Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 29: TỨ ĐẠI PHÁP SƯ VÀ YÊU THÁNH THÚ

" Đối với những kẻ thù quá mạnh, đoàn kết là một bước trong kế hoạch hạ gục hắn"

Hơi độc lan ra ngày càng rộng và mạnh mẽ. Khiến cho đoàn người Địa Ngục vừa bước vào đã phải lui lại.

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Ngô Công lên tiếng hỏi.

- Theo tình hình này! Ở đây đang xảy ra một trận đại chiến! Diệu Âm nhận xét!

- Mọi người cẩn thận. Đây là Hắc Tử Khí! Chỉ cần hít vào một hơi là không còn thuốc nào chữa được. Tổng Tư Lệnh cảnh báo cho đoàn người. Ngay lập tức, toàn bộ đều bế khí, phóng thích lượng linh lực vừa đủ bảo vệ cơ thể.

- Có thể ép buộc Tam Luân dùng đến chiêu này! Người này quả không vừa đâu ...hahaha Thanh Y cười lớn.

- Đúng thế! Mọi người phải cẩn trọng đề phòng, Diệu Âm mau sử dụng nó... Ngô Công ra lệnh.

Diệu Âm khẽ gật đầu, xoay người lẩm nhẩm đọc chú ngữ. Chiếc đàn trên tay ông được một luồng sáng bao quanh, rồi biến đổi, trở thành trong suốt như thuỷ tinh, kéo dài ra thêm một chút, đồng thời toả ra một cảm giác mát lạnh, khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.

Diệu Âm đặt cây lục huyền cầm trong suốt xuống dưới một tảng đá, nhanh chóng vào tư thế. Vận dụng linh lực, tấu đàn.

Điệu nhạc thanh trong, cao vút, tiếng đàn bay ra mang theo hơi lạnh mạnh mẽ, len lõi qua đám hắc quang ngày càng mở rộng, thanh lọc nó. Những người bên ngoài, chỉ thấy một luồng sóng những tinh thể trắng nhỏ bay lơ lững theo sóng âm thanh, rơi rắc nhè nhẹ vào khối cầu hắc quang, và trung hoà nó.

Theo một Lous chuyên nghiệp mà giải thích, thì đó là sự hấp thụ lẫn nhau của 2 loại phép thuật, sóng âm phát ra từ Băng Không Cầm của Diệu Âm là loại phép thuật mang thuộc tính động của Phép thuật ánh sáng, vừa tương khắc phép thuật Bóng tối, vừa có tác dụng trung hoà Hắc Quang vốn là phép thuật mang thuộc tính tĩnh.

Cùng lúc bản nhạc vang lên. Ngô Công vận dụng linh lực, hé mở Tà Nhãn quan sát phía bên trong, khẽ giật mình, mồ hôi tuôn ra.

- Có chuyện gì thế Hiệu trưởng?

- Tam Luân Thánh Thú! Đang bị trọng thương............

Lời nói của Ngô Công làm cho tứ đại pháp sư ngỡ ngàng. Bốn người họ từng một lần giao đấu với nó, nhưng họ chưa hề chạm vào được người con Thánh Thú đó. Vậy nhân vật nào đã làm điều đó.....

- Không thuật! Không gian tĩnh lặng. Tổng tư lệnh trợ giúp khi thấy Diệu Âm vẫn chưa thể nào nhanh chóng xuyên qua hoàn toàn lớp hắc quang dày đặt đó, nó như vô cùng vô tận, xuyên qua 1 lớp lại sinh thêm 1 lớp. Khiến cho Diệu Âm tiên sinh đang phải vận dụng rất nhiều tinh lực.

Không gian tĩnh lặng, là một phép thuật bỗ trợ, tác dụng của nó là làm tăng nhất thời lượng tinh lực của những người nhất định trong phạm vi sử dụng không gian, đồng thời cũng tăng sức chống chịu với những đòn tấn công thiên hướng tĩnh.

Được tiếp thêm sức mạnh từ một đại pháp sư nữa, tiếng đàn của Diệu Âm càng thêm mạnh mẽ, sóng âm thanh bay ra ào ào, va đập vào lớp hắc quang. Cuối cùng thì cũng đã thấy được những gì ở bên trong.

Những xung động âm thanh vẫn tiếp tục vang lên trong không gian phong ấn, dù rằng Diệu Âm Tiên Sinh đã ngưng việc đàn tấu. Đấy là xung âm thanh của sự đau đớn, của tiếng rên rỉ vì sự xâm nhập của luồng linh lực Khổ. 6 linh hồn hiện diện ở đấy đều phải ra sức vận linh lực chống chọi. Và hơn cả là sự bất ngờ đang hiện ra trước mắt họ. Không thấy Tam Luân Huyền Vũ đâu, mà thay vào đó là một khối cầu màu đen khổng lồ, bao bọc bởi những chiếc gai dài và nhọn hoắc, len lõi đâu đó là những vằn đỏ kỳ dị. Khối cầu rung nhẹ rồi bắt đầu chuyển động.

- Đây!!! Đây là!!!! Ngô Công giật mình. Mọi người mau ra sức chặn nó lại, nếu không nó sẽ phá nát cái không gian này mất.

Đúng như lời Ngô Công nói, khối cầu lao đến đâu, là những mảng không gian bắt đầu tróc ra, rơi rớt những mảng lớn.

- Không thuật! Không gian rắn!

Một không gian đá được triệu hồi, chống đỡ những mảng không gian đang rơi xuống, đồng thời cũng làm chậm bước di chuyển của khối cầu.

- Kim thuật! Tứ đại Lôi Kiếm!

Bốn biểu tưởng phép thuật hiện ra ở bốn góc không gian, bao quanh lấy khối cầu. Rồi nhanh như cắt, bốn thanh kiếm to bản với những đường nét hoa văn kỳ dị được khắc trên mình xuất hiện. Chắn bốn góc của khối cầu. Hoa văn của bốn thanh đại kiếm ánh lên, một luồng lôi điện tuôn ra, tạo thành một chiếc lồng nhốt Tam Luân vào, chưa hết, mỗi 10 giây, chiếc lồng chớp sáng. Lôi quang trùng trùng nhắm vào khối cầu mà phóng.

- Vô dụng thôi! Không thể xuyên qua lớp phòng thủ đó đâu! Thanh Y lên tiếng.

Thanh Y đọc chú ngữ, một quyển sách màu Đen hiện ra trên tay.

Ở một không gian khác.

Đầu óc Bạch quay cuồng, cả thân người đau nhói, những vết đen bám lên cơ thể cậu đang tiết ra một xung điện làm cho dây thần kinh của cậu không thể hoạt động bình thường.

- Chủ nhân! Mau dùng Bách Biến Bảo Bình! Độc xà hối thúc, mỗi khi cơ thể Bạch tiếp xúc với chất độc, thì khả năng liên thông giữa Bạch và Độc xà lại tăng lên vô cùng mạnh mẽ.

- Tibere Hondo Ameda Heathe!

Chiếc Lục bình xuất hiện, bay lơ lửng trước mặt Bạch.

- Nhỏ một giọt máu của cậu vào đó! Nhanh lên! Độc xà tiếp tục.

Bạch nghe lời, nhanh chóng nhỏ máu mình vào đó. Chiếc bình đóng nắp, rồi ánh lên những tia sáng ấm áp, chuyển màu liên tục từ đỏ sang vàng rồi tím, rồi xanh lam. Cuối cùng dừng lại ở màu Lục, rồi rơi xuống tay Bạch.

- Uống nó đi! Độc xà nói.

Trong Lục bình là một chất lỏng màu xanh, hương thơm nhè nhẹ, không giống với thứ thuốc mà Bạch đã từng cho Băng Hồ uống. Nhưng chắc là nó không có hại gì. Bạch nâng lên và uống lấy một ngụm. Hai mắt cầu từ từ khép lại, luồng sinh lực trào dâng từ trong cơ thể xoá đi cơn đau, rồi dần dần, những vết đen cũng mờ đi rồi mất hẳn.

- Cám ơn Độc Xà!

Bạch thở phào nhẹ nhỏm, chỉ một lúc sơ xót, bị luồng hắc quang chạm phải mà suýt tí phải tan biến, quả thật phép thuật của Thánh thú không thể coi thường. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh.

- Đây là đâu?

- Đây là trong cơ thể của tôi! Một giọng nói ồm ồm vang lên trong đầu cậu. Cậu nhận ra đây là giọng nói của Diễn Hồn!

- Cám ơn cậu đã cứu tôi!

- Không có gì! Cậu cũng đã giúp tôi lấy lại quả tim của mình. Giờ tôi muốn cậu giúp thêm một chút nữa!

- Chuyện gì vậy Diễn Hồn!

- Tháo phong ấn của Chiếc sừng ấy ra....

Bạch nhìn xung quanh mới phát hiện, chiếc sừng lúc nãy còn ngự trị trên trán Tam Luân hiện đang nằm cách cậu không xa.

- Cậu có thể cho tôi ra ngoài không, ở trong đây làm sao tôi có thể sử dụng phép thuật được. Bạch lo ngại sẽ làm tổn hại đến cơ thể Diễn Hồn nên đề nghị như thế.

- Cậu cứ yên tâm mà sử dụng phép thuật, với lại tôi cũng không có cách nào để thả cậu ra, trừ khi được chủ nhân ra lệnh.

Bạch bắt đầu chao đảo, nếu cậu không thể ra khỏi cơ thể Diễn Hồn, thì làm sao còn tính đến việc cứu sống Phi Vương nữa.

- Không có cách nào để ra khỏi đây sao? Bạch hỏi.

- Có! Nếu cậu có thể dịch chuyển không gian.

Dịch chuyển không gian.... Làm sao mà Bạch có phép thuật đó được... thôi thì đành phải giúp cậu ta trước rồi tính.

Bạch dùng song thủ hoả, đấm mạnh vào chiếc sừng, nhưng vô ích, chỉ có tay cậu là bị tổn thương.

- Hãy dùng thứ linh lực mà cậu làm tổn thương Tam Luân ấy! Diễn Hồn lên tiếng.

Một trong những điều khiến Diễn Hồn chọn Bạch làm người trợ giúp để lấy lại quả tim của mình chính là do nó biết được chỉ có cậu mới có thể sử dụng luồng linh lực " khổ" này một cách tốt nhất, vì chỉ có những người đã trải qua những biến cố khủng khiếp như cậu thì mới có sức mạnh để xuyên qua những lớp phòng thủ mạnh mẽ nhất. Lần đầu tiên cậu gặp Bạch, cậu nhóc nhỏ bé đang phải trải qua một cơn đau đớn dày vò vì lượng sức mạnh có trong người, cha cậu vì muốn giúp đỡ cậu mà phải hy sinh cả mạng sống. Còn gì đau đớn hơn khi vì mình mà người cha yêu thương nhất phải ra đi mãi mãi.

Nhưng, trong nỗ̉i đau, còn một thứ khác trỗi dậy mạnh mẽ hơn nữa. Một tia sáng nhỏ nhoi loe loét trong tim cậu. Cậu vẫn tin tưởng sẽ có ngày cứu được cha mình. Chính sự kiên cường đó làm cho Diễn Hồn cảm phục. Nó quyết định tặng cho cậu một phần của cơ thể nó – Chính là Khiên mai rùa.

Bạch định thần, tập trung nguồn linh lực đỏ nguyên chất nhất, truyền thẳng vào chiếc sừng. Lớp võ ngoài tưởng chừng vô cùng chắc chắn, bị dòng linh lực xuyên qua một cách dễ dàng.

- Song thủ hoả! Thiên kích!

Bạch bậc người lên cao, rồi hướng song thủ của mình về phía chiếc sừng, đấm mạnh vào.

Không gian rung động, Diễn Hồn rống lên vì cơn đau lan truyền cả sang người nó.

- Tôi xin lỗi! Cậu có sao không!

- Không sao..... chiếc sừng sao rồi!

- Nó vẫn chưa suy suyễn!

Diễn Hồn thở dài, không còn cách nào nữa sao, phong ấn này làm sao mới phá vỡ được đây......

Phía trên mặt đất.

Bốn người đáp xuống an toàn, xem như nhiệm vụ lần này đã hoàn thành xuất sắc, họ đã khiến cho Địa Ngục phải lao đao vì con thánh thú ấy.

- Ta đi báo cáo với cấp trên! Mọi người có thể về nhà được rồi! Lam Thiên lên tiếng, đồng thời nhìn về phía Lục Vũ.

Tử Không và Bạch Hoa cuối đầu chào hai người rồi nhanh chóng rời bước.

- Tại sao cậu thả tên đó? Lục Vũ lên tiếng.

- Tôi không thả cậu ta, cậu muốn giết cậu ta thì hãy chờ lần sau, lần này cậu ta đã giúp đỡ chúng ta không ít. Tôi không phải là con người hạ lưu thừa khó khăn mà lấy mạng người khác.

Câu nói của Lam Thiên như chạm vào nỗ̉i lòng của Lục Vũ. Thật sự, cảm giác trong lòng cậu bây giờ không phải là thù ghét, không phải là muốn dồn tên đó vào chỗ chết, mà là quan tâm, mà là đang lo lắng không biết một mình cậu ta liệu có đủ sức chống lại con thánh thú to lớn cuồng bạo đó không.

- Về nhà đi! Hai ngày nữa còn có buổi khảo luyện.

Lục Vũ cuối người chào, rồi lặng lẽ bỏ về.

Binh đoàn mặt đất là binh chủng đặc biệt nhất của thế giới loài người, một phần bởi vì sự tồn tại của Binh đoàn này chỉ có một số người có hạn biết được, phần nữa bởi quy mô tập trung của nó. Lục Vũ và Lam Thiên trực thuộc Binh Đoàn Bắc – đóng quân ở Bắc Cực. Số nhân lực lên tới vài ngàn, chủ yếu là người gốc Á và gốc Mỹ. Phần còn lại là ở Nam Cực trung tâm chỉ huy chính cũng như là trụ sở giành cho các quan chức cấp cao điều hành Binh Chủng này.

Lam Thiên tiến vào một căn phòng kín. Bấm nút khởi động màn hình một thiết bị to lớn. Trước mặt cậu hiện ra 6 chiếc ghế với biểu tượng Vua, Hậu, Xa, Mã, Tượng và Tốt được trạm trỗ vô cùng tinh tế.

- Báo cáo! Nhiệm vụ F 12 đã hoàn thành.

- Tốt! Binh đoàn âm phủ đã rút một nữa quân khỏi địa phận Hải Vực. Giờ chỉ còn chờ phân đội 2 nữa thôi. Mã tư lệnh lên tiếng.

- Phía Thiên Đàng có động tĩnh gì không? Người ngồi ở chiếc ghế Vua hỏi.

- Sau trận thua đó, tới giờ thiên đàng vẫn im hơi lặng tiếng, nhưng theo tình báo thì chúng đang chuẩn bị một kế hoạch tước hết phép thuật của chúng ta. Tượng tư lệnh giải bày.

- Hậu Phó tư lệnh có ý kiến gì không? Xin Vua tổng tư lệnh không cần phải lo lắng, phía thiên đàng tôi đã có lo liệu, chỉ cần chúng manh động thì lập tức sẽ có trò hay.

- Được rồi! Thiên trưởng, ngươi có thể tạm nghĩ ngơi, khi nào cần thì ta sẽ giao nhiệm vụ. Tốt tư lệnh phân phối.

- Dạ!

Lam Thiên tắt máy, ngồi phệt xuống sàn nhà, ba năm rồi, không biết em gái của cậu hiện nay như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro