CHAP 25: TRIỆU HỒI
" Khi cần thiết thì hãy nhờ đến sự giúp đỡ, vì chúng ta chưa hoàn thiện, và người khác sẽ giúp chúng ta hoàn thiện bản thân mình hơn"
Bốn đòn tấn công mạnh mẽ hòa vào nhau tạo thành một cột ánh sáng tứ sắc lấp lánh, nhắm thẳng vào đầu của con yêu thánh thú đánh tới.
Huyền Vũ chẳng chút biểu hiện, nó chậm chạp há miệng thật to, một luồng sương mù đen tỏa ra bao trùm lấy không gian xung quanh.
Ầm! Đòn tấn công hợp nhất của Bốn người binh đoàn mặt đất hoàn toàn bị triệt tiêu khi va chạm với lớp sương mù đen kỳ quái đó.
- Đây là đòn tấn công gì thế. Bạch Hoa vừa tránh đòn, vừa tạo ra những lớp phép thuật để phòng thủ.
- Hắc Ám Vụ! Một trong những chiêu thức thường dùng của Huyền Vũ Tam Luân. Đừng để nó chạm vào, nguy hiểm đấy. Vũ Hóa Phi Vân. Lục Vũ vận dụng tinh lực để ngăn chặn sự lan tỏa của sương mù đen, cứu Bạch Hoa một lần.
- Đa tạ Phong Trưởng! Bạch Hoa vừa nói vừa thi triển phép thuật.
Tử Không, Lam Thiên cũng rất vất vả để tránh đòn, hai người hướng mắt nhìn về phía Bạch Hoa.
- Bạch Hương!
luồng linh lực tỏa ra trắng sáng lung linh, trong không trung phản phất hương thơm của hoa nhài hòa lẫn hoa đinh hương.
- Tốt lắm! Giờ thì chúng ta rút thôi!
Bạch Hương là đòn tấn công bổ trợ, dùng hương thơm để khích thích sức mạnh của cơ bắp, từ đó gia tăng khả năng di chuyển cũng như thể lực của những người được trợ giúp.
- Không bắt nó sao....! Tử Không vừa gia tốc vừa hỏi.
- Sức mạnh của nó quá lớn, chúng ta không làm gì được đâu, về thôi, dù sao thì nhiệm vụ lần này cũng không bắt chúng ta nhất định phải đem nó về. Lam Thiên trả lời.
Cả bốn người dùng Ngự Thân Thuật, di chuyển nhanh hết mức có thể để tránh đòn tấn công từ phía sau của Huyền Vũ Tam Luân.
Một nơi khác của GOFS
- Thời gian giới hạn!
Một vòng sáng ngủ sắc xuất hiện trước mặt cậu thanh niên, lao nhanh tới góc cây gần đó, bao bọc lấy nó và trong khoảnh khắc, từ cái góc cây khô khốc, những mầm non xanh um bắt đầu mọc lên.
- Giỏi lắm, đệ tử ngoan của ta, chỉ trong một năm mà đã nắm vững được pháp thuật điều khiển thời gian.
- Sư phụ, người lại uống rượu rồi sao!
Người thanh niên cao ráo, mái tóc bạch kim giương đôi mắt xanh hướng về phía sư phụ mình – một trung niên tóc bạc trắng, khuôn mặt đỏ au vì tác dụng của rượu.
- Ta chỉ uống có một chút thôi mà....
- Một chút mà người say đến thế này à?
- Thì... thì có vài chục bình thôi chứ bao nhiêu....
- Trời!!!!!!
- Khoan đã! Phép thuật không gian ta dạy con, con luyện tập thế nào rồi....
- Dạ..... thì.....
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc thân người cậu thanh niên, cậu đưa mắt qua nhìn
- Sư phụ, có chuyện rồi.....
Dường như người trung niên cũng đã nhận ra, ông vận linh lực toàn thân, một luồng hơi trắng toát lên, và khuôn mặt ông trở lại bình thường, nghiêm nghị và chững chạc.
- Mau đến Kết giới không gian... Huyền Vũ Tam Luân... thoát ra ngoài rồi!
- Người chiến thắng của trận chiến thứ hai là Louser – Trường Bạch!
Lời tuyên bố vừa vang lên thì mọi người đã không nhìn thấy người chiến thắng đâu nữa.
- Hắn đâu rồi? B kép nhìn xung quanh đấu trường.
- Bị dịch chuyển đi rồi! Tuyết Nương lãnh đạm trả lời.
- Dịch chuyển?? Ai đã dịch chuyển cậu ta? Tường Thạch hỏi.
- Cùng lúc làn khói của vụ nổ bắt đầu dịu xuống, tôi đã cảm nhận được một luồng linh lực kỳ lạ, nó bao trùm lấy Bạch rồi cả 2 biến mất. Chắc chắn đó là thuật dịch chuyển Không gian.
- Phép thuật không gian? Chẳng phải chỉ có những linh hồn Đồng Chân mới có thể sử dụng sao... nó rất....
- Đúng vậy! Nó rất hiếm và rất khó sử dụng!
" Linh hồn Đồng Chân là linh hồn có mức linh lực tĩnh gần như ngang bằng với mức linh lực Động. Những linh hồn đó có thể sử dụng những loại pháp thuật đặc biệt mà chỉ có một số ít linh hồn mới có thể sử dụng được như phép thuật Không gian và phép thuật Thời gian"
- Nhưng tại sao là cậu ta?
- Tôi không biết!
Đầu óc quay cuồng vì đã tiêu hao quá nhiều linh lực, lại bị ảnh hưởng bởi thứ pháp thuật kỳ lạ ban nãy, Bạch vẫn chưa thể nhận ra mình đang ở đâu.
luồng sáng nhỏ bay ra từ dấu ấn hình hồ vĩ.
- Đây là một không gian khác!!! Băng hồ lên tiếng
- Sao cậu lại ra ngoài này?
- Ta chán ở trong cơ thể cậu rồi, ở nơi đây không có người, cậu cứ cải trang một tí là không ai nhận ra đâu.
Đúng là sư phụ có dặn không được tùy ý triệu hồi linh thú, nhưng nếu sử dụng chúng trong một hình dạng khác thì điều đó vẫn có thể. Bạch mỉm cười
- Đó là lý do cậu bắt ta đem theo bộ trang phục này phải không?
Bạch vận linh lực, mảnh vải nhỏ trong lòng bàn tay hấp thụ luồng linh lực đó bắt đầu giản nở ra thành một bộ y phục khá đặc biệt. Phần áo màu chủ đạo là màu đen với những nét trang trí trắng, cổ cao, tay áo ôm sát cánh tay, hàng khuy mang hình ảnh Hồ Vĩ. Chiếc mặt nạ che nữa mặt phía trái áp sát vào tai, hình dạng đôi cánh song thủ long, còn lại là chiếc quần được trang trí họa tiết Hỏa Điểu. Tất cả đều được chế tạo từ những nguyên liệu đặc biệt giúp cho người mặc cảm thấy rất thoải mái, ngoài ra phần rủ xuống của chiếc áo còn có công dụng biến đổi cấu hình âm thanh, giúp cho không ai có thể nhận ra giọng nói của Bạch.
- Không hổ danh là Đại Luyện Bố Y! Trang phục không chỉ vừa khít mà còn rất tự nhiên và hợp với cậu. Băng Hồ mỉm cười nhẹ, hình dáng này nó đã quá quen thuộc.
Đại Luyện Bố Y là một thuộc hạ của Hắc tử thần, ông đã đặc biệt chế tạo cho Bạch những bộ trang phục này.
- Có một luồng linh lực cực lớn đang ở gần đây....... Song thủ Long lên tiếng.
- Chẳng lẽ lại là linh thú??? Bạch hỏi.
- Không phải đâu! Tôi cảm nhận được sự tà ác và hung tợn trong luồng linh lực đó, chủ nhân phải hết sức cẩn thận.
- Với lại.... ai đã đưa cậu tới đây!
Lời nói của Băng Hồ làm cho Bạch sững người, lúc nãy cậu cảm giác được một luồng linh lực kỳ dị bao quanh lấy cơ thể, rồi cậu lạc trong một không gian tối tăm, chưa định thần được thì đã thấy mình ở nơi này.
- Không lẽ là...............
- Chủ nhân cẩn thận! Song thủ long cảnh báo, nhưng có lẽ đã quá trễ.
Một vật gì đó lao vào người Bạch với một tốc độ kinh hồn, làm cậu té ra phía sau.
- Cái gì vậy nè! Bạch cảm giác có một thứ mềm mại đang nằm trên môi của mình và một thứ gì đó đang đặt ở "phía dưới"
- Chuyện gì xảy ra vậy? Lam Thiên dừng di chuyển khi nghe tiếng người.
- Không sao! Lục Vũ chống tay, đứng dậy, mái tóc thoáng nhẹ bay theo làn gió, lãng tử và hút hồn.
- Người này là ai, tại sao lại ở nơi này? Bạch Hoa lên tiếng.
- Các người là ai? Sao lại có mặt ở nơi này.... Tới bây giờ Trường Bạch mới định thần lại và quan sát đoàn người lạ mặt. Bất thình lình, cậu chạy tới, ôm chầm lấy Lục Vũ.
- Phi Vương, cậu còn sống sao?
Trước thái độ kỳ lạ của con người lạ mặt, trong giây lát Lục Vũ chẳng biết phải ứng phó thế nào, cậu đẩy nhẹ người thanh niên đó ra và nói:
- Xin lỗi cậu, tôi không hề quen biết cậu....
- Nhưng rõ ràng........... " Đúng rồi, Linh hồn của Phi Vương chẳng phải đã tan biến rồi sao".........
- Họ là người của binh đoàn mặt đất đó! Nhìn trên y phục họ đang mặt kìa. Tiểu hồ lên tiếng.
- Linh thú biết nói.... Lam Thiên ngạc nhiên... hình dạng này......
Thiên trưởng chưa kịp nói hết lời thì tiếng động ầm ầm đã tiến lại gần, màn sương mù đen đã lan tỏa tới nơi.
- Đồ ngốc, cẩn thận! Băng Hồ lao tới, dùng một đòn tấn công tuyết để kìm hãm sự lan tỏa của Hắc Ám Vụ, đồng thời cứu thoát Trường Bạch.
- Con quái Huyền Vũ tam luân này sao cứ bám lấy chúng ta.... Bạch Hoa né người, đồng thời vận dụng linh lực, tăng tốc.
- Theo như truyền thuyết thì con quái này do đánh thua Hoàng Kim Phi Mã yêu thánh thú đã phát điên và tàn phá nguyên cả một vùng đất rộng lớn, do đó nó đã bị phong ấn ở nơi này. Lục Vũ giải thích. Theo tình trạng hiện giờ, cơn điên đó vẫn chưa nguôi ngoai chút nào.
- Các người là người đã tháo gỡ phong ấn cho nó? Băng Hồ hỏi.
Đoàn người của binh đoàn mặt đất chỉ yên lặng thừa nhận, không nói một lời nào, bởi vì bây giờ chính họ cũng đang cảm thấy hối hận.
- Cẩn thận! Trường Bạch bay qua cắp lấy người Lam Thiên bay lên né tránh một khối cầu Hắc Ám bay ra từ phía xa.
- Thôi chết! Đó là Truy Hồn Độc Vụ! Mọi người mau dùng pháp lực hộ thân!
Bạch Hoa, Tử Không, Lục vũ không nói gì, lẳng lặng làm theo lời của Thiên trưởng, bởi lẽ trong số họ, cậu là người có kinh nghiệm thực chiến dày dặn nhất, và tất cả họ đều tin tưởng vào cậu.
- Bây giờ làm sao đây Tiểu Hồ, tôi đâu có phép phòng ngự! Bạch lúng túng.
- Hết cách rồi, cậu phải triệu hồi hoàn toàn tôi mới có thể chiến đấu được, nhanh đi.
- Được! Tabi abomia rainikol icyfox!
Ánh sáng trắng xanh tỏa ra mạnh mẽ, từ vết khế ước hình vĩ hồ, một cảm giác tê buốt lan truyền khắp cơ thể Bạch, trong giây lát đó, chú hồ ly bé nhỏ nhận được sức mạnh từ chủ nhân, cơ thể dần dần biến đổi, to lớn và đẹp mê hồn.
- Nó tới đó! Cẩn thận! Lời cảnh báo từ phía Lam Thiên.
- Băng thuật! Băng giới!
Không khí xung quanh như co rút lại, toàn bộ nước trong không khí tập trung lại và kết thành một bức tường băng dày, ngăn cản hoàn toàn đòn tấn công Truy Hồn Độc Vụ.
Cả bốn người ở binh đoàn mặt đất trợn tròn mắt ngạc nhiên, sức mạnh này... không phải ai ai cũng có được.
- Có thể chống đỡ được đòn tấn công của yêu thánh thú, con hồ ly này chắc cũng thuộc hàng quái vật. Tử Không lên tiếng.
- Gràoooo! Băng hồ lui lại vài bước, áp lực từ đòn tấn công quá mạnh.
- Nó tới rồi, mọi người cẩn thận! Lam Thiên cảnh báo. Khả năng cảm nhận và phân tích cũng như lượng kiến thức mà cậu sở hữu rất hữu dụng trong những trường hợp nguy hiểm thế này.
- Tôi có một kế hoạch! Bạch lên tiếng.
- Chúng ta mau đi thôi, thời gian sắp hết rồi. Tử Không giục giã.
Bạch Hoa là thủ hạ của cậu nên rất nhanh chóng, cô chấp hành mệnh lệnh và tiến nhanh về phía thủ lĩnh.
cô đưa mắt nhìn 2 vị trưởng khu còn lại, song họ dườngnhư vẫn đang do dự.
- Cứ bỏ chạy thế này, sớm muộn gì con quái đó cũng đuổi kịp và giết chúng ta màthôi, thôi thì hãy giúp cậu ta một tay. Lục Vũ đã quyết định, nhưng ở đây, cậuchưa phải là người có quyền cao nhất, trong nhiệm vụ lần này, chỉ huy đã ra lệnhLam Thiên mới là trưởng nhóm.
Bức tường băng bị tấn công dồn dập, rung lên từng hồi như muốn vỡ vụng bất kỳlúc nào.
- Thôi được, chúng ta giúp cậu ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro