CHAP 32: NHÂN THỂ
Mỗi con người cần một nhân dạng, mỗi linh hồn cần một nhân thểPhía dưới đất thì Bạch cũng te tua với những đòn tấn công vật lý thông thường của Thiên Dạ. Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tiểu Hoả. Bạch ngay lập tức phản ứng.
- Dừng lại! Không đánh đấm gì nữa!
Bạch làm cho Thiên Dạ vô cùng bối rối, mặt cậu đơ ra, không biết phải làm sao.
- Anh chơi ăn gian! Tiểu Hoả đáp xuống đây, tôi chữa trị cho cậu.
- ĂN GIAN......!
Bạch vừa đọc thần chú, dùng phép hồi phục cho Hồng Điểm Hoả
- Hắc kiếm sẽ không bị thương, còn Tiểu Hoả của tôi sẽ bị thương còn gì! Không đánh nữa!
Tuy ngoài miệng Bạch nói như vậy, nhưng hơn ai hết cậu biết rõ, mình có đấu thêm đi nữa cũng sẽ không có cơ hội trước cậu ta và Hắc Ám Lôi Kiếm. Chưa kể sát khí cuồn cuộn từ thanh Vu kiếm đó, Thiên Dạ còn chưa sử dụng một nữa sức lực của anh ta. Liệu có chút cơ hội nào không? Càng đánh nhau thì phía bất lợi chỉ có Bạch và Tiểu Hoả mà thôi.
- Vậy cậu đồng ý làm đồ đệ của tôi rồi chứ?
- Một K- Luoser như anh làm sao làm sư phụ tôi được chứ!
- Cậu biết tôi là K- Luoser?
" K- Luoser còn được gọi là kỵ sĩ triệu hồi, họ có nhiều cách chiến đấu khác nhau, nhưng điểm chung của họ là phong cách của một kỵ sĩ với thanh gươm hoặc giáo, chiếc khiên và chiếc áo choàng đặc biệt"
- Tôi khẳng định với chiếc áo choàng và thanh kiếm đó!
- Ha ha, ít ra cậu cũng có tìm hiểu đấy! Thế nào? Bái sư chứ!
- Xin lỗi nhưng hiện giờ tôi chưa có thời gian, tôi phải chuẩn bị cho 1 chuyến đi, sau này hẳn tính.
Thiên Dạ chùng xuống một chút rồi ngay lập tức trở lại bình thường.
- Như thế cũng được! Tôi sẽ tặng cho cậu thứ này!
Bạch chưa kịp từ chối thì món quà đó đã biến vào không gian chứa vật dụng của cậu, thậm chí cậu còn chưa biết nó là gì nữa.
- Này! Tôi có nói là nhận đâu!
- Thôi tới giờ tôi phải đi rồi! Nhớ cẩn thận, khi nào cần hãy sử dụng món quà của sư phụ này nhé !
Thiên Dạ khoát chiếc áo choàng rồi biến mất trong khoảnh khắc, để lại không gian Bạch và Tiểu Hoả đang ngồi thơ thẩn.
- Xin lỗi cậu, Tôi không đủ mạnh để đánh thắng Thanh Vu kiếm đó.
- Không sao mà! Họ quá mạnh! Nhưng lần tới chúng ta sẽ cho họ biết tay. Bạch mỉm cười động viên.
Hồng Điểm Hoả hai mắt đượm buồn, nó muốn mình trở nên thật mạnh mẽ, nhưng có vẻ điều đó còn quá xa vời.
Một ngày mới lại bắt đầu trên vương quốc của linh hồn mà con người và các vị thần thường gọi là cái tên Địa Ngục. Bạch đã ở đây được một khoảng thời gian, và cũng đã bắt đầu quen với những thứ kỳ lạ ở nơi này. Mỗi buổi sáng thường bắt đầu với một bài nhạc âm điệu nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sức sống, chỉ cần nghe thấy điệu nhạc đó, cơ thể Bạch như được cung cấp một lượng năng lượng khổng lồ để hoạt động và chiến đấu trong cả ngày. Bạch mỉm cười, cậu chọn một chiếc sơ mi và quần Jean rồi bước ra khỏi giường.
- Đi thôi !
Phía bên ngoài ba người nữa cũng đã đứng chờ sẵn từ lâu, Tường Thạch, B kép và Tuyết Nương mỉm cười chào buổi sáng.
- Cậu cho B kép theo à? Không sợ sao?
Bùm! Một quả bom lập tức nổ tung trước mặt Bạch làm cho cậu phải bậc ngược trở lại vài bước.
- Coi thường tôi à! Cậu chết với tôi!
- Thôi mà! Nguy hiểm thì nguy hiểm, có tôi ở đây thì cần gì lo bà xã nhỉ!
Tường Thạch lại theo thói quen đưa tay lên véo má B Kép, và hậu quả là một quả bom khổng lồ như muốn thổi bay cả một góc trường.
Tuyết Nương khẽ cười, khuôn mặt có chút vui kèm theo cả mệt mỏi. Đêm qua cô phải thức trắng đêm để giúp cho Bạch một thứ vô cùng đặc biệt.
Phục Thánh đã đứng chờ từ lâu, vẻ mặt phờ phạc đi vì lo lắng và thiếu ngủ. Thấy có người tới, cậu phấn khởi lên hẵn.
- Vậy là chỉ có 4 đứa chúng ta thôi à? B Kép lên tiếng.
Phục Thánh cuối gục đầu, chỉ có 4 người họ, liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ không.....
- Còn tôi nữa! Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên. Vũ Dũng nhẹ nhàng thu lại phép thuật, hạ cánh xuống cùng với mọi người.
- Được rồi! Có thuật sĩ bóng đêm ở đây thì tốt rồi! Phục Thánh thở ra nhẹ nhõm. Có vẽ cậu ngưỡng mộ Dũng khá nhiều.
Cả bọn bước theo Phục Thánh vào không gian nơi mà chìa khoá của Tổng tư lệnh mở ra. Đó là một nơi mà mọi thứ đều trong suốt, từ cây cối đến động vật, đất đai, và điều kỳ lạ nhất ở nơi này là luôn có một cơn gió thổi xuyên qua mọi thứ, cuốn bay tất cả những suy nghĩ đen tối, những u phiền trong cuộc sống.
Một cánh cổng mở ra, bên trong là sáu pho tượng trong suốt. Kề bên đó là một chiếc hộp nhỏ màu bạch kim.
- Một công cụ truyền giọng nói! Tuyết Nương lên tiếng, những thứ thế này cô rất rành.
Nghe theo lời của Tuyết Nương, Thánh nhấn chiếc nút nhỏ trên chiếc hộp đó.
Hình ảnh thu nhỏ của Tổng tư lệnh hiện lên, giọng nói rõ ràng và rành mạch.
- Nếu con mở chiếc hộp này ra, thì Địa ngục đang thực sự lâm vào nguy hiểm, nhưng ta tin con và các bạn sẽ làm được điều gì đó. Đừng quá lo sợ nhé! Mông lung địa quốc mà con sắp tới là một thế giới thực, muốn đến nơi đó, các con phải có một thực thể, một cơ thể thực sự. Cho nên hãy sử dụng một Nhân Thể này. Đây là một công cụ phép thuật đặc biệt, có thể thích ứng với từng cá nhân linh hồn. Tuy nhiên để sử dụng nó thì mỗi 3 ngày con phải nạp năng lượng bằng loại đá tâm linh này, nó được đặt trong một ngăn nhỏ ở đầu nằm của ta. Nếu không được nạp năng lượng thì mối liên kết giữa linh hồn và Nhân thể sẽ suy yếu và đứt đoạn. Thêm một chuyện này nữa, ở Mông Lung địa quốc, có những quốc gia sẽ không sử dụng được pháp thuật, các con hãy cẩn thận.
Hình ảnh chớp một cái rồi biến mất. Để lại cả bọn trong sự kinh ngạc. Một nơi có thể không sử dụng được phép thuật...... một nơi đầy sự nguy hiểm.....
- Mọi người còn muốn đi không? Phục Thánh quay lại hỏi.
- Tất nhiên là đi! Bạch mỉm cười! Chúng tôi không để cậu chịu gánh nặng này một mình đâu.
Nụ cười của Bạch có chút gì đó thu hút, nó khiến cho tâm hồn đang rối rắm của Phục Thánh bình thản trở lại. Cậu đọc câu thần chú thu những Nhân thể đó lại rồi trở về Địa Ngục.
Như lời chỉ dẫn của sư phụ, cậu tìm được 1 chiếc hộp với 60 viên đá quý.
- Vậy là chúng ta mỗi người có thể sử dụng Nhân Thể 10 lần tổng cộng là một tháng. Tuyết Nương nói.
- Mọi người nhận Nhân Thể để dần làm quen với nó đi. Phục Thánh trao cho mỗi người một Nhân thể, rồi cũng lui vào trong để thử phép thuật mới này.
Ba phút sau,
Thạch và B Kép là hai người xuất hiện đầu tiên. Nhân Thể thích ứng với khả năng của Tường Thạch, thể hiện ra ngoài một nhân dạng cường tráng cơ bắp, nước da rám nắng, mái tóc ngắn cùng khuôn mặt vuông vắn, vô cùng bảnh trai và hấp dẫn. Còn B Kép thì hoàn toàn ngược lại, cơ thể cậu như một đứa bé, vô cùng xinh xắn dễ thương. Nhìn là đủ để người đối diện muốn lao vào mà nựng nịu.
Người tiếp theo bước ra là Phục Thánh, nhìn cậu như một yêu tinh với chiếc cổ dài trắng trẻo và đôi tai nhọn cùng đôi mắt xanh biếc, mái tóc nâu bồng bền vô cùng hấp dẫn.
Ngay sau lưng cậu là Vũ Dũng, cũng chẳng khác là mấy so với ở dạng linh hồn, mái tóc dài qua vai lãng tử nhẹ nhàng, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt sáng thu hút, cùng với một vết xăm hình thù kỳ quái ở sau lưng cổ, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ bị cậu ta mê hoặc thôi.
Nói về nữ nhân, cô gái duy nhất của nhóm bước ra với sự trầm trồ không ngớt của B Kép. Tuyết Nương thường che giấu khuôn mặt bằng một chiếc mặt nạ bằng kim loại, cô chỉ cho người nào thân thiết thấy nhân diện của mình mà thôi. Và hôm nay những chàng trai ở đây vô cùng may mắn vì được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt vời đó. Nụ cười e ấp, má lún đồng tiền đôi mắt to tròn linh lợi, kết hợp với mái tóc dài màu bạc làm cho một khoảng không phát sáng vì cô.
- Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề duy nhất. Chiếc tàu xuyên không gian của sư phụ đã cũ nát, chúng ta phải nhanh chóng sữa nó lại.
- Không cần đâu! Tuyết Nương mỉm cười nhẹ.
- Sao lại không? Tường Thạch hỏi
- Sao Bạch lâu vậy nhỉ? Được rồi, chúng ta sẽ xem thứ này trước vậy.
Tuyết Nương đọc thần chú triệu hồi, và trong phút chốc hiện ra trước mặt mọi người là một chiếc hộp âm nhạc.
- Hộp nhạc? Cô đang giỡn à? B Kép nhìn Tuyết Nương ngán ngẫm
- Đây không phải là một chiếc hộp thông thường. Nó là Kim hoà âm mộc Hạp, vũ khí xếp hạng 8 trong thập đại tà khí.
- Tà Khí? Vậy nó có ích gì?
- Sau một đêm trường nghiên cứu, tôi đã phát hiện, thật ra nó có thể sử dụng như một con tàu xuyên không.
- Cô đùa à? Vũ Dũng không nhịn được cũng lên tiếng.
- Ha ha, đúng là chỉ có Bạch mới hiểu và tin tưởng được mình mà thôi. Mọi người không tin thì hãy xem đây.
Một lần nữa Tuyết Nương đọc chú ngữ. Một dòng ma pháp bạc bay ra từ chiếc hộp gỗ, bao quanh lấy thân hình cô gái xinh đẹp đó. Bên trong dòng ma pháp, Tuyết Nương bắt đầu các bước giải mã tuy nhiên bên ngoài không thể nào nhìn thấy được gì cả.
- Bạch đâu mất rồi? B Kép nhìn quanh rồi ngáp dài.
5 phút sau, dòng ma pháp biến mất, ánh sáng bạc chói loà không gian, chiếc hộp bé nhỏ từ từ nở rộng ra, biến đổi nhanh chóng và trở thành một con tàu to lớn.
Ngay trong ánh sáng đó, Bạch bước ra, mọi ánh mắt đổ dồn vào con người đó. Chuyện gì đã xảy ra với Bạch mà cậu lại
trở nên như thế này.....
Mọi người đang vô cùng thích thú trước sự thay đổi khi nhập linh hồn vào Nhân Thể, mỗi người có một nhân dạng khác nhau và hầu như ai cũng hài lòng với nhân dạng ấy. Chỉ có một người đang vô cùng bối rối.
- Mọi người ơi!!!! Dường như Nhân Thể của tôi bị hư hay sao ấy.....
Tuyết Nương mỉm cười nhẹ, dường như đã hiểu ra tất cả, cô nhẹ nhàng bước tới gần Bạch.
- Tránh ra! Tiếng của B Kép! Trời ơi dễ thương quá, mịn quá này Thạch ơi! Lại rờ thử xem.
Bạch cảm thấy như toàn thân mình bị kích thích bởi một luồn xung điện, liền co chiếc đuôi dài óng mượt lại. Đúng vậy, cậu đang ở trong hình dạng của một Nhân thú, nữa người nữa Hồ Ly.
- Thôi đừng chọc cậu ấy nữa B Kép! Xem cậu ấy như muốn khóc rồi kìa.
- Chuyện này là sao hả Tuyết Nương. Bạch mếu máu.
- Không sao đâu! Nhân Thể này được lập trình một cách ngẫu nhiên, nếu cậu không xác định trước cho mình một nhân dạng, nó sẽ lấy trong Gen di truyền của cậu phân tích và cho ra một cơ thể phù hợp nhất.
- Chẳng lẽ tên này!!! Vũ Dũng ngạc nhiên.
- Đúng cậu ta có nguồn gốc từ một Tiên Hồ. Tuyết Nương mỉm cười nhìn khuôn mặt Bạch, quả thật quá hợp, quá mỹ lệ, làn da trắng tinh khiết làm nổi bậc đôi mắt xanh ngọc lung linh ngấn lệ, hai chiếc mày thanh tú nhưng cũng vô cùng nam tính, chiếc mũi cao, cân xứng làm cho người nhìn cảm giác bị thôi miên. Ngoài ra, chiếc tai Hồ cùng với Ba chiếc đuôi đỏ thẩm, mượt mà khẽ chuyển động tạo ra một cảm giác ấm áp.
- Thế này! Thế này thì làm sao mà đi đâu được. Bạch khó khăn lắm mới thốt nên lời.
- Cậu vẫn có thể điều chỉnh lại nó mà. Phục Thánh lên tiếng, hai mắt cậu nhìn vào Bạch một cách vô cùng kỳ lạ.
- Đúng, trong nữa giờ tới, chỉ cần cậu thiết lập cho nó một Nhân Dạng thì Nhân Thể sẽ tự động chuyển hoá lại thôi mà. Tuyết Nương vỗ vai an ủi.
- Đừng nghe lời họ! Cứ để thế này đi, tôi thấy đẹp mà, B Kép cứ lấn tới, chực chờ sờ vào những cái đuôi của Bạch.
Tiếng cười đùa vang lên trong không gian lạnh lẽo, đã từ lâu lắm, Phục Thánh chưa bao giờ được cười vui như thế, lần đầu tiên trong đời cậu được nhiều bạn bè vây xung quanh như thế này. Một cảm giác thật ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro