CHAP 2: LỄ HỘI TRƯỞNG THÀNH
" Ở một nơi mà toàn bộ những người xung quanh chúng ta là người chưa hề quen biết, chúng ta vẫn không cô đơn, chúng ta đã trưởng thành và có đủ sức để làm mọi thứ: hòa nhập, kết bạn, tồn tại..."
Tiếng nhạc văng vẳng trong khoảng không vắng lặng, vọng đến cả căn phòng ở cuối dãy hành lang. Bạch vươn vai thức dậy, không khí thật trong lành, tiếng nhạc êm dịu làm cho cậu cảm thấy cơ thể khỏe hẳn ra. Tiếp sau đó có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen cung kính bước vào, dường như đó là quản gia của nhà này.
- Cậu đã dậy rồi à? Xin hãy thay quần áo và theo tôi đến để tập họp.
Bạch vơ tay lấy một bộ đồ rồi tiện miệng hỏi
- Chú là quản gia của nhà này à ?
- Dạ phải! Có gì xin cậu chỉ bảo!
- Chú khách sáo quá, à cháu có vài vấn đề, có thể hỏi chú không?
- Tôi sẽ trả lời trong khả năng, xin cậu cứ tự nhiên.
- Chú cứ gọi cháu bằng cháu cho tự nhiên, cho cháu hỏi đây là đâu thế?
- Đây là dinh gia của tộc Hắc thần, cậu đã được chủ của tôi là ngài Black mang về đây.
- Thì ra anh ta tên là Black, à còn chuyện tập hợp là sao ạ?
- Cậu thay đồ xong chúng ta sẽ ra sảnh để tập hợp, chuẩn bị cho "lễ hội trưởng thành" để có thể chính thức trở thành thành viên của gia tộc chúng tôi.
- Lễ hội trưởng thành????
- Cậu cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ giải thích kỹ lưỡng ở dưới sảnh.
Bạch thay xong bộ áo sơ mi trắng với những hoạ tiết nhẹ kèm theo quần tây đen ôm sát cơ thể, làm nổi bậc lên đường nét thanh xuân ngời ngời sau đó nhanh chóng theo chân vị quản gia xuống sảnh.
Bên dưới nhà cũng có bốn người quản gia và ba chàng trai cùng một cô gái đang đứng chờ, mỗi người một phong cách khác nhau. Chàng trai phía bên trái ngoài cùng mặc một chiếc áo thun màu xanh, quần jean bụi cùng với những đồ trang sức lấp lánh, khuôn mặt của cậu khá sáng sủa nổi bậc với chiếc bông tai trắng bạc. Cô gái duy nhất thì trông như một công chúa với bộ váy liền thân màu tím, mái tóc xoăn tự nhiên cùng với khuôn mặt ưa nhìn, nếu như cô còn ở trần gian chắc chắn sẽ được rất nhiều chàng yêu thích.
Người thứ ba mặc một bộ quần áo kiếm khách, tóc dài buộc cao, bên eo trái là một thanh kiếm, khuôn mặt của cậu vuông vắn, cặp lông mày rậm nhìn rất nam tính. Người cuối cùng chắc là gầy nhất, hai má hóp lại, khuôn mặt thì trắng bệch, cậu khoát trên người một chiếc áo du hồn trắng, nhìn hệt như một hồn ma.
- Tất cả đã tập họp đủ. Giờ chúng tôi xin sẽ cho các vị biết nguyên nhân các vị ở đây và việc các vị phải chuẩn bị để làm.
- Không cần nói nguyên nhân đâu, họ đều biết tại sao họ có mặt ở đây mà! Tử thần đen xuất hiện vẫn trong phong cách mọi khi, tất cả đều đen chỉ trừ phần lộ ra khỏi trang phục.
- Dạ thưa cậu chủ, vậy bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu. Hôm nay các vị sẽ tham gia vào "lễ hội trưởng thành", những người vượt qua lễ hội này sẽ chính thức được cộng đồng Địa Ngục công nhận và trở thành một công dân chính thức của nơi này...
- Vậy còn những người không vượt qua được? Cô gái duy nhất lên tiếng hỏi.
- Ai không vượt qua được sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này!
Năm linh hồn mới trợn tròn mắt, kinh ngạc pha lẫn chút sợ hãi
Trường đấu của lễ hội trưởng thành quả thật là vô cùng hoành tráng. Phần khán đài phân ra làm bốn với những chiếc ghế màu sắc khác nhau. Phần phía bắc là dãy ghế màu đen, phần này dành riêng cho gia tộc Hắc thần. Phần phía tây là dãy màu trắng, dành riêng cho tộc Bạch thần. Phần phía Đông màu tím thuộc về gia tộc Tử thần. Phần còn lại đặc biệt dành cho gia tộc Hồng thần với dãy ghế màu đỏ. Tất cả khán giả đã tề tụ về đây khá đầy đủ để điểm mặt những thành viên mới của các gia tộc đồng thời để tìm hiểu thực lực của những thành viên mới đó.
Một phát pháo sáng được bắn lên khoảng không và cuộc chơi chính thức bắt đầu. Tất cả những lính mới đều không được quyền xem, họ được tập trung ở một phòng phía trong khán đài. Một số tỏ ra vô cùng lo lắng, một số thì rất bình tĩnh, cũng có những người vô tư cười nói như nhóm người mà Hắc Thần đã mang về.
- Chúng ta làm quen đi, dù gì trong tương lai, chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà. Cuồng Phong – chàng trai mặt áo xanh lên tiếng trước, nhìn anh chàng có thể thấy được sự tự tin và phong thái vương giả. Tôi tên Cuồng Phong.
- Tôi tán thành, tôi tên là Bích Loan, tôi không thích đàn ông.
Cô gái tóc xoăn lên tiếng làm cho cả nhóm phải giật mình, đâu cần nói thẳng ra như thế chứ.
- Tại hạ là Toàn Vũ rất thích những cô nương không thích nam nhân.
Chàng trai nhìn sang cô gái, mỉm cười lém lỉnh. Rõ ràng là nhưng thứ đặc biệt thì càng được chú ý hơn.
- Phi Vương!
Chàng trai nhìn như oan hồn chỉ gọn gàng giới thiệu về mình bằng cái tên rồi lại chìm đắm trong những suy nghĩ mà không ai biết được.
Vẫn yên lặng, lắng nghe và không hề nói tiếng nào khiến cho bốn người còn lại đều tập trung ánh nhìn về phía Bạch.
- Cậu không thích bọn này à? Cuồng Phong lại gần và hỏi thẳng
Vẫn yên lặng.
- Các hạ tự cao tự đại quá đấy!
Toàn Vũ không nhịn được cũng góp vào một câu.
- Thôi nào! Người ta không thèm thì chúng ta cũng không phải cầu khẩn đâu! Bích Loan lên tiếng.
- Ha ha ha ha!
- Ngươi cười gì thế cái thứ oan hồn kia!
- Dễ hiểu quá mà, không phải cậu ta không muốn nhập hội hay cậu ta tự cao tự đại đâu. Chỉ là cậu ta sợ thôi mà!
- Sợ, chúng ta có làm gì cậu ta đâu mà sợ!
- Người xưa có câu biết người biết mặt không biết lòng. Chúng ta lần đầu gặp mặt, thân thiện quá chẳng phải là giả dối hay sao!
Ba người còn lại trợn tròn mắt như phát hiện ra một thứ gì đó.
- Mời Phi Vương lên đấu trường! Một người mặt quần áo tu sĩ bước vào và gọi lớn làm gián đoạn cuộc nói chuyện.
- Không phải sợ đâu! Chúng ta đều là ma rồi mà!
Vương nói nhỏ vào tai Bạch rồi quay lưng bước theo người tu sĩ.
- Cám ơn! Bạch nói trong nghẹn ngào. Có chút cảm giác thân thiện với linh hồn này, Bạch gượng cười đáp trả.
- Tôi tên là Trường Bạch, hy vọng chúng ta còn gặp lại.
Giờ thì mọi người đã biết tên của nhau, nhưng liệu sau ngày hôm nay họ còn có thể gặp mặt nhau nữa hay không? Chỉ có trời mới biết được.
Lần lượt những con người bị gọi tên ra đấu trường và đều không quay trở lại khán đài. Lúc này, Bạch là người duy nhất còn lại trong căn phòng này, có chút gì đó bất an và đáng sợ ùa vào trong suy nghĩ của cậu, cậu nhóc 17 tuổi ngồi co ro như một chú cún con lạc mẹ, bao nhiêu quyết tâm đều tan thành bọt biển.
- Mời Trường Bạch lên đấu trường. Vị tu sĩ lại làm công việc quen thuộc của mình.
Bạch lẳng lặng bước theo sau vị tu sĩ, cánh cửa chốt mở ra, một không gian sáng lạng, chói lòa trong ánh sáng tự nhiên và tiếng cổ vũ rầm rộ của khán giả. Khán đài chật kín người, trong đó có cả những thành viên cấp cao của các gia tộc. Bạch đưa mắt nhìn và phát hiện vị hắc thần trẻ mang mặt nạ cũng có mặt trong số đó.
Cùng lúc với Bạch, một cánh cửa khác cũng được mở ra và một chàng trai thân hình cao khều với cách ăn mặc kỳ quái bước ra trong tiếng reo hò của tộc Hồng thần.
- Luật của lễ hội này là hãy sống sót bằng linh hồn của mình. Một vị tu sĩ cầm quyền trượng đứng phía trên cao buôn ra một câu ngắn gọn.
Sau đó, vị tu sĩ già cầm quyền trượng lâm râm đọc những câu thần chú gì đó, 3 luồng sáng xuất hiện trong không trung và bay vút về phía trường đấu, những luồng sáng xoay vòng quyện lấy nhau và biến thành một biểu tượng hình chiếc lưỡi liềm vắt chéo qua một ngọn lửa.
GRAOO....! !!!
Một con hỏa miêu bước ra từ biểu tượng gầm to lên át cả tiếng hò hét của đám đông. Một áp lực vô hình bao trùm lấy hai đấu thủ.
'�w��4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro