để đối phó với song thủ xà.
- Băng hồ, ngươi có biết gì về con quái đó không? Mau kể cho ta nghe đi!
- Đó là Song thủ xà, hai cái đầu của nó cực kỳ hung tợn. Cái đầu bên trái bằng băng, rắn chắc vô cùng, không thể đả thương bằng những vũ khí thông thường, có khả năng tạo băng giá. Cái đầu còn lại có khả năng phun độc, mỗi giọt độc có thể làm tan chảy cả 1 tảng đá! Cậu phải cẩn thận đó.
- Không thể tránh né thế này mãi được, giờ tôi phải làm sao đây?
- Bình tĩnh nào, bên trái cậu có vũ khí, chọn lấy một thứ mà chiến đấu đi.
Bạch gật đầu, dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ song thủ xà tấn công phía bên phải, trong lúc đó cậu tăng hết tốc độ chạy đến hàng vũ khí, vừa định chọn một thứ thì...
- Cẩn thận đó! Băng hồ cảnh báo
Từ chiếc đầu phía bên phải, một luồng dung dịch cực độc phóng tới Bạch, cậu né người, tránh được. Tuy nhiên hầu hết các vũ khí đều bị nọc độc làm tan chảy cả. Thứ duy nhất còn lại là một chiếc cung và một bó tên. Không chần chừ, Bạch cầm lấy, nhắm một phát trúng ngay chiếc đầu bằng băng của con ác thú.
- Choang!
Không một vết trầy sướt nhỏ nào cả, mũi tên chỉ làm cho con quái vật càng điên tiết lên hơn. Tập trung cả hai đầu, tấn công liên tục vào Bạch.
- Ngốc! Cậu không nghe tôi nói gì sao, bắn vào cái đầu kia ấy, bằng không thì có bắn hết cả tên thì cũng không làm gì được nó cả! Bạch hồ lên tiếng mắng.
- Ngươi tưởng ta muốn à! Cái đầu bằng băng ấy luôn che chở những đòn tấn công cho cái đầu kia, muốn bắn trúng thật không dễ đâu!
Xem nào, cái trò bắn cung này, lúc trên trần thế Trường Bạch cũng đã từng thử qua rồi, nhưng chiếc cung này điều khiển dễ dàng hơn nhiều, cộng thêm đó là luồng xung lực tỏa ra từ chiếc nhẫn giúp cho oai lực của những mũi tên càng tăng thêm.
Tránh, né, xoay người, phát tiễn. Cơ thể cậu tuân theo tất cả những ý nghĩ của cậu, khiến cho trong phút chốc những cử động của cậu vượt xa tốc độ của con quái thú.
- Tốc độ thật phi thường! Bạch y thần mỉm cười
- Lạm dụng phụ vật như thế, chắc chắn sẽ bị phản tác dụng thôi! Hồng y thần góp lời vào.
- Nói gì thì nói, cậu ta đúng là một nhân tài, người bình thường thì đã chịu chết từ lâu rồi! Hoàng y thần gật đầu tán thưởng.
Hắc thần không nói gì, chỉ âm thầm quan sát. Linh hồn của con người thật kỳ lạ, lúc thì yếu đuối, lúc lại mạnh mẽ, khi thì khù khờ, khi thì tinh nhanh đến thế. Nói thật, lúc mà Song thủ xà xuất hiện, Hắc thần đã chắc chắn rằng Bạch phải đầu hàng rồi, cộng thêm đó linh lực của cậu ta chỉ còn một phần mười, thời gian sẽ càng ngắn. Không ngờ cuộc chiến lại không như cậu dự đoán.
Ưu thế của Song thủ xà là vừa có cơ thể cứng chắc, vừa có thể sử dụng phép thuật. Nhưng xem ra, uy lực pháp thuật của nó đã bị ai đó hạn chế. Ngoài những đợt tấn công riêng rẽ của hai chiếc đầu, cộng thêm vài đợt tấn công phép thuật nó không hề biết kết hợp tấn công, và linh lực của nó cũng đã yếu đi nhiều.
Trên sàn đấu, những vệt băng kéo dài do những đòn tấn công phép thuật của đại xà cũng phần nào hạn chế sự di chuyển của Bạch. Nhưng không vì thế mà cậu từ bỏ dễ dàng. Hai mũi tên mới lắp lên và lao vun vút, xé gió bay tới.
Đúng như dự đoán, cái đầu bằng băng lao ra đón đỡ, cả hai mũi tên tiêu biến trong phút chốc.
Phập! Không rõ tự lúc nào Bạch đã vòng ra đằng sau, hai phát tên nhắm vào chiếc đầu còn lại. Con đại xà tránh né, nhưng vô tình mũi tên thứ ba đã cắm phập vào nó.
Tiếng rít đinh tai nhức óc làm cho Bạch cảm thấy cả thân thể như mất kiểm soát, một luồng khí kì lạ từ đâu tràn vào cơ thể cậu.
- Thật đáng ngạc nhiên! Chiếc nhẫn ấy xem ra không chỉ đơn thuần tăng tốc độ cho cậu ta đâu! Bạch y thần cười nói.
- Hút linh lực sao? Sao cậu ta có thể triệu hồi một vật tuyệt vời đến như vậy được chứ! Hồng y thần ngạc nhiên.
Bạch không hiểu vì đâu, cơ thể cậu như được tiếp thêm một luồng khí lực cực mạnh, mức linh hồn ngày càng tăng cao
- Băng hồ, người truyền linh lực cho ta đó hả?
- Không phải, cậu nhìn về phía mũi tên kia xem.
Bạch hướng mắt nhìn về phía con quái vật đang quằng quại vì đau đớn. Tự nhiên có một quy luật chung, những thứ tưởng chừng vô cùng chắc chắn, tưởng chừng không thể tổn thương được, khi bị một thứ khác làm cho đổ vỡ, làm cho tổn thương thì vết thương đó trở thành vết thương chí mạng. Một luồng linh khí không ngừng trào ra và tất cả bay về phía chiếc nhẫn trên tay Bạch.
- Hiểu rồi! Nhân cơ hội này, tiên hạ thủ vi cường!
Bạch lao vào vòng chiến, tiếp tục gây thêm những vết thương cho con quái vật.
Phèo! Một luồng độc khí bay sượt qua người của cậu, làm chiếc áo cậu đang mặc bốc hơi trong giây lát. Bạch thoáng hoảng hồn. Ông bà xưa có câu: "Chó cùng bức dậu", quả thật không sai. Càng bị thương nặng, con đại xà này càng hung hăn và những đòn tấn công của nó càng chính xác hơn. Thêm nữa là lớp băng trên đấu trường ngày càng thu hẹp phạm vi di chuyển của Bạch.
- Cậu vẫn chưa thể sử dụng được phép thuật à? Băng hồ lo lắng
- Không biết nữa, để tôi thử!
Thân thể Bạch xuất hiện những vết bầm tím, trên khuôn ngực trắng trẻo, một vết thâm đen bắt đầu xuất hiện và ngày càng to hơn, nhưng cậu không thể để ý đến nó khi có một kẻ thù nguy hiểm đang chực chờ tấn công mình như thế, tập trung, tách linh hồn, chuyển hóa thành linh lực, truyền về bộ phận sản sinh phép.
Phừng, một ngọn lửa đỏ bùn lên ở đầu của mũi tên
- Tốt lắm! Giờ thì bắn đi!
- Được!
Hai mũi tên lao ra, con đại xà cảm nhận được nguy hiểm, bất chấp tất cả tránh né. Hai mũi tên trật mục tiêu, cắm phập vào lớp băng phía sau, trong thoáng chốc, ngọn lữa vụt cháy bừng bừng, một lớp băng dày tan ra thành nước. Nếu như đầu băng xà trúng chiêu này, chắc chắn sẽ tiêu vong.
- Không thể nào! Đó là phép thuật Cường Hỏa tiễn của M-kniser mà! Hồng y thần lại một lần nữa thốt lên vì ngạc nhiên
Thêm hai mũi tên nữa trật mục tiêu, song thủ xà xem ra rất nhạy cảm đối với những đợt tấn công bằng lửa.
- Cậu sao thế? Băng hồ thấy Bạch bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi nên hỏi.
- Tôi cũng không rõ nữa, chắc là bốn mũi tên đó lấy đi quá nhiều linh lực của tôi.
- Theo tôi, thì lượng linh lực lúc nãy không phải là linh lực của cậu cho nên uy lực của nó mới mạnh mà mau thất thoát như thế kia, cậu phải đánh nhanh thắng nhanh không thôi sẽ muộn mất.
- Được! Cậu cứ yên tâm!
Một mũi tên nữa phừng cháy trước mặt Bạch. Tuy nhiên tên chưa rời khỏi cung thì một luồng chất độc đã bay tới, một giọt nhỏ chạm vào thân cung làm nó biến dạng, không thể sử dụng được nữa
Tốc độ của Bạch sau nhiều đợt tấn công và tác dụng phụ của việc ban đầu quá dựa dẫm vào Biệt Tốc giới chỉ bắt đầu chậm lại. Và điều này thì vô cùng nguy hiểm, trông thấy tình thế đó, Song thủ xà lại lao vào tấn công, chiếc đuôi linh hoạt của nó quật tới tấp về phía đấu thủ, cát bay đá chạy, khói bụi mịt mù.
- Xem ra trận chiến sắp kết thúc rồi! Vị thần mặc tử y mỉm cười lên tiếng.
Không! Mình không thể thua dễ dàng như thế! Những câu nói liên tiếp vang lên trong đầu Bạch, quyết tâm của cậu dâng cao, đồng thời linh lực không rõ từ đâu ào ào tuôn ra.
- Alay balas shieldia!
Hai luồng sang từ trên cao hạ xuống hòa quyện vào nhau và một biểu tượng phép thuật xuất hiện
Bạch cầm lấy chiếc khiên mai rùa, vận lực vào tay, chuẩn bị tấn công.
Song thủ xà lùi người lại, nó cảm nhận được sát khí cường thịnh tỏa ra từ đối thủ, nó vận linh lực phóng ra một đòn băng công đầy uy thế.
Chiếc khiên mai rùa trong suốt hút lấy toàn bộ phép thuật từ đòn tấn công đó, bắt đầu chuyển hóa ngược lại cung cấp một luồng linh lực ổn định cho chủ nhân.
- Ania fio shice!
Hai biểu tượng pháp thuật màu trắng xuất hiện dưới chân cậu, và từ đó, hai chiếc cánh trắng mọc ra, nâng cậu bay lên cao.
Con quái thú đờ đẫn đi như gặp đúng khắc tinh. Tuy rằng chỉ là vô tình, nhưng Bạch đã tìm ra được nhược điểm của loài quái thú này, kẻ thù trời sinh của nó chính là điểu tinh, vì thế, khi thấy cậu bay trên không như thế, bao nhiêu ý chí chiến đấu của Song thủ xà đều biến mất cả.
- Kết thúc thôi!
Lửa bùng cháy ở đầu cánh tay Bạch và cả người con quái thú. Nó rít lên trong đau đớn rồi gục ngã.
- Người chiến thắng là Soul, chúc mừng cậu, cậu chính thức được công nhận là thành viên của cộng đồng linh hồn. Vị trưởng lão mặc áo khoác màu vàng đứng lên dõng dạc tuyên bố!
Đến lúc này, Bạch mới cảm thấy toàn thân như rã rời, sinh lực tan biến gần hết. Trên ngực cậu, một lớp màng mỏng đen đúa đang được liên kết lại, ngày càng lan rộng hơn.
-justif��wD7�2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro