Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

#Chap6

Pha tách trà xanh cho chính mình, Seongwoo nhàn nhã đi về phía cầu thang lên lầu. Hôm nay phòng khách thật yên lặng, cậu cảm thấy có chút không quen. Lúc tới chỗ quẹo, thì đụng tới Joo Jinwoo đang cầm bình sữa. Seongwoo chưa bao giờ nói chuyện cùng y, cậu nghĩ thầm chắc cũng nên chào một tiếng. Nhưng Joo Jinwoo lại mở miệng trước: "Uống trà à?"

"Ừm!" Ong Seongwoo gật đầu.

"Trà gì vậy?"

"Trà xanh."

Joo Jinwoo nở nụ cười: "Đông hồng hạ lục xuân thu ẩm hoa nhài! Không ngờ cậu cũng có nghiên cứu về trà đạo đấy!"

(Đông hồng hạ lục xuân thu ẩm hoa nhài: Mùa đông thì uống hồng trà, mùa hè thì uống trà xanh, mùa xuân và mùa thu thì uống trà hoa nhài (hoa lài), đây là cách uống trà theo Đông Y.)

"Không phải cậu cũng vậy sao!" Ong Seongwoo đáp.

Hai người nhìn nhau cười, liền nhường nhau mà qua.

Đã rất lâu, Seongwoo luôn cảm thấy không nhất thiết phải làm cho người ta biết đến mình, có một người bạn tri âm hiểu bản thân chỉ là một trói buộc mà thôi. Cần gì phải tạo ra những cơ hội đau xót khi chia tay chứ.

Ong Seongwoo, cậu luôn sống quá lý trí! Bỗng nhớ tới oán giận của Yoon Jisung đối với mình, Seongwoo nở nụ cười...

Trong màn đêm lạnh lẽo, mặt trăng ở phía chân trời dần lộ ra. Trong bầu không khí này, trà xanh tỏa ra một mùi hương thật đặc biệt. Seongwoo đứng ở ban công, cúi xuống nhìn một góc trong sân. Bên bụi hoa là Kang Daniel cùng Park Yongsoo, hai người như đang cãi nhau, bên cạnh là tiếng xào xạc của những nhánh cây đung đưa theo gió.

Đây cũng không thể coi là nhìn trộm được, Seongwoo nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhìn, giống như đang thưởng thức một bộ phim truyền hình vậy. Theo như phát triển nội dung của phim, tiếp theo nam chính sẽ hung hăng hôn lên môi người yêu không chịu nghe lời.

Y như cậu đoán!

Seongwoo nhìn hai người ở dưới lầu hôn đến khó tách ra, vì mình đoán trúng diễn biến mà nở nụ cười. Nhưng cũng giây phút đó, đáy lòng cậu như có chút gì đó phảng phất đọng lại, chờ đợi được chải chuốt. Cái cảm giác này thật mơ hồ, trái tim lệch nhịp nhưng dường như chỉ xuất hiện trong nháy mắt, và cũng biến mất trong nháy mắt. Giống như mùi vị của trà xanh, tuy rằng nồng đậm, nhưng vẫn có thể tan đi, nếu muốn giữ lại trừ phi là dùng 'thủ đoạn' thôi.

Ong Seongwoo ngẩng đầu nhìn trăng non trên bầu trời, uống hết nửa tách trà đắng còn lại, xoay người bước vào nhà.

Đem hạt mầm của một thứ nào đó, khi nó chưa chui từ đất lên, mà vùi lấp ngay, không cho nó một chút khe hở để nảy nở! Thật ra như vậy mới là tốt nhất!

....

Quá trình thu âm so với tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, một lần đã được thông qua rồi. Yoon Jisung lộ ra nụ cười thỏa mãn "Bản thu sẽ nhanh chóng có, đến lúc đó chúng ta sẽ xem thử thành quả, coi còn chỗ nào cần sửa không. Còn mấy ngày nay sẽ rất bận rộn đấy, mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."

"Vâng!"

Seongwoo không lên tiếng trả lời, thấy không còn việc gì nữa, cậu liền đi thẳng ra ngoài. Kang Daniel nhìn cậu một cái, cũng trầm mặc theo ra.

Bước vào thang máy, Seongwoo xoay người, mới kinh ngạc thấy Kang Daniel đi theo vào. Hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào vách tường trong thang máy.

Cửa thang máy chầm chậm khép lại.

"Bài hát đó là do cậu sáng tác?" Kang Daniel mở miệng.

"Sao cậu lại cho là thế?" Seongwoo có hứng thú hỏi lại.

"Nếu không sao cậu có thể nhớ rõ từng chữ, từng âm chứ."

"Có lẽ là tôi giỏi hơn Kang Daniel cậu." Ong Seongwoo cười đáp.

"Ong Seongwoo, tôi không rảnh nói đùa với cậu! Chúng ta nói chuyện đi!" Kang Daniel nghiêm túc nói.

Thang máy dừng ở lầu một, đinh một tiếng thì cửa mở ra.

Ong Seongwoo bước ra, quay đầu: "Đi thôi, không phải muốn nói chuyện sao?"

Kang Daniel đi theo phía sau cậu ra ngoài.

Hương vị trong tiệm bánh ngọt bay ra.

Kang Daniel nhẫn nại nhìn Ong Seongwoo ăn xong miếng bánh cuối cùng, liền mở miệng: "Bây giờ nói chuyện được chưa? Chúng ta đã lãng phí nhiều thời gian rồi đấy!"

"A, cậu nói đi!"

"Ong Seongwoo, tài năng của cậu đã quá rõ ràng, vì sao phải gia nhập vào ban nhạc không thể chảy như chúng tôi." Kang Daniel cũng không rào trước đón sau mà đi thẳng vào vấn đề.

Seongwoo thoáng nhếch lông mày lên, không thể chảy? Một từ kỳ quái.

"Tôi nhớ các cậu luôn kêu thực lực của mình rất siêu phàm mà, sao lần này lại là không thể chảy?"

"So với cậu mà nói chúng tôi căn bản không là gì cả."

"Cho nên?"

"Vì sao cậu không thử phát triển một mình, với năng lực của cậu, tôi nghĩ đối với cậu như vậy rất tốt."

Seongwoo uống ngụm cà phê được quán tặng, nghiêng đầu nhìn Kang Daniel.

Thấy Ong Seongwoo không có phản ứng gì, Kang Daniel có chút gấp gáp "Yoon Jisung nuông chiều cậu như vậy, chỉ cần cậu mở miệng, anh ta nhất định sẽ nghe theo cậu."

"Đây là cậu đang van xin tôi?" Ong Seongwoo cười hỏi.

Sắc mặt Kang Daniel cứng đờ.

"Vì Park Yongsoo?" Ong Seongwoo hỏi lại.

Kang Daniel cứng ngắc gật gật đầu.

"Theo như cậu nói, thì Park Yongsoo phát triển một mình không phải cũng rất tốt sao? Xét về ngoại hình, cậu ta còn đẹp hơn tôi, về giọng hát, trên cơ bản tôi thấy cậu ta không thua gì tôi hết."

"Yongsoo khác cậu, em ấy rời chúng tôi sẽ không có tự tin!" Kang Daniel vội vàng nói.

Ong Seongwoo cúi đầu quậy cà phê, thật lâu sau mới ngẩng đầu "Thật ra tôi có một tật xấu, người khác càng không thích tôi làm chuyện gì thì tôi lại càng muốn làm nó, cho nên thật xin lỗi."

"Ong Seongwoo!" Kang Daniel gầm nhẹ.

Ong Seongwoo vô tội chớp mắt mấy cái: "Tôi đã giải thích rồi, cậu còn muốn tôi làm cái gì nữa hả?"

"Hừ, lãng phí thời gian của tôi!" Mặt Kang Daniel vẫn bình tĩnh, cố nhẫn cơn tức giận mà đứng dậy rời đi.

Seongwoo chống cằm, nhìn bóng dáng của Kang Daniel: Thật thú vị

Cậu muốn nhìn thử xem, Kang Daniel tài giỏi này sẽ vì Park Yongsoo mà trả giá đến mức nào.

....

Mặc dù cuộc sống của Ong Seongwoo vẫn luôn theo khuôn phép cũ, nhưng cậu cũng thích cách sống có nhiều bất biến. Bởi khi nó luôn biến hóa không ngừng mới khiến cậu tốn thêm nhiều thời gian để thích ứng. Gia nhập WAWO, Ong Seongwoo tự bắt bản thân phải thích ứng với cuộc sống bầy đàn, cũng có thể gọi là bầy đàn mà. Mặc dù chỉ là một chút biến hóa nho nhỏ, cậu cũng cảm thấy hứng thú. Ví dụ như hướng của giường, hay như kiểu tóc chẳng hạn...

Cô stylist hơi ồn ào, ấn Ong Seongwoo ngồi xuống ghế, lúc giơ kéo lên chuẩn bị cắt tóc cho cậu thì Seongwoo đã chạy trốn. Cậu đứng mạnh lên, kéo cái ghế dựa ra tạo thành tiếng động thật lớn, cũng thành công khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình. Ong Seongwoo thản nhiên nói: "Tôi đói bụng!" Liền đẩy cô stylist còn đứng ngốc ở đó, mà bước đi.

Tình huống này thật tồi tệ, Seongwoo dựa vào tường rủa thầm một tiếng. Cậu không muốn thay đổi quá nhiều, chỉ vì gia nhập WAWO thì nhất định phải thay đổi sao.

Yoon Jisung đẩy cánh cửa của salon ra, nghiêm túc nói với Seongwoo: "Đi vào!"

Seongwoo nhìn về phía anh: "Để tôi thở trước đã!"

"Seongwoo, chắc cậu cũng hiểu, từ ngày cậu gia nhập vào WAWO, cậu đã không còn là chính mình nữa, chuyện tùy hứng, làm bậy, tôi sẽ không cho phép nó nảy sinh ở WAWO. Mặt khác, tôi cũng muốn nói với cậu, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là người quản lý của cậu, cậu hiểu ý tôi chưa?" Yoon Jisung nhìn về phía Ong Seongwoo, dùng biểu tình xa lạ mà nói với cậu.

Ong Seongwoo ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Tôi hiểu, anh vào đi, tôi ở ngoài này chút rồi sẽ vào cắt tóc."

Jisung vỗ vai cậu an ủi, xoay người vào salon.

Lúc Seongwoo bước vào, stylist đang bận rộn trên đầu của Kang Daniel. Mấy người Ahn Sohye thì đã cắt xong rồi, đều là tóc ngắn, trông rất gọn gàng lại mát mẻ. Cảm giác có vẻ không tồi...

Jisung thấy Seongwoo tiến vào, nhanh chóng đến nói với cậu: "Seongwoo, tôi đưa họ đi thử quần áo trước, chỗ đó, lần trước cậu có đi qua, còn nhớ không?"

Seongwoo gật gật đầu.

"Được rồi, cậu với Daniel ở lại đây, tôi không đợi nữa."

Seongwoo hạ ánh mắt, trầm mặc gật gật đầu. Cậu hiểu được dụng ý của Yoon Jisung, nhân vật trung tâm của WAWO là Kang Daniel, chỉ cần quan hệ tốt với hắn, thì mọi chuyện đều sẽ không có vấn đề gì. Yoon Jisung cho cậu ở lại là muốn gia tăng cơ hội để cậu ở gần hắn.

Kang Daniel muốn quay đầu không đồng ý, nhưng stylist lại đang kéo tóc hắn lên, hắn sợ mình quay đầu một cái, có thể bị cắt lệch thì sẽ trông rất khó coi.

Jisung hài lòng mà dẫn mấy người Ahn Sohye rời đi.

Nguyên salon rộng lớn cũng chỉ còn lại ba người. Ong Seongwoo đứng một bên, không nói gì, kiên nhẫn mà chờ đợi.

"Ok, vô cùng hoàn mỹ!" Stylist Wei tự hào mà vỗ tay, cũng có ý bảo Kang Daniel đứng lên.

Kang Daniel đứng dậy, nhìn vào gương, sờ sờ mái tóc ngắn của mình, xem như vừa lòng mà nở nụ cười. Sau đó quay đầu nhìn về phía Ong Seongwoo. Seongwoo nhếch lông mày, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống cái ghế: "Cắt đi!"

Có lẽ cô stylist này bị hành động lúc đầu của Ong Seongwoo dọa sợ rồi, nên động tác cắt tóc cũng có phần chậm chạp.

Kang Daniel trầm mặc ngồi trên sô pha, mở tạp chí mới ra xem.

Mái tóc mềm mại ban đầu bị cắt thành từng đoạn rơi xuống mặt đất, trông có vẻ lộn xộn không chịu nổi. Nhìn trong gương, vẻ quen thuộc của bản thân dần trở nên xa lạ, Seongwoo cố che dấu biểu tình của mình, cậu có cảm giác như đang bị chém đầu vậy.

"Thả lỏng một chút nào~" Cảm giác cả người Ong Seongwoo cứng ngắc, Wei cười nói.

Seongwoo ngượng ngùng, giật nhẹ khóe miệng. Bản thân cậu như vậy, ở trong mắt người khác chắc rất kỳ quái.

"Cậu chưa bao giờ cắt tóc sao?" Wei hiếu kỳ hỏi.

"Không phải, chỉ là rất ít khi cắt tóc ngắn như thế này thôi." Ong Seongwoo trầm mặc đáp.

"A, thật ra cậu để tóc ngắn rất hợp, cho nên không cần phải lo lắng, nhìn đẹp lắm đấy." Tiếp tục múa kéo, Wei mỉm cười, nói.

"Ừm!" Ong Seongwoo đáp lại.

Kang Daniel ngẩng đầu không kiên nhẫn hỏi: "Xong chưa?"

"Cậu chờ một lát đi, sắp xong rồi." Động tác của Wei trở nên nhanh hơn, cắt sửa gọn gàng.

"Được rồi." Wei vỗ tay "Cậu nhìn thử đi, cảm thấy thế nào?"

Ong Seongwoo đứng dậy không nói gì, nhìn mái tóc ngắn trong gương, cậu lấy tay sờ sờ, một cảm giác chọt chọt vô tay khiến cậu bật cười.

"Rất tuyệt!" Ong Seongwoo cười nói, sau đó cúi người cảm ơn Wei "Đã làm phiền cô rồi."

Wei có phần ngạc nhiên, bây giờ rất ít người lịch sự như vậy, cô nhanh chóng đáp lại "Không cần đâu. Không phải cậu cần qua chỗ thử quần áo sao? Tôi có xe đấy."

"Không cần đâu, chỉ đi mất mười phút thôi." Ong Seongwoo khéo léo từ chối, rồi đi về phía cửa.

Kang Daniel ném tạp chí trong tay, theo cậu ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro